Kure-nai

Chương 429-430: Cuộc chiến Lâu Thương (5-6)

/16


- Hả?

Hạng Vũ nghe vậy liền mở to hai mắt, tò mò hỏi:

- Cao nhân giờ ở đâu?

- Ngày bên ngoài trướng, chờ ngài triệu kiến.

Hạng Vũ và Trần Anh nhìn nhau rồi vội vã đứng dậy nói:

- Lão Long, sao ngươi lại để cao nhân đợi ngoài trướng, người đâu, mau mời cao nhân!

Một lát sau, một chàng trai bước vào đại trướng.

Nhìn y khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ măng nhưng khí vũ hiên ngang, toát lên khí chất trầm ổn.

Đây là cao nhân?

Hạng Vũ ngây người! Sao nhìn còn trẻ hơn ta vậy…

- Tiểu dân Hàn Tín là người Hoài Âm!

Chàng trai trẻ bước vào đại trướng, chắp tay vái chào:

- Nghe danh tiếng tướng quân đã lâu, hôm nay tới yết kiến!

Tuy Dương xưa là cố đô của nước Tống.

Lục Giả nhìn vào bức tường thành dày nặng trịch cổ xưa kia rồi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay lại.

Từ Tiết quận trở về, y mang theo một tờ minh thư của quận thủ Tiết quận là Vương Khác để đi thẳng tới thành cổ Tuy Dương.

Đây chính là mảnh đất ta thể hiện tài năng!

Y tự động viên mình, từ khi quy thuận Lưu Khám đến nay, Lưu Khám đối xử với y như thượng khách, rất nhiều việc đều thỉnh giáo ý kiến của y trước. Điều này với Lục Giả mà nói, rõ ràng là ơn tri ngộ. Càng như thế, Lục Giả càng mong muốn được cống hiến cho Lưu Khám.

Nhưng y cũng biết rõ, dưới trướng Lưu Khám không thiếu mưu sĩ.

Bất kể là Trần Bình Trần Đạo Tử hay Khoái Triệt… Những người này theo Lưu Khám đã lâu, có thể nói là căn cơ thâm hậu. Một người vừa mới quy thuận như mình đã lên khoa tay múa chân, tất nhiên sẽ khiến đám Trần Bình bất mãn. Vì thế, khi Lưu Khám nghị sự, Lục Giả đa phần đều giữ yên lặng, không đứng ra lên tiếng. Một là vì đám Khoái Triệt đã làm rất tốt, hai là để bảo vệ bản thân.

Lục Giả tin rằng sẽ luôn có cơ hội để y ra mặt.

Hôm nay, cơ hội tới rồi…

Trần Bình đi xa tận vùng Hà Nam, còn Khoái Triệt lại đi Hà Bắc.

Giả Thiệu thì bận rộn trong việc liên lạc với Thục Trung, Thúc Tôn Thông hình như không thích nhúng tay quá sâu, chỉ dạo chơi bên ngoài và tiến cử một số người tài.

Vậy là đã có cơ hội cho Lục Giả biểu diễn.

Sau khi y phụng mệnh giám sát Bành thành, lập tức đã thiết kế ra một bộ chính sách có thể thực thi.

Vốn là tiến thẳng đến Tiết quận, lập minh ước với Vương Khác, rồi sau đó lại xuất sứ tới Chương Hàm, thuyết phục Chương Hàm hợp tác.

Lục Giả hiểu rõ, hiện giờ ở quận Tứ Thủy có thể nói là thế chân vạc. Quân Tần, Quân Sở, còn có quân Lâu Thương… So sánh thì thấy quân Lâu Thương thực lực yếu nhất, nhưng vốn nắm trong tay lại mạnh nhất. Lục Giả muốn chuyển nó thành ưu thế của Lưu Khám.

Như vậy chuyến đi Tuy Dương chính là mấu chốt!

Nếu chuyến đi đó thành công, thế lực của Lưu Khám sẽ đạt tới cực hạn.

Tiếp đó, chỉ cần một cơ hội phù hợp, Lưu Khám nhân cơ hội đó thoát khỏi Tứ Thủy, chuyển sang đánh Cửu Nguyên quận là được.

