Không cần Geriferry phân phó, Amie đã dẫn theo đám nhà mạo hiểm trong quán rượu tràn tới. Đây là lần đầu tiên những nhà mạo hiểm của liên minh Diack và những nhà mạo hiểm không thuộc liên minh có hợp tác với quy mô lớn như thế. Nếu là trước kia, đây là điều không ai dám tưởng tượng. Trong mắt những nhà mạo hiểm liên minh Diack luôn tự nhận là dũng sĩ, những nhà mạo hiểm không thuộc liên minh đó chính là một đám hèn nhát, dũng sĩ khinh thường làm bạn với những thằng hèn.
Nhưng bây giờ, dưới sự đe dọa của cái chết, bọn họ đã đứng đến một chỗ, dưới sự lãnh đạo của đại nhân Gerry, bọn họ sẽ theo đuổi cơ hội sống sót mờ ảo đó.
Đám nhà mạo hiểm trong quán rượu không hỏi vì sao phải làm như vậy, khi thánh võ sĩ cũng có thể bắt tay hợp tác với người của thành Diack, vậy thì đám nhà mạo hiểm ngày thường vẫn bị người của thành Diack khinh thường bây giờ hợp tác với bọn họ cũng đâu có gì kì quái?
Trên đường, Geriferry nói rõ với Amie mục đích chân thực của lần phối hợp này: Vẻn vẹn chỉ là hư trương thanh thế đến đe dọa đại nhân Esra một chút.
"Đại nhân Gerry, ta khuyên ngài sớm từ bỏ đi. Bất kể ngài có mục đích thế nào, Esra đều sẽ không để ý tới. Nếu như chúng ta vượt qua tuyến canh gác do Esra định ra, những người miền núi đó sẽ dùng cung tên bắn chúng ta. Cho dù may mắn xông lên được đỉnh dốc thì cũng không ai trong chúng ta có thể chống cự được một đòn của Esra". Amie càng nói tâm tình càng căng thẳng, cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh trai cô ta bị Esra một kiếm chém thành hai nửa.
"Amie, chiêu này của Esra gọi là giết gà dọa khỉ, như vậy vừa khiến các ngươi không dám rời khỏi thị trấn lại không dám đến làm phiền hắn. Ta bảo đảm, lần này chúng ta sẽ không hi sinh một người nào". Geriferry đã tính trước tất cả.
Amie còn muốn phản bác, có điều cuối cùng nhớ tới bây giờ Geriferry mới là thủ lĩnh của những nhà mạo hiểm này, cho dù cô ta nói có lý đến mấy cũng sẽ không có ai nghe lời cô ta.
Geriferry dẫn gần hai trăm nhà mạo hiểm dừng lại ngoài xa dưới sườn núi nơi Esra ở. Khoảng cách này vừa bảo đảm cung tên trong tay những người miền núi không bắn chết được bọn họ, lại có thể để pháp sư cấp mười Neo thi triển được ma pháp cự ly xa đe dọa những người dân trên sườn núi.
Quả nhiên sau khi Neo làm động tác thi triển phép thuật, người miền núi bên trên lập tức lui vào trong rừng phía sau sườn núi, còn Esra thì tay cầm một thanh kiếm gỉ đi từ trong nhà ra nhìn xuống những nhà mạo hiểm dưới sườn núi xa xa, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Geriferry đón ánh mắt của Esra, cầm đại kiếm hai tay đã được phụ trợ thánh viêm, sau khi từ chối nhã ý muốn đi cùng của Scialla, một mình hắn đi đến sườn dốc.
"Chúng ta không phải là đối thủ của hắn". Vốn đang ngồi trong phòng ăn khách sạn tập trung tinh thần ăn cơm, đột nhiên Nại Hà từ trong mắt truyền cho Geriferry một ý thức.
Geriferry đã không còn ngạc nhiên trước sự xuất quỷ nhập thần của Nại Hà nữa: "Không sao, ngươi chỉ cần làm cho hắn tin rằng chúng ta có khả năng làm hắn bị thương nặng là được rồi".
