Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Chương 12: Tổn thương là điều khó tránh khỏi

/16


Cô vốn cho rằng nhận được lời tỏ tình của người mình yêu là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào, nhưng giây phút này, cô chỉ cảm thấy lo lắng không yên.

1

Ánh trăng treo trên bầu trời đen như nhung.

Trong khu rừng nhỏ yên tĩnh không một tiếng động.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua ngọn cây.

Kha Mộng Kì bỗng cảm thấy Kiệt đang đứng trước mặt cô rất lạ lẫm, có lẽ cô chưa bao giờ hiểu cậu.

Cô vốn cho rằng nhận được lời tỏ tình của người mình yêu là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào, nhưng giây phút này, cô chỉ cảm thấy lo lắng không yên.

Nếu như số phận của cô cũng giống như Lâm Phương Phi, chỉ là quân cờ trả thù Phương Văn Húc của Kiệt, vậy câu “Mình yêu cậu” mà Kiệt nói với cô có ý nghĩa gì chứ?

Nước mắt long lanh, Kha Mộng Kì cố kìm lại, mới không rơi xuống.

Ánh trăng phác họa gương mặt tuấn tú của Trình Vũ Kiệt, bóng hàng mi đổ xuống, khiến Kiệt càng trở nên hút hồn hơn.

Cậu lặng lẽ nhìn Kha Mộng Kì, trong ánh mắt chan chứa yêu thương.

“Kì, chúng ta hãy bên nhau nhé”. Trình Vũ Kiệt dang tay ra kéo Kha Mộng Kì vào lòng, nhưng cô lại đẩy ra, như một chú thỏ kinh hoàng sợ hãi.

Tay Trình Vũ Kiệt lúng túng để giữa không trung .

Cậu bỗng nhiên cảm giác thấy trong ánh mắt Kha Mộng Kì là sự nghi ngờ, bất an, còn cả sợ hãi.

Cậu không hiểu tại sao đột nhiên cô trở nên như vậy.

“Sao cậu lại tránh mình?”. Mặt Trình Vũ Kiệt hiện lên hai chữ “không hiểu”.

Kha Mộng Kì mím chặt môi.

“Trả lời mình”. Trình Vũ Kiệt trừng trừng mắt nhìn Kha Mộng Kì trước mặt, cố gắng tìm ra câu trả lời.

“Bởi vì… mình không muốn trở thành người thứ ba”.

“Ý cậu là sao?”

“Bây giờ chẳng phải cậu là người yêu của Lâm Phương Phi ư? Mình không muốn xen vào giữa hai người”. Kha Mộng Kì tìm được một lý do hơi khiên cưỡng, thực ra cô từ chối Kiệt chỉ là do chính bản thân cô, vì cô muốn tự bảo vệ bản thân. Thà cắt đứt hết những dây rợ lằng nhằng khi sự việc còn chưa bắt đầu, còn hơn để cuối cùng Kiệt nói ra sự thật tàn khốc.

“Đây chính là lý do của cậu sao?”. Trình Vũ Kiệt đau lòng hỏi.

“Hãy nhìn mình!”. Trình Vũ Kiệt nắm lấy vai Kha Mộng Kì, buộc ánh mắt của cô và ánh mắt của mình gặp nhau.

Lúc này, Trình Vũ Kiệt mới nhìn thấy những giọt nước trong mắt Kha Mộng Kì.

“Mình đáng sợ đến vậy sao? Khiến cho cậu sợ ở bên cạnh mình, sợ đến phát khóc?”. Trình Vũ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim co giật liên tục, là tim đang đau đớn.

“Cậu đến với mình là vì cái gì?”. Kha Mộng Kì lạnh lùng hỏi, mắt ngân ngấn lệ.

“Vì cái gì ư?”. Trình Vũ Kiệt cười thành tiếng, “Điều này còn phải hỏi sao? Bởi vì mình yêu cậu”.

“Cậu nói “Cậu yêu mình” dễ dàng như nói “Hello” vậy sao?”. Kha Mộng Kì cười nhạt. Cô nhớ lại lần đầu tiên Trình Vũ Kiệt mời cô ăn cơm, đã từng nói với một cô gái khác vô cùng chân thành: “Trên thế giới này, anh chỉ yêu mình em, em hãy tin anh!”. Dường như cậu ấy đã nói với rất nhiều người con gái khác những câu như vậy?

“Kha Mộng Kì!”. Hàng lông mày rậm đẹp đẽ của Trình Vũ Kiệt đã sắp nhíu thành một đường thẳng, “Cậu không tin mình đến thế sao?”

“Lòng tin của cậu đối với mình cũng chỉ có một chút xíu như vậy còn gì”. Kha Mộng Kì nhắc lại chuyện Trình Vũ Kiệt hiểu nhầm cô vì chuyện bảng thông báo ở trường.

“Cậu còn trách cứ mình vì chuyện đó? Lần trước mình đã xin lỗi cậu vì chuyện đó rồi. Nếu như câu “xin lỗi” cậu không để trong tim, mình lại xin lỗi thêm một lần nữa, thế đã được chưa?”. Trình Vũ Kiệt chân thành nói, ánh mắt sáng như sao.

Không phải, Kiệt, thực ra mình đã không để tâm đến chuyện đó lâu rồi. Mình không thể chấp nhận cậu là bởi vì mình không hiểu cậu, nhìn không rõ trái tim cậu, không biết điều cậu đang thực sự nghĩ là gì. Mình rất sợ câu “Cậu yêu mình” đó chỉ là một câu nói mơ đầy cảm động, khi tỉnh dậy tất cả sẽ không còn tồn tại nữa. Mình không muốn chịu đựng nỗi đau khi giấc mộng phai tàn, cho nên xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của mình. Mình không thể đón nhận tình yêu của cậu.

Kha Mộng Kì quyết tâm gỡ tay Trình Vũ Kiệt đang đặt trên vai cô ra, “Lúc này nói những điều đó đã không còn tác dụng nữa rồi”.

“Tại sao, Kì? Tại sao cậu không chấp nhận mình? Lẽ nào… cậu không thích mình?” Trình Vũ Kiệt chân tay thừa thãi không biết để vào đâu, đau thương lan tỏa dần trong ánh mắt sâu thẳm.

“Đúng vậy, mình chưa bao giờ thích cậu”. Chỉ chần chừ trong vài giây, Kha Mộng Kì đã nói ra không một chút do dự.

Sau đó, Kha Mộng Kì chạy khỏi khu rừng nhỏ như trốn tránh.

Trình Vũ Kiệt đứng ngây ra, bóng tối bủa vây lấy cậu. Cậu không đuổi theo bóng dáng người vừa vội vàng chạy đi đó, mặc cho nỗi đau chầm chậm đâm vào tim, mặc cho những lời nói sắc như dao đó xuyên vào trí óc. Nỗi đau tột cùng đó tùy tiện phát tán, như màn đêm khổng lồ này.

Gió nhẹ thổi, không hề lạnh, nhưng Trình Vũ Kiệt đột ngột cảm thấy lạnh.

Cơ thể cậu như bị đông cứng lại, đứng yên tại chỗ, gương mặt hiện rõ nỗi buồn đau vô hạn.

Cậu từ từ dựa vào gốc cây, như mất hết tất cả sức lực.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

“Tại sao lại như vậy?” Rất lâu sau, Trình Vũ Kiệt khẽ lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.

Hạnh phúc mà mình kiếm tìm chỉ là thế này thôi sao? Vì một người từ đầu đến cuối chưa bao giờ yêu mình ư?

“Mình chưa bao giờ thích cậu”.

Câu nói của Kha Mộng Kì cứ văng vẳng mãi bên tai Trình Vũ Kiệt.

Cô ấy thực sự chưa bao giờ thích mình? Tất cả những điều cô ấy làm vì mình đều là giả dối sao? Hay là cô ấy để tâm đến chuyện qua lại giữa mình và Lâm Phương Phi?

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu trở nên xanh xao.

Cửa ký túc Phương Uyển.

Từng dãy đèn lặng lẽ đứng hai bên lúc này giống những chiếc bóng cô đơn, ánh sáng yếu ớt.

“Kì”. Kha Mộng Kì tinh thần đang hoảng loạn thì đột nhiên có người gọi.

Kha Mộng Kì dường như không nghe thấy tiếng gọi đó, vẫn tiếp tục bước.

“Kì”. Người ấy nắm lấy cánh tay Kha Mộng Kì. Kha Mộng Kì lúc này mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn, là Phương Văn Húc.

