Trở về ngôi nhà quen thuộc, trong lòng Cẩm Tiêu không khỏi vui sướng. Sân nhà không có nhiều lá cây, cỏ dại bên hàng rào cũng sạch sẽ, nhìn một vòng đều thấy hài lòng. Cẩm Tiêu mỉm cười trao cho Giản Húc một cái ánh mắt khen ngợi. Nhà cửa sạch sẽ, Giản Húc coi như biết cách dọn dẹp chăm chút nhà cửa. Mấy ngày xa cách Giản Húc, cậu cứ lo hắn sẽ bỏ bê nhà cửa vườn cây, nhưng cũng may, hắn là một người tự giác và chăm chỉ.
Giản Húc bắt gặp đôi mắt cong cong hiện lên vẻ ngợi khen trong cậu thì dương dương tự đắc, còn khẽ nâng cằm nhướn mày với cậu như muốn nói rằng, bạn trai của em không làm em thất vọng chứ hả?
Ánh mắt hai người giao nhau một chốc rồi lại không hiểu sao cùng lúc bật cười.
Cẩm Tiêu cười khúc khích chọt chọt bả vai Giản Húc, “Tự hào quá ha?”
Giản Húc nắm lấy ngón tay nhỏ trắng hồng đang chọt trên vai mình, hắn vừa cười vừa trêu:“Tự hào vì chính mình đã làm tốt công việc nên làm, để em vui thì anh mới được em bé nhà ta thưởng chứ?”
Cẩm Tiêu bĩu môi, “Em sẽ đến vườn rau xem thử.” Nói xong tung tăng chạy ra sau nhà xem vườn rau bị cậu bỏ rơi một tuần này thế nào rồi. Còn Giản Húc lại lắc đầu cười cười đầy cưng chiều, hắn mở cửa nhà để đống thuốc lên bàn trà sau đó cũng ra vườn tìm Cẩm Tiêu.
Mà chó con luôn đi theo hai người một quãng đường đến đây thì ngó nghiêng khắp nơi quanh nhà, bước chân trầm ổn hữu lực, đi một hồi thì tè bậy lên gốc cây trước sân, cổng vào nhà, rồi chạy thoăn thoắt đi tìm chủ nhân ở sân sau.
Trong thôn Sơn Giang sẽ được nhà nước cấp làm một đường nhựa để người dân trong thôn dễ dàng đi lại, ngôi trường cho các bạn trẻ sẽ được xây vào hai ngày sau. Khi con đường nhựa và trường tiểu học làm xong, đời sống người dân ắt hẳn sẽ thuận lợi hơn.
Đây chính là tin tốt mà Giản Húc đã nói sẽ kể cho Cẩm Tiêu nghe.
Muốn đi vào thôn Sơn Giang, trước tiên phải đi lên dốc cao trước, tiếp đó vượt thung lũng nhỏ, đi lên một con đường đất quanh co, mà đường để đi lên thôn vừa nhiều đá sỏi lại còn nhỏ, ngày mưa phải chịu cảnh bùn đất trơn trượt, lầy lội để đi qua nó. Đi một con đường khác thì lại nhiều cỏ dại cỏ gai, đi không bao lâu nó cũng trở nên trơn trượt như con đường cũ…
Mấy ngày sau, người dân trong thôn không hẹn cùng nhau đi xem đám người xa lạ đang thi công làm đường nhựa.
Người trong thôn ai ai cũng háo hức nhìn con đường nhựa đã thành hình thành dạng, họ mang theo tâm tình chờ mong, vui vẻ, phấn khích khi con đường nhựa sắp tiến vào giai đoạn hoàn thành. Người dân thôn bên cũng chạy sang đây xem người ta thi công làm đường, lòng vừa ước ao vừa ghen tị.
Sống bao nhiêu năm, bọn họ chỉ đặt chân qua đường nhựa trên trấn chứ chưa gặp qua đường nhựa nơi thôn sơn nghèo khó như nơi này của họ. Sống cả đời trong ngôi làng nhỏ, ai lại không ước ao làng mình sẽ có một cái đường nhựa như trên trấn cơ chứ?