"Nhưng hắn là một món ăn rất ngon miệng mà?" Phải từ bỏ như vậy, hiển nhiên Nại Hà không cam lòng.
"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không trốn được khỏi lòng bàn tay ta".
"Ờ được rồi", Nại Hà vẫn biết Geriferry có rất nhiều biện pháp, cho nên vội đồng ý. Vấn đề là nếu như Nại Hà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không gọi là Nại Hà nữa.
Geriferry dừng lại phía trước Esra năm mét, mỉm cười đánh giá món ăn ngon miệng của Nại Hà: Esra.
Đây là một người trung niên có gương mặt tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không cần giận vẫn uy nghiêm, cộng thêm chiều cao gần hai mét cho Geriferry một loại cảm giác kìm nén rất nặng nề.
"Ta tên là Gerry, cũng giống như ngài, bọn họ tôn trọng gọi tôi là đại nhân". Geriferry tự giới thiệu.
"Nói thẳng ý đồ đến đây của ngươi, còn nữa, Esra không chấp nhận đe dọa, đứng xa không có nghĩa ta không giết nổi". Esra nói, thoáng nhìn về phía Neo vẫn đang giữ nguyên tư thế chuẩn bị thi triển phép thuật. Ánh mắt này khiến tinh thần Neo chấn động, hắn lui lại mấy bước theo bản năng.
"Ta cũng giống như ngài, cũng không có thói quen bị người khác đe dọa". Geriferry nói rồi thoáng nhìn về phía tiểu viện, dưới tán cây hòe trước tiểu viện có một bà già đang nằm: "Ta bảo đảm trước khi ngài giết được Neo, ta nhất định sẽ giải quyết bà ta trước".
"Chỉ dựa vào ngươi?" Ánh sáng lạnh trong mắt Esra chợt lóe lên, lúc này, một luồng khí thế uy mãnh gióng như thực chất đè xuống Geriferry. Hầu như không thở được, hắn cảm thấy mạch máu trong lồng ngực mình sắp sửa nổ tung đến nơi rồi.
Hắn cố gắng đè ngụm máu đã trào lên yết hầu xuống, quay mặt lại nở nụ cười không có ý tốt với Esra: "Ta có nói là ta sẽ làm một mình đâu?"
Esra ngẩn ra, hắn cảm thấy linh hồn mình bị con mắt phải của Geriferry nhìn kỹ, hình như thoáng lay động một lát. Hắn dùng tinh thần lực mạnh mẽ khóa chết mắt phải của Geriferry, hắn cảm thấy mình đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này có ba cánh cổng màu sắc khác nhau, từ gần đến xa là màu xanh lam, màu đỏ máu và màu tím đậm. Khi tinh thần lực của hắn vượt qua ba cánh cổng, rốt cục hắn đã tới chỗ sâu nhất của thế giới này, phát hiện nơi này ẩn giấu một người phụ nữ tuyệt mỹ.
Trong lúc Esra cố gắng dùng tinh thần lực giết chết người phụ nữ này, hai mắt đang nhắm chặt của người phụ nữ đột nhiên mở ra, đó là một đôi mắt màu bạc tinh khiết. Esra lập tức kinh hoàng, vừa mới chuẩn bị rời khỏi thế giới này thì hắn cảm thấy như có thứ gì nổ tung phía trên đầu, sau đó tinh thần lực hắn phát ra đột nhiên mất liên lạc với hắn.
"Tinh thần cắt xé... Sao có thể như vậy được?" Esra đưa tay giữ đầu để giảm bớt cảm giác chóng mặt rồi sợ hãi kêu lên một tiếng. Cùng lúc đó, dưới uy áp tinh thần mạnh mẽ của Esra, Geriferry vẫn đau khổ chống đỡ cuối cùng cũng đặt mông ngồi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó hắn lau vết máu bên khóe miệng, cười nói: "Đại nhân Esra, bây giờ có phải ngài vẫn cho rằng ta không có vốn liếng để đe dọa ngài không?"
