Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 609: KARIN TRÚNG QUẢ ĐẬM?

/703


Đến trước ngôi nhà có câu lạc bộ của ông Chung, Tarzan nhảy khỏi xe đạp.

- Tụi mình có cần vào cùng không? – Gaby hỏi.

Cô bé biết ông Chung. Ông người Hoa này rất quý Gaby, thường tặng cô những bông hoa giấy tuyệt đẹp, và có lần nói ông thèm có một đứa con gái như Gaby.

- Gặp các bạn, ông Chung sẽ vui lắm. – Tarzan đáp.

- Tao chờ ngoài này. – Tròn Vo tuyên bố - Đứng đây nhất định mát hơn trong nhà. Mà tao ngại dân võ vẽ lắm.

- Vậy để mắt trông mấy cái xe đạp nhé! – Tarzan dặn.

Tarzan, Karl và Gaby đi vào câu lạc bộ võ của ông Chung.

ÔngChung đang đứng bên quầy giải khát căng thẳng nghe điện thoại.

Ông vẫy ba quái, tiếp tục nghe, nói vài câu tiếng mẹ đẻ vào máy, đoạn bỏ ống nghe xuống.

- Chào ông Chung! – Tarzan chào – Tôi đem trả ông tài liệu ông cho mượn ạ.

- Gặp các bạn tôi mừng lắm, - ông Chung mỉm cười với cả Karl và Gaby. Đoạn quay sang Tarzan – Tôi đoán cậu đã kể với các bạn cậu chuyện con hổ ngọc bích của dòng họ Lý bị mất?

Tarzan gật đầu:

- Ông đã biết đấy, thưa ông Chung, rằng giữa bốn chúng tôi không ai giấu nhau điều gì. Nhưng người khác thì không thể biết một mảy may.

- Tôi hiểu . Mà tôi cũng có lo lắng gì đâu. Tuy nhiên đây là chuyện chỉ nên biết giữa chúng ta với nhau. Nếu không, Con Sếu đang mò cua sẽ bị đe dọa. Mất mạng như chơi.

Karl và Gaby lộ vẻ mặt không hiểu.

- Con Sếu đang mò cua, - thủ lĩnh TKKG bèn nói, - hẳn là bí danh người của ông cài trong đội ngũ buôn lậu hêroin của Răng Chuột Cống?

ÔngChung tủm tỉm cười:

- Cậu không chỉ múa võ nhanh. Chính thế! Con Sếu vừa gọi điện cho tôi. Những sự kiện xung quanh con hổ ngọc bích diễn biến phức tạp. Các bạn muốn dùng một ly nước quả chăng?

Ba quái từ chối, vì chúng vừa uống cà phê đá ở tiệm Venezia trên đường tới đây.

Cố nhiên Tròn Vo sẽ nhận lời mời liền nu cu cậu có mặt. Ơn chúa, anh chàng còn đang hóng mát ngoài kia.

ÔngChung hạ giọng kể:

- Bây giờ tôi đã biết chắc. Quả đúng như ông LýLệBá đáng kính đã thông báo: Răng Chuột Cống nấp sau vụ ăn trộm này. Hắn là kẻ giật dây. Theo lệnh hắn, tên tội phạm khốn kiếp Vũ Dạ Hồng đã đột nhập vào biệt thự của ông Lý Lệ Bá ở Hồng Kông. Sau đó chúng đưa con hổ ngọc bích trên phi cơ riêng sang Amsterdam trao cho Răng Chuột Cống, và tên này giữ vật báu cho tới chiều hôm qua. Sau đó, điều bất ngờ đã xảy ra. Chiếc xe của Răng Chuột Cống (mà con hổ ngọc bích được để trong cốp xe) bị một tên ăn cắp xe hơi chuyên nghiệp nẫng mất. Hắn là người Hy Lạp, tên gọi NicholasKlaunia, gọi tắt là Nick. Nick hoạt động ở khắp ChâuÂu, tự cho là Vua Trộm. Khi đưa chiếc xe ăn cắp đến cho một kẻ chuyên tiêu thụ là RikvanVandandem, Nick mới được tên này cho biết chủ xe là ai. Nick hoảng, nhưng chưa đến nỗi lú lẫn. Khi bỏ lại chiếc xe ở một phố vắng, hắn còn đủ bình tĩnh lấy con hổ ngọc cất trong cốp xe. Giờ đây Răng Chuột Cống là tên kẻ cắp bị mất trộm.