Phương Văn Húc không yên tâm về Kha Mộng Kì, bèn đứng dưới cổng ký túc chờ cô. Vẻ đẹp trai của anh thu hút sự chú ý của tất cả những cô gái đi qua, nhưng anh đều coi như không thấy họ, bởi vì trong tim anh chỉ có Kha Mộng Kì. Anh không biết Trình Vũ Kiệt sẽ đối xử với cô thế nào, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, càng sợ mất cô hơn.

“Em sao rồi?”. Phương Văn Húc rất chu đáo, nhìn thấy đôi mắt mọng đỏ của Kha Mộng Kì, anh vô cùng đau lòng hỏi.

“…”. Kha Mộng Kì khẽ lắc đầu, vẻ mặt rầu rĩ, nhưng vẫn cố che giấu.

Phương Văn Húc không hỏi thêm nữa, ôm Kha Mộng Kì vào lòng, một tay ôm bờ vai mỏng manh của cô, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt.

Kha Mộng Kì lặng lẽ vùi đầu vào bờ ngực ấm áp của Phương Văn Húc, nước mắt không ngừng rơi, từng giọt từng giọt, thấm vào áo Phương Văn Húc.

Kha Mộng Kì chỉ cảm thấy trái tim như bị ai tàn nhẫn đâm cho một nhát dao, rất đau, rất đau. Câu nói không chút do dự ấy, khiến cô đau đớn tuyệt vọng. Cô vốn không muốn nói như vậy, nhưng một con người như vậy có đáng để cô yêu không? Cô chỉ là một quân cờ trong tay hắn, có thể để cho hắn tùy ý điều khiển!

Nước mắt dường như vẫn chưa ngừng rơi, suối nước vẫn tuôn trào.

Họ cứ đứng bên đường trong tư thế cực kỳ ấm ấp đó, khiến rất nhiều nữ sinh phải dừng lại đứng nhìn. Bạch mã hoàng tử trong lòng họ đang ôm cô gái khác, trong lòng rất không thoải mái, đứng từ xa nhìn mãi, rồi ai nấy đều cúi đầu buồn bã bỏ đi.

Bờ vai dưới tay Phương Văn Húc run rẩy không ngừng. Anh càng ôm cô chặt hơn, trái tim cũng run lên theo bờ vai cô.

“Kì, tối nay có cần đến nhà anh không?” Phương Văn Húc hỏi nhẹ.

Kha Mộng Kì vùi chặt đầu vào lòng Phương Văn Húc, mắt không nhìn thấy một tia sáng nào cả, hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào vừa rồi dần dần thẩm thấu vào đáy tim, trái tim khô héo bị ẩm ướt cuộn tròn lại, đau thương vô tận.

Thấy Kì không trả lời, Phương Văn Húc tưởng Kha Mộng Kì hiểu nhầm, liền vội vàng thanh minh: “Kì, em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn cho em một chỗ dựa, muốn bảo vệ em, không để em bị tổn thương nữa, không phải rơi lệ nữa”.

Mỗi giọt nước mắt của Kha Mộng Kì như kim châm vào trái tim anh.

Anh chỉ có thể cho cô một bờ vai đáng tin cậy. Anh cảm thấy rất khó chịu vì sự bất lực đó của mình.

Kha Mộng Kì vẫn như vậy, cho dù là dựa vào lòng anh, nước mắt rơi lại vì người khác.

Phương Văn Húc không biết vừa rồi giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người có thể khiến cô sợ hãi bi ai như vậy chỉ có Trình Vũ Kiệt.

Người khiến mình tổn thương nhất, luôn luôn là người mình yêu nhất.

Một lúc sau, Kha Mộng Kì mới ngẩng đầu lên, thoát khỏi cái ôm đó, hơi cúi đầu, giọng nói bị đè nén rất thấp, dường như còn kèm thêm giọng mũi nhè nhè: “Húc, cảm ơn ý tốt của anh”.

Nói xong, Kha Mộng Kì lau những giọt nước mắt trên mặt, đi về phía ký túc.

Dáng đi liêu xiêu của Kha Mộng Kì đột ngột dừng bước, bóng cô bị kéo dài dưới ánh đèn đường, trông rất mỏng manh. Cô không quay đầu lại, dừng lại đó vài giây, lại tiếp tục bước đi, biến mất sau ngã rẽ ở cổng.

Từ trước đến nay, Kha Mộng Kì chưa bao giờ cảm thấy đêm lại dài đến vậy.

Cô nằm trên giường không thể chìm vào giấc ngủ, lời Trình Vũ Kiệt vừa nói từng câu từng chữ hiện lên trong đầu cô, đâm vào trái tim cô.

Ánh trăng xuyên qua tấm rèm trắng rọi lên mặt cô. Có lẽ do vừa rồi cô đã khóc quá nhiều, mắt của cô hơi sưng, trên gò má trắng như gốm dấu vết của nước mắt vẫn thoắt ẩn thoắt hiện.

2

Buổi trưa.

Ánh nắng chan hòa chiếu rọi khắp mặt đất, thời tiết cuối thu khiến cho người ta cảm giác rất ấm áp.

“Kì, cậu sao vậy?”. Thấy Kha Mộng Kì vừa sáng sớm đã uể oải, Tiểu Vân không hiểu gì, hỏi.

“Mình hơi mệt, chắc là do ngủ không đủ giấc”. Kha Mộng Kì nói. Thực ra, cả đêm qua cô không hề ngủ chút nào.

“Ờ, đúng rồi”. Tiểu Vân bất chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói, “Tối qua đi chơi với Húc tiền bối vui chứ?”.

Tối qua Tiểu Vân chơi hết mình, vị đàn anh đó cực kỳ hài hước, đùa vui khiến cô cười không ngớt, cơ miệng sắp rão hết cả ra.

“… Vui”. Chần chừ một giây, Kha Mộng Kì mỉm cười.

“Vị đàn anh ấy thực sự rất được”. Trong đầu Tiểu Vân lại hiện lên khuôn mặt như ánh mặt trời của người kia.

“Chính là cái anh tối qua đấy hả?”. Kha Mộng Kì hỏi.

“Ừ, anh ấy không chỉ tốt tính mà còn viết chữ bút lông rất đẹp, bây giờ đang là hội trưởng của hội thư pháp nữa”. Tiểu Vân bắt đầu khen ngợi vị đàn anh vừa quen biết đó, “Chắc cậu vẫn chưa biết tên anh ấy nhỉ? Anh ấy là Lý Thần Hạo, cái tên nghe cũng rất hay đúng không?”.

“Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi”. Kha Mộng Kì đoán trúng tim đen của Tiểu Vân.

Tiểu Vân thuộc kiểu người nghĩ làm sao thể hiện làm vậy, người tinh ý chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.

Tiểu Vân nhoẻn miệng cười tủm tỉm.

Khuôn mặt Tiểu Vân vốn dĩ đã tươi như hoa, nhìn thấy có người đang đi trước mặt, ánh mắt liền tỏa sáng.

“Kì, nhìn, Húc tiền bối!”. Tiểu Vân vui vẻ chỉ tay về phía Phương Văn Húc đang đi cách đó không xa, nói.

“Cậu làm gì mà hưng phấn như vậy? Cũng có phải là anh Lý Thần Hạo của cậu đâu”. Kha Mộng Kì cố ý trêu Tiểu Vân.

“Chúng ta cùng nhau tận hưởng niềm vui mà”. Tiểu Vân cười hì hì một lúc, trả lời như thật.

“Cùng tận hưởng?”. Kha Mộng Kì hỏi.

“Nếu cậu vui vẻ, hạnh phúc mình cũng vui thay cho cậu mà”. Tiểu Vân vỗ vỗ vai Kha Mộng Kì, cười nói.

Nhìn thấy Phương Văn Húc đã đi đến gần, cô tươi cười chào, lễ phép nói: “Em chào Húc tiền bối”.

Phương Văn Húc cũng cười rất lịch sự, nụ cười ấm áp như ánh nắng làm cho người khác cũng ấm lòng.

Tiểu Vân nhìn đến mức ánh mắt gần như ngây ra, nụ cười đông cứng trên mặt.

“Tỉnh lại đi nào!”. Kha Mộng Kì biết cô lại bắt đầu giở chứng “mê trai”, lấy tay huých nhẹ vào cô, cúi sát tai cô thì thầm, “May mà vị đàn anh Lý Thần Hạo đó của cậu không ở đây”.

Câu nói này làm cho ý thức của Tiểu Vân lập tức quay trở về hiện thực, sau đó híp mắt nói nhỏ: “Một anh chàng đẹp trai như Húc tiền bối rất có giá trị thưởng thức”.

