Khủng Long Thần Giới

Chương 119: Giết người

/183


Trương Hải buồn bực trong lòng, Đào Thủy Tiên kia lại gõ cửa, hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài mặc quần áo chỉnh tề lại, đứng lên mở cửa. Trong lòng hắn bắt đầu có ác tâm, ngày nào đó phải ném con bé Đào Thủy Tiên này lên giường, trêu chọc cho nàng hứng lên rồi rền dứ, cho nàng biết cái cảm giác nghẹn khuất là thế nào.

Tất nhiên, ý tưởng đó chỉ lóe lên trong đầu, sau đó Trương Hải bỏ qua luôn, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

- Này! Ra ngoài biểu diễn đi! Hôm nay mẹ tôi đến nghe tôi hát! Cậu nhớ hỗ trợ cho tốt vào. Còn cả Kỳ nữa, em cũng ra ngoài hát với chị.

Trương Hải cáu kỉnh nói:

- Chẳng phải bảo hôm nay được nghỉ hay sao? Đã bảo nghỉ thì cứ nghỉ, mẹ chị thì chị đi mà biểu diễn, gọi tôi làm gì. Chị đi nhanh đi, bọn tôi còn có việc!

Đào Thủy Tiên hơi sầm mặt lại, hừ một tiếng rồi cười gằn:

- Bận? Chẳng phải bận trêu chọc con gái nhà lành hay sao? Tôi còn lâu mới để cho thằng nhãi xấu xa như cậu đắc thủ!

Trương Hải trợn mắt, nói giống như quát lên:

- Này! Chị có hiểu cái gì là trêu chọc, cái gì là ân ái không hả? Tôi và Kỳ là vợ chồng đó! Bọn tôi làm cái gì thì liên quan gì đến chị? Bộ chị ghen tỵ hả? Ghen tỵ thì vào đây gia nhập chung luôn đi, tôi có bao giờ nói sẽ từ chối chị đâu? Hớ hớ, dù sao chị cũng là đại mỹ nhân nha…

Trương Hải bắt đầu cười khả ố, ánh mắt cũng lập lòe dâm quang lướt khắp người Đào Thủy Tiên. Nàng hơi đỏ mặt, lùi lại vài bước, nhưng sau đó thì nghĩ lại, mình là người nhận truyền thừa, dù sao cũng đã đạt đến Tự Giác thượng cảnh, sao lại đi sợ cái thằng nhóc con này…

- Rốt cuộc cậu có đi hay không? Nếu cậu không đi, tôi sẽ…

- Được rồi… được rồi! Không đi là hủy hợp đồng, chị có thể nói ra ngoài chuyện của bọn tôi. Bla bla bla… Biết rồi… Chị đi ra ngoài trước đi…

Dứt lời, Trương Hải đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Đào Thủy Tiên tức đến giậm chân ngoài cửa.

Một lúc sau, ba người đã xuất hiện trên sân khấu, tất nhiên, Trương Hải vẫn đeo mặt nạ, trầm lặng đứng trong góc chơi nhạc mà thôi. Sau lần đầu tiên đó, hắn không bao giờ lộ diện nữa, làm cho vài người đến đây vì hắn cũng có phần thất vọng. Nhưng sau khi Đào Thủy Tiên và Dương Thanh Kỳ xuất hiện thì bọn họ cũng đã chạy theo niềm vui mới. Dù sao thì ca sĩ nổi tiếng, lại là mỹ nữ thì cũng tốt hơn cái tên kia chứ lỵ…

Hôm nay đột nhiên cả hai cô ca sĩ xinh đẹp cùng xuất hiện làm không ít con sói đói bắt đầu tru tréo loạn cả lên. Tiếng hò reo ầm ỹ, bên dưới không ít kẻ vẫn đang hô cái gì mà “Đào Thủy Tiên, I’m in love”, hoặc là “Nhị vị nữ thần”… Hai cô gái cũng đã biểu diễn nhiều rồi, không còn vẻ ngại ngùng gì nữa, chỉ bình tĩnh hát lên từng làn điệu sôi động.

