Tần Vô Song trong đầu lóe lên một ý nghĩ cổ quái, bất giác nghĩ lại sự ô nhục phải chịu ở Oản Tử Cốc hôm đó. Sự bá đạo và kiêu căng của ả cung trang phụ nhân đó đối với hắn cũng được Tần Vô Song coi là nỗi sỉ nhục trong cuộc đời.
Vứt hết những tạp niệm trong đầu, Tần Vô Song không nghĩ nhiều nữa. Những vấn đề đó bây giờ có nghĩ cũng chẳng có đáp án, đành đi bước nào tính bước đấy vậy.
Hắn tin là nếu những nữ tử đó thật sự là người của Mộng Huyễn Thiên Trì thì nhất định hắn sẽ gặp được. Dù không gặp thì cũng hỏi được tin tức.
Sáng sớm hôm sau, tám môn Thiên Đế Sơn lại một lần nữa tập hợp lại. Bước qua biên giới Huyễn Nguyệt Phủ là sẽ đặt chân lên lãnh thổ của Mộng Huyễn Thiên Trì.
Mộng Huyễn Thiên Trì không giống với Vô Tận Đông Hải. Địa hình chủ yếu của Vô Tận Đông Hải vẫn thuộc về mặt biển, còn Mộng Huyễn Thiên Trì, tuy có tên là Thiên Trì nhưng chủ yếu lại là đất liền.
Trong năm Cấm địa của Thần, Mộng Huyễn Thiên Trì có địa thế cao nhất. Đặc biệt là sơn mạch Côn Luân nơi có Côn Luân Tiên Tông, kéo dài liên miên đến hàng trăm vạn dặm, chính là biểu trưng vô thượng của Mộng Huyễn Thiên Trì.
Lai lịch của cái tên Mộng Huyễn Thiên Trì, chính là ở trên đỉnh Côn Luân thần thánh của Côn Luân Tiên Tông có một hồ nước rộng bát ngát, tựa như chiếc gương của thần tiên, nên được đặt tên là Mộng Huyễn Thiên Trì. Chính vì sự tồn tại của cái hồ này mà có cái tên đó, cả vùng Cấm địa của Thần cũng vì thế mà nổi tiếng.
Sau khi từ tám môn Thiên Đế Sơn đi vào lãnh thổ của Mộng Huyễn Thiên Trì, Tần Vô Song lập tức cảm nhận được sự khác biệt về phong tục tập quán sinh hoạt giữa hai vùng Cấm địa của Thần. Càng vào sâu thì sự khác biệt càng trở nên rõ ràng.
Khi vừa đến một quan khẩu bỗng phía trước bỗng có ánh sáng đầy màu sắc lóe sáng, bên trên một tòa nhà bỗng có một hàng phi thuyền tạo hình kỳ quái bay ra.
Tạo hình của những chiếc phi thuyền này có phần giống với máy bay có ở kiếp trước của Tần Vô Song, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc ấy, phía trước của phi thuyền xuất hiện một bóng người, người này có thân hình huyền ảo, đi lại rất tự tại, là một Thần đạo cường giả!
Người đó cũng tay cười nói:
- Dám hỏi đây có phải khách quý đến từ tám môn Thiên Đế Sơn?
Nhân vật đứng đầu bên tám môn Thiên Đế Sơn, cũng chính là Ngự đệ Thân vương của Thiên Đế bệ hạ, Tân Thiên Thần đáp lễ, mỉm cười:
- Chính là bọn ta, xin hỏi các hạ là…
Người đó mặc trường bào, để một vài sợi vải mảnh rủ xuống, khí chất có phần giống tiên nhân.
- Quả nhiên là chư vị khách quý. Rất tốt! Tại hạ Lục Nhất Tiếu ở Phi Hồng Đạo Trường thuộc Côn Luân Tiên Tông, phụng mệnh pháp chỉ của Tiên Tông đến nghênh đón chư vị khách quý. Tám sáu bốn mươi tám, vừa đúng bốn mươi tám người, vì thế ta đoán chư vị là quý khách từ tám môn Thiên Đế Sơn.
- Ha ha, Lục huynh thật có lòng!