“Chẳng ra sao cả”. Kha Mộng Kì ném lại cho cô câu nói này.

Tiểu Vân quay qua làm mặt xấu với Kha Mộng Kì.

“Các em đang nói gì vậy? Sao có vẻ bí mật thế?”. Phương Văn Húc thấy hai cô gái đang to nhỏ thì thầm với nhau, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng trước mặt các cô là anh, dường như coi anh là không khí.

“À, không có gì ạ”. Kha Mộng Kì nói, không quên nhìn Tiểu Vân đang đứng bên cạnh.

“Đang chuẩn bị đến nhà ăn hả?”. Phương Văn Húc hỏi.

“Dạ”. Tiểu Vân tranh trả lời trước, vẻ mặt tươi cười.

“Kì, đi ăn cơm cùng anh nhé”. Phương Văn Húc dịu dàng nói.

Nhìn đôi mắt hơi sưng lên của Kha Mộng Kì, con tim anh lại bắt đầu nhói đau.

“Ra ngoài ăn đắt đỏ lắm”. Kha Mộng Kì không thích phô trương lãng phí, tuy Phương Văn Húc có rất nhiều tiền, nhưng cũng phải tiết kiệm.

“Vậy đến nhà ăn của trường là được rồi”. Tiểu Vân nhìn hai người, kiến nghị.

“Ý kiến này rất hay”. Kha Mộng Kì hưởng ứng với đề nghị của Tiểu Vân.

“Được”. Phương Văn Húc trả lời không chút do dự.

Tuy bình thường anh chưa bao giờ ăn cơm trong nhà ăn của trường, nhưng vì người mình yêu, anh sẵn sàng cùng cô tới đó.

Trong nhà ăn sinh viên.

Cực kì ồn ào, người qua kẻ lại tấp nập.

“Húc, anh đứng ở đây chờ em, em đi mua cơm”. Kha Mộng Kì tìm được chỗ trống, bảo Phương Văn Húc ngồi đợi cô.

Người ta là đại thiếu gia, bình thường không đến nhà ăn, việc đi mua cơm chắc chắn chưa bao giờ làm, Kha Mộng Kì liền nhận làm việc này. Nhưng Phương Văn Húc lại không muốn làm theo ý cô, kiên quyết nói: “Để anh, em ngồi đây đi”.

Chưa đợi Kha Mộng Kì trả lời, anh đã đi thẳng đến ô cửa mua cơm. Bên đó đã xếp hàng dài dằng dặc, anh đành đứng cuối hàng đợi, khó khăn lắm mới đến lượt anh. Không ngờ đến lúc anh lấy thẻ ra định quẹt, người bán cơm nói: “Ở đây chúng tôi chỉ lấy tiền mặt, không quẹt thẻ”.

Phương Văn Húc nghe xong, hơi chau mày, phía sau đã có người thúc giục.

Lúc này, bên cạnh có người đưa cho anh một tờ tiền giấy, Phương Văn Húc quay đầu sang, là Kha Mộng Kì, vẻ mặt anh thoáng chút ngượng ngùng.

“Em biết ngay công tử như anh không biết gì, chỉ biết quẹt thẻ!”. Kha Mộng Kì ngồi bên đó đợi một lúc thấy nóng lòng, liền đi ra xem tình hình thế nào, may mà cô đến đúng lúc.

“Anh chưa đến đây bao giờ, còn rất nhiều quy định anh chưa biết, không có gì lạ cả”. Kha Mộng Kì bê thức ăn đi về chỗ ngồi.

Không ngờ trên đó đã có hai người ngồi rồi, Kha Mộng Kì không thể không khen ngợi tốc độ nhanh chóng của Tiểu Vân. Còn người ngồi bên cạnh chẳng phải chính là vị đàn anh Lý Thần Hạo mà cô ấy nói sao?

Do các chỗ khác trong nhà ăn đều bị các bạn khác chiếm mất, những bàn chưa có người ngồi thì thức ăn thừa vẫn chưa dọn, đành phải giành lại chỗ ngồi cũ.

“Tiểu Vân”. Kha Mộng Kì đặt thức ăn trước mặt Tiểu Vân, gọi.

“Gì?”. Lúc lâu sau Tiểu Vân mới ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt tươi cười, chắc chắn vừa rồi Lý Thần Hạo lại kể gì đó khiến cô vui rồi.

“Hai người thật là hay đấy, bỏ tớ lại một mình”. Tiểu Vân bĩu môi, mặt bỗng dài ra, vốn dĩ định nhìn trai đẹp ăn cơm, nhưng kế hoạch này coi như tan thành mây khói. Vẻ mặt cô cũng thay đổi khá nhanh, không lâu sau, lại cười nói: “Nhưng mà, mình cũng rất may mắn, lại gặp được anh Hạo”.

Trong tay Phương Văn Húc bê hai khay cơm, sau khi đặt xuống, anh kéo ghế ra cho Kha Mộng Kì một cách đầy quan tâm.

“Anh Hạo, anh ăn no chưa?”. Tiểu Vân hỏi Lý Thần Hạo.

“…” Lý Thần Hạo không hiểu ý cô, nhìn cô ngạc nhiên. Rõ ràng hai người vừa mới bắt đầu ăn, làm sao mà đã ăn no được cơ chứ?

“Em no quá. Anh Hạo, chúng ta đi thôi!”. Tiểu Vân vỗ vỗ lên bụng mình, sau đó kéo Lý Thần Hạo nói lời chào với bọn Kha Mộng Kì.

Lúc Tiểu Vân đi, còn ngoái đầu lại ném cho Kha Mộng Kì một nụ cười thâm thúy đầy ẩn ý.

“Kì, em ăn nhiều vào”. Phương Văn Húc gắp thức ăn cho Kha Mộng Kì.

“…”. Phương Văn Húc càng đối xử với cô như vậy, trong lòng Kha Mộng Kì càng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại rất khó từ chối.

Vô tình, cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trên ngón giữa bàn tay trái của mình, dưới ánh nắng ấm áp lại chói mắt như vậy. Trong lòng cô dấy lên một nỗi chua xót không tên.

“Húc…”. Kha Mộng Kì định nói gì đó, nhưng không cất nên lời.

“Kì, đừng sợ. Bất kể là lúc nào anh cũng đều ở bên em”. Phương Văn Húc nhận ra tâm trạng khác thường của Kha Mộng Kì, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói.

“Anh đừng coi thường em, em là người rất kiên cường”. Kha Mộng Kì thu lại ánh mắt nhìn chiếc nhẫn, phản bác lại.

Nhưng, trái tim có kiên cường đến đâu thì cũng có chỗ mềm yếu, Kha Mộng Kì đang che giấu chỗ mềm yếu này.

“…”. Phương Văn Húc không thể phủ nhận, chỉ biết cười trừ.

Tối qua, Phương Văn Húc không biết mình đi về với tâm trạng như thế nào, mọi thứ đang rối rắm trong đầu anh.

Anh có thể lặng lẽ bên cạnh Kì, anh có thể để cho cô nép trong lòng anh khóc lóc vì người khác, anh có thể không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh có thể cho cô mượn bờ vai ấm áp… Nhưng, anh không có cách nào ngăn được nỗi đau của cô.

Trong lòng anh chất chứa đầy bi thương và giằng xé.

Vì yêu quá sâu đậm, nên anh đồng ý lặng lẽ chấp nhận tất cả những điều này.

Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì ăn cơm, dưới ánh nắng làn da trắng như ngọc của cô tỏa ánh sáng rực rỡ.

Sự bất an vừa thoáng qua trong lòng Phương Văn Húc dần tiêu tan cùng với vẻ đẹp này.

Lúc này, người mình yêu thương đang ngồi ngay trước mặt mình, còn phải lo lắng cái gì chứ?

Nhưng, dáng vẻ không thiết ăn uống đó của Kha Mộng Kì khiến anh hơi lo lắng.

Ăn cơm xong, hai người đi dạo trên con đường nhỏ trong trường.

Ánh nắng xuyên qua nhánh cây chiếu xuống những tia nắng nhỏ vụn.

“Chúng ta qua bên đó đi”. Phương Văn Húc chỉ vào bãi cỏ bên cạnh.

Kha Mộng Kì khe khẽ gật đầu.

Không nghĩ tới những chuyện đó, có lẽ trái tim sẽ không còn đau nữa. Vì thế, cô thà làm cho mình bận rộn chứ không muốn rảnh rỗi, càng không muốn ngồi một mình trong phòng ký túc, nếu không sẽ lại nghĩ ngợi lung tung.

