Edit: Frenalis
Rạng sáng 5 giờ, trong bóng tối Chu Lạc Sâm tỉnh dậy. Anh nhìn lướt qua Phương Y đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng buông cô ra và rời khỏi giường lớn.
Rèm cửa khách sạn che chắn ánh sáng rất tốt, hơn nữa lúc này vẫn còn sớm, nên trong phòng tối mịt. Anh bước lên thảm, không một tiếng động rời khỏi phòng của Phương Y, định quay lại phòng của mình.
Nhưng khi quay đầu lại, anh phát hiện ra Lâm Tư đang đứng trước cửa phòng mình, há hốc mồm nhìn anh.
Chu Lạc Sâm nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Lâm Tư? Sao dậy sớm vậy?”
Lâm Tư nhìn vào căn phòng Chu Lạc Sâm vừa đi ra, không chắc chắn hỏi: “Luật sư Chu, tôi không nhìn nhầm chứ?”
Chu Lạc Sâm nhìn theo tầm mắt của cô đến cửa phòng Phương Y, hờ hững hỏi: “Cô đã ở đây chờ bao lâu rồi?”
Lâm Tư nói khẽ: “Không lâu, hơn mười phút...”
Chu Lạc Sâm gật đầu, không hề có ý định giải thích: “Vừa rồi tôi định đi chạy bộ buổi sáng, tình cờ gặp Phương Y mở cửa, phòng của cô ấy bị hỏng khóa nước, muốn tìm người sửa. Tôi thấy vấn đề không lớn nên đã giúp đỡ tạm thời. Buổi sáng sớm, nhân viên khách sạn cũng không đến nhanh được, để nước chảy tràn lan sẽ rất phiền toái.”
Lâm Tư hiểu ra, “À” một tiếng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ suy tư.
Chu Lạc Sâm lãnh đạm hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Tư nhớ ra chuyện chính, vội vàng nói: “Vừa rồi Mộc tổng gọi điện thoại nói, công ty Âu Nặc biết chúng ta đến đây, đang dẫn người đến gặp chúng ta.”
Mộc Tử Lâm là thân chủ lần này của Chu Lạc Sâm, là ông chủ của một công ty tư nhân quy mô không nhỏ ở Cảnh Dương. Công ty Âu Nặc là đối thủ cạnh tranh của Mộc Tử Lâm, họ dẫn người đến tìm, chắc chắn không có ý tốt.
Chu Lạc Sâm không do dự nói: “Muốn đến thì đến, có chuyện gì gọi bảo an là được.”
An ninh ở khách sạn lớn đều được đảm bảo tốt, nên Lâm Tư cũng không quá lo lắng. Cô gật đầu, đang định về phòng, liền thấy Phương Y mở cửa phòng đi ra, nên thuận miệng hỏi: “Khóa nước đã sửa chưa?”
Chu Lạc Sâm nghe vậy nhíu mày nhìn Phương Y. Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm rồi nhìn Lâm Tư, chỉ ngẩn người một chút rồi nói: “Ừ, cảm ơn đã quan tâm.”
Lâm Tư hừ một tiếng trở về phòng, lúc đóng cửa bỗng nhiên quay sang Chu Lạc Sâm nói: “Luật sư Chu, lát nữa đi ăn sáng cùng nhé, nghe nói bữa sáng ở đây rất ngon.”
Chu Lạc Sâm không nói đồng ý hay không đồng ý, Lâm Tư coi như anh đã đồng ý, lòng tràn đầy vui mừng mà bước vào phòng.
Chu Lạc Sâm và Phương Y im lặng đứng song song. Chu Lạc Sâm muốn nói chuyện, nhưng môi mím chặt, không biết nên nói gì. Là một luật sư ăn nói lưu loát, vậy mà cũng có lúc không biết nói gì, thật là trớ trêu.
Phương Y thấy anh vẻ mặt khó nói, liếc nhìn đồng hồ: “Mới 6 giờ sáng, luật sư Chu muốn đi chạy bộ buổi sáng sao?”
Cô không nhắc đến chuyện xảy ra trước đó, coi như cấp cho Chu Lạc Sâm bậc thang leo xuống. Chu Lạc Sâm không đoán được suy nghĩ của cô, liếc mắt nhìn cô, không biết cô lấy cớ lừa gạt Lâm Tư hay đã biết gì đó.
Nếu là trường hợp trước, việc cô không nhắc đến chuyện này có thể giải thích là muốn làm tốt cho cấp trên, nhưng nếu là trường hợp sau...
“Luật sư Chu?” Phương Y thấy anh không nói gì, lại gọi anh một tiếng.
Lần này Chu Lạc Sâm trả lời cô, giọng điệu bình tĩnh: “Ừ, cô dậy sớm nhỉ.”
