Này, mặt đơ, đưa cho ngươi. Từ phía sau lưng, Mai Trinh ném lên một trái cà chua, Mai Sầu đưa tay nhận lấy, Lại đi.
Ta nhất định phải cưới được hắn.
Mai Sầu há miệng vài hớp gặm xong, cũng không để ý trên tay dính phải nước, tiện tay nắm lên lưỡi dao, chà bóng ở phía trên tượng gỗ đã sắp làm xong, Tại sao?
Không vì sao cả. Mai Trinh ngồi xuống ở trên đống gỗ chồng bên cạnh, Ta biết, hắn chính là người ta muốn sống cả đời, chỉ đơn giản như vậy.
Mai Sầu lắc đầu một cái, Mai Trinh bị người kêu ra ngoài, một mình nàng đánh bóng ở dưới mặt trời, sống cả đời? Có tỷ muội, có người thân, có gỗ điêu, không phải đủ rồi, còn muốn đàn ông làm cái gì?
Vài tháng sau, hai huynh đệ Ảnh gia đến ở Mai gia, việc này vốn không có quan hệ gì với Mai Sầu, dù sao gần đây nàng luôn ở tại Ám Hương Các. Tuy là thường bị Trình Lăng gọi về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần nàng trở về tuyệt đối ít hơn nhiều lắm so với Mai Trinh gần đây càng chạy càng cần mẫn.
Tối hôm đó, khi nàng xách theo một cái ống đựng bút mới về nhà, thì gặp được một thiếu niên ngồi bên cạnh hồ cá luôn luôn không có người nào, cả người mặc áo màu đỏ tươi, mặc ở trên người hắn nhưng không có một chút tinh thần phấn chấn, ngược lại mang theo một chút hơi thở tối tăm.
Hai tay hắn chống ở trên đá, ngửa đầu nhìn trời, trăng chưa treo lên, bầu trời đêm không sao, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Hắn để trần hai chân, ống quần vén lên đến bắp chân nhỏ, có điều chân lại không đưa vào trong nước đi, chỉ lắc lư ở giữa không trung, chân xinh xắn vụt qua một cái, lại vụt qua một cái.
Mai Sầu đứng rất lâu, từ trước đến nay chưa từng gặp hắn, đột nhiên nghĩ đến ngày trước Mai Trinh nói Kinh Hồng của nàng ấy sắp chuyển đến Mai gia ở, kia chính là Ảnh Kinh Hồng?
Nàng xoay người rời đi không bao lâu, một thiếu niên áo lam chạy tới bên cạnh hồ, Đệ đệ, ta đã đoán được đệ lại ở nơi này, đi thôi.
Ảnh Du Long ngồi ở trên hòn đá xỏ giày vào, kéo ống quần xuống, Ca, cá rất béo tốt.
Ta cũng thấy được. Ảnh Kinh Hồng thở dài, Nhưng mà đây là cá chép dùng để thưởng thức, không thể ăn.
Lãng phí.
Nói đúng đấy, ta vẫn cảm thấy hồ cá lớn như thế nuôi chút cá chép tươi, cá mè, cá chim. . .
Tiếng hai huynh đệ cùng nhau đi xa, trong hồ mấy con cá chép màu vàng kim rực rỡ lật mình lộn đi, phun bong bóng. Tần Mặc vừa vặn đi qua lắc đầu không biết làm sao cười khẽ.
Phụ thân, cho người. Ống đựng bút hình dáng rể cây xếp gọn ở trên bàn sách, Trình Lăng lộ ra một nụ cười hòa ái với nàng, Con cho rằng cầm một ống đựng bút để lấy lòng ta, ta sẽ không tức giận.
Không phải.
Coi như con thức thời.
Đây là nương tặng cho ngươi, để quên ở Ám Hương Các, con mang về. Mặt nàng không thay đổi giống như là đang báo cáo công việc. Mệng Trình Lăng méo lệch, tự nói với mình tức giận với một đầu gỗ rất không sáng suốt, hắn ngồi xuống, Con có nhớ bao lâu rồi mình chưa về nhà hay không?
Không nhớ rõ.
Suốt nửa tháng, mười lăm ngày. Bắt đầu từ ngày mai, lúc Trinh Nhi trở lại con cùng trở về cho ta.
Mai Sầu giương mắt, trong ánh mắt mơ hồ có một chút tức giận, cũng không phải nhằm vào Trình Lăng, Mai Trinh trở về? Vậy không phải là mỗi ngày?