Giản Húc Cẩm Tiêu cũng đến xem công nhân thi công đường nhựa. Tâm trạng hai người lúc này cũng không khác tâm trạng của những người trong thôn là mấy. Hai người cũng thấy vui vẻ cũng phấn khích như bao người.
Có đường nhựa rồi, sau này việc đi đường sẽ thông thuận và đỡ vất vả hơn rất nhiều, bởi vì họ không còn phải chật vật đi làm giữa con đường đất quanh co gập ghềnh, chỗ lồi chỗ lõm hay lầy lội bùn đất vào những ngày mưa nữa. Đi làm, đi ngoài thôn, hay lên thị trấn không còn khó khăn. Có gọi xe cũng chẳng sợ người ta từ chối nữa.
Giản Húc kéo Cẩm Tiêu vào chỗ bóng mát cách xa nhóm người một chút, hắn muốn nắm tay cậu nhưng lại bị Cẩm Tiêu khẽ lắc lắc bàn tay từ chối, “Nhiều người lắm.”
Giản Húc thở dài dựa vào gốc cây, “Xem xong rồi thì mình về nhà thôi?”
Cẩm Tiêu ngó nghiêng nhìn nhìn con đường nhựa mới hoàn thành, đám công nhân lục tục dọn đồ đi về.
“Xem chút nữa rồi về.”
Người đàn ông đội mũ bảo hộ trên làn đường bên kia nhìn vào những người dân đang tụ thành nhóm xì xào bàn luận, anh ta nói lớn:“Bà con cô bác chú ý, đường nhựa mới hoàn thành chưa được bao lâu, không được chạy không được sử dụng con đường này bây giờ được. Bà con chú ý, hai ba ngày sau hẵng đi! Mọi người đã nhớ chưa?!”
Người dân nghe tiếng phổ thông của người đàn ông bên kia thì có chút không hiểu lắm, phải được vài người biết tiếng phổ thông phiên dịch lại mới hiểu được, bọn họ già trẻ lớn bé đều gật gật đầu với người đàn ông, rồi nói lại bằng tiếng phổ thông sứt sẹo rằng đã biết rồi.
Người đàn ông bên kia gật đầu mỉm cười, phất tay một cái tạm biệt với người dân, rồi theo cùng nhóm công nhân của mình lên xe và trở về.
Đám trẻ nghe còn hai ba ngày nữa là được đi qua đường nhựa thì háo hức không chịu được, bọn nhỏ vui sướng nhảy cẫng lên.
Bọn nhỏ muốn đặt chân lên đi thử con đường nhựa mới toanh, bọn nhỏ muốn được chạy qua thử cảm giác để bàn chân mình tiếp xúc với mặt đường sạch sẽ còn mang mùi nhựa.
Một bé trai 5 tuổi nhìn đường nhựa mới lạ trước mặt, mặc dù không biết rõ lắm nhưng thấy các bạn vui vẻ, nhóc ta cũng vui vẻ theo.
Mũi thì ngửi ngửi mùi nhựa rồi hỏi ra một câu ngây ngô:“Con ăn nó được không?”
Bố nhóc đứng cạnh nghe vậy không khỏi sửng sốt rồi vỗ đầu thằng con, “Nếu con không muốn chơi với các bạn nữa thì cứ việc ăn.”
Nhóc ta gãi gãi đầu, “Vậy là được ăn thật ạ?”
Bố nhóc cạn lời vỗ đầu nhóc ta thêm một phát nữa, “Không được ăn! Cấm không được ăn.” Bố nhóc lại hỏi:“Con nghĩ gì mà nói nó ăn được vậy hả?”
Nhóc ta chớp đôi mắt to, “Thì mùi nó, mùi nó… Cái gì ta? À à, cũng hôi hôi nhưng cũng thơm thơm? Nó làm con muốn ăn.”
Bố nhóc ta thật sự bất lực và cạn lời trước đứa con ngố ngáo nhà mình.
Người dân xem hồi lâu thấy cũng đủ rồi thì lục tục giải tán, ai về nhà nấy. Đã là giờ trưa, bọn họ phải về chuẩn bị thức ăn, nghỉ trưa xong sẽ bắt đầu đi làm.
