Im A Devil!

Chương 25

/50


Gió đang thổi mạnh dần, tuyết cũng rơi ngày một nhiều hơn, không khí khô kèm theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Tuy nhiên, bạn vẫn có thể nhìn thấy vầng trăng lấp ló sau những khối mây dày và cảm nhận rõ rệt ánh sáng có phần kì ảo mà nó chiếu xuống bao phủ lấy mặt đất dưới chân.

Đêm khuya, ở khắp mọi nơi trực thuộc địa phận trường trung học này, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng cú kêu, tiếng dơi đập cánh hoặc hiếm hoi một vài tiếng ì ộp của lũ ếch nhái.

(Khung cảnh này đây, chỉ thiếu toà lâu đài ma nữa là đủ bộ T-T)

Thật là ngớ ngẩn khi ai đó ở ngoài vào lúc này, đúng không? Trừ phi họ bị mộng du hoặc là một kẻ dũng cảm quá mức!

Éc, vậy thì tại sao một đứa có chỉ số nhát chết cao ngất ngưởng như tôi lại đứng ở đây nhỉ, hơn nữa lại vào cái thời điểm này và bên cạnh một thằng cha có tính cách na ná bọn giết người hàng loạt nữa nhỉ?

Ai mà biết được! Đến tôi còn không hiểu tôi đang làm cái qué gì nữa là!

Ở đời có nhiều thứ khó lí giải lắm, kiểu như: “Tại sao con trai lại không mặc váy nhỉ???”

Tôi đang cảm thấy hết sức khó chịu.

Thứ nhất: lạnh quá mà tôi lại chỉ khoác có một cái áo mỏng.

Thứ hai, lạnh quá như thế mà hắn ngang nhiên “bốp” một phát cái mặt người ta vào quả ngực BÊ TÔNG CỐT THÉP đó của hắn, thử hỏi ai chịu được? (Trời rét sẽ đau hơn bình thường, đương nhiên!).

Thứ ba, hắn không thấy tôi đang khó chịu hay sao mà hắn lại còn lôi cái điệu cười đểu cáng mà tuýp nhân vật phản diện vẫn dùng đến mòn cả răng ra phô diễn trước mặt tôi chứ??? Cái đồ xấu xa!!!!!!! (Dù rằng, tôi buộc phải công nhận...... ừ thì hắn cười thế nào cũng vẫn cứ đẹp trai, lại còn nhất nữa, được chưa?)

_ Anh nghĩ mặt tôi là cái vỉ đập ruồi chắc?

_ Cô ám chỉ tôi là con ruồi? - hắn nhíu mày.

Hừ, bà còn định nói là con bọ hung cơ (thì đấy, đen sì y chang nhau) :))

_ Bọ hung??? - mắt hắn đổi sang gườm gườm tôi.

Éc, hắn lại đọc suy nghĩ của tôi, bà nội nó chứ >-< Coi chừng hắn thịt tôi thì toi. Giọng tôi bắt đầu lí nhí dần:

_ Sao anh lại cứ coi tôi là đồ chơi của anh thế?

_ Ở đời có nhiều thứ khó lí giải lắm, kiểu như: “Tại sao con trai lại không mặc váy nhỉ???”

_ Anh thôi nhại lại suy nghĩ của người khác đi!

Đừng bảo hắn nghĩ là tôi muốn hắn mặc váy vào nhá!!!!

_ Cô DÁM ra lệnh cho tôi à?

Hắn nói, đồng thời tôi thấy cổ tay mình bị siết chặt hơn, phải nói là đau. Tôi phát hoảng:

_ A...tôi...tôi lạnh...tôi muốn đi về!

Kiếm cớ chuồn thôi, dù gì hắn không biết lạnh nhưng tôi thì biết.

_ Nếu tôi bảo không?

_ Anh là bố của tôi chắc? – tôi đột nhiên bắn ra một câu không kiểm soát.

Hắn trợn tròn mắt, nhưng sau đó lại nhếch môi cười:

_ Được, thích thì chiều!

Chết tôi rồi, bị kết án tử hình rồi.

Cái tật “phun hết những gì mình nghĩ” nó lại chơi mình. Tôi vội vã nhắm tịt cả hai mắt, giết chóc chắc là sở thích của hắn.

Đã tự nói với bản thân bao nhiêu lần là phải kiềm chế suy nghĩ với lời nói của mình khi sống cạnh một kẻ “giết người nhưng pháp luật không sờ đến” rồi cơ mà (không rõ hắn có hiểu “pháp luật” là cái gì không?), sao tôi lại cứ...

Nhưng, tôi không thấy đau đớn gì hết, hắn chẳng làm gì tôi cả, trái lại tôi thấy người mình tự nhiên lại âm ấm, rồi mất trọng lượng, rồi...

_ OÁI!!!!!!!!

_ Hét cái gì, ai ăn thịt cô à?

Tôi đang ở cách mặt đất khoảng 100m, trong tay hắn. Hình như đây là lần thứ hai tôi được hắn bế thì phải, xấu hổ chết đi được Tim tôi đập thình thịch như ai đó đánh trống trong lồng ngực, hắn định đưa tôi đi đâu đây???

ôi không dám nhìn xuống bên dưới, cũng không dám nhìn đi đâu hết, chỉ cúi gằm xuống cắm mắt vào...... đùi của mình (éc, thì hắn đang bế tôi mà!!!). Với lại nhìn xuống đất từ độ cao này rất dễ bị choáng, hơn nữa, nhìn lên thì......omg, tôi sợ hắn!!!

