A Sóc, tại sao chúng ta phải tới y quán? Hắn dừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn nàng, một tay đột nhiên che bụng chưa nhô lên của mình, Là, có phải là cục cưng có chuyện gì hay không? A Sóc.
Đừng nghĩ lung tung. Nàng xoay người đối diện hắn, Hai cô cô kia của ngươi đang ở bên trong.
Mai Sóc sải bước vào cửa, trước hết gặp phải một người mà nàng xem như thật sự là không muốn thấy, Thủy Nam Thanh vẫn còn mặc quan phục, hình như là vội vã chạy tới, gặp được hắn còn khoa trương vái chào một cái, Biểu đệ, hay là Lâm Tam công tử Du Châu?
Lâm Xước nhìn nàng, Tại sao là ngươi? Còn có phía sau của nàng, một người vừa vặn là đại nương (bác gái) mà ngày ấy hắn làm cá chép hóa rồng cho, một người còn lại là đại phu chẩn ra hỉ mạch cho hắn.
Ngươi chính là Lâm Xước. Chúng ta cũng đã gặp rồi. Thuỷ Khải Nguyên cười kéo tay của hắn qua, Ta nghe Nhị muội nói ngươi mang thai rồi?
Hắn gật đầu một cái, Thủy Nam Thanh nửa thật nửa giả kinh ngạc lên tiếng kêu, Tam Thiếu, thật không nhìn ra, ta nhớ là trước đây không lâu gặp các ngươi không phải còn chưa thành thân đó sao? Nhanh như vậy lại để cho hắn mang thai ngay rồi?
Được rồi, Nam Thanh, ngươi cũng đừng đùa, không phải vừa bắt đầu đã biết hắn không phải tam công tử Lâm gia kia rồi.
Lâm Xước nhìn nàng, lại nhìn một chút Thủy Thừa Nguyên, Các ngươi là cô cô của ta?
Dĩ nhiên, ta là Đại cô cô của ngươi, đây là Nhị cô cô của ngươi, phụ thân ngươi đúng là Tam đệ mà chúng ta thương nhất từ nhỏ. Nàng thở dài, Đáng tiếc.
Lâm Xước cúi đầu, Thuỷ Khải Nguyên vỗ vỗ tay của hắn, Được rồi, hôm nay gặp được ngươi phải là ngày vui vẻ, không nhắc tới những chuyện đau khổ này.
Bà ta chưa nói sao? Mai Sóc thờ ơ lạnh nhạt nói, Lâm Nguyên, nói bàn tay của hắn. Nàng đi lên trước bảo vệ Lâm Xước ở trong ngực, Thủy Thừa Nguyên nhìn động tác của nàng, đột nhiên cười nói: Đại tỷ, xem ra tiểu chất nhi (cháu nhỏ) này của chúng ta khá là giống ta.
Nàng giang hai tay, Mai Sóc vừa cúi đầu, rõ ràng cũng là một đôi đoạn chưởng. Nàng thấy buồn cười, tất cả đề phòng đều để xuống, Xin lỗi, ta chỉ là . . . . .
Ta hiểu. Nàng sờ sờ đầu Lâm Xước, Đứa bé đáng thương, ngươi nhất định ăn rất nhiều khổ.
Không có. Hắn lắc đầu, gương mặt chôn ở trong ngực Mai Sóc, A Sóc đối với ta rất tốt cực kỳ tốt.
Thủy Thừa Nguyên khẽ cười nói với Thủy Nam Thanh, Được rồi, ngươi có thể tranh thủ trở về, ta cũng nên bắt đầu xem bệnh rồi. Nàng nhún vai một cái, đang đi ra ngoài, Thủy Thừa Nguyên mới vừa chào hỏi gã sai vặt, ngoài cửa lại lảo đảo đi vào một chàng trai tuổi còn trẻ, đụng đầu vào trên người Thủy Nam Thanh, một tay ôm bụng, trên mặt cực kỳ đau khổ, Đại phu, cứu, cứu . . . . . .
Lâm Xước liếc nhìn hắn, bèn xông lên, Ca ca, ca ca, ngươi làm sao vậy?
***
Ca ca, hắn thế nào rồi?
Xảy thai, dấu hiệu đẻ non. Thủy Thừa Nguyên thay hắn kéo chăn lên, thở dài nói: Đứa bé thì không giữ được, hiện tại thân thể hắn cũng rất yếu.
Tại sao lại như vậy? Lâm Xước ngơ ngác ngồi ở đầu giường, Mai Sóc vỗ vỗ bờ vai của hắn, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Thủy Nam Thanh đứng ở ngoài sân, Sao ngươi còn chưa đi?
Ta, mới vừa kia, con của hắn. . . . . .
