Khủng Long Thần Giới

Chương 172: Hóa hình!

/183


Một quầng sáng màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Quầng sáng cực kỳ quỷ dị, nó không quá chói lòa, nhưng lại như ngưng thành thực chất, ngăn cản hẳn công kích của T.Rex lại. Thậm chí, vài cú đá tiếp theo của T.Rex vẫn chỉ như đá vào kim loại, không có một chút suy suyển nào đến quầng sáng kia.

Kể cả không khí xung quanh cũng biến đổi, bắt đầu diễn ra sự vặn vẹo, cả không gian như nứt ra từng mảnh, muốn xé nát mọi sự vật được không gian này bao trùm vậy.

- Dị tượng hóa hình! - T.Rex la lên kinh hãi, bản thân nó đã từng trải qua dị tượng hóa hình, làm sao mà nó không hiểu thứ này là thứ gì chứ?

Hóa hình là một việc vô cùng thiên liêng của chằn tinh, cũng như là long tộc, muốn qua được cửa ải hóa hình thì phải qua được thử thách, đó là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.

Cơ sở của dị tượng này cũng giống hệt như thiên phạt. Hay nói cách khác, nó chính là thiên phạt đầu tiên mà chằn tinh phải nếm trải trong cuộc đời. Chỉ là, thiên phạt này đã bị giảm uy lực đi rất nhiều, chỉ còn khoảng một phần tám đến một phần năm của thiên phạt mà thôi.

Dù là như thế đi nữa thì chằn tinh cũng phải khổ sở lắm mới vượt qua được, bởi tu vi thần thông cảnh còn chưa đủ để nếm thử thứ sức mạnh này.

Dị tượng hóa hình của T.Rex là trận mưa băng giá, thậm chí còn mạnh hơn cả băng thiên tuyết địa của Hàn Kỳ Lân. Còn dị tượng của Cún…

Là không gian loạn lưu!

Hồn lực có hai hệ, đó là hệ Phong và hệ Lôi, và chúng được cân bằng với khí đạo hệ Không Gian!

Không gian là một hệ cực kỳ thần bí, cũng cực kỳ khó tìm hiểu, cơ hồ chỉ đứng sau hệ Vận Mệnh. Một mình năng lượng không gian trong môi trường đã đủ cân bằng cả lôi và phong, đủ biết uy năng của nó khủng khiếp tới mức nào.

Năng lượng không gian vốn không tồn tại ở dạng hiện hữu như các năng lượng khác, mà tồn tại ở dạng “tiềm tàng”.

Muốn năng lượng không gian xuất hiện, phải sử dụng năng lượng phong hệ hoặc năng lượng lôi hệ cực mạnh để xé mở không gian. Bình thường, không gian sẽ ổn định như xung quanh chúng ta, nhưng nếu năng lượng phong hệ hoặc năng lượng lôi hệ đột nhiên mạnh lên hoặc yếu đi, không gian sẽ mất ổn định và xuất hiện tình trạng tan vỡ.

Vì vậy, phong hệ và lôi hệ luôn luôn tồn tại để duy trì sự ổn định, đó cũng là cách mà phong lôi cân bằng với hệ không gian.

Cũng vì có sự đặc biệt này, không có bất cứ một tu sĩ nào ngay từ đầu đã tu luyện được hệ không gian, chỉ có một số người tu luyện hồn lực phong lôi đến mức nhất định mới có thể tìm hiểu được năng lượng không gian là như thế nào, loại người này có thể nói là hiếm có khó tìm, hầu hết đều có thực lực cao thâm, vượt qua thần thông cảnh.

Còn hệ vận mệnh… tạm thời không nói đến bởi thứ này có liên quan đến bói toán, chiêm tinh… sự huyền bí còn vượt xa cả hệ không gian. Trương Hải chỉ nghe loáng thoáng, tu sĩ hệ vận mệnh có tu vi cao thâm có thể xoay chuyển số mệnh kẻ khác, làm cho kẻ đó chết mà không biết mình chết như thế nào. Đôi khi, một cao thủ có thể chết một cái chết lãng nhách như bị… “muỗi đốt” trong lúc đột phá, việc này vô lý, nhưng nếu có cao thủ hệ vận mệnh động chân động tay thì cũng có thể xảy ra.

- Chết tiệt! - T.Rex mắng một tiếng, trực tiếp bỏ qua công kích, muốn lùi về phía sau.

Pặc.

Một bàn tay trắng nõn…

Một bàn tay nhỏ xinh, cũng có vẻ đầy đặn thịt của một đứa bé vươn ra khỏi màn sáng kia.

Bàn tay bắt lấy cánh tay của T.Rex, kéo nó lại.

Một giọng nói thanh thúy vang lên:

- Ở lại đây!