- Liệu tên Hy Lạp ấy có biết vật gì đã rơi vào tay hắn không ạ? – Tarzan thắc mắc.

- Hắn biết. Hắn đã đọc báo và thấy bức ảnh con hổ ngọc bích được đăng kèm.

- Răng Chuột Cống biết hắn chứ

- Vandandem đã mách lẻo hết.

- Vậy là hắn sắp được ngắm củ cải đỏ từ dưới đất đen lên.

Ôngchung mỉm cười:

- Nick gan góc lắm. Hắn đã rời Amsterdam và hiện đang ở… các bạn không bao giờ đoán nổi đâu!

- Nếu khác thường đến như vậy, - Gaby nói, - thì chỉ có thể là hắn đang ở thành phố này thôi.

ÔngChung gật đầu, rút một nhành hoa đào bằng giấy cắm trong bình trên quầy tặng Gaby.

- Cám ơn ông! Lát nữa tôi sẽ cài nó lên tóc ạ.

- Nick có một ả bồ ở đây, - ông Chung tiếp.- cũng chính Vandandem đã tiết lộ như vậy. Ả tên là AntoniaVasilopoulos. Hình như Nick đang ở bên ả. Chỉ biết sáng nay Răng Chuột Cống nhận được một cú điện thoại. Nick mời lão chuộc lại con hổ. Hắn đòi 300.000 mark. Răng Chuột Cống làm như bằng lòng, nhưng lập tức cử hai tên vệ sĩ đi. Vũ Dạ Hồng và Triệu Phồn, biệt danh BópCổ, đang trên đường tới đây.

- ChắcNick không ngờ Răng Chuột Cống biết tên ả bồ Antonia. Tarzan nhận xét.

- Chắc chắn không ngờ. Tai họa cho hắn.

- Con Sếu mò cua của ông có vẻ là một người thông tin tuyệt giỏi. – Tarzan nói.

- Và còn đòi tiền công rất đắt, - ông Chung gật đầu – chỉ mình tôi sao đủ sức thuê anh ta. ÔngLýLệBá và những người khác trong họ phải góp tiền lại đấy.

- Hiệu quả nhất có lẽ là giá như Con Sếu báo trước cho ông LýLệBá về vụ trộm này. Có phải không ạ? – Karl hỏi.

ÔngChung tủm tỉm:

- Chắc chắn nếu thế, anh ta đã được thưởng hậu. Nhưng không nhiều như tiền công anh ta nhận bây giờ. Thì một gián điệp cũng cần biết lo cho bản thân. Anh ta quả quyết trước đây không hề biết tí gì về dự định ăn trộm đó.

Còn bây giờ thì sao đây? Tarzan nghĩ. ÔngChung sẽ đi đường nào? Đương nhiên mình sẽ giúp ông. Một phần vì muốn trả ơn ông, phần khác mình muốn tận mặt thấy con hổ ngọc bích.

- Ông sẽ lên đường tức thì, hay ông còn đi rửa tay đã, thưa ông Chung? – cậu hỏi.

Ông võ sư người Hoa mỉm cười, lấy hai cuốn danh bạ điện thoại dày cộp từ gậm quầy lên:

- Tôi sẽ không bỏ phí một giây, Tarzan à. Nhưng tới lúc này tôi vẫn chưa biết nên tìm cô ả AntoniaVasilopoulos ấy ở đâu. Hy vọng nhà cô ta có điện thoại.

Ông bắt đầu giở tìm. Tới cuốn thứ hai, dưới mục “V”, mặt ông chung bỗng tươi lên:

- Đây rồi. May làm sao! Cô ta ở rất gần đây.

*

Karin hôm nay ít bài tập. đầu giờ chiều, con bé quyết định tản bộ qua các phố để giết thời gian.

Lúc này, nó đang ở trước nhà bưu điện trên phố Muhlmeier. Trong sảnh lớn của bưu điện mát lắm đây, thì nó hãy tạm vào đó ngồi nghỉ chân một lát.

Karin nhìn dãy 6 buồng điện thoại liền nhau. Tiếc là chỉ có một cậu thiếu niên đang gọi điện, lại ngoảnh mặt đi hướng khác, nên Karin không đọc được cậu ta đang nói gì. Những lúc rỗi hơi, nó thích nhất nhìn miệng thiên hạ xem người ta chuyện trò, tâm sự những gì với nhau.