Tân Thiên Thần tỏ ra có phần muốn kết giao, cười:
- Ta đang sầu lòng không biết làm sao để đến Côn Luân Tiên Tông đây.
Lục Nhất Tiếu chỉ phi thuyền phía sau mình, cười nói:
- Đây là phi thuyền Tiên Diệp đặc phái của Côn Luân Tiên Tông, không nhiều không ít, vừa đủ số phi thuyền. Mỗi tông một cỗ, chư vị, mời!
Tân Thiên Thần có phần khó xử quay lại nhìn mọi người, trước khi xuất phát, điều thứ nhất trong ba điều Hiến pháp của Thiên Đế bệ hạ nói, tám môn Thiên Đế Sơn hành động tập thể, không được chia nhỏ. Nhưng nếu lên phi thuyền Tiên Diệp thì nhất định phải tách lẻ ra rồi, hình như không phù hợp với pháp chỉ của Thiên Đế bệ hạ.
Nhưng phi thuyền là do Côn Luân Tiên Tông phát đến, đó là Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì, địa vị cao hơn không ít so với Thiên Đế bệ hạ của Thiên Đế Sơn. Chỉ ý của Thiên Đế gặp phải lời mời của Đồ Đằng này thì có phần không bằng.
- Sao vậy?
Lục Nhất Tiếu cười:
- Chư vị bằng hữu có điều gì hoài nghi sao?
Tân Thiên Thần vội nói:
- Không dám, không dám!
Rồi chớp mắt, hắn quyết định hành sự linh hoạt, tình hình lúc này nếu khi về Thiên Đế bệ hạ biết cũng không trách tội, vậy là hắn vẫy tay:
- Mọi người chọn phi thuyền đi. Xin hỏi Lục huynh, đến Côn Luân Tiên Tông mất bao lâu?
Lục Nhất Tiếu cười thành thực:
- Cái này khó nói lắm. Nếu đi đường bình an, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì mười đến hai mươi ngày là đến. Nhưng nếu có chuyện gì thì cũng có thể mất một tháng. Nhưng Vạn Pháp Triều Tông Hội còn hơn một tháng nữa mới diễn ra, chắc chắn các vị sẽ thuận lợi đến nơi.
Tân Thiên Thần nghe vậy cũng yên tâm:
- Được rồi, mọi người lên thuyền đi!
Nếu là họ tự đi, ngự không phi hành, vào địa giới không rõ, muốn đến Côn Luân Tiên Tông ít nhất phải mất một tháng. Chính vì không thuộc địa hình nên họ mới xuất phát sớn một chút, cũng là để tránh xảy ra bất trắc.
Dù sao vẫn còn một hai tháng nữa mới tới Vạn Pháp Triều Tông Hội, vẫn còn đủ thời gian.
Thật ra tám môn Thiên Đế Sơn, ngoài Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thích đi chung với nhau ra, những tông môn còn lại cũng không thích hành động cùng tông môn khác.
Nghe thấy được lên phi thuyền Tiên Diệp để đi đương nhiên sẽ rất vui lòng. Tần Vân Nhiên đem theo vài đệ tử tiến lại một cỗ phi thuyền.
Tần Vô Song thấy độ lớn về thể tích của phi thuyền Tiên Diệp này cũng tương đương với máy bay ở kiếp trước của hắn. Nhưng dù nói về chất liệu hay tạo hình thì nó đều thể hiện sự hoàn mỹ hơn hẳn máy bay.
Tần Vô Song chép miệng, nếu đem những chiếc phi thuyền này xuyên việt về kiếp trước thì có thể đánh bại bất cứ cái máy bay nào. Hơn nữa nó lại thuần túy là dùng linh lực của tinh thạch làm động lực. Dù nói đến tốc độ hay mức độ an toàn thì nó đều vượt xa máy bay.
Đi đến trước cửa, Tần Vô Song bỗng nói với một đệ tử phụ trách đón tiếp ở bên cạnh:
- Các ngươi đón tiếp thế này là dành cho khách quý từ các vùng Cấm địa của Thần hay là chỉ với tám môn Thiên Đế Sơn của Hiên Viên Khâu mới như vậy?
Đệ tử đó cười không trả lời, chỉ giơ tay ra mời lên. Tần Vô Song chán nản, bị Tần Thái Trùng kéo vào.
