Kinh Thiên Kỳ Án

Chương 39: Án mạng ly kỳ (2)

/56


Khi Lôi Đình Đình đang còn sững sờ, Lưu Định Cường nói với Hàn Phong: "Cậu nhìn xem, này."

Hàn Phong vừa nhìn, lẩm bẩm nói: "Cả tay cũng bị ngâm vào axit mạnh, thế này thì không có biện pháp so dấu vân tay nữa rồi, xuống tay thật là sạch sẽ đấy."

Lưu Định Cường nói: "Không chỉ thế, quần áo của người chết từng bị đổi, sàn nhà này từng trải qua hai lần cọ rửa. Một dao chí mạng sau lưng, trực tiếp đâm thủng tim, không có dấu vết giãy giụa, tìm được một ít bộ lông, sợi, sưu tập một ít máu, đều phải mang về phòng thí nghiệm mới biết được kết quả. Cậu nói xem, hai người đồng thời tiến vào nhà, khi rời đi, một người lại giết chết người kia, đến nỗi khắp nơi đều là vết máu, bọn họ tới cùng đã làm gì trong này chứ?"

Hàn Phong nói: "Tôi biết."

Ba người trong phòng đồng loạt vểnh tai, tất cả mọi người không ngờ tới, Hàn Phong nhanh như vậy đã phá giải được câu hỏi, chỉ nghe Hàn Phong nói: "Hai vị tuyệt thế cao thủ, hẹn nhau gặp mặt, tối nay trong căn phòng nhỏ này tiến hành quyết đấu, một người trong đó phát động công kích trước, cũng liên tiếp đắc thủ, vết máu văng khắp nơi là của một vị bị thương trong đó, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng cao thủ chân chính, cũng là vị bị thương kia, từ đầu đến cuối, hắn chỉ đâm một kiếm, một kiếm xuyên tim, đây là sát chiêu chí mạng chân chính."

Lôi Đình Đình khẩn trương nói: "Thật vậy chăng? Người thắng kia vì cái gì mà phải hủy dung người chết?"

Lưu Định Cường tức giận nói: "Cái thằng nhóc này lại tùy tiện nói càn rồi, đừng tin cậu ta."

Hàn Phong "hắc hắc" cười, Lôi Đình Đình cả giận: "Anh nha, khó trách chị Long Giai luôn đánh anh, em cũng muốn đánh anh rồi đây."

Hàn Phong thoáng trừng mắt nói: "Em dám."

Lôi Đình Đình cũng không sợ anh, chống nạnh nói: "Đừng tưởng rằng anh cao hơn em thì em sẽ sợ anh."

Hàn Phong làm một cái mặt quỷ, đồng thời nói: "Nói đi cũng phải nói lại, anh không cho rằng một trong hai người đã tới đây là Đinh Nhất Tiếu, có lẽ đã nghĩ sai hướng rồi, đây là một vụ án khác chăng."

Lưu Định Cường nói: "Làm sao cậu dám khẳng định?"

Hàn Phong cười, nói: "Rất đơn giản, bởi vì gã tới không được."

Lãnh Kính Hàn cũng đi đến, ông hỏi: "Các cậu làm xong chưa? Chúng ta đến địa điểm kế tiếp."

Hàn Phong la to: "Không phải chứ! Lại đi đâu nữa?"

Lưu Định Cường nói: "Đã lấy vật chứng xong, chỉ cần mang về phòng thí nghiệm nữa thôi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Lên xe rồi nói."

Hàn Phong kéo tay Lôi Đình Đình, lưu luyến không rời nói: "Anh đi, Đình Đình."

Lôi Đình Đình cười nói: "Đừng giả bộ đáng thương vậy nữa, anh đi đi, em sẽ tới tìm anh."

Hàn Phong chỉ tay vào Đình Đình, nói: "Em nói đó." Trước khi lên xe, anh lại duyên dáng hành lễ theo lối nhà binh, lộ ra nụ cười thật ngầu, Lôi Đình Đình thầm nghĩ: "Hàn Phong, anh thật có khả năng khiến người ta nhớ mãi không quên, khó trách chị Long Giai lại chọn anh."

Trên xe, Hàn Phong nói: "Đi đâu vậy?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Bệnh viện, ba gã phạm nhân kia không xong rồi."

Hàn Phong nói: "Hửm?"