Trên bãi cỏ có không ít bạn học, phần lớn đều đã thành đôi thành cặp.

Trong mắt người khác, họ cũng là một đôi tình nhân, hơn nữa còn là đôi tình nhân đẹp đôi nhất, đang được bàn tán hot nhất hiện nay. Từ hôm sinh nhật cô nhận lời mời đến nhà Húc, trong mắt những người khác cô nghiễm nhiên trở thành bạn gái của Húc.

Dưới ánh nắng ấm áp, tàn dư của nỗi đau trong lòng Kha Mộng Kì cũng nhạt dần.

“Kì”. Phương Văn Húc ngồi bên cạnh Kha Mộng Kì giơ tay ra nắm lấy tay cô.

Mặt Kha Mộng Kì đang được ánh mặt trời sưởi ấm bỗng cứng đờ lại, tay đơ ra, cũng không vùng vẫy.

Tay Kha Mộng Kì trắng mịn, mềm mại, ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay cô, có thể cảm nhận được những đường chỉ nhỏ bé. Bàn tay anh bỗng nhiên chạm vào một thứ gì đó, hơi cộm tay, nhưng anh lại thích thú.

Cô thực sự chưa tháo nó ra, ít nhất, trước mặt anh. Phương Văn Húc khẽ nhoẻn miệng cười.

“Húc, chuyện tối qua anh đừng để tâm, em không sao”. Cuối cùng Kha Mộng Kì cũng đề cập đến chuyện hôm qua.

“Kì, anh không muốn biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ là được”. Phương Văn Húc ôm Kha Mộng Kì vào lòng.

“…”. Kha Mộng Kì ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh.

Cô cảm thấy rất mệt, lúc này cái ôm của anh như một bến cảng, có thể cho cô yên lòng dựa dẫm.

“Sau này anh sẽ không để cậu ta làm tổn thương em nữa”. Phương Văn Húc nhớ lại cảnh Trình Vũ Kiệt kiên quyết kéo tay Kha Mộng Kì đi tối qua lại thấy vô cùng tức giận.

Khi anh không kịp đuổi theo họ, khi anh nhìn hai bóng người càng đi càng xa, anh từ bỏ việc đuổi theo, đứng lại thở dài.

Sau đó, anh cứ trách bản thân không đuổi theo, nếu đuổi kịp, có phải Kha Mộng Kì sẽ không phải bị tổn thương rồi không?

“Sao em lại bị anh ấy làm tổn thương chứ?”. Kha Mộng Kì cười với vẻ mặt đau khổ, ngẩng đầu nhìn Phương Văn Húc, nét u buồn chưa từng thấy trong ánh mắt anh, điều này thật không giống anh. Trong đầu cô thoáng qua đôi mắt bị làn sương mù bao phủ của Trình Vũ Kiệt.

Haizz, sao tự nhiên lại nhớ đến cậu ta chứ! Kha Mộng Kì thầm trách bản thân, việc muốn cố quên sao đột nhiên lại hiện lên?

Tối qua, cô cả đêm không ngủ, đã nghĩ ngợi rất nhiều, đồng thời cũng hiểu rõ nhiều chuyện.

Lần đó Phương Văn Húc uống say đột nhiên tỏ tình với cô lại còn hôn cô, có lẽ đó là di chứng của việc thất tình! Còn kẻ đã làm cho anh thần trí không minh mẫn như vậy chính là Trình Vũ Kiệt mà cô thương yêu, điều này khiến cô rất đau lòng. Bất kể Phương Văn Húc đã từng làm gì, Kha Mộng Kì đều cảm thấy Trình Vũ Kiệt thực sự không nên dùng cách này để trả thù anh.

Dưới ánh nắng, cô lặng lẽ dựa vào lòng Phương Văn Húc, hai mắt nhắm hờ. Trong thời khắc ấm áp này, cô rất muốn cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, để bản thân đắm chìm vào không gian ấm áp này, như thế, trái tim sẽ không còn mệt mỏi nữa.

3

Cuối thu, trời đêm hơi lạnh.

Thành phố ồn ào, đám đông tấp nập.

Lâm Phương Phi khoác tay Trình Vũ Kiệt đi giữa dòng người.

Tuy rằng thời tiết hơi lạnh, Lâm Phương Phi vẫn mặc một chiếc váy có nếp gấp dài màu tươi sáng, mặc legging màu đen, trông rất gợi cảm. Trình Vũ Kiệt mặc áo hip hop màu đen, áo phông màu trắng, trông rất sạch sẽ, thanh thoát. Chỉ là, trong đáy mắt anh dường như luôn có một dòng chảy u buồn sâu không thấy đáy chảy qua.

Đi trong dòng người đông đúc náo nhiệt, họ rõ ràng là một đôi đẹp nhất, như Kim Đồng Ngọc Nữ.

Tâm trạng của Lâm Phương Phi có vẻ rất vui, kéo Trình Vũ Kiệt đến trước một quán bán rong trên vỉa hè, muốn ăn cái này cái kia, vẻ mặt rất thích thú. Trình Vũ Kiệt đi theo cô vẻ vô cảm.

“Kiệt, thử ăn chuối nướng xem thế nào?”. Lâm Phương Phi đưa xiên chuối tiêu vừa mua đến miệng Trình Vũ Kiệt.

“Anh không ăn”. Giọng điệu lạnh lùng.

“Thử đi mà, ngon lắm”. Lâm Phương Phi giơ xiên chuối nướng lại gần hơn nữa, thấy Trình Vũ Kiệt không chút hứng thú gì, hơi mất hứng, buông thõng cánh tay cầm xiên chuối, tiếp tục nói: “Đã mấy năm em không đến nơi này rồi, nhớ quá đi thôi, tất cả các loại đồ ăn vặt đều tập trung hết ở đây, có thể khiến người ta ăn no thỏa thích. Lần nào tâm trạng không vui, em đều đến đây ăn tất cả từng thứ một, làm thế này tâm trạng sẽ thoải mái hơn”.

Ánh mắt Trình Vũ Kiệt mơ màng, không tập trung, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề.

“Kiệt anh có nghe em nói không đấy?”. Lâm Phương Phi quay người, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trình Vũ Kiệt hỏi.

“Có nghe, lúc còn nhỏ anh cũng thường đến những nơi như thế này”. Nỗi u buồn trong ánh mắt Trình Vũ Kiệt càng đậm hơn, như màn sương dày cuối thu.

“Ồ, vậy anh nên cảm ơn em đã mang anh đến hâm nóng lại thời thơ ấu tươi đẹp chứ?”. Lâm Phương Phi vừa nói vừa quay quay xiên chuối trong tay.

“Nhưng mà, tất cả đã là quá khứ rồi”. Trình Vũ Kiệt khẽ trả lời.

Dòng người qua lại tấp nập, âm thanh huyên náo hỗn loạn đã bao phủ giọng nói nhỏ nhẹ của Trình Vũ Kiệt.

“Kiệt, anh đang nói gì thế?”. Lâm Phương Phi nhẹ nhàng cắn một miếng chuối vừa thơm vừa ngon, chầm chậm nhai, hỏi.

Trình Vũ Kiệt nhớ lại tuổi thơ tươi đẹp của mình.

Lúc năm, sáu tuổi, Trình Vũ Kiệt sống trong một gia đình rất hạnh phúc, cả bố và mẹ đều rất yêu chiều cậu.

Cuối tuần, bố mẹ thường đưa cậu đi chơi ở những khu đồ ăn vặt kiểu này. Lúc đó còn nhỏ, cậu thường hay đòi mẹ ăn hết thứ này đến thứ khác. Nếu bố mẹ không đáp ứng những tâm nguyện nhỏ bé đó, cậu sẽ như những đứa trẻ khác dùng cách khóc lóc để đổi lại những thứ mình thích. Thông thường, cách này rất hiệu quả.

Lúc đó, cậu vô ưu vô lo sống trong sự bao bọc của bố mẹ, không biết buồn rầu là gì, không biết khổ đau là gì, cậu cũng hạnh phúc như những đứa trẻ khác.

Vẫn thành phố này, vẫn không khí này, vẫn cảnh tượng cậu rất quen thuộc này. Chỉ có điều, một số thứ đã bị thời gian vô tình thay đổi.

Hạnh phúc đó không bao giờ quay trở lại nữa, cậu cũng không thể trở lại, mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi!

Người không còn, cảnh cũng chẳng thấy, khiến cho cuộc sống đơn độc trở nên không thể hoàn hảo được.

