Kure-nai

Chương 419: Lão Bi đấu Bá Vương (2)

/16


- Lưu Khám, đừng có lẻo mép!

Hạng Tịch cưỡi ngựa xoay quanh chỉ tay lên thành đầu nói:

- Là anh hùng, hiện tại có dám đánh với ta một trận?

- Ha!

Lưu Khám cười to nói:

- Vốn không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu. Ngươi muốn chiến thì chiến… Hạng Tịch, đợi ta lấy mạng chó của ngươi!

Ngươi muốn chiến, thì ta chiến!

Sau chữ này vừa ra khỏi miệng, trên đầu thành Lâu Thương đã có tiếng nổ lớn, làm cho người người nhiệt huyết sôi trào.

Hạng Tịch càng giận tím mặt, Lưu Khám này miệng lưỡi bén nhọn, đem những lời vốn là y nói, liền đoạt nói trước, thật sự là đáng hận!

Chỉ trong chốc lát, trong thành Lâu Thương truyền đến âm thanh hào giác chỉ quân Tần mới có.

Âm thanh cứng cáp hùng hồn, kích động cả không trung. Cửa thành vừa mở rộng ra, Lưu Khám cưỡi Xích Thố nhanh như chớp lao ra khỏi thành.

Chỉ thấy hắn, đỉnh đầu đỏ thẫm túi ngao, chiến bào đỏ như lửa trên thân thể. Áo trong thiết kế thành hai vạt, đai lưng bên hông, tay mang Xích kỳ, hào quang lóa sáng. Phía chuôi Xích kỳ, cuốn một sợi gai màu đỏ, để phòng ngừa bàn tay ra mồ hôi, xuất hiện tình huống trơn tuột, mặt trên chạm đầu hổ, tua kỳ tung bay, phảng phất giống như một đám lửa đang thiêu đốt.

Xích Thố bên dưới, ầm ĩ hí dài.

Lông mày Hạng Tịch nhíu lại, không ngờ tên này lại có con ngựa tốt như thế?

Ngựa Ô Truy của y cũng là lương câu Đại Uyên, trong vạn con mới chọn được một con, nhưng ngựa Xích Thố của Lưu Khám cũng không kém chút nào so với Ô Truy của y. Nhìn binh khí kia thì chưa bao giờ thấy, nhưng phàm là người dùng loại binh khí kỳ lạ này, tất nhiên là sẽ có những chiêu số bất thường, cần phải cẩn thận.

Lưu Khám cùng Hạng Tịch ở trước trận, ghìm chặt ngựa, dò xét lẫn nhau.

- Hán tử kia, có dám cùng ta đánh cược?

Lưu Khám khẽ giật mình:

- Đánh cược cái gì?

- Nếu ta thua, không đánh một cọng cây ngọn cỏ của Lâu Thương ngươi; nếu ngươi thua, để lại Lâu Thương, ta cũng không làm khó dễ ngươi.

Không biết ngươi có phải là hảo hán thật sự, có dám cùng ta đánh cược không?

Lưu Khám nhìn Hạng Tịch giống như đang nhìn thấy quái vật, sau một lúc lâu đột nhiên cười to:

- Hạng Vũ, không ngờ ngươi cũng là một người lãnh binh chiến đấu, lại có thể nói ra những câu ngây thơ như vậy? Ngươi là người Sở, ta là tướng Tần. Giữa ta và ngươi, sớm đã là không chết không ngừng, lại đánh cược cái gì chứ?

Hạng Vũ, ngươi cho rằng hành quân chiến tranh này, là trò chơi trẻ con sao?

Trước khỏi cần nói, ngươi không nhờ đồ quân nhu của Lâu Thương cứu trợ, thì làm cách nào công thành đoạt đất? Nếu ta mất đi Lâu Thương, chẳng phải là bó tay chịu trói sao?

Vốn tưởng rằng ngươi một đường giết tới, ít nhiều cũng là một nhân vật, nào biết lại nói ra được mấy câu trẻ con đó, thật là làm cho ta cười chết mất!

Hạng Tịch bị nói vậy, mặt mũi đỏ bừng, trong lòng càng là giận dữ không thôi.

- Lưu Khám tặc tử, ta nể ngươi cũng là một nhân vật, mới cùng ngươi đánh cược, lại không nghĩ ngươi là kẻ không biết tốt xấu, thật sự là đáng hận đáng giận a… Lưu Khám, để mạng lại!