Tần Thái Trùng cười:
- Vô Song huynh đệ đừng hỏi nữa. Chúng ta không cần tự mình ngự không phi hành, thế không phải là đỡ mệt sao?
Tần Vô Song cười khổ, cũng không tiện nói gì. Có Thần đạo cường giả như Nhị Chưởng môn ở đây, dù cái phi thuyền Tiên Diệp này có gì đáng nghi đi nữa hắn cũng không sợ.
Tám cỗ phi thuyền đều đến đón tận nơi, sau khi tất cả đã ổn định, phi thuyền khởi hành.
Đúng lúc tám cỗ phi thuyền khởi động, Lục Nhất Tiếu đứng phía ngoài bỗng lộ ra nụ cười trêu chọc:
- Ngân Thiền à, những việc ta giúp được chỉ có vậy thôi. Hà hà, đúng là trẻ con. Dù có cho những kẻ này chịu chút khổ thì cũng giải quyết được bao nhiêu uất hận chứ? Dù sao trước đây Kim Thiền chỉ bại dưới tay cường giả Hiên Viên Tộc, trút giận vào đám tiểu bối này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Chẳng qua là khiến thể diện của đám người Hiên Viên Tộc khó coi hơn một chút mà thôi.
Dứt lời, thân hình Lục Nhất Tiếu biến thành một đạo lưu quang vụt bay đi, tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp.
Nếu người của tám môn Thiên Đế Sơn nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Thân pháp của Lục Nhất Tiếu không ngờ lại còn hơn cả Tần Vân Nhiên hay Tân Thiên Thần, tốc độ nhanh hơn chớp xẹt đó quả thực đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần Đạo.
Nói về sáu người Tần gia, họ ngồi trong phi thuyền Tiên Diệp, không gian bên trong rất rộng, thừa chỗ cho sáu người họ. Nhưng chỗ họ ngồi hoàn toàn cách biệt với khu vực điểu khiển, hoàn toàn không thể nhìn được người ta điều khiển phi thuyền này thế nào.
Tần Hạo cảm nhận tốc độ của phi thuyền, nhìn những đám mây bay qua bên ngoài cảm khái nói:
- Có phải chúng ta đã quá dễ dàng tin tên Lục Nhất Tiếu đó không? Vạn nhất hắn lừa chúng ta lên với tâm địa gì đó thì không phải là không hay rồi không?
Đừng thấy Tần Hạo bình thường hành động nói năng không thực tế, lời nói này đã nói trúng tâm sự của mọi người.
Tần Hồng Nhạn bực mình mắng:
- Tiểu Hạo, đừng có nói chuyện đen đủi đi. Cái miệng ngươi quá là độc địa, nói gì cũng linh. Ta không muốn xảy ra chuyện gì đâu. Tốt nhất là ngậm mồm vào.
Tần Hạo cười hắc hắc:
- Ta không phải là lo cho mọi người sao chứ? Đại sư huynh, lẽ nào huynh không thấy lạ sao?
Tần Thái Trùng vốn là người lạc quan, lại qua loa cẩu thả, nói thẳng thì là chính là loại người lơ đễnh, phản ứng chậm chạp, hắn cười:
- Có Chưởng môn nhân ở đây, chẳng có gì phải lo lắng cả. Dù có kỳ lạ, dù phi thuyền có nổ tung thì với cảnh giới Thần đạo của Chưởng môn nhân, chúng ta cũng có thể thoát đi an toàn.
Tần Vô Song cười khổ:
- Đại sư huynh, thôi đừng đùa nữa!
Tần Thái Trùng cười ha ha:
- Vô Song huynh đệ, không phải ngươi cũng tin lời nói của Tiểu Hạo đấy chứ?
Tần Vô Song không hứng thú mấy với những lời của Tần Hạo nhưng từ sau khi lên phi thuyền hắn đã có một dự cảm không lành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn cứ cảm thấy như lên thuyền giặc vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không hiểu. Nếu đây là do Côn Luân Tiên Tông phái đến thì Côn Luân Tiên Tông căn bản không có động cơ để đối phó với họ. Với thực lực của Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì, muốn đối phó với họ không cần phải đại động can qua như vậy. Phái một cường giả thần bí đến ngăn cản là đủ rồi.