Nói thật nhé, từ lúc chứng kiến cảnh hắn ta một tay “tiễn” cô “vợ” xấu số về địa ngục, tôi từ sợ hắn khoảng 80% (có nhớ là lần trước hắn giết cái con kéc ma bự chảng đó như thế nào không, tôi nhớ là không đến 5s nữa) thì nay chỉ số sợ hãi của tôi nhảy phóc lên 90% òy. Tôi tin là nếu muốn giết tôi thì hắn không ngại bẩn người đâu, chẳng qua là vì một lí do nào đấy mà...... tôi cũng chả biết thôi.

Sao hắn bay chậm thế nhỉ, thua cả con chim sẻ! Tôi vừa nghĩ vừa bĩu môi, lần nào tôi cũng thấy hắn bay với tốc độ chỉ-thua-tên-lửa, chắc hôm nay bị trật khớp cũng nên(^^)

Tôi để ý thấy, tuyết luôn rơi tránh chỗ xung quanh tôi và hắn, và tôi thậm chí từ lúc nào không cảm thấy lạnh nữa, chỉ biết là bây giờ tôi đang rất ấm áp. Chắc hắn lại dùng phép à quên quỷ thuật gì đó nữa rồi, nghĩ kĩ thì hắn vẫn đáng yêu nhỉ?

Hừ, tự nhiên lại nhớ cái lần tôi mới đến đây, cái lần đầu hắn ta bế tôi đi......hạch sách cô hiệu trưởng ý, hắn còn doạ ném tôi xuống đất cho tan xương nát thịt nữa chứ, đúng là cái đồ xấu xa!!!! ( lời t/g: bé này buồn cười thật, vừa khen người ta đáng yêu xong đã lại....^^)

_ Rốt cuộc thì tôi đáng yêu hay là xấu xa đây hả?

Đột nhiên hắn đưa hai ngón tay xốc ngược cằm tôi lên(lúc này hắn đã đáp xuống đất rồi, trước cửa phòng 207,con khỉ, tưởng hắn đưa tôi đi chết chứ >_< ), vừa hỏi vừa cười đểu giả.

_ Anh là đồ đáng ghét!!!

Tôi nói, đồng thời cố nhấc cằm mình ra chỗ khác nhưng mà hắn vẫn cứ tóm chặt lấy, bà nội hắn chứ. Hồi đầu ý, tôi thấy hắn hơi đáng ghét tí thôi, đa phần là lạnh lùng với lại rất “kool”, bây giờ, tôi thấy hắn cứ như hồ ly đội lốt vậy.

_ Bây giờ thì lại hồ ly à?

_ Tôi bảo anh đừng có đọc suy nghĩ của tôi cơ mà!

Tôi bắt đầu điên tiết trở lại, quên luôn là cái cằm của mình đang ở trên tay hắn, cũng quên luôn cả việc đang “chọi” với ánh mắt RẤT-CHẾT-NGƯỜI của hắn, tôi gào lên:

_ Tên xấu xa, vô duyên kia, con giun xéo lắm cũng quằn nhớ, anh đừng có cậy thế cậy quyền cậy lắm khả năng cậy abcxyz......... gì đó của anh mà ức hiếp kẻ khác nhớ, ĐỪNG CÓ TƯỞNG MÌNH LÀ RỐN VŨ TRỤ!!!!!!!

Câu cuối tôi còn chỉ thẳng tay vào mặt hắn.

Tức xịt cả khói.

Hắn trố mắt nhìn tôi, chắc không ngờ tôi lại “anh hùng” như thế, hehe đến tôi còn không ngờ nữa là, để tí nữa về xem lại lịch coi có phải hôm nay là ngày phụ nữ vùng lên không

“Đùa!!! Máu anh hùng của mình rốt cuộc chỉ tồn tại có 5s >_< !!!” – tôi trộm nghĩ, sau khi toàn thân đột ngột trở về trạng thái sợ hãi ban đầu, bởi hắn thay vì tiếp tục nhíu mày lại bắt đầu nhếch môi cười cười cái kiểu đáng ghét đó (sao mà thế gian lại tồn tại cái thể loại cười nhìn vừa đẹp lại vừa.... đểu thế này chứ T-T)

_ Tại cô chọc tôi đấy nhé, vậy thì đành phải để cho lịch sử tái diễn thôi!!!

_ Hả? Cái g...

Nguyên văn câu nói ở trên của tôi là: “Hả? Cái gì cơ? Lịch sử gì cơ?”, nhưng mà ½ chữ “gì” và nửa đoạn còn lại không được nói hết ra, bởi vì hắn đã nuốt sạch chúng vào trong miệng!

Phải! Hắn dám....dám...

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lần này thì tôi sẽ chết vì tội “cá không ăn muối cá ươn” mất, mẹ ơi không phải là con cố tình mà là hắn ta cố ý đó mẹ ơi, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ..............

Tôi cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đẩy không được, trái lại càng lúc càng bị ôm chặt cứng, chết tiệt thật TTTTTTTT_____TTTTTTTT

_ Hai người đang làm gì vậy?

Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Shirou tròn mắt nhìn hai đứa tôi, ấy chết không phải, là tôi và tên khốn đó, vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là hơi bị shock, hic...

Biết giải thích thế nào đây? Liệu cậu ấy có nghĩ tôi là đồ hư hỏng không đây, có nghĩ là tôi quyến rũ tên khốn kia không đây (dù tôi thậm chí không bằng một góc của Luciana).

Éc, cứ như là bị bắt quả tang đang ngoại tình ý!

Làm thế nào bây giờ??????????????

OH MY GOD TTTTT_____TTTTT

/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status