Lúc này hình như Esra đã già hơn trước không ít, hắn oán hận nhìn chằm chằm mắt phải của Geriferry, một hồi lâu sau mới phun ra ba chữ: "Vào nhà nói".
Geriferry vội bò lên, đi vào nhà cùng với Esra.
Đây là một nơi giống như phòng khách kiêm phòng ăn, hoặc nói người miền núi vẫn dùng phòng ăn làm phòng khách luôn. Tất cả mọi đồ dùng trong nhà đều được chế tạo thủ công bằng gỗ, có lẽ bởi vì chủ nhân quá theo đuổi mỹ cảm nên những đồ dùng trong nhà này đều đẹp đẽ đến mức hơi trừu tượng. Mấy ngọn lao và một bộ cung tên được treo ở trên vách tường, bên trên bám đầy bụi bặm, hiển nhiên đã lâu lắm không được dùng đến.
Sau khi ngồi xuống, thấy chủ nhân không hề có ý định pha trà, Geriferry đành phải đứng dậy tự rót một cốc nước cho chính mình súc miệng, nhổ sạch vết máu trong miệng. Còn ánh mắt Esra rốt cục cũng di chuyển từ mắt phải Geriferry đến thanh đại kiếm hai tay sau lưng hắn.
"Ngươi không phải thánh võ sĩ, bởi vì trên người ngươi căn bản không có dấu vết rung động của đấu khí thần thánh".
"Rất đơn giản", Geriferry rút đại kiếm sau lưng ra, dùng ngón tay phủi phủi: "Ta giết một thánh võ sĩ cấp mười, thanh kiếm này là chiến lợi phẩm".
"Làm tốt lắm!" Trong mắt Esra lóe lên một tia tán thưởng: "Ta không muốn biết ngươi chỉ có sức mạnh cấp năm, làm sao giết chết được thánh võ sĩ cấp mười, ta cũng có thể đoán được mục đích ngươi tới tìm ta. Nhưng, mong ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút, mắt phải của ngươi là chuyện gì?"
Geriferry vừa mới chuẩn bị nói bậy vài câu để lấp liếm, Nại Hà đột nhiên hiện ra từ trong mắt phải Geriferry. Sau đó nàng lập tức phát hiện trong chiếc rổ bên cạnh có đựng một loại trái cây phơi khô, vì vậy nàng rất tự nhiên cầm chiếc rổi lên ngồi xuống bên cạnh Geriferry, bắt đầu ăn trái cây sấy khô rất ngon lành.
Esra trợn mắt há mồm nhìn tất cả quá trình này, hắn thật sự khó có thể tin rằng cô bé tham ăn trước mặt này chính là cô gái mắt bạc vừa mới cắt đứt cảm ứng tinh thần của mình.
"Đây... Chính là bí mật của mắt phải, như ngài nhìn thấy, cô ấy chỉ là một cô bé tham ăn". Geriferry cười cười khó xử.
Đã có vết xe đổ, Esra không dám dùng tinh thần lực dò xét Nại Hà trước mặt nữa, hắn tự nói không cần ai phải hỏi.
"Ngươi chắc cũng biết chúng ta đang đối mặt với kẻ thù kiểu gì. Bà ấy không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, ta chỉ muốn đi cùng bà ấy những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời. Mấy chục năm qua những người dân ở đây vẫn rất kính trọng ta, ta không thể nào mang bà ấy chạy trốn và bỏ họ lại đây được. Ta và bà ấy đã trốn tránh một thời gian rất dài sau đó mới tìm được nơi an bình này, những ngày tháng trốn chết thật sự quá tồi tệ, cho nên ta cũng không muốn trốn chạy nữa".