Ở đây có một vấn đề, Lục Giả tự nhận đã nắm được thóp của Chương Hàm. Vì thế, chuyến này nếu thành sẽ lập công lớn.

- Đứng lại!

Không ngờ, vừa đến ngoài thành Tuy Dương, xe ngựa đã bị quân Tần chặn lại.

Tuy nhiên Lục Giả cũng không bối rối, bình tĩnh nói:

- Ta là sứ giả Quảng Võ Quân, phụng mệnh tới đây bàn bạc sự việc với Hàm tướng quân. Bọn ngươi mau thông báo, không được trì hoãn.

Quảng Võ Quân là ai?

Binh lính thủ thành quân Tần giữ thành cũng không rõ lắm.

Nhưng nhìn phong thái của Lục Giả cũng biết y không phải người bình thường.

Vậy là có binh tốt phi báo tới nha phủ Tuy Dương, lát sau đã có một viên đại tướng phi ra từ trong thành, ghìm ngựa ngay trước xe.

- Thiếu phủ đại nhân có lệnh, sứ giả vào yết kiến.

Từ sau khi thành danh trong cuộc chiến Chương Hàm ở bên bờ sông Vị Thủy, trong quân đa phần gọi y là tướng quân. Tuy nhiên lần này, Chương Hàm lại gọi quan danh của y, rõ ràng đặc biệt coi trọng Lục Giả. Lục Giả chắp tay trên xe rồi đánh xe vào trong thành theo vị tướng lãnh kia.

- Quảng Võ Quân có khỏe không?

Trên ngựa, vị tướng Tần đột nhiên lên tiếng hỏi thăm.

Lục Giả giật mình vội đáp:

- Quảng Võ Quân đều khỏe, phiền tướng quân phải lo lắng… Nhưng không biết, quý tính đại danh của tướng quân là gì?

- Ta là Phùng Kính, trước đây có tình đồng chí với Quảng Võ Quân.

- A, hóa ra là đại tướng quân!

Lục Giả đã tìm hiểu rõ các tướng lĩnh trong quân Tần.

Phùng Kính là phó tướng của Chương Hàm, đương nhiên sẽ biết một số chuyện.

Sau khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ đã bức tử cha con Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp, trong đó Phùng Kính đương nhiên không tránh khỏi bị dính líu, cùng nhau vào ngục.

May mà Phùng gia cũng có chút căn cơ ở Hàm Dương.

Về sau Doanh Hồ Hợi cũng có chút hối hận vì năm trước giết cha con Phùng gia quá gấp, nên muốn tha cho Phùng Kính, nhưng hắn ta lo ngại Phùng Kính sẽ ôm hận nên đã điều y tới Ly Sơn phục dịch. Sau khi Chương Hàm rời núi, Phùng Kính đã quy thuận theo, nhiều lần lập chiến công.

Chỉ là Lục Giả không ngờ rằng Phùng Kính này với Lưu Khám cũng có giao tình.

Phùng Kính buồn bã, gượng cười nói:

- Lục tiên sinh sao? Việc trước đây đừng nhắc đến nữa… Phùng Kính giờ chẳng qua là kẻ chờ xử tội mà thôi.

Ta với Bắc Quảng Võ Quân cũng coi như là chí giao, chuyện của hắn… ta ít nhiều cũng biết một chút.

Ngày nay thiên hạ đại loại, quan viên khắp nơi đều lung lay ý chí, nhưng Bắc Quảng Võ Quân lại vẫn đang khổ cực chèo chống cục diện của Tứ Hồng, thật là một chuyện châm chọc.

Phùng Kính thấy xung quanh không có người, bất ngờ hạ giọng nói:

- Lục tiên sinh, quân Sở giờ phản công Trần huyện, quân Ngụy trấn thủ vững chắc không ra, giằng co ở Nãng Sơn, lương thảo Tuy Dương không dồi dào, Chương Hàm hiện cũng vì thế mà phiền não… Tiên sinh hãy lợi dụng cơ hội này một chút.

Lục Giả kinh ngạc nhìn Phùng Kính.

Những tình huống này, y cũng chỉ là mơ hồ nghe nói đến nhưng không xác định.