Hạng Tịch thẹn quá hóa giận, thúc ngựa múa kích xông về phía Lưu Khám.

Lưu Khám nhấc bàn để chân thúc vào bụng Xích Thố, chỉ nghe Xích Thố hí một tiếng thật dài, liền vọt tới chỗ Hạng Vũ. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hai con ngựa đều là bảo mã lương câu một trong vạn con liền lập tức đối mặt. Đại kích của Hạng Tịch một chiêu Ngọc đái triền yêu, liền cuốn về phía Lưu Khám. Lưu Khám cũng không yếu thế, Xích kỳ trong tay quay tròn, hướng ra phía ngoài, keng một tiếng, kỳ kích giao nhau, âm thanh chát chúa.

Khí lực của tên này so với hồi ở Trữ La Sơn tăng lên không ít!

Vừa giao thủ một cái Lưu Khám đã biết Hạng Vũ này khi giận lên, cũng tương đương với mình. Lập tức cũng không chậm trễ, lúc hai ngựa sát thân, đột nhiên chặt nghiêng một kích. Hạng Tịch tay mắt lanh lẹ, một thức Tô Tần bối kiếm, Bàn long kích chuyển một cái, lướt ngang qua đầu vai, đánh bật Xích kỳ ra.

Người giao phong, ngựa cũng không chịu yếu thế.

Bất kể là Xích Thố hay Ô Truy đều thuộc thế hệ tính tình kiêu căng, sao lại để cho đối phương trước mặt ngang ngược càn rỡ? Lưu Khám cùng Hạng Vũ đang giao phong trên ngựa, hai ngựa cũng không ngừng động tác, đá đạp cắn xé, đánh bụng quất đuôi… trong khoảnh khắc trên chiến trường khó hòa giải, không phân thắng bại.

Người hai bên xem cuộc chiến, chỉ thấy hoa cả mắt.

Trên thành đầu, Thúc Tôn Thông thét lên ra lệnh:

- Nổi trống, trợ uy cho Quân hầu!

Mấy trăm mặt trống trận, rầm rầm gõ vang. Tiếng trống chủ thành vang lên, trống trận hai bên cũng đồng thanh. Mà quân Sở thì phất cờ hò reo, không ngừng dùng binh khí mà gõ, cổ vũ cho Hạng Vũ. Tiếng trống trận gào thét quanh quẩn trên chiến trường, làm cho mỗi người sôi trào nhiệt huyết. Bất tri bất giác, hai người đã giao chiến hơn trăm hiệp, sắc trời cũng dần tối xuống, trăng sáng nhô lên cao.

Hạng Vũ càng đánh càng cao hứng, nhảy ra ngoài vòng tròn, lạnh lùng quát:

- Lưu Khám, có dám đánh đêm?

Lưu Khám cười nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Có gì không dám?

Trong lúc nói chuyện, trong thành lâu và chiến trận, đều sáng lên ánh đuốc, làm chiến trường sáng trưng. Lưu Khám và Hạng Vũ lại đánh tới, lúc này đây, hai bên đều nỗ lực hơn nhiều. Xích kỳ của Lưu Khám càng múa càng nhanh, như một vòng hồ quang chém về phía Hạng Vũ; mà Bàn Long kích trong tay Hạng Vũ cũng càng múa càng nhanh, bổ, đâm, quét… chiêu chiêu đều giấu diếm sát cơ.

Lại đánh hơn trăm hiệp, Hạng Vũ có chút không chịu nổi!

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc y ở đây giao thủ, nhất định phải dùng hai chân kẹp chặt chiến mã mới có thể ngồi vững vàng mà phát lực; mà Xích Thố được trang bị bàn đạp, tương đối mà nói, Lưu Khám đã chiếm được ưu thế. Đặc biệt là đánh đến cuối cùng, lực đạo Xích kỳ của Lưu Khám càng tới càng mạnh mẽ.

Tên này sao lại hung hãn như vậy?

Hạng Tịch tự nhận mình cũng đủ dũng mãnh rồi, thật không nghĩ đến lại gặp một nhân vật so với y còn hung hãn hơn. Thời gian dần trôi qua, chiêu số đã bắt đầu toán loạn.