Phương Y hơi mỉm cười, coi như đáp lời. Cô trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Luật sư Chu, phòng tôi không có khóa an toàn, phòng anh có không? Khách sạn tốt như vậy, lẽ nào không có khóa an toàn?”
Nếu cô chỉ nói nửa câu đầu tiên, anh chắc chắn sẽ nói phòng anh cũng không có. Nhưng sự thật là, phòng cô là phòng duy nhất trong toàn bộ khách sạn không có khóa an toàn. Ai là người sắp xếp chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt sáng quắc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lấp lánh ánh sáng khó tả. Chu Lạc Sâm bị cô nhìn chằm chằm như vậy cũng không hề xấu hổ hay khẩn trương, anh bình tĩnh nói: “Phòng tôi có, phòng cô không có thì đổi phòng khác.”
(Editor: anh Chu mặt dày như xi măng luôn á)
Phương Y thực sự rất bội phục sự bình tĩnh của Chu Lạc Sâm lúc này, cô thở dài có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, cứ vậy đi.” Nói xong, cô quay trở về phòng và đóng cửa lại.
Chu Lạc Sâm vẫn là lần đầu bị ăn bế môn canh của phụ nữ, mặc dù anh cũng không có ý định quay lại phòng của cô. Anh nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi quay lại phòng mình gọi điện thoại cho bộ phận lễ tân yêu cầu lắp đặt khóa an toàn cho phòng Phương Y. Không lâu sau, có người đến phòng Phương Y để lắp đặt khóa an toàn.
Anh trở lại phòng mình, nằm trên giường lấy thẻ phòng ra khỏi túi áo sơ mi, một tay gối lên sau đầu một tay nhéo tấm thẻ nghiên cứu, đôi mắt thon dài xuyên thấu qua cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tinh xảo. Cuối cùng ném tấm thẻ vào ngăn kéo, không lấy ra nữa.
Thời điểm ăn sáng, Chu Lạc Sâm thực sự ăn cùng Lâm Tư, Doãn Triết Ngạn cũng đi theo.
Chu Lạc Sâm và Lâm Tư ngồi một bên, Phương Y và Doãn Triết Ngạn ngồi một bên. Bốn người im lặng ăn sáng, ai cũng biết cấp trên điển trai lịch lãm này không thích nói chuyện khi ăn.
Nhưng bữa sáng này không được yên bình. Nhóm người công ty Âu Nặc đoán nhóm người Chu Lạc Sâm đang ăn sáng, cho nên họ tìm đến nơi này. Khi bọn họ phát hiện ra nhóm Chu Lạc Sâm, lập tức kích động vây quanh bàn anh.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nhìn lướt qua những người xung quanh, liếc mắt về phía Doãn Triết Ngạn. Doãn Triết Ngạn nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, không nói lời nào liền cúp máy. Nhóm người kích động không hề hay biết.
“Anh chính là Chu Lạc Sâm!” Một người đàn ông cao lớn dẫn đầu nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt phẫn nộ.
Phương Y bị tư thế này dọa sợ, người đàn ông này đứng ngay sau cô, gần như sát người, khiến cô run rẩy.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn sang chỗ cô, bình tĩnh nói: “Tôi là Chu Lạc Sâm, có chuyện gì thì nói đi.”
Người đàn ông đó thấy mình đã tìm được chính chủ, lập tức đi đến trước mặt Chu Lạc Sâm, có vẻ như muốn tấn công anh. Những người bên cạnh hắn đã kịp thời ngăn cản, khuyên hắn bình tĩnh. Nếu hắn thực sự tấn công một luật sư như Chu Lạc Sâm, cuối cùng khi ra toà bọn họ sẽ ở thế hạ phong.
Người đàn ông đó bị ngăn cản, rất khó chịu vùng vẫy một chút, sau đó bắt đầu chửi bới.
Phương Y lo lắng nhìn sang bên kia, nghe người đàn ông đó lẩm bẩm không ngừng, cho đến khi một nhóm nhân viên bảo an xông vào đưa tất cả bọn họ đi.
Phương Y nghe những lời của người đàn ông đó, đại khái là đang chỉ trích Chu Lạc Sâm biện hộ cho người có tội và đổ hết trách nhiệm cho công ty Âu Nặc - đối thủ của thân chủ. Công ty Âu Nặc, bao gồm cả lãnh đạo và nhân viên phụ trách, đều bị liên lụy, họ vô cùng phẫn nộ trước sự bất công này, nhưng Chu Lạc Sâm là một luật sư biện hộ có bản lĩnh, bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được luật sư tố tụng thích hợp, cuối cùng liền đem cơn giận trút lên người Chu Lạc Sâm.