Từ ngày có đường nhựa mấy bọn trẻ hay chạy ra chơi hẳn, vài lúc sẽ đi thành đoàn để đi trên con đường nhựa từ thôn đến cuối thôn, đi hết đoạn đường nhựa xong thì lạch bạch quay sang đuổi bắt nhau để về thôn.
Đó cũng là một khởi đầu mới để thôn Sơn Giang bắt đầu và phát triển hơn sau này.
Giản Húc bắt gặp đôi mắt cong cong hiện lên vẻ ngợi khen trong cậu thì dương dương tự đắc, còn khẽ nâng cằm nhướn mày với cậu như muốn nói rằng, bạn trai của em không làm em thất vọng chứ hả?
Ánh mắt hai người giao nhau một chốc rồi lại không hiểu sao cùng lúc bật cười.
Cẩm Tiêu cười khúc khích chọt chọt bả vai Giản Húc, “Tự hào quá ha?”
Giản Húc nắm lấy ngón tay nhỏ trắng hồng đang chọt trên vai mình, hắn vừa cười vừa trêu:“Tự hào vì chính mình đã làm tốt công việc nên làm, để em vui thì anh mới được em bé nhà ta thưởng chứ?”
Cẩm Tiêu bĩu môi, “Em sẽ đến vườn rau xem thử.” Nói xong tung tăng chạy ra sau nhà xem vườn rau bị cậu bỏ rơi một tuần này thế nào rồi. Còn Giản Húc lại lắc đầu cười cười đầy cưng chiều, hắn mở cửa nhà để đống thuốc lên bàn trà sau đó cũng ra vườn tìm Cẩm Tiêu.
Mà chó con luôn đi theo hai người một quãng đường đến đây thì ngó nghiêng khắp nơi quanh nhà, bước chân trầm ổn hữu lực, đi một hồi thì tè bậy lên gốc cây trước sân, cổng vào nhà, rồi chạy thoăn thoắt đi tìm chủ nhân ở sân sau.
Trong thôn Sơn Giang sẽ được nhà nước cấp làm một đường nhựa để người dân trong thôn dễ dàng đi lại, ngôi trường cho các bạn trẻ sẽ được xây vào hai ngày sau. Khi con đường nhựa và trường tiểu học làm xong, đời sống người dân ắt hẳn sẽ thuận lợi hơn.
Đây chính là tin tốt mà Giản Húc đã nói sẽ kể cho Cẩm Tiêu nghe.
Muốn đi vào thôn Sơn Giang, trước tiên phải đi lên dốc cao trước, tiếp đó vượt thung lũng nhỏ, đi lên một con đường đất quanh co, mà đường để đi lên thôn vừa nhiều đá sỏi lại còn nhỏ, ngày mưa phải chịu cảnh bùn đất trơn trượt, lầy lội để đi qua nó. Đi một con đường khác thì lại nhiều cỏ dại cỏ gai, đi không bao lâu nó cũng trở nên trơn trượt như con đường cũ…
Mấy ngày sau, người dân trong thôn không hẹn cùng nhau đi xem đám người xa lạ đang thi công làm đường nhựa.
Người trong thôn ai ai cũng háo hức nhìn con đường nhựa đã thành hình thành dạng, họ mang theo tâm tình chờ mong, vui vẻ, phấn khích khi con đường nhựa sắp tiến vào giai đoạn hoàn thành. Người dân thôn bên cũng chạy sang đây xem người ta thi công làm đường, lòng vừa ước ao vừa ghen tị.
Sống bao nhiêu năm, bọn họ chỉ đặt chân qua đường nhựa trên trấn chứ chưa gặp qua đường nhựa nơi thôn sơn nghèo khó như nơi này của họ. Sống cả đời trong ngôi làng nhỏ, ai lại không ước ao làng mình sẽ có một cái đường nhựa như trên trấn cơ chứ?
Giản Húc Cẩm Tiêu cũng đến xem công nhân thi công đường nhựa. Tâm trạng hai người lúc này cũng không khác tâm trạng của những người trong thôn là mấy. Hai người cũng thấy vui vẻ cũng phấn khích như bao người.