Đối với mức độ tồi tệ của những ngày tháng chạy trốn thì nhận thức của Geriferry chắc chắn không hề ít hơn Esra, có điều hắn không nghĩ tới, vị thế ngoại cao nhân Esra này cũng là một kẻ bị người khác đuổi giết mà phải trốn đến đây. Sức mạnh của Esra bây giờ đã vượt qua khả năng hiểu biết của Geriferry, hắn thật sự không nghĩ ra trên đại lục còn có người nào có thể ép ông ta đến ẩn cư ở trong thung lũng này. Hơn nữa "bà ấy" mà ông ta nhắc tới, không có gì phải nghi ngờ, chính là bà lão nằm dưới tán cây hòe ngoài sân. Nghe giọng nói thì hình như hai người là vợ chồng, hắn rất khó tưởng tượng Esra và bà già lại là một đôi vợ chồng.
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc hắn tìm hiểu về thân thế của Esra: "Ta đã giết một tử linh pháp sư, nhưng..." Geriferry thoáng nhìn Nại Hà đang ăn trái cây khô hết sức chăm chú: "Cô ấy nói với ta rằng còn có chín tử linh pháp sư, trong đó có một là tử linh thánh ma đạo sư".
"Không sai", Esra gật đầu với sắc mặt nặng nề: "Thực ra lúc đầu đến đây bọn chúng có mười bốn tên. Vừa bắt đầu, do không kịp phòng bị nên chúng đã bị ta giết mất ba tên, vì vậy bọn chúng mới buộc phải cẩn thận hơn".
"Vậy thì mục đích của bọn chúng là thành phố ngầm đúng không? Còn nữa, ngài đã đi vào thành phố ngầm chưa?" Geriferry hỏi.
Esra lắc đầu: "Nếu như ta biết ở chỗ sâu trong hang núi đó là một thành phố ngầm thì ta nhất định đã lấp cái hang núi mang đến số đen cho cả thị trấn đó lại rồi. Nhiều tử linh pháp sư đến đây như vậy, mục đích đã rất rõ ràng, bọn chúng muốn thành lập một cứ điểm trong thành phố ngầm tối tăm".
"Cho nên bọn chúng trốn mài ngoài xa, sai khiến vong linh tấn công thị trấn nhỏ này, tạo thành án tượng sai lầm cho mọi người là vong linh tràn ra từ thành phố ngầm. Từ đó, chúng biến nơi này thành một tuyệt địa, làm mọi người không dám tùy tiện đặt chân đến đây!" Geriferry nói tiếp lời Esra.
Esra gật đầu đồng ý với Geriferry, trên đại lục có rất nhiều tuyệt địa do vong linh tạo ra, chưa bao giờ thấy có ai điều tra ra kết quả gì.
Nhưng bây giờ, dưới sự đe dọa của cái chết, bọn họ đã đứng đến một chỗ, dưới sự lãnh đạo của đại nhân Gerry, bọn họ sẽ theo đuổi cơ hội sống sót mờ ảo đó.
Đám nhà mạo hiểm trong quán rượu không hỏi vì sao phải làm như vậy, khi thánh võ sĩ cũng có thể bắt tay hợp tác với người của thành Diack, vậy thì đám nhà mạo hiểm ngày thường vẫn bị người của thành Diack khinh thường bây giờ hợp tác với bọn họ cũng đâu có gì kì quái?
Trên đường, Geriferry nói rõ với Amie mục đích chân thực của lần phối hợp này: Vẻn vẹn chỉ là hư trương thanh thế đến đe dọa đại nhân Esra một chút.
"Đại nhân Gerry, ta khuyên ngài sớm từ bỏ đi. Bất kể ngài có mục đích thế nào, Esra đều sẽ không để ý tới. Nếu như chúng ta vượt qua tuyến canh gác do Esra định ra, những người miền núi đó sẽ dùng cung tên bắn chúng ta. Cho dù may mắn xông lên được đỉnh dốc thì cũng không ai trong chúng ta có thể chống cự được một đòn của Esra". Amie càng nói tâm tình càng căng thẳng, cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh trai cô ta bị Esra một kiếm chém thành hai nửa.
"Amie, chiêu này của Esra gọi là giết gà dọa khỉ, như vậy vừa khiến các ngươi không dám rời khỏi thị trấn lại không dám đến làm phiền hắn. Ta bảo đảm, lần này chúng ta sẽ không hi sinh một người nào". Geriferry đã tính trước tất cả.