Kỳ thật, Chu Lạc Sâm là một luật sư, đạo đức nghề nghiệp của anh bắt buộc anh phải chịu trách nhiệm cho thân chủ của mình và bảo vệ lợi ích của họ, bất kể họ đúng hay sai. Ngay cả khi một người phạm tội tày trời, họ vẫn có quyền được bào chữa theo luật pháp. Sau khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, và luật sư chỉ đóng vai trò là người tham gia trong quá trình này. Tới gặp luật sư truy cứu cái gọi là “chính nghĩa”, cũng giống như làm cho toà án đồng tình với kẻ yếu đều là buồn cười.
Một người đàn ông giết người vì không chịu nổi bị tống tiền, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật cho hành động của mình, có bao giờ thấy thẩm phán xử vô tội chưa?
Bữa sáng hôm đó thật là khó chịu. Sau một hồi náo loạn, tất cả mọi người đều không ăn và chuẩn bị rời đi. Lúc họ đi, những người đang ăn sáng xung quanh đều nhìn lén họ. Phương Y nhìn những người trợ lý của Chu Lạc Sâm dường như đã quen với những điều như vậy, cho nên cô cũng không bận tâm, nhưng thực tế vẫn có chút sợ hãi.
Trưa hôm đó, Chu Lạc Sâm dẫn mọi người ra ngoài. Phương Y được yêu cầu làm trợ lý cho Lâm Tư, Lâm Tư ở năng lực công việc không thể nghi ngờ. Mặc dù cô đã dành cả đêm hôm qua để xem tài liệu, nhưng thực tế nó không giúp ích gì cho cô.
Thời điểm gặp mặt thân chủ, Chu Lạc Sâm chỉ dẫn theo Doãn Triết Ngạn, Lâm Tư và Phương Y đều ở lại trên xe. Lâm Tư đang xem điện thoại, đoán rằng Chu Lạc Sâm và những người khác sẽ không ra sớm như vậy, cho nên cô ta xuống xe để đi dạo quanh vùng phụ cận.
Phương Y nhìn bóng dáng của cô ta, cảm thấy cô ta đi cũng tốt, cũng tránh cho các cô bối rối khi đơn độc ở chung trên xe. Nhưng có vẻ như Lâm Tư đã ước tính sai thời gian, một tiếng sau Chu Lạc Sâm và Doãn Triết Ngạn đã ra ngoài. Bây giờ họ nên đi đâu để tìm cô ta?
“Luật sư Chu, Trợ lý Doãn.” Phương Y xuống xe chào, đợi họ đến gần rồi nói, “Cô Lâm nghĩ các anh vẫn sẽ ở lại một lúc nữa mới ra ngoài, cho nên cô ấy đã đi dạo.”
Chu Lạc Sâm nhìn biểu cảm của cô, nói với Doãn Triết Ngạn: “Cậu lái xe đi tìm cô ấy đi, tôi và Phương Y sẽ đi bộ về trước.”
Doãn Triết Ngạn nói: “Hay là để Lâm Tư đón xe về, tôi sẽ đưa luật sư Chu và Phương Y trở về.”
Chu Lạc Sâm lắc đầu, nói: “Phụ nữ một mình ở nơi khác không an toàn.” Dứt lời, anh vẫy tay với Phương Y, “Đi thôi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y gật đầu đuổi theo anh. Doãn Triết Ngạn nhìn bóng dáng của hai người họ, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm đầy ẩn ý.
Chu Lạc Sâm dẫn Phương Y đi dạo dọc theo con đường, hai người vai kề vai, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút sự chú ý của không ít người.
Họ im lặng đi trong hơn mười phút, xung quanh càng có nhiều người hơn, có vẻ như đang đi vào khu vực náo nhiệt. Phương Y nhàm chán nhìn các cửa hàng hai bên đường, tất cả đều là những cửa hàng chuyên bán hàng hiệu xa xỉ, ban đầu cô còn có chút hứng thú nhìn ngắm nhưng hiện tại đã chán.
Chu Lạc Sâm đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức cao cấp nổi tiếng, nói với cô: “Vào xem.”
Phương Y chưa kịp trả lời, anh đã đi vào trước, cô đành phải đi theo.
Phương Y chậm rì rì đi theo sau Chu Lạc Sâm, nhạy bén nhận ra anh đang nhìn đồ trang sức nữ, cô thầm nghĩ, đây là muốn mua tặng cho ai? Chẳng lẽ... Phương Y bất giác cảm thấy có gai nhọn trong lòng, cô bắt đầu âm thầm đánh giá những món đồ anh đang xem, mỗi món trang sức đều vô cùng đắt tiền.
Chu Lạc Sâm nhìn một vài chiếc vòng tay, đột nhiên hỏi Phương Y: “Em nghĩ sao về những lời nói của những người lúc sáng nay?”
Phương Y chớp mắt, nhận ra anh đang đề cập đến những lời lăng mạ của nhân viên công ty Âu Nặc sáng nay. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô nói: “Tôi nghĩ không ai muốn những kẻ xấu thực sự ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục gây hại cho xã hội. Nhưng tôi cũng biết trách nhiệm của một luật sư. Tôi biết luật sư Chu làm công việc này, anh phải làm gương tốt và cố gắng hết sức để bảo vệ lợi ích của thân chủ. Cho nên tôi không có ý kiến gì, cái này là bình thường.”