Lãnh Kính Hàn bổ sung: "Chính là ba người đã bắt được ở khu mỏ xế chiều hôm nay."

Cùng Lôi Đình Đình chia tay nhau xong, tinh thần Hàn Phong lập tức không còn nữa, anh ngáp nói: "Có lầm không, chuyện như vậy cũng bảo chúng ta đi. Lãnh huynh, anh có biết không, tôi mỗi ngày đúng 10h phải ngủ đó, ngày hôm sau đúng 10h mới rời giường, từ khi bị anh lừa vào vụ án này, tôi ngay cả một giấc ngủ ngon cũng chưa từng được ngủ."

Lãnh Kính Hàn nói: "Sau khi vụ án này kết thúc, vụ án có lớn thế nào nữa, tôi cũng sẽ không đi phiền cậu, cho cậu ngủ đã đời."

Lưu Định Cường nói: "Chỗ tôi có châm cứu cường tâm, có muốn châm một cái không?"

Hàn Phong bóp cổ Lưu Định Cường nói: "Anh béo, anh thật kiêu ngạo nha, tôi dễ bị bắt nạt lắm phải không, ngay cả anh cũng dám đụng đến tôi!"

Lưu Định Cường haha cười to. Lãnh Kính Hàn nói: "Đừng làm rộn nữa, xe cũng sắp bị cậu nháo đến lật rồi. . ."

Trong bệnh viện, ba gã phạm nhân bị trói chặt tay chân, nhưng vẫn ở trên giường bệnh liều mạng giãy giụa, khóe miệng có bọt mép phun ra, bác sĩ một mực quan sát nhịp tim huyết áp của ba người.

Hàn Phong nói: "Woa, bị khổ hình hả?"

Lưu Định Cường nói: "Hình như đã trúng độc, triệu chứng trúng độc cùng dạng với nấm độc, da ửng đỏ, chảy nước dãi, đồng tử co rút như kim châm, ừm, còn có nói sảng nữa."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nói đơn giản, chính là ảo giác chiều sâu." Ông lắc đầu nói: "Xem ra không giống đâu."

Lưu Định Cường nói: "Cái gì không giống?"

Hàn Phong nói: "Huyết áp của bọn họ đã tăng cao, tim cũng đang đập gia tốc, không giống với tình trạng trúng độc của nấm độc, có một điểm có thể khẳng định, thần kinh giao cảm của bọn họ ở vào trạng thái hưng phấn cao độ, còn tiếp tục như vậy, tim sẽ vì nguyên nhân này mà không cách nào chịu được gánh nặng đập của mình mà bãi công, không đập nữa, sinh mệnh của bọn họ cũng theo đó mà chấm dứt."

Lãnh Kính Hàn hỏi Hướng Thiên Tề: "Bọn họ làm sao vậy?"

Hướng Thiên Tề nói: "Không rõ ràng lắm, chúng tôi tách ra thẩm vấn cách ly, bọn họ vẫn không nói được một lời, về sau bỗng dưng phát tác, thời gian phát bệnh của ba người trước sau không sai biệt lắm, chưa tới 10 phút đồng hồ, ba người đều đã ngã xuống."

Hàn Phong nói: "Hỏi bác sĩ một chút."

Đi tới là một vị bác sĩ trực ban, họ Lưu, nghiêm túc nói: "Loại tình huống này chưa từng thấy qua, khi bọn họ vừa được đưa tới đã bị vây vào trạng thái kích động cao độ, da bọn họ ửng đỏ, từ mao mạch tới động mạch tất cả đều bị vây vào trạng thái khuếch trương cực độ, lượng máu cơ thể có thể chứa đựng đã gia tăng gấp đôi, trong cơ thể muốn hoàn thành tuần hoàn máu, tim nhất định phải đập nhanh hơn, mà cơ tim của bọn họ co bóp cũng tăng cường rất nhiều lần so với bình thường, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn mạch máu cũng sẽ nổ tung mà chết."

Hàn Phong nói: "Rút máu thì sao?"