Ở trên hàng ghế khách quý, có một người phụ nữ nhìn qua tầm gần ba mươi tuổi. Nàng rất xinh đẹp, kiều diễm, thu hút không ít ánh mắt của những người ngồi đây. Có không ít người đã xem những bài biểu diễn của nàng qua kính lưu ảnh trong nhà, nhận ra được nàng là “đại minh tinh” một thời: Hoàng Tịnh Như, nghe nói bây giờ đã giải nghệ, nhưng sự tích lịch sử của nàng thì ai đam mê ca nhạc cũng biết.

Nếu nhìn kỹ thì khuôn mặt của nàng có đến sáu bảy phần giống với Đào Thủy Tiên ở trên đài kia, hay nói cho chuẩn thì họ là mẹ con. Nhưng nếu mà hai người đứng cạnh nhau thì người ta chỉ dám nói hai người là chị em, chứ ai nói là mẹ con có khi lại bị cười nhạo.

Hai cô gái xinh đẹp như hai đóa ngọc lan cùng biểu diễn trên đài. Ca khúc cũng thuộc loại vui vẻ dễ nghe, người ở dưới ủng hộ rào rào. Hoàng Tịnh Như cũng gật gật đầu, vui mừng nhìn con gái mang phong thái có vài phần giống mình năm xưa.

Bà không phản đối chuyện đi hát, thậm chí còn ủng hộ Đào Thủy Tiên nữa kìa.

Hai cô gái hát xong, mọi người bên dưới bắt đầu vỗ tay, Hoàng Tịnh Như cũng đứng dậy, vỗ tay bốp bốp, ý cười trên mặt không thể nào giấu được. Đào Thủy Tiên thấy mẹ như thế thì thầm đắc ý trong lòng, thân hình như một chú chim én nhỏ, lao xuống, nhào vào lòng của Hoàng Tịnh Như.

Dương Thanh Kỳ đứng bên trên cũng chỉ lắc đầu, nàng chẳng nói gì nữa, thoáng nhìn qua Trương Hải, mỉm cười ngọt ngào rồi đi thẳng ra phía sau khán đài.

Lúc này, một tiếng la lớn chợt vang lên, át hết tiếng của người khác, cả cái hội trường chợt trở nên im lặng như tờ:

- Đứng lại đã! Cô Dương Thanh Kỳ, mời xuống đây tiếp chuyện với thiếu gia nhà chúng tôi…

Âm thanh cực kỳ ngạo mạn, tuy rằng đã nói chữ “mời”, nhưng người ta nghe mà còn tưởng hắn đi gọi gái ra tiếp mình vậy. Dương Thanh Kỳ nhíu mày, Trương Hải nhíu mày, hầu như tất cả mọi người trong này đều nhíu mày.

Dương Thanh Kỳ dứt khoát mặc kệ, nàng lên đây là vì Đào Thủy Tiên muốn thế, thuyết phục nàng mãi mới đồng ý. Nàng không có trách nhiệm gì đi gặp mấy tên không coi ai ra gì như vậy. Hơn nữa, chuyện như thế này nàng cũng từng gặp rồi, ác cảm trong lòng với mấy tên ăn chơi trác táng này không thể nào giảm bớt được.

Thấy Dương Thanh Kỳ coi như công biết, một tên công tử mặc đồ xa hoa, khuôn mặt khá điển trai đứng dậy, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn nói:

- Cô Kỳ, chẳng nhẽ không thể nể mặt tôi một chút hay sao? Tôi là…

Không đợi hắn nói xong, một thân hình “lả lướt” đã đi tới bên cạnh Dương Thanh Kỳ, bàn tay “nũng nịu” vỗ lên vai nàng trách mắng:

- Kìa! Kỳ! Sao em lại có thể từ chối một anh đập chai đến zậy! Người ta đã mời rồi, em cũng nên tiếp đi chứ…

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Kia là… đàn ông!