Chu Lạc Sâm cười nhạt một tiếng, có chút tự giễu: “Trường hợp này sẽ không xảy ra với Hình Tứ, nhưng nó lại thường xuyên xảy ra với tôi. Em không thấy vậy sao?”
Phương Y không biết nên nói gì. Không lẽ cô nên nói thẳng rằng luật sư Hình chỉ bào chữa cho nguyên cáo, họ đều là nạn nhân, nhưng hầu hết thân chủ của luật sư Chu đều là bị cáo, họ đều là người giàu có sao?
Phương Y im lặng, Chu Lạc Sâm cũng không nói gì. Anh dường như đang bối rối về điều gì đó, dẫn Phương Y đi dạo trong cửa hàng trang sức một lúc lâu rồi mới lên tiếng lần nữa, hỏi một câu không liên quan đến công việc: “Em thích cái nào?” Anh chỉ vào hai chiếc vòng tay trong quầy.
Phương Y cho rằng anh chỉ đang tham khảo ý kiến của người hỗ trợ là cô, cho nên cô thành thật trả lời: “Nếu là tôi, tôi thích chiếc bên trái hơn, nhưng nếu để tặng quà, chiếc bên phải có vẻ phù hợp hơn.”
Chiếc vòng tay bên phải được nạm rất nhiều kim cương lấp lánh, sẽ rất ấn tượng khi được tặng, trong khi chiếc vòng tay bên trái tuy không có nhiều kim cương như vậy nhưng có vẻ đẹp tinh tế, kín đáo mà sang trọng lại càng hấp dẫn người ta hơn.
Chu Lạc Sâm dường như hài lòng với câu trả lời của cô, anh trực tiếp yêu cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc vòng tay bên trái và thanh toán bằng thẻ.
Phương Y nhìn hành động của anh, một suy đoán nảy ra trong đầu khiến tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, Chu Lạc Sâm và Phương Y đứng bên đường đợi Doãn Triết Ngạn, ước tính Doãn Triết Ngạn sẽ đến trong vòng năm phút và họ có thể về khách sạn ngay sau đó.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nghiêng người nhìn Phương Y, cô đang cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng che giấu sự khẩn trương của mình.
Trong lúc cô đang chơi điện thoại, liền thấy những ngón tay thon dài trắng nõn của Chu Lạc Sâm cầm chiếc hộp đựng vòng tay mới mua đưa cho cô. Ngay lập tức cô sững sờ, nhìn anh không chớp mắt.
“Tặng em.” Chu Lạc Sâm nói ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa.
Phương Y vội vàng nói: “Cái này quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Thấy cô từ chối, Chu Lạc Sâm nhíu mày, trực tiếp nhét cái hộp vào ba lô của cô, nhìn ra đường, nói: “Doãn Triết Ngạn sắp đến, chúng ta nói chuyện sau. Để ở chỗ em trước, tối nay tôi sẽ đến phòng em.”
Phương Y đang định lấy cái hộp ra đột ngột dừng lại vì câu nói của anh, cô khó xừ nhìn anh, lông mày nhíu chặt.
Chu Lạc Sâm không nhìn cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ đang di chuyển, ngay lúc đó, tai anh bỗng vang lên giọng nói can đảm của Phương Y: “Luật sư Chu, anh đang theo đuổi tôi sao?”
Chu Lạc Sâm không ngờ cô có can đảm hỏi câu này, anh ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt rối rắm cùng khẩn trương của cô, khóe miệng anh không nhịn được cong lên.
Đúng lúc này có chiếc xe dừng ở trước mặt họ, Doãn Triết Ngạn xuống xe giúp mở cửa. Chu Lạc Sâm mới trả lời câu hỏi của Phương Y.
Giọng anh vẫn như cũ, nhưng ngữ điệu lại nhu hoà rất nhiều, rủ rỉ êm tai nói đúng một chữ: “Đúng!”
Phương Y cứng người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm mà không cử động. Anh lên xe, ngồi vào ghế lái, cửa xe phụ đóng lại, cô từ bên ngoài nhìn vào trong không thấy bóng dáng anh dù chỉ một chút.
Doãn Triết Ngạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Trông cô như bị đả kích nặng nề.”
Phương Y lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói: “Không có gì, cảm ơn anh đã giúp đỡ, trợ lý Doãn.”
Dứt lời, cô nhanh chóng bước lên xe.
Vị trí của cô ở phía sau bên ghế phụ. Khi ngồi xuống, cô theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Chu Lạc Sâm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt nóng bỏng của anh như thiêu đốt hai má cô, khiến cô cúi thấp đầu xuống, hận không thể chui vào gầm xe trốn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Rạng sáng 5 giờ, trong bóng tối Chu Lạc Sâm tỉnh dậy. Anh nhìn lướt qua Phương Y đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng buông cô ra và rời khỏi giường lớn.