Có đường nhựa rồi, sau này việc đi đường sẽ thông thuận và đỡ vất vả hơn rất nhiều, bởi vì họ không còn phải chật vật đi làm giữa con đường đất quanh co gập ghềnh, chỗ lồi chỗ lõm hay lầy lội bùn đất vào những ngày mưa nữa. Đi làm, đi ngoài thôn, hay lên thị trấn không còn khó khăn. Có gọi xe cũng chẳng sợ người ta từ chối nữa.
Giản Húc kéo Cẩm Tiêu vào chỗ bóng mát cách xa nhóm người một chút, hắn muốn nắm tay cậu nhưng lại bị Cẩm Tiêu khẽ lắc lắc bàn tay từ chối, “Nhiều người lắm.”
Giản Húc thở dài dựa vào gốc cây, “Xem xong rồi thì mình về nhà thôi?”
Cẩm Tiêu ngó nghiêng nhìn nhìn con đường nhựa mới hoàn thành, đám công nhân lục tục dọn đồ đi về.
“Xem chút nữa rồi về.”
Người đàn ông đội mũ bảo hộ trên làn đường bên kia nhìn vào những người dân đang tụ thành nhóm xì xào bàn luận, anh ta nói lớn:“Bà con cô bác chú ý, đường nhựa mới hoàn thành chưa được bao lâu, không được chạy không được sử dụng con đường này bây giờ được. Bà con chú ý, hai ba ngày sau hẵng đi! Mọi người đã nhớ chưa?!”
Người dân nghe tiếng phổ thông của người đàn ông bên kia thì có chút không hiểu lắm, phải được vài người biết tiếng phổ thông phiên dịch lại mới hiểu được, bọn họ già trẻ lớn bé đều gật gật đầu với người đàn ông, rồi nói lại bằng tiếng phổ thông sứt sẹo rằng đã biết rồi.
Người đàn ông bên kia gật đầu mỉm cười, phất tay một cái tạm biệt với người dân, rồi theo cùng nhóm công nhân của mình lên xe và trở về.
Đám trẻ nghe còn hai ba ngày nữa là được đi qua đường nhựa thì háo hức không chịu được, bọn nhỏ vui sướng nhảy cẫng lên.
Bọn nhỏ muốn đặt chân lên đi thử con đường nhựa mới toanh, bọn nhỏ muốn được chạy qua thử cảm giác để bàn chân mình tiếp xúc với mặt đường sạch sẽ còn mang mùi nhựa.
Một bé trai 5 tuổi nhìn đường nhựa mới lạ trước mặt, mặc dù không biết rõ lắm nhưng thấy các bạn vui vẻ, nhóc ta cũng vui vẻ theo.
Mũi thì ngửi ngửi mùi nhựa rồi hỏi ra một câu ngây ngô:“Con ăn nó được không?”
Bố nhóc đứng cạnh nghe vậy không khỏi sửng sốt rồi vỗ đầu thằng con, “Nếu con không muốn chơi với các bạn nữa thì cứ việc ăn.”
Nhóc ta gãi gãi đầu, “Vậy là được ăn thật ạ?”
Bố nhóc cạn lời vỗ đầu nhóc ta thêm một phát nữa, “Không được ăn! Cấm không được ăn.” Bố nhóc lại hỏi:“Con nghĩ gì mà nói nó ăn được vậy hả?”
Nhóc ta chớp đôi mắt to, “Thì mùi nó, mùi nó… Cái gì ta? À à, cũng hôi hôi nhưng cũng thơm thơm? Nó làm con muốn ăn.”
Bố nhóc ta thật sự bất lực và cạn lời trước đứa con ngố ngáo nhà mình.
Người dân xem hồi lâu thấy cũng đủ rồi thì lục tục giải tán, ai về nhà nấy. Đã là giờ trưa, bọn họ phải về chuẩn bị thức ăn, nghỉ trưa xong sẽ bắt đầu đi làm.
Từ ngày có đường nhựa mấy bọn trẻ hay chạy ra chơi hẳn, vài lúc sẽ đi thành đoàn để đi trên con đường nhựa từ thôn đến cuối thôn, đi hết đoạn đường nhựa xong thì lạch bạch quay sang đuổi bắt nhau để về thôn.
Đó cũng là một khởi đầu mới để thôn Sơn Giang bắt đầu và phát triển hơn sau này.
/63
|