Vì thế mới nói Tần Vô Song đang vô cùng mông lung, đặc biệt là nhìn cái không gian này, quá rộng khiến cho người ta thấy bất an.
Tần Chi Trữ là người bình tĩnh nhất, nhắm mắt lại coi như không biết gì hết.
- Nhị Chưởng môn thấy sao?
Tần Hạo không kìm được hỏi.
Tần Vân Nhiên cười:
- Rất đơn giản, nếu Côn Luân Tiên Tông muốn đối phó với tám môn Thiên Đế Sơn thì dù với bất cứ phương thức nào chúng ta cũng không thể tránh được. Nếu không phải Côn Luân Tiên Tông ra tay, nếu các thế lực khác của Mộng Huyễn Thiên Trì muốn nhằm vào chúng ta thì không dễ dàng như thế đâu. Vì thế, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa! Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi.
Khẩu khí của Nhị Chưởng môn còn bình tĩnh hơn cả Tần Thái Trùng. Tần Vô Song gãi mũi, trong lòng cười khổ:
- Nhị Chưởng môn còn qua loa hơn cả Thái Trùng sư huynh ấy chứ. Nhưng mình thấy có lẽ Nhị Chưởng môn cố tình như vậy. Dù có nhìn ra được điều gì thì Nhị Chưởng môn cũng sẽ không nói ra để mọi người được an tâm.
Phi thuyền Tiên Diệp bay rất nhanh, những người bên trong ai cũng có tâm sự riêng. Tần Vô Song thấy Nhị Chưởng môn bình tĩnh như vậy, lo lắng cũng vơi bớt được phần nào.
Đúng lúc Tần Vô Song bình tĩnh lại thì phi thuyền bỗng rung lên, rồi tiếp tục lắc lư dữ dội.
Kiếp trước Tần Vô Song thường xuyên đi máy bay cũng thường gặp việc máy bay đi qua tầng khí có dòng khí lưu bất ổn định, nhưng tình hình này lại không giống như máy bay lắc lư.
Mỗi lần phi thuyền lắc lư là bên trong lại lóe lên một thứ ánh sáng xanh lam kỳ dị, vô số những tia sáng như những con rắn độc tuôn ra từ khắp nơi quấn lấy sáu người
Vứt hết những tạp niệm trong đầu, Tần Vô Song không nghĩ nhiều nữa. Những vấn đề đó bây giờ có nghĩ cũng chẳng có đáp án, đành đi bước nào tính bước đấy vậy.
Hắn tin là nếu những nữ tử đó thật sự là người của Mộng Huyễn Thiên Trì thì nhất định hắn sẽ gặp được. Dù không gặp thì cũng hỏi được tin tức.
Sáng sớm hôm sau, tám môn Thiên Đế Sơn lại một lần nữa tập hợp lại. Bước qua biên giới Huyễn Nguyệt Phủ là sẽ đặt chân lên lãnh thổ của Mộng Huyễn Thiên Trì.
Mộng Huyễn Thiên Trì không giống với Vô Tận Đông Hải. Địa hình chủ yếu của Vô Tận Đông Hải vẫn thuộc về mặt biển, còn Mộng Huyễn Thiên Trì, tuy có tên là Thiên Trì nhưng chủ yếu lại là đất liền.
Trong năm Cấm địa của Thần, Mộng Huyễn Thiên Trì có địa thế cao nhất. Đặc biệt là sơn mạch Côn Luân nơi có Côn Luân Tiên Tông, kéo dài liên miên đến hàng trăm vạn dặm, chính là biểu trưng vô thượng của Mộng Huyễn Thiên Trì.
Lai lịch của cái tên Mộng Huyễn Thiên Trì, chính là ở trên đỉnh Côn Luân thần thánh của Côn Luân Tiên Tông có một hồ nước rộng bát ngát, tựa như chiếc gương của thần tiên, nên được đặt tên là Mộng Huyễn Thiên Trì. Chính vì sự tồn tại của cái hồ này mà có cái tên đó, cả vùng Cấm địa của Thần cũng vì thế mà nổi tiếng.