Rèm cửa khách sạn che chắn ánh sáng rất tốt, hơn nữa lúc này vẫn còn sớm, nên trong phòng tối mịt. Anh bước lên thảm, không một tiếng động rời khỏi phòng của Phương Y, định quay lại phòng của mình.
Nhưng khi quay đầu lại, anh phát hiện ra Lâm Tư đang đứng trước cửa phòng mình, há hốc mồm nhìn anh.
Chu Lạc Sâm nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Lâm Tư? Sao dậy sớm vậy?”
Lâm Tư nhìn vào căn phòng Chu Lạc Sâm vừa đi ra, không chắc chắn hỏi: “Luật sư Chu, tôi không nhìn nhầm chứ?”
Chu Lạc Sâm nhìn theo tầm mắt của cô đến cửa phòng Phương Y, hờ hững hỏi: “Cô đã ở đây chờ bao lâu rồi?”
Lâm Tư nói khẽ: “Không lâu, hơn mười phút...”
Chu Lạc Sâm gật đầu, không hề có ý định giải thích: “Vừa rồi tôi định đi chạy bộ buổi sáng, tình cờ gặp Phương Y mở cửa, phòng của cô ấy bị hỏng khóa nước, muốn tìm người sửa. Tôi thấy vấn đề không lớn nên đã giúp đỡ tạm thời. Buổi sáng sớm, nhân viên khách sạn cũng không đến nhanh được, để nước chảy tràn lan sẽ rất phiền toái.”
Lâm Tư hiểu ra, “À” một tiếng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ suy tư.
Chu Lạc Sâm lãnh đạm hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Tư nhớ ra chuyện chính, vội vàng nói: “Vừa rồi Mộc tổng gọi điện thoại nói, công ty Âu Nặc biết chúng ta đến đây, đang dẫn người đến gặp chúng ta.”
Mộc Tử Lâm là thân chủ lần này của Chu Lạc Sâm, là ông chủ của một công ty tư nhân quy mô không nhỏ ở Cảnh Dương. Công ty Âu Nặc là đối thủ cạnh tranh của Mộc Tử Lâm, họ dẫn người đến tìm, chắc chắn không có ý tốt.
Chu Lạc Sâm không do dự nói: “Muốn đến thì đến, có chuyện gì gọi bảo an là được.”
An ninh ở khách sạn lớn đều được đảm bảo tốt, nên Lâm Tư cũng không quá lo lắng. Cô gật đầu, đang định về phòng, liền thấy Phương Y mở cửa phòng đi ra, nên thuận miệng hỏi: “Khóa nước đã sửa chưa?”
Chu Lạc Sâm nghe vậy nhíu mày nhìn Phương Y. Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm rồi nhìn Lâm Tư, chỉ ngẩn người một chút rồi nói: “Ừ, cảm ơn đã quan tâm.”
Lâm Tư hừ một tiếng trở về phòng, lúc đóng cửa bỗng nhiên quay sang Chu Lạc Sâm nói: “Luật sư Chu, lát nữa đi ăn sáng cùng nhé, nghe nói bữa sáng ở đây rất ngon.”
Chu Lạc Sâm không nói đồng ý hay không đồng ý, Lâm Tư coi như anh đã đồng ý, lòng tràn đầy vui mừng mà bước vào phòng.
Chu Lạc Sâm và Phương Y im lặng đứng song song. Chu Lạc Sâm muốn nói chuyện, nhưng môi mím chặt, không biết nên nói gì. Là một luật sư ăn nói lưu loát, vậy mà cũng có lúc không biết nói gì, thật là trớ trêu.
Phương Y thấy anh vẻ mặt khó nói, liếc nhìn đồng hồ: “Mới 6 giờ sáng, luật sư Chu muốn đi chạy bộ buổi sáng sao?”
Cô không nhắc đến chuyện xảy ra trước đó, coi như cấp cho Chu Lạc Sâm bậc thang leo xuống. Chu Lạc Sâm không đoán được suy nghĩ của cô, liếc mắt nhìn cô, không biết cô lấy cớ lừa gạt Lâm Tư hay đã biết gì đó.
Nếu là trường hợp trước, việc cô không nhắc đến chuyện này có thể giải thích là muốn làm tốt cho cấp trên, nhưng nếu là trường hợp sau...
“Luật sư Chu?” Phương Y thấy anh không nói gì, lại gọi anh một tiếng.
Lần này Chu Lạc Sâm trả lời cô, giọng điệu bình tĩnh: “Ừ, cô dậy sớm nhỉ.”
Phương Y hơi mỉm cười, coi như đáp lời. Cô trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Luật sư Chu, phòng tôi không có khóa an toàn, phòng anh có không? Khách sạn tốt như vậy, lẽ nào không có khóa an toàn?”