Thời gian tươi đẹp chỉ trong khoảnh khắc đó. Có thể thứ càng tươi đẹp thì càng biến mất một cách nhanh chóng!

Ánh mắt Trình Vũ Kiệt trở nên mơ hồ, ánh đèn vàng vọt trước các quán ăn nhỏ nhòe đi, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lâm Phương Phi ngẩng đầu, hơi nghi ngờ nhìn Trình Vũ Kiệt, nhìn ánh mắt trong suốt của cậu đầy mơ màng, dường như có thể cảm nhận được điều gì, nhưng vẫn không thể đoán được rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì.

“Kiệt, anh sao thế? Sao mỗi lần ở bên em trông anh đều buồn rầu như vậy?” Tâm trạng vui vẻ của Lâm Phương Phi bỗng trở nên hụt hẫng, tất cả cảnh tượng không vui vẻ khi ở bên Kiệt lần trước đều hiện lên trong đầu cô.

“Không có gì”. Trình Vũ Kiệt nói bằng giọng khàn và nhỏ.

“Kiệt, anh có chuyện gì cứ nói với em!”. Lâm Phương Phi nghe Kiệt nói vậy, càng cảm thấy không an tâm, liền hỏi giọng đầy lo lắng.

“Phương Phi, thực sự không có gì, đừng nghĩ nhiều”. Tay Trình Vũ Kiệt khẽ dụi dụi mắt, gượng gạo nở nụ cười nhạt với Lâm Phương Phi.

Lâm Phương Phi nắm chặt lấy cánh tay lạnh băng của Trình Vũ Kiệt, cảm nhận được anh đang run lên, ánh mắt đẹp đẽ, dễ thương ấy bỗng chốc tối sầm lại, lòng cũng lặng xuống.

Hai người lặng lẽ đi dọc theo con đường phồn hoa.

Dòng người huyên náo xung quanh, xe cộ chạy vụt nhanh dường như đều không liên quan gì tới họ. Lúc này, thời gian trở nên dài đằng đẵng.

Ánh đèn đường chiếu lên người họ tạo thành một cái bóng gầy guộc, cao lớn, một cái bóng nhỏ nhắn, mảnh khảnh, nhưng cả hai đều trông có vẻ thê lương.

Gió nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tai họ, lành lạnh.

Thần sắc Trình Vũ Kiệt nặng nề, ánh mắt hơi hoang mang nhìn ngắm thành phố lấp lánh ánh đèn neon này, một thành phố rất thân thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.

Trong lòng cậu lưỡng lự, đắn đo.

“Kiệt, nhìn đôi đằng trước kìa, trông họ rất hạnh phúc đúng không?”. Lâm Phương Phi chỉ tay về phía đôi tình nhân đang hôn nhau một cách vô tư lự trước mặt hai người, nói đầy ngưỡng mộ.



Đúng, bọn họ thực sự rất hạnh phúc, họ đang thưởng thức sự ngọt ngào của tình yêu. Nhưng tại sao hạnh phúc của tôi mãi không thấy đến chứ? Trình Vũ Kiệt thầm nghĩ.

Có lẽ, nếu muốn lấy lại nhịp tim hồi hộp đã từng thoáng xuất hiện, tìm lại hạnh phúc của riêng mình, thì tất nhiên phải để mất đi một số thứ.

Sự lựa chọn đôi khi rất tàn nhẫn, nhưng cậu không thể không lựa chọn.

Đôi mắt hoang mang của Trình Vũ Kiệt bỗng trở nên trong sáng như nước, nhưng ánh mắt vẫn u buồn, khiến người khác thấy đau lòng.

Đêm, càng lúc càng khuya.

Trong không khí thấm đẫm vô số những phân tử lạnh lẽo, nhỏ bé, luồn lách vào từng ngóc ngách trong cơ thể mỗi người.

Hai người im lặng, đi đến một cây cầu hình vòm, dường như là đi đã mệt nên đều ngầm hiểu ý nhau dừng chân lại.

Ánh trăng trong vắt dịu dàng chiếu rọi lên cặp đôi đẹp đẽ này.

Nước dưới cầu lấp lóa ánh bạc.

Hai bên cầu là hai hàng liễu xanh rì thẳng tắp, trong làn gió nhè nhẹ, lá cây xào xạc, như lời nói mê nhẹ nhàng.

Đêm tối tĩnh mịch. Không khí im lặng không lời.

“Kiệt, chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi ở bên nhau, đúng không?” Giọng nói dịu nhẹ của Lâm Phương Phi phá vỡ sự im lặng.

Trình Vũ Kiệt không biết phải trả lời thế nào. Cậu định hôm nay sẽ nói lời chia tay với Lâm Phương Phi. Thực ra cậu sớm đã muốn chia tay với cô ấy, vì mục đích ở bên cô ấy của cậu ngay từ đầu đã không trong sáng, cậu chưa bao giờ yêu cô. Sở dĩ cậu duy trì quan hệ lúc nóng lúc lạnh với Lâm Phương Phi, là vì sợ Lâm Phương Phi sẽ nói với Phương Văn Húc về chuyện cậu qua lại với cô sau đó lại đá cô, như vậy thì kế hoạch công kích của cậu với Phương Văn Húc sẽ thất bại. Ban đầu cậu muốn dùng cách đối xử càng ngày càng lạnh nhạt với Lâm Phương Phi để khiến cô tự rời xa cậu. Nhưng Lâm Phương Phi từ đầu đến cuối vẫn không nói lời chia tay. Bây giờ cậu không thể kéo dài mãi mối quan hệ này, bởi vì trong tim cậu đã có người con gái khác, cậu không thể tiếp tục lừa dối bản thân được nữa.

“Xin lỗi, Phương Phi, anh đã cố gắng để yêu em, nhưng anh phát hiện anh không làm được. Vì vậy… chúng ta chia tay nhé”. Trình Vũ Kiệt lấy hết dũng khí nói. Tuy những lời này hơi tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.

Chia tay? Lời này như tiếng sấm, bùng nổ trong đầu Lâm Phương Phi.

“Hôm nay anh chủ động hẹn em ra ngoài, chính là để nói với em hai tiếng này sao?”. Lâm Phương Phi ngẩng đầu nhìn Trình Vũ Kiệt, chất vấn.

“Ừ…”. Trình Vũ Kiệt ngập ngừng một lát, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự, sau đó nói nhỏ: “Anh xin lỗi”.

Không khí trở nên nặng nề một cách lạ thường.

Trái tim Lâm Phương Phi đột nhiên co thắt, ánh mắt bỗng tối sầm lại, nỗi đau đớn, oan ức dâng lên trong lòng cô.

Lâm Phương Phi biết bây giờ cô đã rất yêu Trình Vũ Kiệt, đã rơi vào hố sâu tình yêu đến không thoát ra được. Cô cũng đã từng hận bản thân tại sao lại dễ dàng yêu người con trai đối xử với mình lúc nóng lúc lạnh như thế, nhưng khi bản thân thấy hối hận thì đã quá muộn. Cô không muốn rời xa anh, sợ đánh mất anh, thực sự sợ có một ngày anh không cần cô nữa, lúc đó cô biết làm thế nào? Rốt cuộc phải làm thế nào?

Lâm Phương Phi cảm thấy chỉ cần còn một tia hy vọng, cô phải giữ chặt lấy Kiệt, không để anh bước ra khỏi cuộc đời cô.

Lâm Phương Phi cố kìm nén nỗi đau đớn trong lòng, giọng nói chất chứa nỗi bi thương, hỏi Trình Vũ Kiệt: “Tại sao? Có thể nói cho em biết lý do tại sao không?”.

“Bởi vì… anh không yêu em”. Trình Vũ Kiệt khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ này. Cậu không ngờ chủ động nói lời chia tay cũng khó khăn đến thế.

“Vậy trước đây anh nói yêu em đều là giả dối?”. Lâm Phương Phi đột ngột cất cao giọng.

“Trước đây…”. Trình Vũ Kiệt nhíu mày. Cậu không thể nói với cô ấy lý do tiếp cận cô ấy, bây giờ cậu vẫn chưa có dũng khí ấy. Thế nên cậu thở dài, nói: “Phương Phi, trước đây anh đã từng yêu em, điều này không có gì sai cả, nhưng bây giờ anh đã không còn yêu em nữa, cho nên… xin lỗi em, Phương Phi, là anh không tốt. Em sẽ tìm được một người tốt hơn anh”.