Sau khi từ tám môn Thiên Đế Sơn đi vào lãnh thổ của Mộng Huyễn Thiên Trì, Tần Vô Song lập tức cảm nhận được sự khác biệt về phong tục tập quán sinh hoạt giữa hai vùng Cấm địa của Thần. Càng vào sâu thì sự khác biệt càng trở nên rõ ràng.
Khi vừa đến một quan khẩu bỗng phía trước bỗng có ánh sáng đầy màu sắc lóe sáng, bên trên một tòa nhà bỗng có một hàng phi thuyền tạo hình kỳ quái bay ra.
Tạo hình của những chiếc phi thuyền này có phần giống với máy bay có ở kiếp trước của Tần Vô Song, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc ấy, phía trước của phi thuyền xuất hiện một bóng người, người này có thân hình huyền ảo, đi lại rất tự tại, là một Thần đạo cường giả!
Người đó cũng tay cười nói:
- Dám hỏi đây có phải khách quý đến từ tám môn Thiên Đế Sơn?
Nhân vật đứng đầu bên tám môn Thiên Đế Sơn, cũng chính là Ngự đệ Thân vương của Thiên Đế bệ hạ, Tân Thiên Thần đáp lễ, mỉm cười:
- Chính là bọn ta, xin hỏi các hạ là…
Người đó mặc trường bào, để một vài sợi vải mảnh rủ xuống, khí chất có phần giống tiên nhân.
- Quả nhiên là chư vị khách quý. Rất tốt! Tại hạ Lục Nhất Tiếu ở Phi Hồng Đạo Trường thuộc Côn Luân Tiên Tông, phụng mệnh pháp chỉ của Tiên Tông đến nghênh đón chư vị khách quý. Tám sáu bốn mươi tám, vừa đúng bốn mươi tám người, vì thế ta đoán chư vị là quý khách từ tám môn Thiên Đế Sơn.
- Ha ha, Lục huynh thật có lòng!
Tân Thiên Thần tỏ ra có phần muốn kết giao, cười:
- Ta đang sầu lòng không biết làm sao để đến Côn Luân Tiên Tông đây.
Lục Nhất Tiếu chỉ phi thuyền phía sau mình, cười nói:
- Đây là phi thuyền Tiên Diệp đặc phái của Côn Luân Tiên Tông, không nhiều không ít, vừa đủ số phi thuyền. Mỗi tông một cỗ, chư vị, mời!
Tân Thiên Thần có phần khó xử quay lại nhìn mọi người, trước khi xuất phát, điều thứ nhất trong ba điều Hiến pháp của Thiên Đế bệ hạ nói, tám môn Thiên Đế Sơn hành động tập thể, không được chia nhỏ. Nhưng nếu lên phi thuyền Tiên Diệp thì nhất định phải tách lẻ ra rồi, hình như không phù hợp với pháp chỉ của Thiên Đế bệ hạ.
Nhưng phi thuyền là do Côn Luân Tiên Tông phát đến, đó là Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì, địa vị cao hơn không ít so với Thiên Đế bệ hạ của Thiên Đế Sơn. Chỉ ý của Thiên Đế gặp phải lời mời của Đồ Đằng này thì có phần không bằng.
- Sao vậy?
Lục Nhất Tiếu cười:
- Chư vị bằng hữu có điều gì hoài nghi sao?
Tân Thiên Thần vội nói:
- Không dám, không dám!
Rồi chớp mắt, hắn quyết định hành sự linh hoạt, tình hình lúc này nếu khi về Thiên Đế bệ hạ biết cũng không trách tội, vậy là hắn vẫy tay:
- Mọi người chọn phi thuyền đi. Xin hỏi Lục huynh, đến Côn Luân Tiên Tông mất bao lâu?
Lục Nhất Tiếu cười thành thực:
- Cái này khó nói lắm. Nếu đi đường bình an, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì mười đến hai mươi ngày là đến. Nhưng nếu có chuyện gì thì cũng có thể mất một tháng. Nhưng Vạn Pháp Triều Tông Hội còn hơn một tháng nữa mới diễn ra, chắc chắn các vị sẽ thuận lợi đến nơi.
Tân Thiên Thần nghe vậy cũng yên tâm:
- Được rồi, mọi người lên thuyền đi!
