Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 35

/129


Khi mới làm công việc này, Lâm Gia Mộc vẫn thường nghĩ: Tại sao những kẻ cặn bã lại có thể cặn bã đến vậy? Phải chăng nếu một kẻ cặn bã gặp một người khác, sống trong một môi trường khác thì sẽ không trở thành cặn bã, hoặc ít nhất sẽ không cặn bã đến mức đó? Sau một thời gian dài làm nghề này, cô phát hiện mỗi một kẻ cặn bã đều sẽ tìm được người xứng với hắn nhất để cái sự cặn bã của hắn được phát huy đến cực hạn. Nếu như phải tổng kết ra quy luật thì cũng chỉ có thể nói một cách mê tín rằng có lẽ đây là vận mệnh.

Cô nắm chặt tay Khải Hân đứng ngoài cửa nhà họ Trương. Trong nhà họ Trương đã không còn chỗ nào để đặt chân nữa, căn nhà vốn luôn được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp lúc này bừa bộn kinh khủng, trên sàn nhà toàn là mảnh bát đĩa, sách báo, tạp chí, bụi bặm vốn ẩn nấp trong những góc khuất bây giờ như sống lại tràn ra khắp nơi. Đưa mắt nhìn vào trong càng thấy cảnh tượng thê thảm hơn, cửa tủ quần áo trong phòng ngủ mở một cánh, các loại quần áo chăn màn nằm đầy dưới đất. Nhưng trên giương ngủ lại rất gọn gàng, có vẻ như bà chủ nhà vừa mới dọn dẹp lại khi ngủ dậy.

Trần Thục Lương ngồi co ro trong góc bếp, hai tay ôm gối, lớn tiếng gào khóc, nhưng không có một hàng xóm nào sang nhìn một mắt.

Lâm Gia Mộc nói với Khải Hân: "Khải Hân, cháu quay mặt đi..."

"Cô, mẹ cháu lại nổi điên rồi. Cô đừng để ý đến mẹ cháu".

"Cái gì?"

"Mỗi lần bố cháu nói không cần mẹ cháu là mẹ cháu lại nổi điên đập hết đồ đạc. Bố cháu đánh mẹ cháu xong lại ra ngoài, mẹ cháu ở nhà một mình, bố cháu về mắng mẹ cháu không dọn phòng, mẹ cháu hết đau lại thu dọn sạch sẽ". Khải Hân đã tổng kết ra kinh nghiệm này, hơn nữa cho rằng bố đánh mẹ vì mẹ đập phá đồ đạc không phải là việc gì sai mà là điều tất nhiên.

Gia Mộc quỳ một chân xuống: "Khải Hân, vậy cháu cho rằng bố cháu làm đúng à?"

Khải Hân suy nghĩ một chút: "Các bạn ở lớp cháu nói bố mẹ cháu đều là người điên, cháu cũng là người điên".

Gia Mộc ôm cô bé: "Không, Khải Hân không phải người điên, Khải Hân là một em bé ngoan. Khải Hân này, cháu vào xem mẹ cháu đi, ôm mẹ cháu một cái được không?"

Khải Hân gật đầu, tránh những mảnh vỡ đi vào trong bếp rồi ngồi xuống: "Mẹ có đau không?"

Trần Thục Lương cảm thấy như bầu trời đã sập xuống trên đầu mình. Lần này chồng cô ta thật sự không cần cô ta nữa, ngay cả quần áo để ở nhà cũng đã mang đi hết. Trước đây bất kể thế nào thì chồng cô ta cũng sẽ không rời khỏi cô ta là vì không có tiền, khi hắn tiêu hết tiền mang theo, những người phụ nữ đó sẽ không chịu đựng hắn như cô ta, vì vậy hắn lại phải về. Nhưng lần này chồng cô ta phát tài rồi, muốn tìm phụ nữ thế nào cũng được, thật sự sẽ không cần cô ta nữa.

Cô ta ngẩng đầu lau nước mắt, ôm con gái bật khóc: "Khải Hân không có bố nữa rồi".

Vẻ mặt Khải Hân lại bình thản quá mức, cô bé đã nghe những lời này quá nhiều lần rồi, lúc nhỏ cô bé còn cùng khóc với mẹ, bây giờ mọi cảm giác đều không còn nữa.

Lúc này Lâm Gia Mộc cũng đi qua đống đổ nát vào đến nơi: "Chị Trần... Chị có cần đến bệnh viện không?" Trần Thục Lương bị đánh rất thảm, gương mặt đã biến dạng sau khi ăn không biết bao nhiêu cái tát, cánh tay đầy vết thương, nổi bật nhất là vết tay màu đỏ hằn trên cổ, hình như hắn định bóp chết cô ta thật.