Nếu cô chỉ nói nửa câu đầu tiên, anh chắc chắn sẽ nói phòng anh cũng không có. Nhưng sự thật là, phòng cô là phòng duy nhất trong toàn bộ khách sạn không có khóa an toàn. Ai là người sắp xếp chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt sáng quắc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lấp lánh ánh sáng khó tả. Chu Lạc Sâm bị cô nhìn chằm chằm như vậy cũng không hề xấu hổ hay khẩn trương, anh bình tĩnh nói: “Phòng tôi có, phòng cô không có thì đổi phòng khác.”
(Editor: anh Chu mặt dày như xi măng luôn á)
Phương Y thực sự rất bội phục sự bình tĩnh của Chu Lạc Sâm lúc này, cô thở dài có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, cứ vậy đi.” Nói xong, cô quay trở về phòng và đóng cửa lại.
Chu Lạc Sâm vẫn là lần đầu bị ăn bế môn canh của phụ nữ, mặc dù anh cũng không có ý định quay lại phòng của cô. Anh nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi quay lại phòng mình gọi điện thoại cho bộ phận lễ tân yêu cầu lắp đặt khóa an toàn cho phòng Phương Y. Không lâu sau, có người đến phòng Phương Y để lắp đặt khóa an toàn.
Anh trở lại phòng mình, nằm trên giường lấy thẻ phòng ra khỏi túi áo sơ mi, một tay gối lên sau đầu một tay nhéo tấm thẻ nghiên cứu, đôi mắt thon dài xuyên thấu qua cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tinh xảo. Cuối cùng ném tấm thẻ vào ngăn kéo, không lấy ra nữa.
Thời điểm ăn sáng, Chu Lạc Sâm thực sự ăn cùng Lâm Tư, Doãn Triết Ngạn cũng đi theo.
Chu Lạc Sâm và Lâm Tư ngồi một bên, Phương Y và Doãn Triết Ngạn ngồi một bên. Bốn người im lặng ăn sáng, ai cũng biết cấp trên điển trai lịch lãm này không thích nói chuyện khi ăn.
Nhưng bữa sáng này không được yên bình. Nhóm người công ty Âu Nặc đoán nhóm người Chu Lạc Sâm đang ăn sáng, cho nên họ tìm đến nơi này. Khi bọn họ phát hiện ra nhóm Chu Lạc Sâm, lập tức kích động vây quanh bàn anh.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nhìn lướt qua những người xung quanh, liếc mắt về phía Doãn Triết Ngạn. Doãn Triết Ngạn nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, không nói lời nào liền cúp máy. Nhóm người kích động không hề hay biết.
“Anh chính là Chu Lạc Sâm!” Một người đàn ông cao lớn dẫn đầu nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt phẫn nộ.
Phương Y bị tư thế này dọa sợ, người đàn ông này đứng ngay sau cô, gần như sát người, khiến cô run rẩy.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn sang chỗ cô, bình tĩnh nói: “Tôi là Chu Lạc Sâm, có chuyện gì thì nói đi.”
Người đàn ông đó thấy mình đã tìm được chính chủ, lập tức đi đến trước mặt Chu Lạc Sâm, có vẻ như muốn tấn công anh. Những người bên cạnh hắn đã kịp thời ngăn cản, khuyên hắn bình tĩnh. Nếu hắn thực sự tấn công một luật sư như Chu Lạc Sâm, cuối cùng khi ra toà bọn họ sẽ ở thế hạ phong.
Người đàn ông đó bị ngăn cản, rất khó chịu vùng vẫy một chút, sau đó bắt đầu chửi bới.
Phương Y lo lắng nhìn sang bên kia, nghe người đàn ông đó lẩm bẩm không ngừng, cho đến khi một nhóm nhân viên bảo an xông vào đưa tất cả bọn họ đi.
Phương Y nghe những lời của người đàn ông đó, đại khái là đang chỉ trích Chu Lạc Sâm biện hộ cho người có tội và đổ hết trách nhiệm cho công ty Âu Nặc - đối thủ của thân chủ. Công ty Âu Nặc, bao gồm cả lãnh đạo và nhân viên phụ trách, đều bị liên lụy, họ vô cùng phẫn nộ trước sự bất công này, nhưng Chu Lạc Sâm là một luật sư biện hộ có bản lĩnh, bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được luật sư tố tụng thích hợp, cuối cùng liền đem cơn giận trút lên người Chu Lạc Sâm.
Kỳ thật, Chu Lạc Sâm là một luật sư, đạo đức nghề nghiệp của anh bắt buộc anh phải chịu trách nhiệm cho thân chủ của mình và bảo vệ lợi ích của họ, bất kể họ đúng hay sai. Ngay cả khi một người phạm tội tày trời, họ vẫn có quyền được bào chữa theo luật pháp. Sau khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, và luật sư chỉ đóng vai trò là người tham gia trong quá trình này. Tới gặp luật sư truy cứu cái gọi là “chính nghĩa”, cũng giống như làm cho toà án đồng tình với kẻ yếu đều là buồn cười.