Con người chỉ cần nói dối một lần, thì chắc chắn sẽ phải nghĩ ra rất nhiều lời nói dối khác để che đậy cho lời nói dối kia. Bởi vì Trình Vũ Kiệt đã từng nói dối là yêu Lâm Phương Phi, nên cậu buộc phải tiếp tục bịa ra những lời nói dối khác.

“Bởi vì anh đã yêu người khác rồi, cho nên không yêu em nữa?”. Lâm Phương Phi hỏi.

“Không phải, em đừng nghĩ lung tung”. Trình Vũ Kiệt lại nói dối. Anh sợ sau khi Lâm Phương Phi biết người cậu yêu là Kì thì cô sẽ đi làm phiền Kì, cậu không muốn Kì bị tổn thương.

“Vậy tại sao lại thế này? Trước đây tại sao anh lại lừa em nói rằng anh yêu em?”. Lâm Phương Phi điên cuồng hét, vẻ mặt đau thương, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước.



Trình Vũ Kiệt thấy Lâm Phương Phi khóc, càng không biết làm thế nào, như một đứa trẻ làm sai chuyện, muốn cố gắng bù đắp cho lỗi lầm của mình, nhưng lại không biết bù đắp thế nào…

Gió càng lúc càng to, mặt nước cuồn cuộn từng lớp từng lớp sóng, bóng của ánh trăng khuyết đổ xuống cũng bị vỡ vụn.

Ánh trăng hiền dịu đẹp đẽ treo trên bầu trời đêm như tấm thảm nhung màu đen, tỏa ánh sáng dịu nhẹ trong bóng đêm đen tối.

Bờ vai Lâm Phương Phi không ngừng run rẩy, không biết là vì lạnh hay là vì khóc lóc.

Tĩnh lặng. Tiếng khóc nhỏ dần.

Bóng tối như một bàn tay khổng lồ, vô tình nuốt chửng nỗi bi thương của thế gian.

Trình Vũ kiệt cởi áo khoác ra nhẹ nhàng khoác lên người Lâm Phương Phi, anh cảm nhận được vai cô đang run lẩy bẩy.

Đôi mắt ngấn đầy những giọt lệ long lanh của Lâm Phương Phi, hơi ấm ức cũng hơi ấm áp nhìn Trình Vũ Kiệt đang mặc chiếc áo phông màu trắng.

Ánh mắt Trình Vũ Kiệt do dự nhìn ra xa xăm, dưới ánh trăng dịu nhẹ, làn da mịn màng như lụa tỏa ánh sáng lấp lánh.

“Kiệt, nếu lúc nào anh cũng đối xử tốt với em như vậy thì tốt biết bao”. Lâm Phương Phi cảm động nói. Những việc kiểu này, Kiệt rất bủn xỉn với cô.

“Phương Phi, xin lỗi”. Ngoài nói xin lỗi, Trình Vũ Kiệt thực sự không biết mình còn có thể nói gì được nữa.

Cậu biết mình làm như vậy chắc chắn sẽ làm cho Lâm Phương Phi tổn thương, nhưng cũng không thể lừa dối bản thân, bởi người cậu yêu là Kha Mộng Kì, vì thế cậu quyết định tìm lại hạnh phúc mà mình đã đánh mất.

Suy nghĩ của cậu hơi ích kỉ, chỉ có điều tình cảm phải xuất phát từ cả hai người, không thể miễn cưỡng được.

Đối với việc không đề cập đến chuyện chia tay ngay từ trước mà kéo dài đến tận bây giờ, cậu tự trách bản thân, nhưng cũng không thể quay lại được. Nếu như được làm lại một lần nữa, cậu sẽ cố gắng làm tổn thương cô ít nhất có thể hoặc không làm tổn thương cô, bởi rốt cuộc cô ấy không hề có tội gì cả.

“Chia tay em, anh sẽ hạnh phúc chứ?”. Lát sau, Lâm Phương Phi hỏi.

Trình Vũ Kiệt không ngờ Lâm Phương Phi sẽ hỏi như vậy, bỗng nhiên ngớ ra.

“Kiệt, anh biết không, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt u buồn của anh, em đều hy vọng có thể làm anh vui lên. Nhưng… có lẽ sức lực của em có hạn, anh vẫn buồn rầu như vậy, hơn thế lại luôn lạnh nhạt với em. Nếu như chia tay với em có thể giúp anh trở nên vui vẻ, vậy thì anh hãy đi đi”. Lâm Phương Phi phải lấy hết dũng khí mới có thể nói xong những lời này.

“Sau này… em vui vẻ là được rồi”.

“Sau này? Sau này em có vui vẻ không?”. Lâm Phương Phí cất cao giọng, nói đầy mỉa mai, trong lời nói chất chứa nỗi đau vô hạn, nước mắt cứ thế chảy ra, nước mắt làm đôi mắt trở nên mơ hồ, “Trong cuộc đời em sau này nếu không còn anh nữa, cho dù thế nào em cũng sẽ không thể vui vẻ được nữa,… không thể vui vẻ được nữa!”.

Tiếng khóc của cô càng to hơn, màn đêm yên tĩnh trở nên vô cùng thê thảm. Một cơn gió lạnh phả vào người họ, đến tận cùng nơi sâu thẳm trái tim.

Trên đời không còn gì đáng sợ hơn sự im lặng này.

Thời gian như bị kéo dài vô hạn, kéo dài một nỗi bi thương không thể miêu tả thành lời.

Có một thứ tình cảm không thể miễn cưỡng, có một thứ tình cảm khiến người ta tổn thương.

Có một thứ tình cảm khiến người ta lưỡng lự, có một thứ tình cảm kéo theo mù mịt tuyệt vọng.

Nếu có cách cứu vớt, đó chính là không nghĩ ngợi gì nữa. Quên! Quên! Quên đi tất cả! Đây có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải quyết gông cùm của tâm hồn.

Cô có thể quên không? Có thể quên được người mình yêu thương nhất không?

Nước mắt làm vơi bớt nỗi đau trong lòng, cũng là một cách giải tỏa. Hy vọng càng lớn, tuyệt vọng càng sâu.

Gương mặt xinh đẹp như ngọc của cô đẫm nước mắt, một vẻ đẹp, thê lương.

Tiếng khóc nhỏ dần, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vi vu của gió và tiếng xào xạc của lá cây. Trời và đất như chìm vào một sự tĩnh mịch chết chóc, thời gian chậm chạp đến mức khó chịu.

Trình Vũ Kiệt không nhẫn tâm nhìn Lâm Phương Phi đau buồn. Cậu thừa nhận mình sai, ngay từ khi có ý đồ tiếp cận cô, bây giờ đem lại cho cô những tổn thương như vậy, nhưng tất cả đều không thể cứu vãn được nữa. Bây giờ không đủ tàn nhẫn chính là sự tàn nhẫn lớn nhất đối với cô, cậu muốn cô hoàn toàn thất vọng về cậu, sớm bỏ cuộc, đi tìm hạnh phúc thuộc về cô.

“Tình gì chứ, yêu gì chứ, hóa ra, tất cả đều chỉ là giả dối…”. Mắt Lâm Phương Phi đẫm lệ hoang mang nhìn mặt hồ, cơ thể hơi dựa vào thành cầu, trở nên rất yếu ớt. Có thứ chất lỏng nóng hổi chảy trên mu bàn tay, dần dần lan ra.

“Hãy quên anh đi”. Trình Vũ Kiệt khẽ nói, vẻ mặt đầy u buồn. Tuy người nói lời chia tay là cậu, nhưng cậu cũng không hề cảm thấy dễ chịu hơn Lâm Phương Phi. Cậu giày vò bản thân mãi không thôi.

Yêu thật lòng, nhưng lại không nhận được tình yêu mà mình muốn có được, đến cuối cùng là tình cảnh như thế này.

Kiệt, người con trai luôn âu sầu như thiên sứ này. Cô đã từng tự nói với lòng mình, Kiệt, anh nhất định phải vui vẻ nhé! Cho dù mọi người trên cả thế giới này đều đau buồn, em cũng không muốn anh phải như thế. Bởi vì, thời gian anh đau khổ đã quá dài, thời gian còn lại em muốn anh sẽ vui vẻ! Em muốn chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau.

Nhưng bây giờ cô mới biết, người khiến anh vui vẻ không phải cô! Có lẽ… có lẽ đã đến lúc cô nên buông tay. Còn tiếp tục níu kéo cũng không có ý nghĩa gì nữa? Với cô hay với Kiệt đều chỉ là giày vò mà thôi!

Miệng Lâm Phương Phi cố nhoẻn lên để lộ nụ cười miễn cưỡng, đau khổ.