Thế nhưng Phùng Kính lại xác nhận những tin này, đối với Lục Giả mà nói rõ ràng là tăng thêm đòn bí mật cho đàm phán.

Phùng Kính vẫn giữ vẻ mặt bình thường, mắt nhìn thẳng phía trước, dường như người ban nãy nói không phải là gã. Quá vui mừng, Lục Giả thầm cảm than:

- Quân hầu nói không sai, Doanh thị đã mất sừng của nó rồi… Ngay cả người như Phùng Kính cũng không còn trung thành với Doanh Thị.

- Phùng tướng quân, nếu có thể, xin mời ngài tùy thời cơ lên phía bắc… Quân hầu từng nói, Chương Hàm tướng quân cũng khó ngăn cơn sóng dữ.

Sau khi xác định tâm tư của Phùng Kính, lúc dừng xe ở nha phủ, Lục Giả đột nhiên hạ giọng nói một câu, rồi sau đó im bặt.

Phùng Kính khẽ gật đầu một cách kín kẽ để không ai phát hiện ra.

Lúc này, có một người bước ra từ trong nha phủ, nhìn Lục Giả đang đứng ngẩng đầu lên dưới bậc thang liền la lớn:

- Thiếu phủ đại nhân có lệnh, mệnh cho sứ giả Quảng Võ Quân vào yết kiến!

Đây là muốn thị uy với ta mà…

Lục Giả thầm nghĩ nhưng chỉ ngẩng đầu cất bước lên bậc thang.

Y dùng giọng điệu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói to:

- Sứ giả của Bắc Quảng Võ Quân – Lục Giả bái kiến Chương Hàm thiếu phủ đại nhân!

Phùng Kính đứng dưới bậc thanh nhìn theo bóng của Lục Giả, khẽ thở dài một cái:

- Lưu quân hầu ngày xưa và Lưu quân hầu hiện giờ đã có thành tựu… Chỉ nhìn dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của sứ giả dưới tay hắn, Hàm Dương giờ liệu có mấy người được thế?

Có lẽ tùy thời cơ tiến lên phía bắc cũng là hướng đi hay.

Ồ, nghe nói Vương Ly đã triệu tập xong binh mã, chi bằng tìm cơ hội tiến lên phía bắc? Chỉ không biết vị Quảng Võ Quân này thoát thân thế nào!

Tháng hai năm Tần Nhị Thế thứ hai, tình hình chiến đấu ở Tứ Hồng có cục diện yên ắng khác lạ.

Quân Sở sau hai lần liên tục phát động tấn công đã lập tức hành quân lặng lẽ, không còn khai chiến với Lâu Thương nữa; Còn Lâu Thương cũng không tiến hành bất cứ cuộc công kích nào khi quân Sở dừng chiến. Hai bên vẫn giằng co trên vùng bình nguyên Tứ Hồng, không ai có hành vi quá khích.

Cục diện yên ắng này lan đi rất nhanh.

Vốn là Chương Hàm đã ngừng tấn công quân Ngụy, thậm chí còn nhượng cả hai huyện thành là Mông và Ngu đã chiếm đoạt lại, quân lùi trăm dặm, xây một đường phòng ngự ở Tuy Dương. Đồng thời, nhân mã chủ lực từ Tuy Dương đẩy mạnh về phía nam, ba mươi vạn đại quân đã dàn trận thế ở Tương huyện và Tiếu huyện, đồng thời di chuyển tới Trúc ấp. Xem ra, Chương Hàm chuẩn bị tạm thời buông tha cho Nãng quận, muốn tấn công vao quân Sở ở phía nam.

Quân Sở vốn đang giằng co ở Trần huyện, lúc này cũng có động tĩnh kỳ lạ.

Hạng Lương hạ lệnh lập tức từ bỏ tấn công vào Trần huyện, vòng qua Trần huyện nhanh chóng đi về phía nam tới Phù Ly và Kỳ huyện với hai người là Kinh Bố và Tào Cữu làm tiên phong. Đồng thời để lại một số binh mã, trong đó Cảnh Câu làm quân sư sẽ trấn thủ ranh giới từ Hạng huyện tới Tân Dương; Một nhóm khác do chủ soái Lữ Thần làm tướng quân sẽ chiếm đánh Thành Phụ huyện để kiềm chế nhân mã cánh sườn của Chương Hàm, đồng thời phong tỏa mối liên hệ giữa Chương Hàm và Trần huyện.