Bác sĩ Lưu nói: "Không được, rút máu tim bọn họ sẽ nhảy càng nhanh hơn, sẽ vì nguyên nhân không cách nào chịu đựng được gánh nặng mà ngừng đập, dưới tình huống như thế, tựa như một người bò lên núi tuyết đột nhiên ngủ trên núi tuyết vậy, một khi ngừng đập, thì không cách nào khôi phục được nữa. Nếu tôi dùng thuốc co mạch, sẽ làm cho gánh nặng trước đó của tim gia tăng, nếu tôi dùng thuốc đối kháng canxi, cũng sẽ làm gia tăng gánh nặng cho trái tim, hai vị đều là bác sĩ, tin tưởng không cần tôi giải thích nữa chứ?"

Hàn Phong đau đầu nói: "Sao lại thành thế này chứ? Từ trước đến giờ chưa từng thấy tình huống như vậy."

Lưu Định Cường nói: "Từ kinh nghiệm nhiều năm của tôi đến xem, bọn họ có chút giống như nghiện ma túy phát tác. Nhưng trước mắt thuốc phiện lưu hành, vẫn chưa có loại nào có thể dẫn đến triệu chứng thế này, có thể là ..."

Hàn Phong quay phắt đầu lại, cùng Lưu Định Cường nhìn nhau hồi lâu, mắt Hàn Phong lộ ra tinh quang, mắt Lưu Định Cường như tia chớp, một lúc sau, Hàn Phong mới nói: "Anh Cường, anh thật giỏi nha."

Lưu Định Cường cười nói: "Như nhau cả thôi."

Hàn Phong nói: "Vậy chúng ta động thủ đi."

Lưu Định Cường nói: "Tốt."

Bác sĩ Lưu nói: "Này, hai anh muốn làm gì?"

Lưu Định Cường mang găng, lấy ra ống tiêm, nói: "Tôi muốn rút máu của hắn."

Bác sĩ Lưu nói: "Dựa vào tình hình trước mắt của bệnh nhân, một khi chích phá mạch máu, hậu quả thế nào, có thể tưởng được rồi chứ? Hiện nay không thể co hẹp mạch máu, cũng không thể khuếch trương mạch máu, rất khó giải quyết đấy. Cậu, cậu lại muốn làm gì?" Câu nói sau cùng, là hỏi Hàn Phong.

Hàn Phong lấy ra ống tiêm nữa, lấy thuốc trong rương của Lưu Định Cường ra, nói: "Chích thuốc mê cho hắn. Mạch máu biến đổi, là vì hệ thống trung khu đã bị phá hỏng, cơ thể đối với công năng tự điều tiết của bản thân đã hoàn toàn rối loạn, hiện tại muốn ngăn cản hệ thống trung khu tiếp tục phát ra thông tin." Nói xong, một kim đâm xuống.

Lãnh Kính Hàn cùng Hướng Thiên Tề còn chưa kịp hiểu ra được gì, nhưng bác sĩ Lưu và Lưu Định Cường đã hoàn toàn ngây dại, tựa như một hài nhi mới sinh nhìn thấy đĩa bay mà giật mình vậy, một kim kia của Hàn Phong, trực tiếp đâm vào ót, vị trí xương cổ của bệnh nhân. Hàn Phong đẩy lút kim, nhìn bộ dáng hai người ngây ra như phỗng, mỉm cười nói: "Tiêm vào xương cổ, gây tê vị trí cao, đây... không có gì quá kỳ quái chứ?"

Nhưng bác sĩ Lưu và Lưu Định Cường đều biết, xương cổ là khu vực trung ương của đại não thông đến mọi nơi trong cơ thể, nơi chứa thần kinh phong phú nhất, chỉ hơi chút sơ sảy, sẽ có khả năng gây ra liệt vĩnh viễn cho người bệnh, bình thường bác sĩ gây mê khi áp dụng gây mê, nếu là gây mê toàn thân, thì chọn áp dụng phương pháp cho hít khí, nếu phẫu thuật một bộ phận nào đó, thì chọn áp dụng gây mê khu vực đó, cho dù là phẫu thuật lớn nhỏ từ ngực bụng trở xuống, cần liên tục cấp thuốc gây tê ngoài mô cứng, cũng đều lựa chọn xương sống thắt lưng làm điểm tiêm vào, chính bởi vì vị trí tiêm trên xương sống thắt lưng vô cùng khó nắm chắc, hơi chút sai lầm liền có thể gây ra tê liệt cơ hô hấp, mà cuối cùng dẫn đến việc bệnh nhân vì suy hô hấp mà chết, nhưng Hàn Phong tùy tùy tiện tiện tiêm một cái, liền cắm thẳng vào trong xương cổ, việc này đã không còn giống như đang hành nghề y nữa, ngược lại như đang giết người!