Nhìn thấy Lâm Gia Mộc, Trần Thục Lương đột nhiên giận dữ. Cuộc sống của cô ta vốn bình tĩnh yên ổn, cho đến khi Lâm Gia Mộc xuất hiện: "Là cô! Cô còn có mặt mũi đến đây à? Nếu không phải chồng cô dẫn chồng tôi đi kiếm những đồng tiền bẩn đó..."

"Chị Trần, nói chuyện phải có lương tâm, chồng tôi chỉ đường phát tài cho chồng chị, đó cũng là vì nể tình tôi với chị..."

Trần Thục Lương lau nước mắt: "Nếu cô thật sự coi trọng tình cảm giữa tôi và cô thì nói với Trịnh Đạc bảo ông chủ đuổi anh ấy đi... Anh ấy không kiếm được tiền tôi vẫn nuôi được anh ấy!"

"Sao chị lại nói thế? Trịnh Đạc cũng làm thuê cho người ta... Thế này nhé, tôi tìm Trịnh Đạc hỏi xem lần này bọn họ chơi ở đâu, tôi với chị đi tìm chồng chị. Anh chị là vợ chồng, con gái cũng ngoan như vậy, sao có thể nói chia tay là chia ngay được".

Trần Thục Lương gật đầu, đỡ con gái đứng dậy, vừa khóc thút thít vừa loạng choạng đi ra ngoài, việc đầu tiên vẫn là đóng cửa chống trộm lại để hàng xóm đi qua khỏi nhìn thấy. Kì thực những hàng xóm cũ ở khu Vinh Quang tái định cư ở đây đã chán xem các tiết mục ở nhà họ từ lâu rồi, đánh nhau như vậy cũng không có ai đến xem tình hình thế nào.

Địa điểm tổ chức đánh bạc lần này hơi đặc biệt, không phải khách sạn năm sao bình thường mà là một khu nghỉ mát nhà nông ở ngoại ô. Ý tưởng đến khu ngoại ô là của Lục Thiên Phóng, đánh bạc ở khách sạn năm sao mãi cũng chán, bây giờ ở nông thôn chính là thời gian trái cây vào mùa, một đám người thuê trọn một khu, ăn ở chơi bời thoải mái, lúc không có việc gì còn có thể câu cá hái quả, hết sức thoải mái. Dạo này Lại Trung Sơn cũng nghe khách hàng phàn nàn chơi ở khách sạn mãi cũng không còn thú vị nên cũng đồng ý, có điều địa điểm lựa chọn cuối cùng lại không phải khu Lục Thiên Phóng đề cử mà là một nơi khác cách đó khoảng ba bốn cây số, điều kiện tốt hơn một chút so với khu Lục Thiên Phóng giới thiệu.

Nơi này có đủ vườn cây ăn quả, vườn rau, ao cá, gà đi bộ, điều kiện ăn ở cũng cực tốt. Bảy căn nhà liền nhau đều dọn dẹp sạch sẽ, để đáp ứng nhu càu của khách thành phố, ở đây còn có nhà tắm và bồn cầu tự hoại. Riêng ao cá đã rộng hơn hai mẫu, thả toàn cá chép và cá diếc. Lại Trung Sơn đã thỏa thuận trước với chủ nhân khu này không được chăn cá, khách chơi câu được bao nhiêu hắn sẽ trả tiền đủ bấy nhiêu, chủ nhân cũng rất vui vẻ nhận lời. Cả đám khách chơi đều ở trong thành phố ngột ngạt, giờ đến nhà nông chơi rất vui vẻ. Lục Thiên Phóng là người thích chơi nhất, ngay cả bài bạc cũng không tham dự.

Trịnh Đạc đứng bên cửa sổ nhìn hắn chơi với con chó cỏ của chủ nhà, tay lặng lẽ sờ sờ điện thoại di động, hôm nay chính là ngày thu lưới...

Hôm nay khách hàng Trương Hoành Lượng dẫn tới là nhiều nhất, hơn nữa đều là người giàu. Ông chủ Cường ca chơi một lần đã nghiện luôn nên lại dẫn tới bảy tám khách chơi lớn nữa, trong đó có mấy người nói chuyện đều là khẩu âm đông bắc, trên cổ đeo dây chuyền vàng, tóc cạo nhẵn thín, ăn to nói lớn, trên người ít nhất cũng có bảy tám hình xăm, vừa gặp Lại Trung Sơn đã nói chuyện rất hợp nhau, nghe qua nội dung nói chuyện cũng biết bọn họ đều là dân anh chị.