Chiến cuộc oanh liệt trong mười mấy ngày đã chuyển từ Trần quận về quận Tứ Thủy.

Sự thay đổi đột ngột này khiến rất nhiều người bó tay, nhưng cũng có người cảm thấy vui vẻ…

Ví dụ như Ngụy Cữu trở lại thành Đại Lương chính là một trong số đó.

Y nghe theo đề nghị của thừa tướng Chu Thị, trước tiên bí mật kết minh với Lưu Khám, được bổ sung đồ quân nhu đầy đủ, sau đó nhượng lại hai huyện Mông, Ngu; Bày ra phái đoán quyết chiến với quân Tần ở Tương Ấp. Trước đây hậu duệ lưu vong của nước Ngụy nhao nhao tìm tới Đại Lương nương tựa… Nay thực lực của Ngụy Cữu đã rất khác so với mấy tháng trước, có thể xưng là binh hùng tướng mạnh.

Chương Hàm ngừng chiến, đồng nghĩa với tình hình của Ngụy Cữu không còn phải chịu áp lực nữa. nguồn t r u y ệ n y_y

Y lập tức lệnh cho thuộc cấp Trương Yểm tiến về phía tây chiếm lấy Úy Thịvà Uyển Lăng, uy bức Tân Trịnh, dòm ngó Huỳnh Dương.

Nếu như bị Ngụy Cữ công chiếm Tân Trịnh, vậy thì đồng nghĩa với việc mở ra môn hộ của quận Tam Xuyên. Trong thế đường cung, Lý Do khi tác chiến ở Đông quận đã có hiệu quả rõ rệt đành phải dừng tiến công, thu binh về đóng ở đường ranh giới giữa Toan Tảo và Dương Vũ. Như vậy, quân Tần đã trực tiếp uy hiếp Đại Lương. Quân Ngụy cũng ngừng công kích, hai bên giằng co ở nơi giao giữa Đông quận, Tam Xuyên và Nãng quận.

Có điều như vậy cũng không phải không tốt.

Ít nhất áp lực của quận Tam Xuyên sẽ giảm bớt, Lý Do mặc dù hồi binh nhưng vẫn gia tăng áp lực mạnh mẽ đối với Bồ tướng quân của quân Tề.

Ngày mười bảy tháng hai, quận thủ Tiết quận là Vương Khác nhân lúc các trận lũ mùa xuân sắp kéo về liền đào mở nước sông Vấn Thủy ở cửa sông Đào Hương, để cho nước dìm chết quân Tề.

Tám vạn quân Tề bỏ mạng ở Vấn Thủy, Tề Vương Điền Đan cũng chết trong trận đánh này.

Người Tề lập tức hoảng loạn, bọn họ vội vàng lập một huynh đệ khác của Tề vương Điền Kiến là Điền Giả làm vua. Tuy nhiên không đợi Điền Giả ngồi ấm chỗ vào ngôi vị, huynh đệ của Điền Đam là Điền Vinh đã xuất binh từ quận Tề Bắc, đuổi Điền Giả đi, lập con của Điền Đam là Điền Thị làm vua, coi như đã ổn định cục diện. Thời gian vừa lập vừa phế này mất hai tháng, cục diện Trung Nguyên lại thay đổi!

Vương Khác đánh tan quân Tề ở Vấn Thủy, sau đó thừa thế mà tiến, giành lại lãnh địa đã mất.

Rồi sau đó, y lấy Vấn Thủy làm bình phong, sau khi xây dựng một đường phòng tuyến thì không có động tĩnh gì nữa…

Cục diện thay đổi quá nhanh, quả thật khiến mọi người hoa mắt.

Trải qua ba tháng chiến loạn, các vùng phía nam của Hà Thủy lập tức rời vào cảnh im ắng.

Trên bàn cờ, quân đen và trắng đan xen vào nhau, giao chiến say sưa.

Lưu Khám nhìn thế cục trên bàn cờ, sau một hồi trầm ngâm liền cười khổ sở nhân thua.