Nếu là họ tự đi, ngự không phi hành, vào địa giới không rõ, muốn đến Côn Luân Tiên Tông ít nhất phải mất một tháng. Chính vì không thuộc địa hình nên họ mới xuất phát sớn một chút, cũng là để tránh xảy ra bất trắc.
Dù sao vẫn còn một hai tháng nữa mới tới Vạn Pháp Triều Tông Hội, vẫn còn đủ thời gian.
Thật ra tám môn Thiên Đế Sơn, ngoài Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thích đi chung với nhau ra, những tông môn còn lại cũng không thích hành động cùng tông môn khác.
Nghe thấy được lên phi thuyền Tiên Diệp để đi đương nhiên sẽ rất vui lòng. Tần Vân Nhiên đem theo vài đệ tử tiến lại một cỗ phi thuyền.
Tần Vô Song thấy độ lớn về thể tích của phi thuyền Tiên Diệp này cũng tương đương với máy bay ở kiếp trước của hắn. Nhưng dù nói về chất liệu hay tạo hình thì nó đều thể hiện sự hoàn mỹ hơn hẳn máy bay.
Tần Vô Song chép miệng, nếu đem những chiếc phi thuyền này xuyên việt về kiếp trước thì có thể đánh bại bất cứ cái máy bay nào. Hơn nữa nó lại thuần túy là dùng linh lực của tinh thạch làm động lực. Dù nói đến tốc độ hay mức độ an toàn thì nó đều vượt xa máy bay.
Đi đến trước cửa, Tần Vô Song bỗng nói với một đệ tử phụ trách đón tiếp ở bên cạnh:
- Các ngươi đón tiếp thế này là dành cho khách quý từ các vùng Cấm địa của Thần hay là chỉ với tám môn Thiên Đế Sơn của Hiên Viên Khâu mới như vậy?
Đệ tử đó cười không trả lời, chỉ giơ tay ra mời lên. Tần Vô Song chán nản, bị Tần Thái Trùng kéo vào.
Tần Thái Trùng cười:
- Vô Song huynh đệ đừng hỏi nữa. Chúng ta không cần tự mình ngự không phi hành, thế không phải là đỡ mệt sao?
Tần Vô Song cười khổ, cũng không tiện nói gì. Có Thần đạo cường giả như Nhị Chưởng môn ở đây, dù cái phi thuyền Tiên Diệp này có gì đáng nghi đi nữa hắn cũng không sợ.
Tám cỗ phi thuyền đều đến đón tận nơi, sau khi tất cả đã ổn định, phi thuyền khởi hành.
Đúng lúc tám cỗ phi thuyền khởi động, Lục Nhất Tiếu đứng phía ngoài bỗng lộ ra nụ cười trêu chọc:
- Ngân Thiền à, những việc ta giúp được chỉ có vậy thôi. Hà hà, đúng là trẻ con. Dù có cho những kẻ này chịu chút khổ thì cũng giải quyết được bao nhiêu uất hận chứ? Dù sao trước đây Kim Thiền chỉ bại dưới tay cường giả Hiên Viên Tộc, trút giận vào đám tiểu bối này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Chẳng qua là khiến thể diện của đám người Hiên Viên Tộc khó coi hơn một chút mà thôi.
Dứt lời, thân hình Lục Nhất Tiếu biến thành một đạo lưu quang vụt bay đi, tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp.
Nếu người của tám môn Thiên Đế Sơn nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Thân pháp của Lục Nhất Tiếu không ngờ lại còn hơn cả Tần Vân Nhiên hay Tân Thiên Thần, tốc độ nhanh hơn chớp xẹt đó quả thực đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần Đạo.
Nói về sáu người Tần gia, họ ngồi trong phi thuyền Tiên Diệp, không gian bên trong rất rộng, thừa chỗ cho sáu người họ. Nhưng chỗ họ ngồi hoàn toàn cách biệt với khu vực điểu khiển, hoàn toàn không thể nhìn được người ta điều khiển phi thuyền này thế nào.
Tần Hạo cảm nhận tốc độ của phi thuyền, nhìn những đám mây bay qua bên ngoài cảm khái nói:
- Có phải chúng ta đã quá dễ dàng tin tên Lục Nhất Tiếu đó không? Vạn nhất hắn lừa chúng ta lên với tâm địa gì đó thì không phải là không hay rồi không?