Hơn nữa ngày, bác sĩ Lưu mới phát hiện, quần áo mình đều đã ướt đẫm, Lưu Định Cường cẩn thận nhìn lỗ kim châm trên cổ phạm nhân, ngay cả một giọt máu cũng không có, anh ta hoảng sợ hỏi: "Kỹ thuật tiêm này của cậu, học được từ ai?"

Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì?"

Lưu Định Cường nói: "Không có, tôi chính là muốn biết, cậu học được từ đâu."

Hàn Phong nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết, vừa rồi đâu có chích sai."

Lưu Định Cường thở dài một tiếng, chuẩn bị lấy máu để thử, anh ta biết, một châm này của Hàn Phong nhìn như tùy tiện, muốn chích chuẩn xác được như cậu ta, ít nhất phải trải qua hơn vạn lần luyện tập, nhưng kết cấu tổ chức và ngoại hình của mỗi người đều bất đồng, kỹ thuật châm kim như vậy, tuyệt đối không thể chỉ luyện tập trên gỗ là có thể làm được.

Hàn Phong lật mí mắt phạm nhân, nói: "Không được rồi."

Lưu Định Cường vừa nhìn, đồng tử của phạm nhân đã từ hình kim bắt đầu lan rộng, đây là dấu hiệu sinh mệnh đang có chiều hướng suy kiệt, hai gã phạm nhân khác cũng đã xuất hiện tình huống đồng dạng, anh ta vội vàng rút một ống máu, dùng hộp giữ nhiệt bảo tồn, lắc đầu với Lãnh Kính Hàn.

Hàn Phong nói: "Tôi đã nói không cần đến đây mà, đến cũng vô dụng, vẫn không cứu trở về được. Sớm biết như thế, còn không bằng trở về ngủ cho rồi."

Lưu Định Cường nói: "Vậy hôm nay lại uổng phí một ngày, khó khăn lắm mới bắt được ba gã phạm nhân, vẫn như cũ không lưu lại đầu mối gì hữu dụng."

Hướng Thiên Tề nói: "Cũng không hẳn, khi chúng tôi chống bạo động trong thành phố, cũng đã bắt được không ít thành viên phạm tội, hiện tại đang thẩm vấn bọn chúng, thế nào cũng sẽ tìm được hang ổ của chúng ở đâu."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cám ơn cậu đã cho chúng tôi biết, vậy thì, mọi người đều tự trở về với công tác thôi."

Lúc này, bác sĩ trực ban mới phục hồi lại tinh thần, truy hỏi: "Xin hỏi, cậu thực tập ở bệnh viện nào vậy? À không, cậu đang bồi dưỡng ở bệnh viện nào? Cậu có thể nói cho tôi biết không? Xin hỏi làm thế nào có thể liên lạc với cậu?"

Ngày thứ hai, khi Hàn Phong rời giường, đúng lúc vừa kịp giờ ăn cơm trưa của đám người Lãnh Kính Hàn, Hàn Phong thống khổ nói: "Tại sao? Lại là mì ăn liền?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Có để lại cho cậu một ly đó, thích thì ăn không thích thì thôi."

Hàn Phong oán hờn nói: "Vì vụ án này, ngày ngày hai ba giờ khuya vẫn chưa thể ngủ, nhưng ngay cả một chút thức ăn cũng không có, tại sao đi theo anh, bữa bữa đều ăn mì gói chứ? Chẳng lẽ các anh ngoại trừ mì gói, thì không còn nghĩ ra thức ăn gì tốt hơn sao?"

Lâm Phàm nói: "Có mì gói ăn là hay rồi, cậu ngẫm lại coi, cậu ở chỗ đó có thể tìm ra cái gì mà ăn? Tôi đi rót nước sôi cho cậu."

Hạ Mạt nói: "Đúng rồi, Lý Hưởng đâu?"

Hàn Phong nói: "À, chấp hành nhiệm vụ rồi." Đồng thời thầm nghĩ: "Cái tên này, mình tưởng rằng tối qua anh ta sẽ gọi điện thoại đến, sao đến giờ cũng chưa có tin tức."