Amie còn muốn phản bác, có điều cuối cùng nhớ tới bây giờ Geriferry mới là thủ lĩnh của những nhà mạo hiểm này, cho dù cô ta nói có lý đến mấy cũng sẽ không có ai nghe lời cô ta.
Geriferry dẫn gần hai trăm nhà mạo hiểm dừng lại ngoài xa dưới sườn núi nơi Esra ở. Khoảng cách này vừa bảo đảm cung tên trong tay những người miền núi không bắn chết được bọn họ, lại có thể để pháp sư cấp mười Neo thi triển được ma pháp cự ly xa đe dọa những người dân trên sườn núi.
Quả nhiên sau khi Neo làm động tác thi triển phép thuật, người miền núi bên trên lập tức lui vào trong rừng phía sau sườn núi, còn Esra thì tay cầm một thanh kiếm gỉ đi từ trong nhà ra nhìn xuống những nhà mạo hiểm dưới sườn núi xa xa, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Geriferry đón ánh mắt của Esra, cầm đại kiếm hai tay đã được phụ trợ thánh viêm, sau khi từ chối nhã ý muốn đi cùng của Scialla, một mình hắn đi đến sườn dốc.
"Chúng ta không phải là đối thủ của hắn". Vốn đang ngồi trong phòng ăn khách sạn tập trung tinh thần ăn cơm, đột nhiên Nại Hà từ trong mắt truyền cho Geriferry một ý thức.
Geriferry đã không còn ngạc nhiên trước sự xuất quỷ nhập thần của Nại Hà nữa: "Không sao, ngươi chỉ cần làm cho hắn tin rằng chúng ta có khả năng làm hắn bị thương nặng là được rồi".
"Nhưng hắn là một món ăn rất ngon miệng mà?" Phải từ bỏ như vậy, hiển nhiên Nại Hà không cam lòng.
"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không trốn được khỏi lòng bàn tay ta".
"Ờ được rồi", Nại Hà vẫn biết Geriferry có rất nhiều biện pháp, cho nên vội đồng ý. Vấn đề là nếu như Nại Hà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không gọi là Nại Hà nữa.
Geriferry dừng lại phía trước Esra năm mét, mỉm cười đánh giá món ăn ngon miệng của Nại Hà: Esra.
Đây là một người trung niên có gương mặt tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không cần giận vẫn uy nghiêm, cộng thêm chiều cao gần hai mét cho Geriferry một loại cảm giác kìm nén rất nặng nề.
"Ta tên là Gerry, cũng giống như ngài, bọn họ tôn trọng gọi tôi là đại nhân". Geriferry tự giới thiệu.
"Nói thẳng ý đồ đến đây của ngươi, còn nữa, Esra không chấp nhận đe dọa, đứng xa không có nghĩa ta không giết nổi". Esra nói, thoáng nhìn về phía Neo vẫn đang giữ nguyên tư thế chuẩn bị thi triển phép thuật. Ánh mắt này khiến tinh thần Neo chấn động, hắn lui lại mấy bước theo bản năng.
"Ta cũng giống như ngài, cũng không có thói quen bị người khác đe dọa". Geriferry nói rồi thoáng nhìn về phía tiểu viện, dưới tán cây hòe trước tiểu viện có một bà già đang nằm: "Ta bảo đảm trước khi ngài giết được Neo, ta nhất định sẽ giải quyết bà ta trước".
"Chỉ dựa vào ngươi?" Ánh sáng lạnh trong mắt Esra chợt lóe lên, lúc này, một luồng khí thế uy mãnh gióng như thực chất đè xuống Geriferry. Hầu như không thở được, hắn cảm thấy mạch máu trong lồng ngực mình sắp sửa nổ tung đến nơi rồi.
Hắn cố gắng đè ngụm máu đã trào lên yết hầu xuống, quay mặt lại nở nụ cười không có ý tốt với Esra: "Ta có nói là ta sẽ làm một mình đâu?"