Cùng với đó, quầng sáng kia đã hoàn toàn tan biến, để lại một tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi đứng trước mặt T.Rex. Cô bé này nhìn cực kỳ đáng yêu, làn da trắng hồng như phấn điêu ngọc trác, tay chân đều mũm mĩm, làm người ta chỉ muốn sờ một cái cho đã tay. Tóc cô bé cột sang hai bên, nhưng không tết lại mà để xòe ra giống như một đôi cánh đang giang rộng vậy.

Lúc này, khuôn mặt của cô bé đang nhăn nhó, giống như chịu đau khổ cực lớn, làm người ta sinh lòng trìu mến, chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng bàn tay thì không hề buông tha chút nào, vẫn nắm chặt lấy tay của “chú bé” T.Rex. Thần thái giống như cô em nhỏ đang làm nũng anh trai vậy.

- Buông!

- Không!

- Buông ra ngay!

- Không chịu…

Hai đứa cứ như trẻ con cãi nhau…

- Á

- Á…

Hai tiếng thét đau đớn vang lên, hiển nhiên là dị tượng không gian hệ đã giáng xuống, muốn xé rách thân thể của hai đứa trẻ này…

- Mẹ kiếp! Con nhỏ ngu ngốc này! Không thả tao ra thì đừng trách… - T.Rex nhất thời nóng nảy, lúc này, Cún vừa mới tiến giai lên Thần Thông trung cảnh, lại ngộ ra thần thông biến thân, năng lượng lúc này cực kỳ sung túc. Nó cũng không chắc mình có thể hạ gục được Cún ngay lập tức hay không? Nếu dây dưa lằng nhằng để hao phí sức lực thì chỉ có đường cả hai cùng chết.

Cún không nói gì… chỉ rưng rưng nhìn T.Rex…

- Oa òa… Mẹ ơi… có người muốn con chết! Òa… con không muốn chết, người ta không thương con… hu hu…

Âm thanh nức nở, ai oán thấu trời xanh, T.Rex bất giác ngẩn ra, không ngờ con nhóc này lại dùng chiêu thức… bài bản như thế.

Nhức hết cả đầu! Không hiểu sao T.Rex lại cảm thấy, nếu mà mình bỏ đi thì tiếng khóc này sẽ ám ảnh mình cả đời. Ăn không no ngủ không yên, đến lúc đó…

T.Rex không biết, nó vừa trúng chiêu của Cún. Cũng do vừa tấn giai, thần thông của Cún đã tăng tiến một đoạn dài. Âm công không còn chỉ là làm linh hồn người ta run rẩy, mà còn làm tâm trí nao núng, dễ xiêu lòng. Kết hợp với việc năng lượng đang sung túc lúc vừa tấn giai, và cả việc linh hồn T.Rex yếu ớt, khí công cũng không mạnh nên mới dễ dàng làm xiêu lòng T.Rex đáng thương.

- Được được! Tao giúp mày vượt qua dị tượng, nhưng lát nữa cấm mày nhảy qua xen vào việc của tao! - T.Rex bất đắc dĩ đồng ý, lại bỏ thêm một điều kiện. Nhưng tiếng khóc kia vừa im bặt lại, nó đã cảm thấy hối hận muốn chết.

- Nói được làm được! Cấm nuốt lời! - Cún thút thít nói…

- Tao không bao giờ nuốt lời! - T.Rex nhe răng nói, sau đó híp mắt nhìn vùng không gian loạn lưu kia.

Cũng không quá mạnh! Đây chỉ là dị tượng của một thần thông trung cảnh, so với dị tượng khi ngộ ra biến thân ở cấp độ thần thông thượng cảnh của T.Rex thì yếu hơn.

Hơn nữa, dị tượng này có vẻ nguy hiểm đối với Cún, bởi thân thể của Cún không quá mạnh, nó là tu hồn. Nhưng T.Rex thì khác, nó là tu thân, không gian loạn lưu cỡ này còn chưa đủ để xé rách thân thể rắn chắc của nó.

- Ê! Mày chịu một nửa dị tượng, tao giúp mày một nửa! - T.Rex nói.

- Em chịu được hai phần thôi! - Cún ra vẻ rất là đáng thương, nhưng từng tiếng từng tiếng đều làm tâm hồn mong manh của T.Rex dao động.

- Tao chịu tối đa là bảy phần! - T.Rex trừng mắt, rất bất đắc dĩ nói.

- Em chịu một phần tư! Đi mà… nha… - Cún vừa nói vừa lắc lư cánh tay của T.Rex, giống như hai người cực kỳ thân quen vậy. Nếu Trương Hải ở đây thì đã thầm mắng tiểu yêu tinh, không ngờ phong thái “hồ ly” này lại tái hiện trên người đứa trẻ con sáu bảy tuổi! Quá hại người rồi!

T.Rex nhìn chằm chằm vào cặp mắt long lanh, sự đáng thương kia như hóa thành thực chất, đập vào con tim nó, làm trái tim mong manh kia đập thình thịch, cuối cùng thế nào mà lại… đồng ý!

T.Rex đồng ý cũng là vì nhiều lý do chứ không phải chỉ là vì thủ đoạn của Cún.