Răng tiện. Nàng vừa đi ra ngoài tìm Mai Trinh, lượn một vòng lớn, mới tìm
Ta nhất định phải cưới được hắn.
Mai Sầu há miệng vài hớp gặm xong, cũng không để ý trên tay dính phải nước, tiện tay nắm lên lưỡi dao, chà bóng ở phía trên tượng gỗ đã sắp làm xong, Tại sao?
Không vì sao cả. Mai Trinh ngồi xuống ở trên đống gỗ chồng bên cạnh, Ta biết, hắn chính là người ta muốn sống cả đời, chỉ đơn giản như vậy.
Mai Sầu lắc đầu một cái, Mai Trinh bị người kêu ra ngoài, một mình nàng đánh bóng ở dưới mặt trời, sống cả đời? Có tỷ muội, có người thân, có gỗ điêu, không phải đủ rồi, còn muốn đàn ông làm cái gì?
Vài tháng sau, hai huynh đệ Ảnh gia đến ở Mai gia, việc này vốn không có quan hệ gì với Mai Sầu, dù sao gần đây nàng luôn ở tại Ám Hương Các. Tuy là thường bị Trình Lăng gọi về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần nàng trở về tuyệt đối ít hơn nhiều lắm so với Mai Trinh gần đây càng chạy càng cần mẫn.
Tối hôm đó, khi nàng xách theo một cái ống đựng bút mới về nhà, thì gặp được một thiếu niên ngồi bên cạnh hồ cá luôn luôn không có người nào, cả người mặc áo màu đỏ tươi, mặc ở trên người hắn nhưng không có một chút tinh thần phấn chấn, ngược lại mang theo một chút hơi thở tối tăm.
Hai tay hắn chống ở trên đá, ngửa đầu nhìn trời, trăng chưa treo lên, bầu trời đêm không sao, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Hắn để trần hai chân, ống quần vén lên đến bắp chân nhỏ, có điều chân lại không đưa vào trong nước đi, chỉ lắc lư ở giữa không trung, chân xinh xắn vụt qua một cái, lại vụt qua một cái.
Mai Sầu đứng rất lâu, từ trước đến nay chưa từng gặp hắn, đột nhiên nghĩ đến ngày trước Mai Trinh nói Kinh Hồng của nàng ấy sắp chuyển đến Mai gia ở, kia chính là Ảnh Kinh Hồng?
Nàng xoay người rời đi không bao lâu, một thiếu niên áo lam chạy tới bên cạnh hồ, Đệ đệ, ta đã đoán được đệ lại ở nơi này, đi thôi.
Ảnh Du Long ngồi ở trên hòn đá xỏ giày vào, kéo ống quần xuống, Ca, cá rất béo tốt.
Ta cũng thấy được. Ảnh Kinh Hồng thở dài, Nhưng mà đây là cá chép dùng để thưởng thức, không thể ăn.
Lãng phí.
Nói đúng đấy, ta vẫn cảm thấy hồ cá lớn như thế nuôi chút cá chép tươi, cá mè, cá chim. . .
Tiếng hai huynh đệ cùng nhau đi xa, trong hồ mấy con cá chép màu vàng kim rực rỡ lật mình lộn đi, phun bong bóng. Tần Mặc vừa vặn đi qua lắc đầu không biết làm sao cười khẽ.
Phụ thân, cho người. Ống đựng bút hình dáng rể cây xếp gọn ở trên bàn sách, Trình Lăng lộ ra một nụ cười hòa ái với nàng, Con cho rằng cầm một ống đựng bút để lấy lòng ta, ta sẽ không tức giận.
Không phải.
Coi như con thức thời.
Đây là nương tặng cho ngươi, để quên ở Ám Hương Các, con mang về. Mặt nàng không thay đổi giống như là đang báo cáo công việc. Mệng Trình Lăng méo lệch, tự nói với mình tức giận với một đầu gỗ rất không sáng suốt, hắn ngồi xuống, Con có nhớ bao lâu rồi mình chưa về nhà hay không?
Không nhớ rõ.
Suốt nửa tháng, mười lăm ngày. Bắt đầu từ ngày mai, lúc Trinh Nhi trở lại con cùng trở về cho ta.
Mai Sầu giương mắt, trong ánh mắt mơ hồ có một chút tức giận, cũng không phải nhằm vào Trình Lăng, Mai Trinh trở về? Vậy không phải là mỗi ngày?
Răng tiện. Nàng vừa đi ra ngoài tìm Mai Trinh, lượn một vòng lớn, mới tìm
/77
|