Lưu Định Cường nói: "Vật chứng hôm qua chúng tôi mang về, đều đã làm kiểm tra xét nghiệm rồi, cục cảnh sát bên kia cũng đã gửi tới báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo để trong phòng thí nghiệm."

Hàn Phong suy nghĩ một chút, hỏi Lãnh Kính Hàn: "Lão Quách kia có liên lạc với anh không? Mấy vụ bạo động của bọn họ bên kia thế nào rồi?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Còn đang thẩm tra xử lý, người của quân đội 234 đã đến, anh ta bên kia cũng bận tối mày tối mặt. Hình như một vị lãnh đạo gần đây cũng muốn đến thành phố H này, nhìn xem tới cùng đã xảy ra tình huống gì."

Hàn Phong nói: "Bao nhiêu người tới?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Tới cả một đoàn."

Hàn Phong nói: "Ôi chao, lực lượng của chúng ta đây có thể tăng cường thêm thật nhiều rồi, thế này mà còn bắt không được Đinh Nhất Tiếu, tôi mới không tin."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, bây giờ còn chưa biết Đinh Nhất Tiếu đang trốn ở đâu."

Trong mắt Hàn Phong hiện lên tuệ quang, nói: "Sẽ tìm được." Lâm Phàm bưng tới mì ăn liền cho anh, Hàn Phong quay đầu nói: "Đúng rồi, anh Cường, phân tích máu của anh có gì không?"

Lưu Định Cường nói: "Không. Có khả năng mẫu lấy quá ít, không tách ra được thứ gì có giá trị."

Hạ Mạt nói: "Từ súng ống thu được ở khu mỏ, trải qua so sánh, có thể nhận định, cùng súng ống sử dụng trong sự kiện bạo lực vài ngày trước và Hồng A Căn là từ cùng một nhà xưởng sản xuất gia công chế tạo."

Lâm Phàm nói: "Mặt khác, chúng tôi ở trong xưởng của Lương Hưng Thịnh còn tìm được bộ phận linh kiện chưa kịp dời đi, qua phân tích, có một bộ phận là then đẩy cùng kết cấu khóa nòng vẫn chưa gia công xong."

Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi đã đến công ty TNHH xây dựng Phúc Hưng mà Đinh Nhất Tiếu xây tại thành phố này, tất cả nhân viên liên quan còn ở lại trong công ty đều bị giam giữ tiếp nhận thẩm vấn. Đinh Nhất Tiếu quả nhiên lợi hại, vừa ra khỏi cục cảnh sát, gã đã đem toàn bộ tài chính của xí nghiệp đứng tên gã luồn đi, mà bình thường cũng luôn có lượng lớn tiền mặt được điều động, xem ra, gã đã sớm vì mình mà chuẩn bị tốt đường lui rồi. Về xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, cục cảnh sát đã lập án điều tra khác, bên trong đề cập đến nhiều quan chức chính phủ lắm, chuyện cần làm của chúng ta bây giờ, chính là bắt Đinh Nhất Tiếu về quy án, đồng thời tìm ra kẻ thao túng phía sau kia."

Hàn Phong nói: "Woa, chỉ một buổi sáng các anh đã làm được nhiều chuyện như vậy à?"

Lâm Phàm nói: "Đương nhiên, cậu cho rằng ai cũng giống cậu à. Vừa rồi Trương Nghệ cũng đã về tới."

Hàn Phong nói: "Vết thương của anh ấy đã ổn chưa?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Chưa đâu, nhưng cậu ấy muốn về đơn vị, tôi vừa để cậu ấy trở về dưỡng thương rồi."

Hàn Phong nói: "Anh thật sự bảo thủ, người ta yêu cầu tích cực trở về đơn vị như vậy, cần gì chặt đứt đường lui của người ta chứ?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu thì biết cái gì, vết thương của cậu ấy còn chưa khôi phục, tùy tiện tham gia hành động, hậu quả không thể lường được."

Hàn Phong trợn mắt, không nói. Qua chốc lát, Lãnh Kính Hàn lại nhỏ nhẹ dịu giọng nói: "Công tác của chúng tôi làm, đối với cậu không tính là gì, nhưng với chúng tôi mà nói, đều rất nguy hiểm, nếu thân thể chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất mà tham gia hành động, rất có khả năng sẽ trả giá lớn bằng cả sinh mạng. Tôi phải phụ trách mỗi một thành viên trong phòng này, không giống cậu, chỉ nói lời cửa miệng là được."