Một người đàn ông giết người vì không chịu nổi bị tống tiền, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật cho hành động của mình, có bao giờ thấy thẩm phán xử vô tội chưa?
Bữa sáng hôm đó thật là khó chịu. Sau một hồi náo loạn, tất cả mọi người đều không ăn và chuẩn bị rời đi. Lúc họ đi, những người đang ăn sáng xung quanh đều nhìn lén họ. Phương Y nhìn những người trợ lý của Chu Lạc Sâm dường như đã quen với những điều như vậy, cho nên cô cũng không bận tâm, nhưng thực tế vẫn có chút sợ hãi.
Trưa hôm đó, Chu Lạc Sâm dẫn mọi người ra ngoài. Phương Y được yêu cầu làm trợ lý cho Lâm Tư, Lâm Tư ở năng lực công việc không thể nghi ngờ. Mặc dù cô đã dành cả đêm hôm qua để xem tài liệu, nhưng thực tế nó không giúp ích gì cho cô.
Thời điểm gặp mặt thân chủ, Chu Lạc Sâm chỉ dẫn theo Doãn Triết Ngạn, Lâm Tư và Phương Y đều ở lại trên xe. Lâm Tư đang xem điện thoại, đoán rằng Chu Lạc Sâm và những người khác sẽ không ra sớm như vậy, cho nên cô ta xuống xe để đi dạo quanh vùng phụ cận.
Phương Y nhìn bóng dáng của cô ta, cảm thấy cô ta đi cũng tốt, cũng tránh cho các cô bối rối khi đơn độc ở chung trên xe. Nhưng có vẻ như Lâm Tư đã ước tính sai thời gian, một tiếng sau Chu Lạc Sâm và Doãn Triết Ngạn đã ra ngoài. Bây giờ họ nên đi đâu để tìm cô ta?
“Luật sư Chu, Trợ lý Doãn.” Phương Y xuống xe chào, đợi họ đến gần rồi nói, “Cô Lâm nghĩ các anh vẫn sẽ ở lại một lúc nữa mới ra ngoài, cho nên cô ấy đã đi dạo.”
Chu Lạc Sâm nhìn biểu cảm của cô, nói với Doãn Triết Ngạn: “Cậu lái xe đi tìm cô ấy đi, tôi và Phương Y sẽ đi bộ về trước.”
Doãn Triết Ngạn nói: “Hay là để Lâm Tư đón xe về, tôi sẽ đưa luật sư Chu và Phương Y trở về.”
Chu Lạc Sâm lắc đầu, nói: “Phụ nữ một mình ở nơi khác không an toàn.” Dứt lời, anh vẫy tay với Phương Y, “Đi thôi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y gật đầu đuổi theo anh. Doãn Triết Ngạn nhìn bóng dáng của hai người họ, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm đầy ẩn ý.
Chu Lạc Sâm dẫn Phương Y đi dạo dọc theo con đường, hai người vai kề vai, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút sự chú ý của không ít người.
Họ im lặng đi trong hơn mười phút, xung quanh càng có nhiều người hơn, có vẻ như đang đi vào khu vực náo nhiệt. Phương Y nhàm chán nhìn các cửa hàng hai bên đường, tất cả đều là những cửa hàng chuyên bán hàng hiệu xa xỉ, ban đầu cô còn có chút hứng thú nhìn ngắm nhưng hiện tại đã chán.
Chu Lạc Sâm đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức cao cấp nổi tiếng, nói với cô: “Vào xem.”
Phương Y chưa kịp trả lời, anh đã đi vào trước, cô đành phải đi theo.
Phương Y chậm rì rì đi theo sau Chu Lạc Sâm, nhạy bén nhận ra anh đang nhìn đồ trang sức nữ, cô thầm nghĩ, đây là muốn mua tặng cho ai? Chẳng lẽ... Phương Y bất giác cảm thấy có gai nhọn trong lòng, cô bắt đầu âm thầm đánh giá những món đồ anh đang xem, mỗi món trang sức đều vô cùng đắt tiền.
Chu Lạc Sâm nhìn một vài chiếc vòng tay, đột nhiên hỏi Phương Y: “Em nghĩ sao về những lời nói của những người lúc sáng nay?”
Phương Y chớp mắt, nhận ra anh đang đề cập đến những lời lăng mạ của nhân viên công ty Âu Nặc sáng nay. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô nói: “Tôi nghĩ không ai muốn những kẻ xấu thực sự ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục gây hại cho xã hội. Nhưng tôi cũng biết trách nhiệm của một luật sư. Tôi biết luật sư Chu làm công việc này, anh phải làm gương tốt và cố gắng hết sức để bảo vệ lợi ích của thân chủ. Cho nên tôi không có ý kiến gì, cái này là bình thường.”