Esra ngẩn ra, hắn cảm thấy linh hồn mình bị con mắt phải của Geriferry nhìn kỹ, hình như thoáng lay động một lát. Hắn dùng tinh thần lực mạnh mẽ khóa chết mắt phải của Geriferry, hắn cảm thấy mình đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này có ba cánh cổng màu sắc khác nhau, từ gần đến xa là màu xanh lam, màu đỏ máu và màu tím đậm. Khi tinh thần lực của hắn vượt qua ba cánh cổng, rốt cục hắn đã tới chỗ sâu nhất của thế giới này, phát hiện nơi này ẩn giấu một người phụ nữ tuyệt mỹ.
Trong lúc Esra cố gắng dùng tinh thần lực giết chết người phụ nữ này, hai mắt đang nhắm chặt của người phụ nữ đột nhiên mở ra, đó là một đôi mắt màu bạc tinh khiết. Esra lập tức kinh hoàng, vừa mới chuẩn bị rời khỏi thế giới này thì hắn cảm thấy như có thứ gì nổ tung phía trên đầu, sau đó tinh thần lực hắn phát ra đột nhiên mất liên lạc với hắn.
"Tinh thần cắt xé... Sao có thể như vậy được?" Esra đưa tay giữ đầu để giảm bớt cảm giác chóng mặt rồi sợ hãi kêu lên một tiếng. Cùng lúc đó, dưới uy áp tinh thần mạnh mẽ của Esra, Geriferry vẫn đau khổ chống đỡ cuối cùng cũng đặt mông ngồi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó hắn lau vết máu bên khóe miệng, cười nói: "Đại nhân Esra, bây giờ có phải ngài vẫn cho rằng ta không có vốn liếng để đe dọa ngài không?"
Lúc này hình như Esra đã già hơn trước không ít, hắn oán hận nhìn chằm chằm mắt phải của Geriferry, một hồi lâu sau mới phun ra ba chữ: "Vào nhà nói".
Geriferry vội bò lên, đi vào nhà cùng với Esra.
Đây là một nơi giống như phòng khách kiêm phòng ăn, hoặc nói người miền núi vẫn dùng phòng ăn làm phòng khách luôn. Tất cả mọi đồ dùng trong nhà đều được chế tạo thủ công bằng gỗ, có lẽ bởi vì chủ nhân quá theo đuổi mỹ cảm nên những đồ dùng trong nhà này đều đẹp đẽ đến mức hơi trừu tượng. Mấy ngọn lao và một bộ cung tên được treo ở trên vách tường, bên trên bám đầy bụi bặm, hiển nhiên đã lâu lắm không được dùng đến.
Sau khi ngồi xuống, thấy chủ nhân không hề có ý định pha trà, Geriferry đành phải đứng dậy tự rót một cốc nước cho chính mình súc miệng, nhổ sạch vết máu trong miệng. Còn ánh mắt Esra rốt cục cũng di chuyển từ mắt phải Geriferry đến thanh đại kiếm hai tay sau lưng hắn.
"Ngươi không phải thánh võ sĩ, bởi vì trên người ngươi căn bản không có dấu vết rung động của đấu khí thần thánh".
"Rất đơn giản", Geriferry rút đại kiếm sau lưng ra, dùng ngón tay phủi phủi: "Ta giết một thánh võ sĩ cấp mười, thanh kiếm này là chiến lợi phẩm".
"Làm tốt lắm!" Trong mắt Esra lóe lên một tia tán thưởng: "Ta không muốn biết ngươi chỉ có sức mạnh cấp năm, làm sao giết chết được thánh võ sĩ cấp mười, ta cũng có thể đoán được mục đích ngươi tới tìm ta. Nhưng, mong ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút, mắt phải của ngươi là chuyện gì?"
Geriferry vừa mới chuẩn bị nói bậy vài câu để lấp liếm, Nại Hà đột nhiên hiện ra từ trong mắt phải Geriferry. Sau đó nàng lập tức phát hiện trong chiếc rổ bên cạnh có đựng một loại trái cây phơi khô, vì vậy nàng rất tự nhiên cầm chiếc rổi lên ngồi xuống bên cạnh Geriferry, bắt đầu ăn trái cây sấy khô rất ngon lành.