Đúng lúc đó, có ba người bước vào nhà bưu điện.

Karin lập tức chú ý đến họ.

Cả ba có vẻ xúc động tợn. người đàn bà xem ra đang sợ hãi lắm. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt như xác chết. Mà cô ta lại là người phương nam, bình thường nước da hẳn tươi thắm lắ

Karin đoán cô ta người Hy Lạp. Cái tay cao lớn đi cạnh chắc đồng hương với người đẹp. Anh chàng có mái tóc quăn đen và hàm răng như trên các quảng cáo kem đánh răng vậy.

Người thứ ba trông tầm thường, vậy mà cùng hội với đôi kia.

Ba người chụm đầu vào nhau ở góc sảnh. Vì họ nói tiếng Đức và mặt quay về hướng Karin, nên con bé có thể quan sát để hiểu hết nội dung câu chuyện.

- Antonia, - tay Hy Lạp nói – đừng run nữa đi. Cả một đống tiền cơ mà. Em phải thắng được sự sợ hãi của em chứ.

- Ôi, anh Nick! Suýt nữa thì chết, anh Nick ơi, - cô ta đáp. – Chỉ còn cách một sợi tóc là chúng ta sa vào tay bọn tội phạm ấy rồi.

- Nhờ tôi mà hai người thoát nạn nhé, - tên tầm thường nói – khi trông thấy hai người Hoa tiến về phía nhà cô, tôi biết liền. Vừa đủ thời gian để vào báo cho hai người rời khỏi nhà.

Nick xoa cằm;

- Chúng ta chẳng bỏ lại thứ gì quý cả. Cả con hổ ngọc bích lẫn giấy tờ của chúng ta. Trừ quần áo của em, Antonia, là vẫn ở đó.

Cô nàng nghẹn ngào:

- Em sẽ chẳng đời nào quay lại đó nữa. Cái lão Răng Chuột Cống đó phái bọn tội phạm đến tìm chúng mình. AnhNick, chính anh bảo rằng chúng không biết đến thương xót. Tại… tại sao chúng biết địa chỉ của em?

- Có lẽ… Rik… đã tố cáo anh. Để… nhận thưởng… của Răng Chuột Cống. Đồ chó chết! Mày nghĩ sao, Edgar, dẫu thế nào tụi mình vẫn thực hiện kế hoạch chứ?

- Nhất định rồi. – Edgar gật sái cổ.

Karin nhận thấy tên này tuy mặc bộ complê mùa hè cũ sờn, nhưng tay lại đeo một chiếc đồng hồ rất đắt tiền: bằng vàng ròng!

- Tao cuộc rằng cả hai thằng chó chết ấy giờ đây đang ngồi trong nhà Antonia đợi tụi mình, - Nick nói tiếp – tất nhiên, chúng thì cửa nào chẳng mở được dễ dàng. Hai người biết không! Tôi sẽ gọi điện về nhà cho chúng.

- Mày nghĩ chúng sẽ nhấc máy nghe chắc? – Edgar hỏi.

- Tao tin như vậy. Tao sẽ bảo chúng cứ việc đợi đến mốc meo cả người ở đấy. Khôn ngoan thì hãy nhè 300.000 mark ra. Như đã hẹn, chúng phải giấu số tiền ở trong vườn nhà số 14, đường Lehmgruben: sau bụi gai sau nhà. Khi nào chúng ta lấy tiền ở đó rồi, chúng sẽ nhận được con hổ ngọc bích.

300.000 mark!

Karin ngỡ nó nhìn nhầm miệng Nick. Nhưng không! Đây là bọn tội phạm. Với chúng 3.000 tờ 100 mark đâu phải cái gì ghê gớm. Trời đất! Một khoản tiền quá lớn, khiến con bé nóng bừng cả người, tim đập loạn lên

Xưa nay nó vốn mê tiền hơn hết thảy mọi thứ.

Số nhà 14 đường Lehmgruben? Karin biết khu vực đó. Những ngôi nhà cũ kỹ ở đấy đang lần lượt bị ủi đi để làm bãi xe. Kể cũng tinh ranh khi chọn nơi không người ấy mà hẹn chuyện ám muội.

