Vào lúc đêm khuya, Giản Húc rốt cuộc cũng trở về nhà.
Cẩm Tiêu lo lắng nhìn toàn thân Giản Húc từ trên xuống dưới chỉ sợ hắn bị thương. Giản Húc nắm vai Cẩm Tiêu bất đắc dĩ cười, hắn nói hắn không sao cả, có Lạp đi cùng giải quyết thú vật cũng không tốn quá nhiều sức. Hiện tại thú vật đã bị hai người tiêu diệt, coi như đã diệt được mối hoạ sau này.
Giản Húc cầm đồ đến giếng tắm rửa, Cẩm Tiêu cầm đèn pin lẽo đẽo theo sau.
Bây giờ cậu chẳng nỡ tách ra khỏi Giản Húc quá xa, hắn đi đến đâu cậu liền theo đó. Y như vịt con mới nở chạy theo vịt mẹ vậy.
Giản Húc còn kể truyện trên rừng hôm nay cho cậu, thật ra giải quyết thú vật không khó bởi Lạp là một Vu sư giỏi mà, nhưng không ngờ Đinh Quân Ngọc lại lén chạy theo sau. Lúc thiêu thú vật, Đinh Quân Ngọc cũng giúp chút sức.
Bây giờ Đinh Quân Ngọc đã đi theo Lạp về nhà y rồi.
Cẩm Tiêu hơi hơi khó hiểu, Đinh Quân Ngọc này…
Giản Húc lau thân trên trần trụi ướt đẫm nước, cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp, mọi đường cong trên cơ thể hắn đều đẹp mắt, vẻ ngoài nam tính gợi cảm không thể chê vào đâu được.
Hắn mặc mỗi quần đùi, vắt khăn lên vai rồi ẵm Cẩm Tiêu vào lòng, bước chân vững vàng ẵm cậu vào nhà.
Đêm đó, Giản Húc và Cẩm Tiêu quấn lấy nhau đến rạng sáng.
Thời gian tiếp theo trôi nhanh như một cơn gió, và Cẩm Tiêu làm giáo viên tiểu học ở thôn Sơn Giang cũng được một năm.
Một năm nay Giản Húc thường sẽ ra khỏi thôn để lên trấn làm việc. Sau nửa năm tích cóp chút tiền cả hai có mở một giàn hàng nhỏ trên trấn, bán rau củ, bán trái cây các thứ.
Tưởng sẽ khó khăn trong việc mở hàng để thu lợi nhuận, vậy mà lại khá thành công.
Nhờ Lạp mà Cẩm Tiêu trồng gì cũng ra quả ra trái, cây nào cây nấy đều mọc tươi tốt cả. Cây trái thì nhanh lớn còn ra quả ngon, điều này phải hơn nửa năm Cẩm Tiêu mới phát hiện ra.
Có lẽ từ lúc cậu tách Giản Húc, trú ở nhà Lạp trong một tuần, rồi cũng vì cậu hái trái cây nhà Lạp nhưng hái xong thì quả bị hỏng, sau đó Lạp có chạm tay cậu một cái, để cậu hái trái cây để nó không còn hỏng nữa.
Vì lẽ đó mà sau này cậu trồng gì cây nào cây nấy đều tươi tốt cả.
Cẩm Tiêu biết ơn Lạp rất nhiều, vậy nên cứ mỗi tuần mỗi tháng là cậu lại biểu y nào giỏ trái cây cậu trồng rồi đồ ăn cậu làm, và cả lúc lên trấn cùng Giản Húc cậu cũng phải sắm một phần đồ về cho y.
Lạp nói y không cần mấy cái này, bảo cậu đừng mang quà cáp cho y nữa, y thật sự không cần.
Nhưng Cẩm Tiêu không chịu.
Dù là vì biết ơn, hay vì lý do gì, cậu cũng sẽ luôn làm vậy.
Bởi thứ nhất, Lạp cũng được tính là trưởng bối trong nhà Giản Húc.
Thứ hai là Lạp luôn bảo vệ hai người và cũng là ân nhân của họ.
Thứ ba, y luôn bảo vệ thôn làng trong thầm lặng, để thôn làng tránh thiệt mạng dù y chỉ làm cho tròn chức trách Vu sư của mình, thì cậu hay Giản Húc cũng là một phần trong số dân làng càng nên báo đáp và kính trọng y.
…
Sang năm mới, ngày tết xuân về, cả thôn Sơn Giang đều ngập trong không khí sum vầy hào hứng, hạnh phúc.
Cẩm Tiêu tự mình viết câu đối trên cuộn giấy đỏ, chữ cậu rất đẹp, nét nào nét nấy đều ra hình ra dáng, chữ viết thanh mảnh xinh đẹp trên cuộn giấy đỏ trông càng thêm nổi bật.
Giản Húc nhìn ngắm câu chữ Cẩm Tiêu viết, bên miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi cậu, tiện đà thổi phồng cậu lên tận mây xanh.