Lâm Phàm và Hạ Mạt ở một bên lặng lẽ nói: "Cậu xem, tên kia có giống con trai của Lãnh trưởng phòng không?"

Hạ Mạt nói: "Lời này không thể nói lung tung, nếu Lãnh trưởng phòng biết, vậy anh coi như xong rồi."

Lâm Phàm nói: "Cậu có bao giờ nghe thấy Lãnh trưởng phòng ăn nói nhẹ nhàng đến thế với ai chưa? Hơn nữa, tên kia không rõ lai lịch, tuổi tác cũng không sai biệt với con gái của Lãnh trưởng phòng lắm, tôi thấy, tám phần là con riêng của Lãnh trưởng phòng."

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà anh ấy không giống Lãnh trưởng phòng nha?"

Lâm Phàm nói: "Cái này gọi là giống bên mẹ đó, anh thấy con gái của Lãnh trưởng phòng giống anh ấy sao?"

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà, cũng khá giống đấy chứ?"

Lâm Phàm nói: "Giống cái gì? Trước kia chúng ta từng gặp rồi, con bé kia, so với Lãnh trưởng phòng lanh lợi hơn. Loại giống bên mẹ này, sinh ra nếu là nữ cũng không giống anh ấy đâu."

Hạ Mạt vò đầu nói: "Phải không? Em, em quên mất rồi."

Sắc mặt Lãnh Kính Hàn trầm xuống, nói: "Hạ Mạt, Lâm Phàm, hai người các cậu đang nói gì đấy! Có thời gian sao không mau đi làm việc đi?"

Hạ Mạt và Lâm Phàm le lưỡi, mau chóng rời đi, Lãnh Kính Hàn lúc này mới hỏi Hàn Phong: "Những thi thể ngày hôm qua cậu nói, tôi vẫn chưa hiểu rõ, làm sao cậu biết được?"

Hàn Phong nói: "Trên thực tế, ngay ngày thứ hai khi Hồng A Căn bị bắt, tôi đã cảm thấy không đơn giản như vậy, cùng chịu huấn luyện với hắn có hai đội ngũ, mà cùng hắn trông coi Lương Tiểu Đồng cũng có vài đội, do đó nhân số bọn chúng không hề ít. Đã có nhiều người chịu huấn luyện như vậy, tại sao thời gian bọn họ chịu huấn luyện đó không có ghi chép mất tích nào chứ? Tôi đã đến cục dân chính một chuyến, tra xét nhân khẩu mất tích, thế nhưng, mấy năm gần đây, dân nhập cư từ các nơi đến thành phố H làm công đã được thân quyến xác nhận là mất tích tại thành phố H, có hơn mấy ngàn người."

Lãnh Kính Hàn biến sắc, Hàn Phong nói: "Quá đáng sợ đúng không? Khi nhìn thấy số liệu này, tôi cũng bị dọa giật mình. Có nhiều dân nhập cư mất tích như thế, tôi nghĩ bọn chúng không có khả năng thu lưu nhiều người như vậy, cho dù có nhân tố ngẫu nhiên bên trong, đại đa số dân nhập cư có lẽ đã bị bọn chúng bắt đi, nhưng đến tột cùng là bắt đến đâu? Xí nghiệp của bọn chúng cũng không có khả năng dung nạp nhiều người như vậy, do đó tôi mới phải hỏi tường tận lại Hồng A Căn, sau khi tôi nghe được quá trình huấn luyện của bọn họ, ý thức được, đó là một loại hình thức huấn luyện đào thải vô cùng tàn nhẫn. Do đó tôi nghĩ, nhất định có lượng lớn người chưa vượt qua được huấn luyện mà chết, người tử vong, đã bị bọn chúng chôn."

Hàn Phong xì xụp húp nước mì, nói tiếp: "Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến chính là khu mỏ kia, bởi vì nó có đủ năng lực xử lý thi thể, chẳng qua không biết cụ thể chôn ở nơi nào. Sau khi tiến vào quặng mỏ, tôi liền phát hiện chỗ không thích hợp ở mảnh rừng kia, về sau đại khái thì giống như tôi đã nói rồi đó."