Hơn nữa còn là một tên đàn ông trát phấn, mặt đầy son do choe đỏ choét. Nhìn qua thì cũng rất “quyến rũ”, nhưng mà nghe cái giọng lơ lớ của hắn làm cho người ta sởn da gà.

Dương Thanh Kỳ cũng rùng mình, ánh mắt u oán nhìn người đó. Bởi vì đó chính là Trương Hải, không biết từ lúc nào đã thay bộ đồ “thiếu nữ”, bôi gio trát trấu, à nhầm, bôi son trát phấn lên mặt rồi làm ra cái bộ dạng này.

Trương Hải chết bầm, Trương Hải chết giẫm, Trương Hải chết… chết vì thượng mã phong! Tên khốn kiếp nhà anh! Em ghét anh… ghét ghét…. Trong lòng Dương Thanh Kỳ như gào lên. Nàng đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng cái trò mất mặt như vậy để giải vây cho nàng, nhưng tên này cứ như không có da mặt, cứ trơ trơ ra đó.

Trương Hải mặc kệ ánh mắt quái dị của mọi người, lại “nũng nịu” nói tiếp:

- Em thật là! Anh đập chai như thế, em không tiếp thì thôi, để người ta tiếp cho! Xí…

Dứt lời, Trương Hải nhanh như chớp đẩy Dương Thanh Kỳ một cái, thân hình lại lả lướt chạy xuống bên người “anh đập chai”, ngượng ngùng nói:

- Anh à, Kỳ với em là chị em cùng phòng… nếu Kỳ không chịu, vậy thì để em tiếp anh nhá… Được không?

Đến lúc này, tên kia mới rùng cả mình, ánh mắt như gặp quỷ nhìn Trương Hải, nói:

- Tránh xa tao ra! Đồ bệnh hoạn, ghê tởm…

Đổi lại cho hắn là một ánh mắt thật “u oán”, tên kia chợt rùng mình. Đột nhiên quay người đi, nôn ra một chút gì đó, giọng nói trở nên ác độc:

- Đi đi… ném thằng bệnh này đi chỗ khác! Con mẹ nó. Chúng mày ngu hết rồi à? Nhanh mẹ chúng mày lên! Nhanh…

Còn bản thân hắn thì chạy trối chết ra khỏi hội trường này. Tên này là một kẻ mê tín, gặp phải đồ bệnh thế này bị hắn coi là bị đen cả ngày, bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này quá đen rồi…

Nhưng trước khi đi, hắn vẫn dùng ánh mắt dâm tà nhìn về phía cánh gà. Hắn không biết, khi hắn quay lưng đi, Trương Hải đằng sau cũng đang cười lạnh lùng nhìn hắn.

Tất nhiên, Đào Thủy Tiên cũng không để ai làm gì Trương Hải, bản thân nàng đứng ra cản mấy tên lâu la lại, sau đó dẫn Trương Hải đang “u oán” đi vào bên trong.

Tên công tử kia đi ra ngoài, có vẻ vô cùng bực bội trong lòng. Hắn cứ thể phăm phăm đi thẳng một đường, tên giống như người hầu kia vẫn bám sát theo từng bước.

Hai tên đi đến một cái ngõ vắng người thì chợt khựng lại, tên công tử kia cất giọng nói:

- Đao! Mày gọi mấy người đi bắt con ranh kia lại cho tao! Tao không dám làm gì với Đào Thủy Tiên, chẳng lẽ ngay cả một con ranh không rõ lai lịch cũng không làm gì được sao? Còn cả thằng bệnh kia nữa, mày tiện tay thì thịt nó luôn đi, nó làm cho tao thật ghê tởm…

Thằng đầy tớ tên là Đao kia vâng một tiếng, đang định rời đi thì chợt sững người lại.