Thứ nhất: nó có thể lợi dụng dị tượng để phát tiết năng lượng đang sôi sục trong người! Đây là chuyện tốt, cũng tại vừa nãy nó chưa nghĩ ra mà thôi.

Thứ hai, giúp Cún thì con nhóc này có thể đứng ngoài trận chiến lát nữa. T.Rex không phải con người, lời hứa của một chằn tinh vô cùng đáng giá, nó tin rằng Cún đã hứa thì sẽ làm được.

Cuối cùng: dị tượng này còn chưa đủ làm tổn thương đến nó! Lúc nãy hoảng sợ muốn chạy là vì bóng ma còn sót lại khi nó biến thân lần đầu mà thôi. Nhưng nhìn kỹ cái dị tượng có tính chất, uy lực bất đồng này thì nó yên tâm hơn nhiều, dị tượng này còn chưa đủ đô!

Còn về Hàn Kỳ Lân… quên đi! Con sâu đó còn lâu mới dám lao vào đây, với cái thân thể của nó, lao vào đây khác nào tự tìm phiền phức…

Chỉ là… hình như T.Rex quên cái gì đó.

Trương Linh Tuyền!

Lúc này, nàng đã được Hàn Kỳ Lân đỡ lấy. Vừa rồi, trong tích tắc đột phá, ngộ ra thần thông biến hình, Cún không thể nào giữ Trương Linh Tuyền lại được, nó đành phải truyền âm cho Hàn Kỳ Lân, để con vật này đỡ nàng.

Vừa mới đỡ xong, Hàn Kỳ Lân nhanh chóng tránh xa Trương Linh Tuyền, bởi vì… nàng đang nhiễm lạnh, bây giờ mà còn đứng sát sinh vật đầy hàn khí như nó thì chỉ càng tổn thương nặng mà thôi.

- Hải! Kỳ Lân! Đi tìm anh Hải đi! - Trương Linh Tuyền đang rên hừ hừ, chân tay hơi run lên nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở Hàn Kỳ Lân.

Cùng lúc đó, trong đầu Hàn Kỳ Lân đang có một âm thanh khác.

- Đào xuống bên dưới dung nham… xuống cứu tao mau lên! - Âm thanh có vẻ run rẩy, giống hệt Trương Linh Tuyền, thậm chí còn có sự thều thào như người sắp chết.

Hàn Kỳ Lân chợt do dự…

Kẻ kia chết đi, chẳng phải nó sẽ được tự do hay sao?

- Mẹ kiếp! Mày không xuống cứu, dù tao có phải kích hoạt ấn ký, để mày chết trước rồi chết theo thì tao cũng làm đó! - Trương Hải như dồn hết khí lực để truyền âm, cuối cùng cũng im bặt.

Thân thể hắn đang co quắp, run bần bật, sắc mặt tái xanh, trên người tán ra từng đợt khí lạnh lẽo.

Thứ kia là cái gì vậy? Từ lúc xâm nhập vào người mình tới giờ, thứ đó như cắn nuốt sạch nhiệt năng, như muốn biến mình thành một khối băng vậy. Mặc dù Trương Hải có Tam Huyền Điển Bí, có thể tạm thời gắng gượng chống chọi, nhưng cái thứ tròn tròn kia cứ hấp thu nhiệt khí liên tục thế này… hắn thực sự không thể nào chịu nổi mất.

Hơn nữa, trong cái khối băng này, nhiệt độ không khí cũng thấp kinh khủng, càng làm khả năng chịu đựng của Trương Hải hạ xuống thấp nhất.

Hàn Kỳ Lân biến sắc.

Sau đó, nó nhanh chóng dùng móng vuốt đào bới như điên. Nhưng nó đâu phải là loại thú đào móc đất đá, quá trình này khá là vất vả.

Còn may, lớp đất ba zan kia cũng không dày, chỉ cần hai phút là Hàn Kỳ Lân đã chạm được đến mặt băng rồi. Đến lúc này, khả năng điều khiển băng giá của nó mới phát huy tác dụng, chẳng mất mấy công sức đã xuyên thủng tầng băng dày cồm cộp đó.

Nhìn quanh quất một chút, Hàn Kỳ Lân nhanh chóng nhìn thấy một thân thể đang đổi màu nằm một chỗ thoi thóp. Tâm tình của nó hơi nhẹ xuống, nhưng vẫn sợ Trương Hải kích hoạt ấn ký trong đầu mình.

- Cắn tay tao! - Trương Hải thều thào nói.

Hàn Kỳ Lân chưa làm theo…

- Có chuyện gì…

- Cắn đi nhanh lên! - Trương Hải gần như đã rút hết khí lực.

Hàn Kỳ Lân thấy ấn ký trong đầu mình rung lên ong ong, ánh mắt tên kia trợn lên hung tợn, dường như có thể đồng quy vu tận bất cứ lúc nào. Bất đắc dĩ, nó đành phải há mồm, cắn lên cánh tay Trương Hải…

/183

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status