Cẩm Tiêu ngượng ngùng đấm nhẹ vai Giản Húc, “Anh cứ thích nói quá vậy đó.”
Giản Húc nheo mắt bật cười, bỏ cuộn giấy đỏ xuống và ôm Cẩm Tiêu vào lòng rồi hôn cậu thật nồng nhiệt.
Cún Mực giờ đã lớn, rất ra dáng một một chú chó mạnh mẽ chững chạc. Bước chân nó nhanh nhẹn lại không gây tiếng động, đôi tai nhọn luôn dựng lên đầy vẻ cảnh giác, cùng chiếc đuôi dài thi thoảng phe phẩy qua lại, và nó có một đôi mắt, đôi mắt linh động sắc bén không thể xem thường. Trong nó toát lên sự mạnh mẽ như loài báo, lại có linh tính và thông minh hơn những đồng loài khác.
Nó ngồi dưới bóng cây trước sân nhà, đôi mắt luôn nhìn ra cổng không rời, tựa như đang chờ cái gì đó.
Và rồi, khi bóng người cao gầy khoác áo choàng đỏ xuất hiện trước cổng nhà, nó giật giật đôi tai sủa một cái rồi nhảy vọt tới bên cạnh Lạp.
Trong lòng Lạp đang ôm cái gì đó được bọc trong khăn mềm, y khẽ liếc nhìn cún Mực rồi khẽ mỉm cười, “Nhà mi coi bộ sắp hoàn thành được ý nguyện.” Y buông một câu nói không đầu không đuôi rồi bước nhanh vào nhà.
Cún Mực đứng trơ ra đó, đôi mắt vẫn luôn linh động sắc bén lúc này lại mờ mịt như một con chó ngốc.
“Cậu Mực đứng đây làm gì vậy?”
Phía sau cún Mực vang lên tiếng nói từ tính dễ nghe của một người đàn ông, cún Mực quay đầu nhìn, vậy mà là người đàn ông hay lẽo đẽo theo sau Lạp.
Đinh Quân Ngọc nâng kính, vuốt đầu chó một cái nhưng bị nó nghiêng đầu tránh đi, phất chiếc đuôi dài rồi cao lãnh đi vào nhà.
Đinh Quân Ngọc chớp chớp mắt, nhún vai một cái rồi cũng theo vào.
Tự nhiên lại nói chuyện với chó, có lẽ đúng như Lạp đã mắng, đầu óc anh chắc bị điên thật rồi.
Cẩm Tiêu lo lắng nhìn toàn thân Giản Húc từ trên xuống dưới chỉ sợ hắn bị thương. Giản Húc nắm vai Cẩm Tiêu bất đắc dĩ cười, hắn nói hắn không sao cả, có Lạp đi cùng giải quyết thú vật cũng không tốn quá nhiều sức. Hiện tại thú vật đã bị hai người tiêu diệt, coi như đã diệt được mối hoạ sau này.
Giản Húc cầm đồ đến giếng tắm rửa, Cẩm Tiêu cầm đèn pin lẽo đẽo theo sau.
Bây giờ cậu chẳng nỡ tách ra khỏi Giản Húc quá xa, hắn đi đến đâu cậu liền theo đó. Y như vịt con mới nở chạy theo vịt mẹ vậy.
Giản Húc còn kể truyện trên rừng hôm nay cho cậu, thật ra giải quyết thú vật không khó bởi Lạp là một Vu sư giỏi mà, nhưng không ngờ Đinh Quân Ngọc lại lén chạy theo sau. Lúc thiêu thú vật, Đinh Quân Ngọc cũng giúp chút sức.
Bây giờ Đinh Quân Ngọc đã đi theo Lạp về nhà y rồi.
Cẩm Tiêu hơi hơi khó hiểu, Đinh Quân Ngọc này…
Giản Húc lau thân trên trần trụi ướt đẫm nước, cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp, mọi đường cong trên cơ thể hắn đều đẹp mắt, vẻ ngoài nam tính gợi cảm không thể chê vào đâu được.
Hắn mặc mỗi quần đùi, vắt khăn lên vai rồi ẵm Cẩm Tiêu vào lòng, bước chân vững vàng ẵm cậu vào nhà.
Đêm đó, Giản Húc và Cẩm Tiêu quấn lấy nhau đến rạng sáng.
Thời gian tiếp theo trôi nhanh như một cơn gió, và Cẩm Tiêu làm giáo viên tiểu học ở thôn Sơn Giang cũng được một năm.
Một năm nay Giản Húc thường sẽ ra khỏi thôn để lên trấn làm việc. Sau nửa năm tích cóp chút tiền cả hai có mở một giàn hàng nhỏ trên trấn, bán rau củ, bán trái cây các thứ.
Tưởng sẽ khó khăn trong việc mở hàng để thu lợi nhuận, vậy mà lại khá thành công.