Ở đầu ngõ không biết đã xuất hiện một bóng người từ lúc nào. Tên đó như u linh, xuất hiện không có một chút dấu hiệu. Hắn mặc một bộ đồ đen, che kín mặt mũi, tuy rằng không biến thân nhưng vẫn đem cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Con mẹ nó, thằng mắt mù nào dám cản đường tao! Không biết tao là…

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải nuốt tất cả những lời định nói vào họng.

Cổ thằng Đao kia đã xẹt ra một tia máu, hai mắt trợn trừng, không cam lòng mà ngã ngửa ra đất, hoàn toàn tuyệt khí.

Trương Hải lắc đầu, không thèm nói gì. Hắn không phải là kẻ nghiện giết người, mà có giết thì cũng nhanh gọn là chính, hắn không thích mấy trò nói nhảm ba lôm côm để dọa người ta. Chẳng phải đằng nào cũng chết sao? Vẽ vời làm gì?

Gần đây hắn đã giết không ít người, hầu hết là mấy thằng ăn chơi trác táng như thế này. Bọn chúng cho rằng mình là nhất thiên hạ, muốn bắt Kỳ lại sao? Vậy thì cho chúng mày chết trước!

Trương Hải có thiện ác nhãn, hắn vốn tưởng chỉ có thể nhìn được ác ý của người khác với mình, không ngờ ác ý đối với người bên cạnh mình cũng nhìn ra được. Đối với mấy thằng có khí trường đỏ như máu thế này, không giết thì còn làm gì?

Kỳ lạ ở chỗ, hắn giết người hai tháng rồi mà không có một điều gì bất thường xảy ra.

Đó cũng là do hiệu ứng còn sót lại của bố Đào Thủy Tiên năm xưa.

Động vào một ca sĩ, sau đó chết một cách thần không biết, quỷ không hay, hình như chuyện này cũng khá là quen thuộc. Cái bóng ma từ năm nào làm các gia tộc của mấy thằng ăn chơi đó co rụt cổ lại, tỉnh bơ coi như không biết.

Trương Hải cũng đã nghe chuyện lịch sử giới ca hát này từ Đào Thủy Tiên, tuy rằng không biết đó là mẹ nàng, nhưng khi tình huống này xảy ra thì hắn cũng đoán được đôi phần. Và càng như thế thì hắn lại càng ít cố kỵ, cứ thế mà thẳng thắn ra tay.

Rất hiển nhiên, hôm nay, thằng khốn kiếp đang đứng trước mặt này sẽ trở thành mục tiêu của hắn.

Trương Hải vọt người lên nhanh như chớp, con dao găm trong tay đã lập lòe ánh sáng chết chóc. Thằng công tử kia cũng chỉ là hạng phế vật, đến truyền thừa cũng không được tham gia, hàng ngày chỉ dương dương tự đắc ở nơi đây, mang cái da hổ của dòng họ ra mà làm màu, làm gì có tý lực phản kháng nào trước mặt Trương Hải chứ.

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng sợ hãi, tuyệt vọng vô cùng.

Nhưng qua một lúc, hắn vẫn chưa thấy mình có chút cảm giác đau đớn gì. Hắn rụt rè mở mắt ra, khung cảnh trước mắt làm hắn nhẹ nhõm hơn phần nào.

Không biết từ lúc nào, một bóng người khá vạm vỡ đã chắn trước mặt hắn. Chiếc lá chắn đang giơ lên trên cao, dường như vừa chặn một đòn của tên kia lại. Xung quanh đó còn có thêm bốn bóng người khác đang vây tên kia lại. Một người đang tỏa ra khí tức băng hàn, mặc bộ đồ biến thân của Trex tộc lên tiếng:

- Hừ, quả nhiên mấy vụ giết người gần đây có kẻ lén ra tay. Ngươi cũng giỏi đó, hù cho mấy gia tộc kia không dám ho he, nhưng hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Trong lòng Trương Hải hơi nghi hoặc.

Âm thanh này… hơi quen thì phải?

/183

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status