Lãnh Kính Hàn nói: "Những thi thể này, một khi phơi bày ra ánh sáng, sợ rằng cả nước sẽ chấn động. Sự tình này bây giờ tạm thời vẫn còn ém xuống, nhưng không giấu được bao lâu đâu. Do đó, phải mau chóng bắt được Đinh Nhất Tiếu cùng kẻ đầu têu phía sau màn này, hiện tại biên phòng, nhà ga, sân bay cùng hải quan cũng đã bố trí khống chế nghiêm ngặt, Đinh Nhất Tiếu không có khả năng chạy thoát. Hiện tại, tôi phải đến cục cảnh sát cùng lão Quách thương nghị phạm vi bố trí khống chế, cậu có muốn đi cùng không?"

Hàn Phong nói: "Tôi không đi nữa, để tôi chỉnh lý cho xong đầu mối, ngày hôm qua vừa trở về, còn có rất nhiều công tác điều tra các anh làm tôi chưa được thấy, bên trong nói không chừng còn có phát hiện kinh người."

Hàn Phong ăn mì xong, đi tới phòng thí nghiệm của Lưu Định Cường, Lưu Định Cường còn đang làm thí nghiệm, Hàn Phong cầm lấy báo cáo thí nghiệm bắt đầu đọc.

Hạ Mạt nói: "Này, Hàn Phong, Long Giai hôm nay làm sao vậy? Anh có phát hiện cô ấy có chỗ không đúng không?"

Báo cáo khám nghiệm tử thi viết: Nam, thân cao 1m74, thể trọng 60kg, nhóm máu O, gốc châu Á, tuổi khoảng 30 đến 32...

Hàn Phong nói: "Không có nha."

Hạ Mạt nói: "Nhưng từ khi anh đi ra, cô ấy không nói một câu nào với anh cả, thậm chí nhìn cũng không nhìn, trước kia đâu có như vậy."

Nhưng trên một phần báo cáo khác lại viết, vết máu bọn họ phát hiện trên tường ngày hôm qua là nhóm AB, mà bộ lông trên thi thể người chết cũng không cùng nhận định với người chết.

Hàn Phong nói: "Có lẽ mấy ngày nay quá bận rộn, cô ấy quá mệt mỏi rồi chăng?" Anh tiếp tục xem báo cáo, Hạ Mạt bị bẽ mặt, im lặng đi làm thí nghiệm. Hàn Phong khép báo cáo lại, nhìn Hạ Mạt, tay trái cầm que thủy tinh, tay phải bưng cốc chịu nhiệt, đang khuấy chất lỏng, anh đột nhiên ngưng mắt, nói: "Kỳ thật, Long Giai, tôi vẫn hoài nghi ..."

Hạ Mạt cùng Lưu Định Cường cùng xoay đầu sang, Hạ Mạt hỏi: "Hoài nghi cái gì?"

Hàn Phong chần chừ nói: "Cũng, cũng không có gì, tôi hoài nghi cô ấy, có lẽ đã thật sự yêu tôi rồi."

Hạ Mạt lắc đầu từ chối cho ý kiến, Lưu Định Cường "hắc hắc" cười, nói: "Nói thế, cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra được."

Hàn Phong hỏi: "Về báo cáo tối qua, cũng chỉ có một chút như vậy sao?"

Lưu Định Cường nói: "Tôi nghĩ vụ án tối qua cùng vụ án chúng ta điều tra hiện tại không liên quan, có nên đặt vụ án tối qua sang một bên trước không?"

Hàn Phong nói: "Không, không cần, anh tiếp tục làm việc của anh. Bộ lông không phải của người chết, vết máu trên mặt đất cũng không phải, chẳng lẽ đều là của hung thủ, khi ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Lưu Định Cường nói: "Từ báo cáo khám nghiệm tử thi đến xem, thức ăn trong dạ dày của người chết cơ bản đã tiêu hóa hoàn toàn, do đó thuyết pháp đã tử vong hơn ba giờ đáng để nghi vấn, trừ phi người chết chưa ăn cơm tối. Còn nữa, tĩnh mạch của cẳng chân thi thể hơi cong ra, vết chai chân dày, hẳn phải là một người trường kỳ đứng làm việc."

Hạ Mạt nói: "Công việc phải đứng? Chẳng lẽ là khuân vác?"