Tề Minh Châu, đại tiểu thư Tề gia.
Nàng không nói gì nữa, liếc nhìn cửa phòng khép
Đừng nghĩ lung tung. Nàng xoay người đối diện hắn, Hai cô cô kia của ngươi đang ở bên trong.
Mai Sóc sải bước vào cửa, trước hết gặp phải một người mà nàng xem như thật sự là không muốn thấy, Thủy Nam Thanh vẫn còn mặc quan phục, hình như là vội vã chạy tới, gặp được hắn còn khoa trương vái chào một cái, Biểu đệ, hay là Lâm Tam công tử Du Châu?
Lâm Xước nhìn nàng, Tại sao là ngươi? Còn có phía sau của nàng, một người vừa vặn là đại nương (bác gái) mà ngày ấy hắn làm cá chép hóa rồng cho, một người còn lại là đại phu chẩn ra hỉ mạch cho hắn.
Ngươi chính là Lâm Xước. Chúng ta cũng đã gặp rồi. Thuỷ Khải Nguyên cười kéo tay của hắn qua, Ta nghe Nhị muội nói ngươi mang thai rồi?
Hắn gật đầu một cái, Thủy Nam Thanh nửa thật nửa giả kinh ngạc lên tiếng kêu, Tam Thiếu, thật không nhìn ra, ta nhớ là trước đây không lâu gặp các ngươi không phải còn chưa thành thân đó sao? Nhanh như vậy lại để cho hắn mang thai ngay rồi?
Được rồi, Nam Thanh, ngươi cũng đừng đùa, không phải vừa bắt đầu đã biết hắn không phải tam công tử Lâm gia kia rồi.
Lâm Xước nhìn nàng, lại nhìn một chút Thủy Thừa Nguyên, Các ngươi là cô cô của ta?
Dĩ nhiên, ta là Đại cô cô của ngươi, đây là Nhị cô cô của ngươi, phụ thân ngươi đúng là Tam đệ mà chúng ta thương nhất từ nhỏ. Nàng thở dài, Đáng tiếc.
Lâm Xước cúi đầu, Thuỷ Khải Nguyên vỗ vỗ tay của hắn, Được rồi, hôm nay gặp được ngươi phải là ngày vui vẻ, không nhắc tới những chuyện đau khổ này.
Bà ta chưa nói sao? Mai Sóc thờ ơ lạnh nhạt nói, Lâm Nguyên, nói bàn tay của hắn. Nàng đi lên trước bảo vệ Lâm Xước ở trong ngực, Thủy Thừa Nguyên nhìn động tác của nàng, đột nhiên cười nói: Đại tỷ, xem ra tiểu chất nhi (cháu nhỏ) này của chúng ta khá là giống ta.
Nàng giang hai tay, Mai Sóc vừa cúi đầu, rõ ràng cũng là một đôi đoạn chưởng. Nàng thấy buồn cười, tất cả đề phòng đều để xuống, Xin lỗi, ta chỉ là . . . . .
Ta hiểu. Nàng sờ sờ đầu Lâm Xước, Đứa bé đáng thương, ngươi nhất định ăn rất nhiều khổ.
Không có. Hắn lắc đầu, gương mặt chôn ở trong ngực Mai Sóc, A Sóc đối với ta rất tốt cực kỳ tốt.
Thủy Thừa Nguyên khẽ cười nói với Thủy Nam Thanh, Được rồi, ngươi có thể tranh thủ trở về, ta cũng nên bắt đầu xem bệnh rồi. Nàng nhún vai một cái, đang đi ra ngoài, Thủy Thừa Nguyên mới vừa chào hỏi gã sai vặt, ngoài cửa lại lảo đảo đi vào một chàng trai tuổi còn trẻ, đụng đầu vào trên người Thủy Nam Thanh, một tay ôm bụng, trên mặt cực kỳ đau khổ, Đại phu, cứu, cứu . . . . . .
Lâm Xước liếc nhìn hắn, bèn xông lên, Ca ca, ca ca, ngươi làm sao vậy?
***
Ca ca, hắn thế nào rồi?
Xảy thai, dấu hiệu đẻ non. Thủy Thừa Nguyên thay hắn kéo chăn lên, thở dài nói: Đứa bé thì không giữ được, hiện tại thân thể hắn cũng rất yếu.
Tại sao lại như vậy? Lâm Xước ngơ ngác ngồi ở đầu giường, Mai Sóc vỗ vỗ bờ vai của hắn, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Thủy Nam Thanh đứng ở ngoài sân, Sao ngươi còn chưa đi?
Ta, mới vừa kia, con của hắn. . . . . .
Tề Minh Châu, đại tiểu thư Tề gia.
Nàng không nói gì nữa, liếc nhìn cửa phòng khép
/77
|