Đúng lúc này, một viên đại tướng trong quân Sở ở dưới cờ yên lặng lấy ra cung tiễn.

Trên chiến trường, Lưu Khám cùng Hạng Vũ vừa thúc ngựa mà qua, trong khoảnh khắc đang định quay đầu ngựa lại để tái chiến, chợt nghe tiếng dây cung vang lên, một đạo kình phong đánh úp từ phía sau tới. Hắn theo bản năng vụt nghiêng người, nào biết mũi tên kia rất mạnh, găm thẳng vào đầu vai Lưu Khám.

- A!

Lưu Khám không khỏi quát to một tiếng, thúc ngựa đi.

Mà Hạng Tịch lại bất ngờ không hiểu, y còn chưa rõ ràng một mũi tên kia đến từ đâu.

- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám lừa gạt, không phải là anh hùng!

Hạng Tịch tuy căm tức bộ hạ nhiều chuyện, nhưng vừa rồi y quả thực rơi vào thế hạ phong. Nếu không có mũi tên kia, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Hơn nữa, trên chiến trường, nào có nhiều quy củ?

Nghĩ tới đây, Hạng Tịch cũng không thèm hỏi xem đến tột cùng là ai bắn lén, giơ cao kích, lạnh lùng quát:

- Binh sĩ ba quân, theo ta xông lên!

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong thành Lâu Thương truyền ra hai tiếng quát to:

- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám dùng ám tiễn đả thương người… chạy đâu, Quý Bố, Chung Ly Muộitới đây!

Cửa thành Trắc bảo mở rộng, hai đội nhân mã từ trong thành giết đi ra, cùng quân Sở hỗn chiến với nhau.

Hai người Quý Bố và Chung Ly Muội song chiến Hạng Tịch, nếu thực đọ sức, cho dù là Quý Bố và Chung Ly Muội liên thủ, vẫn chênh lệch so với Hạng Tịch một bậc. Nhưng dù sao ác đấu với Lưu Khám mấy trăm hiệp, giờ khắc này, Hạng Tịch đã sớm rơi vào tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi. Hơn nữa lúc nãy thắng không anh hùng, lúc này Hạng Tịch đang cảm thấy xấu hổ, lập tức đánh dứ một chiêu bức lui Quý Bố và Chung Ly Muội, rồi suất bộ lui lại.

Hai người Quý Bố cũng không truy kích, vốn chỉ là tới cứu giúp Lưu Khám mà thôi.

Hai người suất bộ, che lấy Lưu Khám lui về trong thành Lâu Thương. Vào tới cửa thành, đã thấy đám người Thúc Tôn Thông vội vã tiến lên nghênh đón:

- Quân hầu, không có việc gì chứ?

Lưu Khám trở tay, chặt đứt mũi tên, rồi sau đó cắn chặt răng, tay vừa ra lực, "phốc" cái rút mũi tên ra, máu tươi bắn tung lên người Thúc Tôn Thông.

Tự có quân y vội vàng tiến lên, đem kim sang dược bôi lên vết thương của Lưu Khám, băng bó lại luôn. Thấy Lưu Khám anh dũng như vậy, trong Lâu Thương thành lập tức vang lên tiếng hoan hô:

- Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ! uy vũ!

Sắc mặt Lưu Khám có vẻ hơi tái nhợt, nhưng chuyện trò vui vẻ như cũ.

Hắn cũng không về nghỉ ngơi, mà suất bộ lên thành đầu, Xích kỳ trong tay chỉ về phía quân sở đang chậm rã thối lui, lạnh lùng quát:

- Hạng Vũ, bọn chuột nhắt dùng ám tiễn làm thương người, thật làm giảm uy danh của tổ phụ ngươi. Hôm nay Lưu mỗ không chết, ngày sau chắc chắn lấy đầu trên cổ ngươi!

- Lấy đầu trên cổ ngươi!

Quân sĩ trên thành đầu, đồng thanh hô lên.

Ngoài dự đoán của mọi người, quân Sở lại lặng ngắt như tờ.

Lưu Khám cười nói:

- Mặc dù ta trúng một mũi tên, nhưng lực sát thương đối với quân Sở còn hại hơn nhiều so với thương thế của ta. Theo ta thấy, quân Sở lần này lui binh, sĩ khí tất nhiên sẽ hạ xuống.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status