“Kiệt, em sẽ làm được”. Lâm Phương Phi đưa bàn tay lạnh lẽo lên lau sạch nước mắt trên mặt, ra vẻ kiên cường, nói giọng mạnh mẽ.



“Em đi đây…”. Lâm Phương Phi cởi chiếc áo trên người ra, dúi mạnh vào tay Trình Vũ Kiệt, quay đầu, chạy thật nhanh, tiếng giày cao gót nhọn hoắt chói tai đột nhiên vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.

“Lâm Phương Phi!”. Trình Vũ Kiệt gọi to.

Lâm Phương Phi không dừng lại.

Trình Vũ Kiệt đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp Lâm Phương Phi đang chạy loạng choạng, kéo mạnh khuỷu tay cô, nói giọng hơi bực mình: “Anh đưa em về”.

“Đừng, không cần thiết!”. Lâm Phương Phi hất mạnh tay Trình Vũ Kiệt ra, gần như điên cuồng, trong giọng nói khàn khàn lộ ra sự tuyệt vọng vô tận, “Em không phải không biết đường, không cần phiền đến anh!”.

Đôi mắt Trình Vũ Kiệt thoảng nỗi buồn, nhìn tấm lưng run rẩy của cô, không biết làm gì hơn.

Lâm Phương Phi đi giày cao gót, tiếng cộp cộp bước về phía trước, cho đến khi bị màn đêm bao phủ.

Xin lỗi em, Phương Phi…

Trình Vũ Kiệt nhìn bóng dáng cô nói lời xin lỗi một lần nữa.

Yêu và không yêu, có lẽ không ai sai cả. Một kết cục buồn thảm như vậy không phải là mong muốn của Kiệt, cậu không thể vẽ lên bức họa tình yêu này một cái kết hoàn mỹ. Lúc này tổn thương là điều khó tránh khỏi.

Bước chân Trình Vũ Kiệt trở nên nặng nề, dưới ánh đèn mờ ảo, lưng anh thẳng tắp cứng đờ, vẻ mặt hoang mang.

Gió cuối thu như thanh kiếm sắc bén, vô tình cứa lên mặt cậu, dồn sự lạnh lẽo đó vào sâu thẳm trong tim.

Bên đường, những chiếc lá khô khốc bay lượn trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống, dần dần, cả mặt đường được phủ một lớp lá vàng mỏng, giẫm lên phát ra tiếng sột sột soạt soạt, Trình Vũ Kiệt lại có cảm giác vỡ vụn.

Đường rộng rồi đường nhỏ, cậu rẽ vào một con hẻm sâu hun hút.

Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa vẳng lại.

Trình Vũ Kiệt đi trong con hẻm nhỏ mà tinh thần không yên, vẻ mặt rầu rĩ, lặng lẽ ẩn giấu trong bóng tối.

Đột nhiên, Trình Vũ Kiệt dừng bước, ngớ ra vài giây, rồi đột ngột quay đầu lại, co cẳng chạy.

“Ha ha…”. Tiếng cười sặc sụa xuyên thấu cả con hẻm u ám, vang vọng rất lâu trong không trung, khiến người ta sởn tóc gáy.

“Thằng ranh, mày chạy cái gì chứ?”. Giọng nói thô lỗ quát tháo.

Trình Vũ Kiệt bỗng dừng lại.

Chẳng lẽ bọn chúng đến để đòi mình khoản tiền đó? Đã qua cái hạn ấy rồi, cậu tưởng bọn chúng đã quên, nhưng lần này chúng đã nhớ ra rồi sao? Cậu nên làm gì đây? Trong ngõ hẻm vắng vẻ không người này, Trình Vũ Kiệt lo sợ nghĩ ngợi, một thân một mình thế nhỏ lực yếu, dù thế nào cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, không biết đám người này sẽ làm gì cậu.

Tên cầm đầu loạng choạng đi đến phía sau Trình Vũ Kiệt, vỗ vỗ vào vai cậu, cười nói: “Bạn gái mày cũng hay đấy nhỉ, giúp mày trả toàn bộ một trăm nghìn đó, đúng là nhìn không ra, cũng giàu có đấy chứ! Tiểu tử, phúc phận của mày không tệ!”.

Cái gì, tiền đã được trả rồi? Bạn gái? Tất cả những điều này rốt cuộc là sao?

Trình Vũ Kiệt bỗng ngớ ra, tim gần như ngừng đập, đông cứng. Bất chợt đầu óc cậu mơ hồ.

Nhưng, lần này coi như thoát nạn rồi. Sợi dây căng chặt cũng bắt đầu nới lỏng ra, trái tim đông cứng cũng dần ấm áp trở lại.

“Cũng tàm tạm”. Trình Vũ Kiệt cố nén nỗi nghi hoặc trong lòng, bình thản nói.

“Đây là phúc mày tu được từ kiếp trước, không phải tàm tạm mà là rất rất tốt”. Tên cầm đầu thu lại nụ cười xấu xa trên mặt, nhìn Trình Vũ Kiệt từ đầu đến chân, dáng vẻ rất đáng ghét, “Mẹ kiếp, mày đúng là không biết tự hài lòng”.

Đầu óc Trình Vũ Kiệt hỗn độn.

“Lần trước nếu không phải vì nể cô bạn gái xinh xắn dễ thương của mày, tao nghĩ bây giờ mày cũng không còn đứng được trước mặt tao đâu!”. Tên cầm đầu nói mặt đầy vẻ hung tợn, một lát sau, khuôn mặt thô lỗ đó nhếch mép lên cười, “Cô em đó không tồi, mẹ kiếp, mày mà không biết trân trọng thì đúng là đáng tiếc!”.

Người hắn nói là ai? Không thể nào! Cô ấy sao có thể có nhiều tiền như vậy được, cho dù là đi làm thêm thì cũng không thể tích cóp đủ.

Lẽ nào là Lâm Phương Phi chăng? Nhưng Lâm Phương Phi không biết chuyện cậu nợ bọn cho vay nặng lãi!

Khả năng cao nhất vẫn là Kha Mộng Kì.

Sống lưng thẳng tắp của cậu dần lạnh đi, đông cứng, một cảm giác không thể gọi tên như một chiếc chùy nặng trịch đánh vào trái tim hỗn loạn của cậu.

“Thằng ranh, nợ đã có người trả cho mày rồi, sau này chúng ta đường ai nấy đi. Nhưng, sau này nếu thiếu tiền, hoan nghênh mày đến, bọn tao sẽ chăm sóc khách hàng cũ một cách đặc biệt”. Tên cầm đầu nói xong, lại cười hô hố. Mấy thằng anh em đứng sau cũng mở miệng theo, phát ra những tiếng cười khiến người khác rợn tóc gáy.

Trình Vũ Kiệt cảm giác như những âm thanh này đến từ một nơi rất xa, đến cả tiếng vọng cũng thấy xa xôi vô cùng. Tim cậu không ngừng trôi dạt, như đã bay ra khỏi cơ thể, bay một cách vô thức đến một nơi không biết tên nào đó.

“Các anh em, chúng ta đi thôi!”. Tên cầm đầu hạ lệnh, mấy tên khốn khác lũ lượt bỏ đi.

Những tiếng bước chân đó xa dần, trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại một mình Trình Vũ Kiệt. Cậu đứng cô đơn trong bóng tối dày đặc.

Ánh trăng bị bức tường cao vút cắt đứt, chiếu xuống những tia sáng vụn vỡ, tô điểm cho con hẻm u ám, ảm đạm này.

Cơ thể Trình Vũ Kiệt như bị hút hết sức lực, đứng tựa vào bức tường loang lổ.

Là Kha Mộng Kì? Đúng là cô ấy sao?

Vì mình, cô ấy đã đi mượn tiền của kẻ thù?

Đôi lông mày rậm của cậu chau lại, trái tim như bị thắt chặt từng chút một, cùng lúc nứt ra vô số lỗ nhỏ, máu tươi chảy ra ngoài, mỗi giọt đều chứa nỗi đau vô tận…

4

Trong quán bar.

Ánh sáng mờ nhạt.

Dường như mỗi người đều rất hưng phấn, chỉ có cô hồn lìa khỏi xác.

Vừa rồi mấy lần bưng rượu đều bưng nhầm, cô luôn miệng nói lời xin lỗi khách hàng.

“Hai ngày nay trông em không ổn lắm!”. Chị Hồng quan sát kỹ từng cử chỉ của cô mấy hôm nay.

“Em xin lỗi, chị Hồng”. Kha Mộng Kì chủ động nhận lỗi.