Nhìn những người này, vốn Trương Hoành Lượng cũng hơi sợ, nhưng nghĩ đến phần trăm hoa hồng lại thấy yên tâm hơn nhiều. Nhìn thấy Trịnh Đạc đứng bên cạnh, hắn đi tới đưa một điếu thuốc cho Trịnh Đạc: "Ông em, sao không thấy ông em dẫn khách tới?"

"Tôi?" Trịnh Đạc nhíu mày: "Không nói chuyện này nữa, tôi bị bạn tôi lừa thôi".

"Sao lại thế?" Thực ra Trương Hoành Lượng đã biết rất nhiều thông tin từ miệng Tiểu Phương. Trước đây Tiểu Phương cũng cho rằng Lục Thiên Phóng là ông chủ, sau đó mới biết Lại Trung Sơn mới là ông chủ thật sự, Lục Thiên Phóng chỉ là biển hiệu, Trịnh Đạc thì đứng về phe Lục Thiên Phóng.

"Tôi tưởng việc làm ăn này là của bạn tôi nên mới bằng lòng giúp đỡ, kết quả lại không phải như vậy. Tôi đã gặp Lại Trung Sơn mấy lần, trước bạn tôi bảo tôi đến đây làm đội trưởng bảo an, thế mà bây giờ chỉ làm một bảo an thông thường. Lại Trung Sơn rất chú trọng nguyên tắc, nhân viên bảo an không được đưa khách đến".

"Không phải anh chê chú, nhưng làm đàn ông thì phải quyết đoán, nếu làm bảo an không kiếm được tiền thì chú nghỉ luôn cho xong. Trong tay anh còn có mấy khách hàng, chia cho chú một vài mối là đủ cho chú ăn ngon mặc đẹp rồi".

Trịnh Đạc lắc đầu: "Thôi... một hai tháng nữa tôi và bạn tôi sẽ xin nghỉ, tìm việc khác làm cho thoải mái".

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa. Con chó cỏ vừa chơi với Lục Thiên Phóng đột nhiên dựng tai lao thẳng ra cửa sủa ầm ĩ.

Ngoài cánh cổng đóng chặt, một người phụ nữ chải tóc tương đối cẩn thận, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đang điên cuồng vừa đập cửa vừa kêu gì đó. Một lát sau chủ nhà đi vào gọi: "Ai là Trương Hoành Lượng? Ai là Tiểu Phương? Có vợ đến tìm".

Mặt Trương Hoành Lượng lập tức đỏ tía, hắn chửi thề một câu: "Xin lỗi, xin lỗi, vợ tôi thần kinh không bình thường lắm..."

Lại Trung Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải vì Trương Hoành Lượng đã dẫn đến không ít khách hàng lớn thì hắn đã gọi bảo an tống cổ Trương Hoành Lượng ra ngoài rồi: "Trương đại ca, anh ra xem thế nào đi. Anh cũng biết nguyên tắc của chúng ta, ở đây không được đưa người nhà đến".

"Vâng, vâng! Tôi ra bảo nó về ngay".

Trương Hoành Lượng cúi đầu khom lưng xin lỗi, lau mồ hôi trên trán rồi chạy ra cổng. Vừa mở kháo cổng ra, hắn đã đưa tay cho Trần Thục Lương một cái bạt tai: "Con mất dạy này, tự dưng nổi điên cái gì?"

"Hoành Lượng... Em sai rồi, tại em không tốt, em không nên nổi điên. Anh tha cho em, chúng ta về nhà đi..."

"Cút cút cút! Cút ngay cho tao. Tao còn chưa bắt đầu chơi mà mày đã đưa đám rồi!"

"Nhưng anh không chơi mà!"

"Bây giờ có tiền rồi sao lại không chơi? Cút ngay! Con nó ở nhà một mình à? Nó mới ra viện được mấy ngày, có người mẹ nào như mày không? Đến con mình cũng bỏ mặc..."

"Hoành Lượng..."

"Cút đi! Tao còn nhìn thấy mày nữa là tao đánh chết mày!"

"Hoành Lượng, anh về nhà đi. Em xin anh, về nhà đi". Trần Thục Lương vừa nói vừa quỳ xuống ôm chặt bắp đùi Trương Hoành Lượng không buông ra: "Hoành Lượng, anh về nhà đi..."