- Tài đánh cờ của Công thúc tiên sinh quả nhiên cao minh.

Công Thúc Liêu tay vuốt chòm râu nhìn Lưu Khám, rồi lại nhìn Lưu Tần và Lưu Nguyên ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt vui vẻ.

- Thế nào, Quân hầu vẫn chưa hạ quyết tâm sao?

Lưu Khám gật đầu:

- Dẫu sao đã kinh doanh mười năm, nơi đây đã tập trung quá nhiều tâm huyết của ta, nếu từ bỏ quả thật có chút lưu luyến.

- Hôm nay buông ra, lúc khác có thể đoạt lại.

Công Thúc Liêu cười nói:

- Nhớ năm xưa Tần Ngụy giao chiến, quốc lực của nước Tần suy yếu. Hiếu Công quyết đoán nhượng lại vùng Hà Tây, tặng cho Ngụy vương để làm điều kiện đình chiến. Sau đó mới có Thương Quân biến pháp, phục hồi quốc lực lớn mạnh, chỉ mười năm sau Hiếu Công đã giành lại Hà Tây với đội binh lính do Thương Quân dẫn đầu.

Lưu Khám ngẩng đầu nhìn Công Thúc Liêu rồi khẽ gật đầu.

Công Thúc Liêu nói tiếp:

- Ta cũng biết Quân hầu đã bỏ quá nhiều tâm huyết ở đây, thế nhưng Lâu Thương thuộc cai trị của quận Tứ Thủy, mà Tứ Thủy lại ở vùng đất giao giữa ba nước Ngụy, Sở, Tề, mặc dù Quân hầu kinh doanh đã mười năm nhưng căn cơ quá mỏng, khó mà đứng vững. Chỉ nhìn từ việc Trần Thiệp khởi sự đến nay, lưu dân các nước rất đông nhưng có mấy người muốn đến Lâu Thương lánh nạn? Cho dù ngài mở kho phát thóc cũng không thể thay đổi nhiều cục diện.

Ngoài Lâu Thương và huyện Bái, ngươi cho rằng có thể đứng vững ở đâu?

Nhìn tình hình của thúccháu Hạng thị rõ ràng khác với ngươi. Thúc cháu y năm đó tị nạn ở Giang Nam, khốn khó buồn bã như chó nhà có tang, ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng y dẫn quân lên phía bắc, vượt qua Giang Thủy, mấy vạn di dân ở Hoài Hán nhao nhao tới sẵn sang góp sức cho y. Chứ đừng nói đến nhân vật như Trần Anh.

Cái này chính là căn cơ!

Lưu Khám nói:

- Đạo lý mà Công thúc tiên sinh nói, Khám không phải không biết.

Nếu không trước đây đã không để Đạo Tử hắn đi Bắc Cương lo liệu công chuyện… Nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút không phục, đơn thuần là quấy phá.

Công Thúc Liêu khẽ vuốt chỏm tóc của Lưu Tần, rồi vuốt râu cười ha ha.

- Có tâm huyết là chuyện tốt, không chịu thua càng tốt hơn. Nhưng muốn thành đại sự thì không thể quá câu nệ được mất. Cái này không liên quan tới tình cảm, chỉ có đúng sai. Quân hầu lựa chọn Bắc Cương làm căn cứ, rõ ràng là một sự lựa chọn chính xác, sau này tự sẽ thấy rõ.

Ta cũng hiểu lòng của Quân hầu.

Những lời nói hùng hồn của Quân hầu phát biểu dưới thành hôm đó thực cảnh tỉnh mọi người.

Thiên hạ vốn là một nhà, đều là con cháu Viêm Hoàng. Nhưng từ khi Chu Vương Thất dời đô, loạn lạc trong thiên hạ ngày càng nhiều, chiến loạn năm trăm năm từ thời Xuân Thu đến giờ khiến tư tưởng của bách tính đều đã thành thói quen, không phải một sớm một chiều, Quân hầu còn phải tiếp tục cố gắng.

Những lời Công Thúc Liêu nói cũng là cuộc trò chuyện ngày đó giữa Lưu Khám và Trần Anh.