Lưu Định Cường nói: "Còn nữa, vùng cơ thịt bên sườn ngón út tay phải của hắn vô cùng phát triển, hẳn là một người trường kỳ rèn luyện cơ phần đó, người như vậy, có thể là tuyển thủ tennis, tuyển thủ cầu lông, vân vân."

Hàn Phong nói: "Nhưng tôi không rõ, tại sao hung thủ phải dùng axit mạnh thiêu hủy cả tay người chết? Chẳng lẽ trước kia người chết từng có tiền án? Để lại dấu tay lập hồ sơ?"

Lưu Định Cường nói: "Bộ lông có thể là từ nơi khác bay lạc vào, mà vết máu trên tường cũng không nhất định là được lưu lại vào tối qua. Muốn có nhiều đầu mối hơn so với trong tưởng tượng của tôi cần càng nhiều thời gian hơn nữa. Hiện tại tôi đang làm thí nghiệm thành phần đám tro mà cậu mang về, tôi đã tách ra nhiều loại vật chất. Có tro chế phẩm của giấy, có sợi bông, có sản phẩm hóa chất do con người tổng hợp, còn lại vẫn đang phân tích."

Hạ Mạt nói: "Thuốc nổ phá núi ngày hôm qua mang về từ khu mỏ, thành phần so với thuốc nổ máy bay trực thăng đồ chơi mang theo giống nhau."

Hàn Phong nói: "Loại thuốc nổ nitroamine, trên thị trường nơi nơi đều có đúng không? Xem ra chỗ này không còn thông tin gì nữa, tôi đến chỗ Long Giai nhìn xem, chỗ cô ấy còn có thông tin gì."

Long Giai ngồi trước máy tính, vẻ mặt có chút hoảng hốt, khi Hàn Phong xuất hiện, cô đang xem tin nhắn trên điện thoại. Hàn Phong lặng lẽ đi tới phía sau cô, vỗ vỗ vai cô, phản ứng đầu tiên của Long Giai, là giấu điện thoại vào túi xách, sau đó mới quay đầu, Hàn Phong nói: "Cái gì vậy? Bí mật thế sao?"

Long Giai chỉnh chỉnh tóc, nói: "Có chuyện gì? Nói đi."

Hàn Phong nói: "Tôi muốn xem báo cáo điều tra của mọi người mấy ngày nay, lần trước báo cáo điều tra của cô về Lâm Chính cũng lấy ra luôn đi."

Long Giai ôm một chồng báo cáo thật dày, Hàn Phong ngồi trên bàn bên cạnh Long Giai lật xem báo cáo, một bên xem báo cáo, một bên nhìn Long Giai, anh nói: "Còn đang vì chuyện tối qua mà tức giận sao?"

Long Giai nói: "Anh đừng có thế này nữa được không. Anh tới cùng nghĩ tôi thế nào, anh cứ nói thẳng ra đi."

Hàn Phong nói: "Còn chưa tới lúc." Sắc mặt anh trầm xuống, nói: "Nếu thật sự tới lúc rồi, ôi, cô cũng không nên trách tôi nha."

Long Giai nói: "Chẳng hiểu gì cả."

Ánh mắt Hàn Phong sáng lên, anh thấy được Long Giai từng điều tra, số di động thần bí Lâm Chính nhận được trước khi chết, có số đầu là 239, số đuôi lại là 2348. Hàn Phong suy nghĩ tìm tòi, mã số này hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi. Anh cầm báo cáo mỉm cười bỏ đi, nói với Long Giai: "Tôi đem báo cáo này vào trong xem, không có vấn đề gì chứ?"

Long Giai nói: "Đều đã đánh số trang, anh chỉ cần không làm mất là được."

Hàn Phong đi tới phòng thí nghiệm, Lưu Định Cường đang xem báo cáo sửa sang lại tài liệu phân tích vũ khí thu được, Hàn Phong nói: "Này, anh có biết, ngoại trừ Lý Hưởng và Hạ Mạt ra, còn có ai biết nhà của tôi không?"

Lưu Định Cường nói: "Cậu ở đó chẳng lẽ còn có cái gì đáng giá để khoe khoang sao? Ai mà thèm tuyên truyền chỗ ở của cậu chứ."

Hàn Phong nói: "Ồ, vậy không có gì."

Anh vừa mới đi tới cửa, Lưu Định Cường lại nói: "Bất quá..."


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status