Trương Hoành Lượng giơ chân đá cô ta một đá, Trần Thục Lương lăn mấy vòng rồi lại bò lên ôm chân Trương Hoành Lượng: "Anh về nhà đi, phụ nữ bên ngoài đều là hồ li tinh, đều vì tiền của anh cả. Con bé Tiểu Phương kia chính là tiểu yêu tinh..."

"Ơ, cái bà thím này, nói chuyện phải giữ mồm giữ miệng chứ. Ai là tiểu yêu tinh? Vợ chồng thì phải chú ý tình cảm, bà không giữ được chồng lại đi mắng người khác là tiểu yêu tinh, tưởng hay lắm hả?" Tiểu Phương đang đứng xem trò vui bên cạnh, nghe thấy Trần Thục Lương mắng mình, cô ta mới lên tiếng đáp trả.

Trần Thục Lương trợn mắt nhìn cô ta, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt như chuẩn bị lao đến xé nát Tiểu Phương ra.

"Ông xã..." Tiểu Phương nũng nịu kêu lên rồi tránh ra phía sau Trương Hoành Lượng: "Em sợ..."

Tiểu Phương trẻ trung xinh đẹp kiều diễm, mụ điên Trần Thục Lương trên mặt toàn là vết bầm sao có thể sánh nổi? Trương Hoành Lượng hầu như lập tức đưa ra lựa chọn: "Cút! Mày cút ngay! Đây là nơi để mày quấy rối à? Bảo an! Đuổi nó ra ngoài!"

Đám bảo an đang đứng gần đó xem náo nhiệt, thấy Trương Hoành Lượng lại dám ra lệnh cho mình, cả bọn không nhịn được bật cười. Lại Trung Sơn nhìn cảnh này cũng ngứa mắt, mặc dù khu nghỉ dưỡng này cách khu vực nông thôn thật sự cũng khá xa, nhưng động tĩnh lớn như vậy thì lát nữa cũng có thể có người đến xem náo nhiệt: "Chúng mày còn ngẩn ra đấy làm gì?"

Trịnh Đạc đột nhiên mở miệng: "Ông chủ Lại, tôi biết người phụ nữ này, để tôi dẫn cô ta đi".

"Được, được, anh dẫn cô ta đi mau đi". Lại Trung Sơn phất phất tay, tiện tay móc mười mấy tờ một trăm tệ trong túi ra: "Đưa cô ta đến viện khám luôn".

"Vâng". Trịnh Đạc nhận tiền, kéo Trần Thục Lương đang ôm chặt bắp đùi Trương Hoành Lượng lên: "Chị Trần, chị đi về cùng tôi. Tối nay tôi nhất định sẽ đưa Trương đại ca về nhà, được không?"

Anh ta vừa kéo, Trần Thục Lương đã có cảm giác như tay mình bị kẹp bằng kìm sắt, hoàn toàn không thể kháng cự: "Thật không?"

"Tôi lừa chị làm gì?"

Trần Thục Lương nhìn chồng đang ôm người phụ nữ trẻ tuổi, cuối cùng gật đầu. Cô ta cũng biết có lúc không ngại tạm thời thua thiệt, làm to chuyện ở đây thì cô ta không có một chút cơ thắng nào.

Trịnh Đạc lại nhìn Lục Thiên Phóng: "Thiên Phóng, đi với anh không?"

Lục Thiên Phóng biết đây là Trịnh Đạc ám chỉ chuẩn bị thu lưới nên gật đầu: "Ở đây chán chết đi được. Khu lần trước em giới thiệu có suối nước nóng... Ở đây chỉ có chó cỏ, đi thôi!" Hắn phủi bụi dính trên người khi đùa nghịch với con chó cỏ hồi nãy rồi đi theo Trịnh Đạc.

Lại Trung Sơn phẩy tay, đám khách chơi bạc đang đứng xem trò lập tức đi vào trong, một chiếc khóa to nặng nề khóa chặt hai cánh cổng lại.

Trịnh Đạc lái xe chậm rãi đi trên con đường cái ngoại ô. Trần Thục Lương ngồi trên ghế sau vẫn khóc thút thít. Lục Thiên Phóng ngồi trên ghế bên cạnh đeo tai nghe chơi game. Xe chạy qua cầu, thấy mười mấy chiếc xe địa hình màu đen và một chiếc xe 24 chỗ đang đổ xăng ở một cây xăng bên đường. Nhìn thấy chiếc xe này đã chạy qua, cảnh sát Lưu ném chai nước đang cầm trong tay lên xe: "Đi thôi các anh em!"


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status