Hiện giờ, trong thành Lâu Thương mọi người đều đã đọc thuộc lòng: "Ta có một mơ ước, mong cho thiên hạ đại đồng, mong cho thế gian không còn chia cắt, có thể cùng ngồi lại ca hát múa vui." Cụm từ "Con cháu Viêm Hoàng" này cũng bắt đầu có từ ngày đó, đều được người dân Lâu Thương thuộc lòng.

Đương nhiên, muốn mọi người tiếp nhận cũng không dễ dàng.

- Những lời này của Công Tôn tiên sinh, Hám như ở trong mộng mới tỉnh.

Lưu Khám nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài:

- Ta sẽ thúc đẩy việc này, nghĩ đến hai bên Hạng – Chương đều đã có phần không kiên nhẫn rồi.

Lục Giả đi sứ Tuy Dương, nói cho Chương Hàm cũng động lòng.

Chương Hàm bày tỏ muốn ngăn cản quân Sở, nhưng có một điều kiện, sau khi y tiếp quản Lâu Thương thì Lưu Khám mới được rút lui.

Còn quân Sở cũng phái sứ giả đến để đàm phán với Lưu Khám.

Người chủ trì đàm phán vẫn là Trần Anh, điều kiện của y là, chỉ cần Lưu Khám rút khỏi Lâu Thương, quân Sở tuyệt sẽ không tiếp tục công kích Bành thành và các thành phố Lưu Khám đã chiếm lĩnh, hơn nữa còn bảm đảm với hắn là quân Sở sẽ thừa nhận sự tồn tại của Lưu Khám ở quận Tứ Thủy, tuyệt không đổi ý.

Đương nhiên, điều kiện của Trần Anh là, Lưu Khám phải giao Lâu Thương ra.

Vì việc này, mấy hôm nay Lưu Khám rất nóng ruột. Kế sách mọi việc thuận lợi của hắn có thể coi là thành công.

Nhưng thật sự khi đi đến bước này, hắn lại nảy sinh tình cảm lưu luyến không mời rời Lâu Thương. Mà chuyện dở hơn là dường như tất cả dân Lâu Thương đều muốn cùng rời đi với Lưu Khám. Dân số Lâu Thương mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn vạn người, trong đó không ít những người già yếu bệnh tật.

Họ muốn rời đi không phải chuyện quá dễ dàng…

- Quân hầu tạm dừng bước!

Công Thúc Liêu thấy Lưu Khám định rời đi vội lớn tiếng gọi.

Ông cười ha hả nói:

- Thấy Quân hầu một năm nay bày mưu tính kế, lão hủ cũng không khỏi ngứa ngáy. Việc học của Tần nhi đã sắp hoàn thành rồi. Có điều nếu muốn nâng cao nữa thì phải đổi người mới được, thậm chí để bất kỳ ai thụ nghiệp… Quân hầu có thể đi tìm Thúc tôn hỏi thăm.

Gã là môn đồ Thánh nhân, giao hữu rộng rãi, chắc chắn có thể tiến cử người thích hợp.

Lão hủ muốn tìm một vài việc để làm trong lúc rỗi rãi, cũng tốt có thể giết thời gian… Nghĩ đi nghĩ lại, lão hủ muốn xin một số thứ của Quân hầu, không biết Quân hầu có đồng ý không?

Úy Liêu đại danh cao vút muốn góp sức cống hiến cho ta sao?

Lưu Khám nghe thế không khỏi mừng rỡ trong lòng…

Vị này đúng là nhân vật khó lường. Tứ khi Công Thúc Liêu đến Lâu Thương, Lưu Khám vẫn luôn hy vọng y sẽ cống hiến phục vụ hắn.

Người mà ngay cả Thủy hoàng đế cũng phải nể trọng thì đâu phải người bình thường?

Kìm nén sự vui mừng, Lưu Khám lên tiếng:

- Nhưng không biết, tiên sinh muốn việc gì?

- Ha ha, ta thấy đội Hắc y vệ của Quân hầu thật thú vị nên mới mặt dày xin Quân hầu, nhưng không biết… Quân hầu có thể bỏ những thứ mình yêu thích không?

- À!