Esra trợn mắt há mồm nhìn tất cả quá trình này, hắn thật sự khó có thể tin rằng cô bé tham ăn trước mặt này chính là cô gái mắt bạc vừa mới cắt đứt cảm ứng tinh thần của mình.
"Đây... Chính là bí mật của mắt phải, như ngài nhìn thấy, cô ấy chỉ là một cô bé tham ăn". Geriferry cười cười khó xử.
Đã có vết xe đổ, Esra không dám dùng tinh thần lực dò xét Nại Hà trước mặt nữa, hắn tự nói không cần ai phải hỏi.
"Ngươi chắc cũng biết chúng ta đang đối mặt với kẻ thù kiểu gì. Bà ấy không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, ta chỉ muốn đi cùng bà ấy những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời. Mấy chục năm qua những người dân ở đây vẫn rất kính trọng ta, ta không thể nào mang bà ấy chạy trốn và bỏ họ lại đây được. Ta và bà ấy đã trốn tránh một thời gian rất dài sau đó mới tìm được nơi an bình này, những ngày tháng trốn chết thật sự quá tồi tệ, cho nên ta cũng không muốn trốn chạy nữa".
Đối với mức độ tồi tệ của những ngày tháng chạy trốn thì nhận thức của Geriferry chắc chắn không hề ít hơn Esra, có điều hắn không nghĩ tới, vị thế ngoại cao nhân Esra này cũng là một kẻ bị người khác đuổi giết mà phải trốn đến đây. Sức mạnh của Esra bây giờ đã vượt qua khả năng hiểu biết của Geriferry, hắn thật sự không nghĩ ra trên đại lục còn có người nào có thể ép ông ta đến ẩn cư ở trong thung lũng này. Hơn nữa "bà ấy" mà ông ta nhắc tới, không có gì phải nghi ngờ, chính là bà lão nằm dưới tán cây hòe ngoài sân. Nghe giọng nói thì hình như hai người là vợ chồng, hắn rất khó tưởng tượng Esra và bà già lại là một đôi vợ chồng.
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc hắn tìm hiểu về thân thế của Esra: "Ta đã giết một tử linh pháp sư, nhưng..." Geriferry thoáng nhìn Nại Hà đang ăn trái cây khô hết sức chăm chú: "Cô ấy nói với ta rằng còn có chín tử linh pháp sư, trong đó có một là tử linh thánh ma đạo sư".
"Không sai", Esra gật đầu với sắc mặt nặng nề: "Thực ra lúc đầu đến đây bọn chúng có mười bốn tên. Vừa bắt đầu, do không kịp phòng bị nên chúng đã bị ta giết mất ba tên, vì vậy bọn chúng mới buộc phải cẩn thận hơn".
"Vậy thì mục đích của bọn chúng là thành phố ngầm đúng không? Còn nữa, ngài đã đi vào thành phố ngầm chưa?" Geriferry hỏi.
Esra lắc đầu: "Nếu như ta biết ở chỗ sâu trong hang núi đó là một thành phố ngầm thì ta nhất định đã lấp cái hang núi mang đến số đen cho cả thị trấn đó lại rồi. Nhiều tử linh pháp sư đến đây như vậy, mục đích đã rất rõ ràng, bọn chúng muốn thành lập một cứ điểm trong thành phố ngầm tối tăm".
"Cho nên bọn chúng trốn mài ngoài xa, sai khiến vong linh tấn công thị trấn nhỏ này, tạo thành án tượng sai lầm cho mọi người là vong linh tràn ra từ thành phố ngầm. Từ đó, chúng biến nơi này thành một tuyệt địa, làm mọi người không dám tùy tiện đặt chân đến đây!" Geriferry nói tiếp lời Esra.
Esra gật đầu đồng ý với Geriferry, trên đại lục có rất nhiều tuyệt địa do vong linh tạo ra, chưa bao giờ thấy có ai điều tra ra kết quả gì.
/100
|