Đừng thấy Tần Hạo bình thường hành động nói năng không thực tế, lời nói này đã nói trúng tâm sự của mọi người.
Tần Hồng Nhạn bực mình mắng:
- Tiểu Hạo, đừng có nói chuyện đen đủi đi. Cái miệng ngươi quá là độc địa, nói gì cũng linh. Ta không muốn xảy ra chuyện gì đâu. Tốt nhất là ngậm mồm vào.
Tần Hạo cười hắc hắc:
- Ta không phải là lo cho mọi người sao chứ? Đại sư huynh, lẽ nào huynh không thấy lạ sao?
Tần Thái Trùng vốn là người lạc quan, lại qua loa cẩu thả, nói thẳng thì là chính là loại người lơ đễnh, phản ứng chậm chạp, hắn cười:
- Có Chưởng môn nhân ở đây, chẳng có gì phải lo lắng cả. Dù có kỳ lạ, dù phi thuyền có nổ tung thì với cảnh giới Thần đạo của Chưởng môn nhân, chúng ta cũng có thể thoát đi an toàn.
Tần Vô Song cười khổ:
- Đại sư huynh, thôi đừng đùa nữa!
Tần Thái Trùng cười ha ha:
- Vô Song huynh đệ, không phải ngươi cũng tin lời nói của Tiểu Hạo đấy chứ?
Tần Vô Song không hứng thú mấy với những lời của Tần Hạo nhưng từ sau khi lên phi thuyền hắn đã có một dự cảm không lành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn cứ cảm thấy như lên thuyền giặc vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không hiểu. Nếu đây là do Côn Luân Tiên Tông phái đến thì Côn Luân Tiên Tông căn bản không có động cơ để đối phó với họ. Với thực lực của Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì, muốn đối phó với họ không cần phải đại động can qua như vậy. Phái một cường giả thần bí đến ngăn cản là đủ rồi.
Vì thế mới nói Tần Vô Song đang vô cùng mông lung, đặc biệt là nhìn cái không gian này, quá rộng khiến cho người ta thấy bất an.
Tần Chi Trữ là người bình tĩnh nhất, nhắm mắt lại coi như không biết gì hết.
- Nhị Chưởng môn thấy sao?
Tần Hạo không kìm được hỏi.
Tần Vân Nhiên cười:
- Rất đơn giản, nếu Côn Luân Tiên Tông muốn đối phó với tám môn Thiên Đế Sơn thì dù với bất cứ phương thức nào chúng ta cũng không thể tránh được. Nếu không phải Côn Luân Tiên Tông ra tay, nếu các thế lực khác của Mộng Huyễn Thiên Trì muốn nhằm vào chúng ta thì không dễ dàng như thế đâu. Vì thế, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa! Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi.
Khẩu khí của Nhị Chưởng môn còn bình tĩnh hơn cả Tần Thái Trùng. Tần Vô Song gãi mũi, trong lòng cười khổ:
- Nhị Chưởng môn còn qua loa hơn cả Thái Trùng sư huynh ấy chứ. Nhưng mình thấy có lẽ Nhị Chưởng môn cố tình như vậy. Dù có nhìn ra được điều gì thì Nhị Chưởng môn cũng sẽ không nói ra để mọi người được an tâm.
Phi thuyền Tiên Diệp bay rất nhanh, những người bên trong ai cũng có tâm sự riêng. Tần Vô Song thấy Nhị Chưởng môn bình tĩnh như vậy, lo lắng cũng vơi bớt được phần nào.
Đúng lúc Tần Vô Song bình tĩnh lại thì phi thuyền bỗng rung lên, rồi tiếp tục lắc lư dữ dội.
Kiếp trước Tần Vô Song thường xuyên đi máy bay cũng thường gặp việc máy bay đi qua tầng khí có dòng khí lưu bất ổn định, nhưng tình hình này lại không giống như máy bay lắc lư.
Mỗi lần phi thuyền lắc lư là bên trong lại lóe lên một thứ ánh sáng xanh lam kỳ dị, vô số những tia sáng như những con rắn độc tuôn ra từ khắp nơi quấn lấy sáu người
/1046
|