Lưu Khám đầu tiên giật mình, sau mới phản ứng lại.

Phải biết rằng, vị Công Thúc Liêu này trước đây là đầu lĩnh đặc vụ của Thủy hoàng đế.

Nếu có ông ra tay quản lý, năng lượng của đội Hắc y vệ đó cũng sẽ theo đó tăng lên mạnh mẽ.

- Tiên sinh đã thích thì Khám sẽ bảo Tần Đồng tới gặp ngài.

Việc chuyên nghiệp thì tốt nhất vẫn cứ giao cho người chuyên nghiệp lo liệu. Lưu Khám lập tức đồng ý:

- Nếu tinh sinh còn cần gì, xin cứ nói ra.

- À, xem trước đã, xem trước đã rồi hãy nói!

Công Thúc Liêu nói xong lại quay lại bộ dạng uể oải như cũ.

- Nguyên, theo ta đi, ta dẫn con tới gặp bà nội, đừng quấy rầy tiên sinh thụ nghiệp nữa.

Lưu Nguyên vâng lời, nhảy tưng tưng tới cạnh Lưu Khám, thò tay ra nắm tay Lưu Khám. Nó đã mười hai tuổi, dáng người rất cao và phong thái rất giống với mẹ của mình hồi xưa. Tính ra, Lưu Nguyên cũng sống ở Lâu Thương khoảng bốn, năm năm rồi. Ấn tượng đối với Lưu Quý chỉ còn mơ hồ… Nó rất thân thiết với Lưu Khám, hơn nữa loáng thoáng hình như cũng biết mối quan hệ của mình với Lưu Khám.

Dù sao, mối liên hệ máu mủ giữa cha và con gái không thể đoạn tuyệt.

Hơn nữa về chuyện của Lưu Nguyên, Lưu Khám cũng đã nói cho Lữ Tu. Mặc dù trong lòng có chút ghen ghét nhưng Lữ Tu đối xử với Lưu Nguyên vẫn giống như con đẻ của mình.

- Quân hầu!

- Hả?

Lúc đi ra ngoài, Công Thúc Liêu lại lên tiếng lần nữa:

- Hợi vô đạo, nhưng Tam Tần vô tội… Ngày Hợi diệt vong tức là thời điểm Quân hầu tính toán Quan Trung.

Nhưng lúc này, Quân hầu không thể tham chiến.

Tần không thể có hai chủ, tội danh phản bội Tần không phải cái màQuân hầu chịu được.

Lặng lẽ đợi thời cơ, lặng lẽ đợi thời cơ thì tốt hơn…

Lưu Khám kinh ngạc nhìn Công Thúc Liêu, lát sau khẽ gật đầu.

Ý của Công Thúc Liêu rất đơn giản:

- Lưu Khám là người Tần, hơn nữa được thụ phong tước vị của Tần. Giờ này phút này, cho dù hắn không đối phó với Hồ Hợi nữa thì cũng không thể đối địch với quân Tần. Nếu không, tội danh phản loạn người Tần, giết chóc người Tần không phải là cái hắn có thể chịu được.

Nghĩ thì cũng không phải không có lý.

Chương Hàm trong lịch sử do lâm trận đầu hàng mà khiến cho vài chục vạn quân Tần bị Hạng Vũ chôn giết.

Kết quả về sau được Hạng Vũ phân đất phong hầu ở Ba Tần, thế nhưng người Tần lại căm thù y đến tận xương tủy. Rất nhiều người phải xa xứ, chạy trốn tới Hán Trung.

Lúc này mới tạo ra thắng lợi của Lưu Bang trong lịch sử có thể dễ dàng cướp lấy Quan Trung.

Công Thúc Liêu đang nhắc nhở Lưu Khám:

- Chí khí của ngươi cao vời vợi, hy vọng thiên hạ Đại Đồng. Tuy nhiên vấn đề là, giai đoạn hiện nay việc phân chia địa vực là sự thực không thể thay đổi. Ngươi muốn thành chuyện đại sự thì phải có căn cơ. Mà căn cơ này ở tám trăm dặm Tần Xuyên!

Lưu Khám đứng ngoài cửa hướng về Công Thúc Liêu vái chào thật sâu.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status