Nhờ Lạp mà Cẩm Tiêu trồng gì cũng ra quả ra trái, cây nào cây nấy đều mọc tươi tốt cả. Cây trái thì nhanh lớn còn ra quả ngon, điều này phải hơn nửa năm Cẩm Tiêu mới phát hiện ra.
Có lẽ từ lúc cậu tách Giản Húc, trú ở nhà Lạp trong một tuần, rồi cũng vì cậu hái trái cây nhà Lạp nhưng hái xong thì quả bị hỏng, sau đó Lạp có chạm tay cậu một cái, để cậu hái trái cây để nó không còn hỏng nữa.
Vì lẽ đó mà sau này cậu trồng gì cây nào cây nấy đều tươi tốt cả.
Cẩm Tiêu biết ơn Lạp rất nhiều, vậy nên cứ mỗi tuần mỗi tháng là cậu lại biểu y nào giỏ trái cây cậu trồng rồi đồ ăn cậu làm, và cả lúc lên trấn cùng Giản Húc cậu cũng phải sắm một phần đồ về cho y.
Lạp nói y không cần mấy cái này, bảo cậu đừng mang quà cáp cho y nữa, y thật sự không cần.
Nhưng Cẩm Tiêu không chịu.
Dù là vì biết ơn, hay vì lý do gì, cậu cũng sẽ luôn làm vậy.
Bởi thứ nhất, Lạp cũng được tính là trưởng bối trong nhà Giản Húc.
Thứ hai là Lạp luôn bảo vệ hai người và cũng là ân nhân của họ.
Thứ ba, y luôn bảo vệ thôn làng trong thầm lặng, để thôn làng tránh thiệt mạng dù y chỉ làm cho tròn chức trách Vu sư của mình, thì cậu hay Giản Húc cũng là một phần trong số dân làng càng nên báo đáp và kính trọng y.
…
Sang năm mới, ngày tết xuân về, cả thôn Sơn Giang đều ngập trong không khí sum vầy hào hứng, hạnh phúc.
Cẩm Tiêu tự mình viết câu đối trên cuộn giấy đỏ, chữ cậu rất đẹp, nét nào nét nấy đều ra hình ra dáng, chữ viết thanh mảnh xinh đẹp trên cuộn giấy đỏ trông càng thêm nổi bật.
Giản Húc nhìn ngắm câu chữ Cẩm Tiêu viết, bên miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi cậu, tiện đà thổi phồng cậu lên tận mây xanh.
Cẩm Tiêu ngượng ngùng đấm nhẹ vai Giản Húc, “Anh cứ thích nói quá vậy đó.”
Giản Húc nheo mắt bật cười, bỏ cuộn giấy đỏ xuống và ôm Cẩm Tiêu vào lòng rồi hôn cậu thật nồng nhiệt.
Cún Mực giờ đã lớn, rất ra dáng một một chú chó mạnh mẽ chững chạc. Bước chân nó nhanh nhẹn lại không gây tiếng động, đôi tai nhọn luôn dựng lên đầy vẻ cảnh giác, cùng chiếc đuôi dài thi thoảng phe phẩy qua lại, và nó có một đôi mắt, đôi mắt linh động sắc bén không thể xem thường. Trong nó toát lên sự mạnh mẽ như loài báo, lại có linh tính và thông minh hơn những đồng loài khác.
Nó ngồi dưới bóng cây trước sân nhà, đôi mắt luôn nhìn ra cổng không rời, tựa như đang chờ cái gì đó.
Và rồi, khi bóng người cao gầy khoác áo choàng đỏ xuất hiện trước cổng nhà, nó giật giật đôi tai sủa một cái rồi nhảy vọt tới bên cạnh Lạp.
Trong lòng Lạp đang ôm cái gì đó được bọc trong khăn mềm, y khẽ liếc nhìn cún Mực rồi khẽ mỉm cười, “Nhà mi coi bộ sắp hoàn thành được ý nguyện.” Y buông một câu nói không đầu không đuôi rồi bước nhanh vào nhà.
Cún Mực đứng trơ ra đó, đôi mắt vẫn luôn linh động sắc bén lúc này lại mờ mịt như một con chó ngốc.
“Cậu Mực đứng đây làm gì vậy?”
Phía sau cún Mực vang lên tiếng nói từ tính dễ nghe của một người đàn ông, cún Mực quay đầu nhìn, vậy mà là người đàn ông hay lẽo đẽo theo sau Lạp.
Đinh Quân Ngọc nâng kính, vuốt đầu chó một cái nhưng bị nó nghiêng đầu tránh đi, phất chiếc đuôi dài rồi cao lãnh đi vào nhà.
Đinh Quân Ngọc chớp chớp mắt, nhún vai một cái rồi cũng theo vào.
Tự nhiên lại nói chuyện với chó, có lẽ đúng như Lạp đã mắng, đầu óc anh chắc bị điên thật rồi.
/63
|