Chu Lạc Sâm cười nhạt một tiếng, có chút tự giễu: “Trường hợp này sẽ không xảy ra với Hình Tứ, nhưng nó lại thường xuyên xảy ra với tôi. Em không thấy vậy sao?”
Phương Y không biết nên nói gì. Không lẽ cô nên nói thẳng rằng luật sư Hình chỉ bào chữa cho nguyên cáo, họ đều là nạn nhân, nhưng hầu hết thân chủ của luật sư Chu đều là bị cáo, họ đều là người giàu có sao?
Phương Y im lặng, Chu Lạc Sâm cũng không nói gì. Anh dường như đang bối rối về điều gì đó, dẫn Phương Y đi dạo trong cửa hàng trang sức một lúc lâu rồi mới lên tiếng lần nữa, hỏi một câu không liên quan đến công việc: “Em thích cái nào?” Anh chỉ vào hai chiếc vòng tay trong quầy.
Phương Y cho rằng anh chỉ đang tham khảo ý kiến của người hỗ trợ là cô, cho nên cô thành thật trả lời: “Nếu là tôi, tôi thích chiếc bên trái hơn, nhưng nếu để tặng quà, chiếc bên phải có vẻ phù hợp hơn.”
Chiếc vòng tay bên phải được nạm rất nhiều kim cương lấp lánh, sẽ rất ấn tượng khi được tặng, trong khi chiếc vòng tay bên trái tuy không có nhiều kim cương như vậy nhưng có vẻ đẹp tinh tế, kín đáo mà sang trọng lại càng hấp dẫn người ta hơn.
Chu Lạc Sâm dường như hài lòng với câu trả lời của cô, anh trực tiếp yêu cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc vòng tay bên trái và thanh toán bằng thẻ.
Phương Y nhìn hành động của anh, một suy đoán nảy ra trong đầu khiến tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, Chu Lạc Sâm và Phương Y đứng bên đường đợi Doãn Triết Ngạn, ước tính Doãn Triết Ngạn sẽ đến trong vòng năm phút và họ có thể về khách sạn ngay sau đó.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nghiêng người nhìn Phương Y, cô đang cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng che giấu sự khẩn trương của mình.
Trong lúc cô đang chơi điện thoại, liền thấy những ngón tay thon dài trắng nõn của Chu Lạc Sâm cầm chiếc hộp đựng vòng tay mới mua đưa cho cô. Ngay lập tức cô sững sờ, nhìn anh không chớp mắt.
“Tặng em.” Chu Lạc Sâm nói ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa.
Phương Y vội vàng nói: “Cái này quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Thấy cô từ chối, Chu Lạc Sâm nhíu mày, trực tiếp nhét cái hộp vào ba lô của cô, nhìn ra đường, nói: “Doãn Triết Ngạn sắp đến, chúng ta nói chuyện sau. Để ở chỗ em trước, tối nay tôi sẽ đến phòng em.”
Phương Y đang định lấy cái hộp ra đột ngột dừng lại vì câu nói của anh, cô khó xừ nhìn anh, lông mày nhíu chặt.
Chu Lạc Sâm không nhìn cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ đang di chuyển, ngay lúc đó, tai anh bỗng vang lên giọng nói can đảm của Phương Y: “Luật sư Chu, anh đang theo đuổi tôi sao?”
Chu Lạc Sâm không ngờ cô có can đảm hỏi câu này, anh ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt rối rắm cùng khẩn trương của cô, khóe miệng anh không nhịn được cong lên.
Đúng lúc này có chiếc xe dừng ở trước mặt họ, Doãn Triết Ngạn xuống xe giúp mở cửa. Chu Lạc Sâm mới trả lời câu hỏi của Phương Y.
Giọng anh vẫn như cũ, nhưng ngữ điệu lại nhu hoà rất nhiều, rủ rỉ êm tai nói đúng một chữ: “Đúng!”
Phương Y cứng người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm mà không cử động. Anh lên xe, ngồi vào ghế lái, cửa xe phụ đóng lại, cô từ bên ngoài nhìn vào trong không thấy bóng dáng anh dù chỉ một chút.
Doãn Triết Ngạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Trông cô như bị đả kích nặng nề.”
Phương Y lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói: “Không có gì, cảm ơn anh đã giúp đỡ, trợ lý Doãn.”
Dứt lời, cô nhanh chóng bước lên xe.
Vị trí của cô ở phía sau bên ghế phụ. Khi ngồi xuống, cô theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Chu Lạc Sâm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt nóng bỏng của anh như thiêu đốt hai má cô, khiến cô cúi thấp đầu xuống, hận không thể chui vào gầm xe trốn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
/72
|