Tuy bận rộn, nhưng trong đầu cô vẫn bị thứ gì đó lôi kéo, vô cùng khó chịu.

“Chị thấy tinh thần em không tốt lắm, nên nghỉ sớm chút đi!”. Chị Hồng nói giọng đầy quan tâm.

“Em…”. Kha Mộng Kì ấp a ấp úng.

“Yên tâm, vẫn tính lương như thường. Mau về nhà nghỉ ngơi đi!”. Chị Hồng vỗ vỗ vai Kha Mộng Kì, cười nói.

Vừa lúc Lệ Lệ bưng rượu qua nghe thấy. Cô nhìn chị Hồng, bĩu môi, nói: “Chị Hồng, chị thật là thiên vị, em đã bao giờ được đãi ngộ tốt thế đâu?”

“Lệ Lệ, cô làm việc của cô đi, tinh thần tốt thế, còn so sánh với Kì? Cô ấy khó chịu trong người, thuộc tình huống đặc biệt”. Chị Hồng nói.

Thực ra, để cho Kha Mộng Kì làm việc trong tâm trạng như vậy, ngược lại càng chẳng giúp được gì, chi bằng cho cô về nghỉ sớm còn hơn. Huống chi Húc đã nhờ cô không để cho Kì làm việc quá vất vả.

Lệ Lệ lườm Kha Mộng Kì một cái, hơi bất mãn, cô ta thầm nghĩ, những đãi ngộ đặc biệt này chẳng phải là nhờ có Húc thiếu gia sao? Có bản lĩnh thì đừng có vâng vâng dạ dạ, làm người khác thấy thương hại. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô ta không dám nói ra, đành nén lại trong lòng.

“Chị Hồng, chị cứ cắt tiền lương hôm nay của em đi, cho công bằng”. Kha Mộng Kì không muốn tham chút tiền này, cũng đỡ để người khác nói ra nói vào, cũng sợ sau này chị Hồng khó làm việc.

“Được!”. Chị Hồng hiểu ý của cô, nhận lời.

Đi ra khỏi quán bar, gió lạnh phút chốc đã luồn vào cổ áo Kha Mộng Kì. Cô kéo cổ áo lên, hai tay ôm trước ngực.

“Kì”. Một người từ phía sau cô chạy lên.

Kha Mộng Kì quay đầu lại nhìn, là Phương Văn Húc.

Mấy ngày nay, hầu như mỗi tối Phương Văn Húc đều đưa cô về ký túc.

Phương Văn Húc thấy tinh thần cô không tốt, bảo cô đừng đi làm nữa, nhưng cô nhất quyết không nghe, bướng bỉnh đến mức khiến người khác không thể dàn xếp. Phương Văn Húc đành phải nhờ vả chị Hồng, quả nhiên, lời của chị Hồng rất công hiệu đối với Kha Mộng Kì.

Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì hơi run run, liền nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

Hành động này khiến Kha Mộng Kì không kịp đề phòng, cơ thể cô càng run lẩy bẩy hơn. Cô vội gỡ tay anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh.

“Sao thế?”. Phương Văn Húc chỉ muốn truyền hơi ấm cho cô, không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội đến thế, nên mới nghi hoặc hỏi.

“Ở đây bị người khác nhìn thấy không hay”. Dù sao đây cũng là nơi cô làm thêm, cô cảm thấy không tự nhiên lắm.

Phương Văn Húc cười hơi ngượng ngùng, sau đó nắm tay Kha Mộng Kì, đi về chỗ đậu xe.

Cửa xe bị đóng chặt, không thông khí một chút nào.

Kha Mộng Kì hạ cửa xe xuống, gió lạnh bay vào.

“Em mở cửa nhỏ thôi, mở hết ra thế sẽ bị cảm lạnh đấy”. Phương Văn Húc nói giọng đầy quan tâm.

Kha Mộng kì lưỡng lự nửa giây, liền làm theo anh nói. Cô biết đối xử không tốt với cơ thể mình chẳng có chút lợi lộc nào.

Phương Văn Húc lái xe đến cách ký túc Phương Uyển một trăm mét thì dừng lại.

Kha Mộng Kì hơi tò mò nhìn Phương Văn Húc, bình thường anh đều lái xe thẳng vào ký túc của cô.

Ở nơi vắng vẻ thế này, chiếc xe đi chậm dần rồi dừng hẳn. Không lâu sau, Phương Văn Húc nắm lấy tay Kha Mộng Kì, nói một cách vô cùng chân thành: “Kì, hứa với anh một việc, được không?”.

Hứa với anh ấy một việc? Cho dù có bắt cô hứa với anh mười việc mà cô có thể làm được, cô cũng đồng ý. Anh đã làm bao nhiêu chuyện vì cô, giúp đỡ cô nhiều như vậy, chỉ có mỗi một việc thôi có thể không đồng ý sao?

Thấy Kha Mộng Kì không nói gì, mắt Phương Văn Húc tối sầm lại, mấp máy đôi môi kiên nghị, lâu sau, khẽ khàng nói: “Làm người yêu anh nhé. Anh sẽ đối xử tốt với em, không để em bị tổn thương”. Lần này anh nói với giọng chân thành và khẳng định, không còn là câu hỏi nghi vấn nữa.

Anh nói nhẹ như vậy, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch nghe rất rõ.

Bàn tay đang nằm trong tay anh của Kha Mộng Kì bỗng nhiên run lên.

Đêm, yên tĩnh một cách lạ thường.

Gió thổi lướt qua tai.

Ánh đèn đường mờ ảo hắt lên tấm kính chắn gió, mang đến một chút ấm áp.

Kha Mộng Kì nhìn ánh sáng ấy, hơi ngỡ ngàng, trong ánh mắt thoáng qua đủ những thần sắc khác nhau.

Cô cảm thấy Phương Văn Húc đang nắm chặt tay cô hơn, đến nỗi ngón giữa đang đeo chiếc nhẫn của cô hơi đau, đầu ngón tay trắng bệch.

Cách anh đối xử với cô, hiện lên rõ mồn một trong đầu cô như những đoạn phim được chiếu lại.

Khi cô gặp phải người đàn ông có hành động khiếm nhã trong quán bar, anh đã đứng ra giải nguy cho cô; Cung điện tình yêu còn chưa hoàn thành, anh đã đưa cô là người đầu tiên đến; hôm sinh nhật, anh đã tốn công, chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ bất ngờ, cô thực sự rất cảm động; còn nữa, điệu nhảy vòng mà hai người cùng nhảy đó, bất kể thế nào, cuối cùng, bạn nhảy của cô cũng chính là anh…

Tất cả những điều này, lẽ nào có thể sạch đi sao?

Giây phút này, trên tay cô vẫn đeo chiếc nhẫn anh tặng. Bình thường cô rất ít khi đeo, nhưng lần nào gặp anh cô cũng đeo nó.

Cô cảm thấy mình đã nợ anh quá nhiều, khó có thể trả hết được.

Nếu như cô nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ tư anh tỏ tình với cô. Ba lần trước cô đều không do dự mà từ chối, vì lúc đó, cô biết trong lòng cô vẫn còn có một người khác.

Còn bây giờ thì sao? Tuy rằng trong lòng cô vẫn có một người, nhưng cảm giác đối với người ấy đã thay đổi.

Hai ngày nay, Trình Vũ Kiệt cũng không đến tìm cô, khiến cô có không ít thời gian suy nghĩ về những chuyện phức tạp này.

Thấy Kha Mộng Kì cứ mãi im lặng không nói câu nào, sắc mặt Húc tuy vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại lo lắng bất an.

Anh hy vọng cô có thể trở thành bạn gái của anh, như thế anh mới có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô. Có điều, anh sẽ không bắt ép cô, mà hy vọng cô sẽ chấp nhận anh.

Khi tỏ tình lần nữa, anh đã phải lấy hết can đảm, muốn tìm được câu trả lời.

Nếu như lại bị từ chối… Anh không dám nghĩ nữa, vì cảm giác bị từ chối không dễ chịu chút nào. Trái tim anh dần lạnh giá trong bầu không khí yên lặng, dường như còn kết thêm cả một lớp băng mỏng bên ngoài.

Anh còn nhớ rất rõ ba lần tỏ tình trước, Kha Mộng Kì đều thẳng thừng từ chối, không chút do dự, dứt khoát, quyết đoán. Nhưng lần này cô chưa lập tức từ chối, điều này có nghĩa gì? Phương Văn Húc đoán không ra.

Trong ánh mắt cô ẩn chứa những tâm trạn

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status