- Hy vọng hai thằng ấy có mang tiền theo, - Nick tiếp, - chắc chắn rồi. Ai lạ gì chiến thuật của Răng Chuột Cống. Thoạt đầu bao giờ lão cũng thử bằng bạo lực. Thường thì lão thành công. Còn nếu không ăn thua, lão sẽ bỏ tiền ra để đạt được mục đích. Mà với lão thì 300.000 có đáng là bao? Phải, phải, tôi cuộc như vậy. Hai tên người Hoa không chỉ giắt trong người dao găm và chùy giết người, mà còn xách theo một cặp tiền đầy – đề phòng không tóm được chúng ta.

- Vậy anh hãy gọi điện đi! Antonia nói.

Rõ ràng cả ở con người ả, lòng tham tiền cũng mạnh hơn nỗi sợ hãi.

Nick vào một buồng điện thoại, nhưng quay lưng về phía Karin.

Karin quan sát hai kẻ đứng ngoài chờ.

- Nếu thất bại, - lúc này Edgar nói, - chúng ta sẽ biến khỏi đây, Antonia. Cô và anh ta vui vì sắp được gặp lại quê hương Hy Lạp. Tôi thì đằng nào cũng định bay sang đảo Padoklion. Răng Chuột Cống không đoán nổi chúng ta lại ở đấy. Từ đấy, chúng ta lại có thể bắt đầu thương lượng. Hoặc chúng ta mời chào chính chủ của con hổ ngọc bích, ô Lý Lệ Bá ở Hồng Kông. Nhưng chỉ khi Răng Chuột Cống từ chối.

Padoklion!

Karin như bị điện giật.

Thì ra bộ ba này cũng sẽ tới nơi TKKG định đến nghỉ! Một sự ngẫu nhiên kỳ quái!

Nick nói chuyện điện thoại khoảng 3 phút.

Khi quay ra, hắn gật đầu thỏa mãn:

- Vậy là xong. Như ta muốn.

- Thật sao? – Edgar hoan hỉ.

- Tên người Hoa nói chuyện với tao có biết chút ít tiếng Đức. Tao đã nói cho nó hiểu rằng không ai trong ba chúng ta sẽ trở lại nhà Antonia đâu – cố nhiên tao không ngu gì lộ tên mày ra. Và rằng chúng sẽ không bao giờ tìm ra chúng ta ở thành phố này, vì chả mấy nữa chúng ta sẽ phới khỏi đây. Cơ hội cuối cùng cho các người, tao nói, nếu không chúng tôi sẽ bán con hổ ngọc bích cho ông LýLệBá. Hiệu quả liền.

- Chúng cầm tiền theo chứ hả? – Antonia hỏi.

- Hình như thế. Và chúng cũng có bản đồ thành phố. Chúng muốn đưa tiền đến điểm hẹn ngay. Sau đó chúng đến khách sạn Cung Đình, như tao đã thỏa thuận với chúng. Chúng ngồi tại sảnh khách sạn, chờ tụi mình gọi điện tới. Vì rõ ràng tụi mình sẽ không trao con hổ ngọc bích nếu chưa cầm tiền trong tay. Tao đã bảo cả hai thằng là chúng sẽ bị theo dõi chặt cẽ.

- Giỏi tuyệt! – Antonia vỗ tay. – 300.000 mark. Em sẽ để dành phần mình làm của hồi môn. Em là con gái Hy Lạp chính cống mà. Người ta chờ đợi một cô dâu Hy Lạp mang về nhà chồng một bịch tiền đấy. Nếu không, cô ta sẽ mãi ế chồng. Thật đấy, Edgar ạ! Về chuyện này, giờ đây ở Hy Lạp vẫn y như thời trung cổ tăm tối vậy. Một ông bố chỉ có toàn con gái thì suốt đời không tươi nổi nét mặt. Ơn chúa, Nick lại nghĩ khác. Phải không Nick, anh vẫn sẽ lấy em, cho dù em nghèo như lúc này chứ?

Vua Trộm cười nhăn nhở:

- Cố nhiên. Nhưng nếu em lại có tiền nữa, thì anh càng yêu!

Họ đã đứng trước ngôi nhà số 6, phố HoaDại.

Nhà gì mà xấu xí, Tarzan nghĩ, chỉ khá hơn một trại tị nạn chút xíu. Chắc nhiều người nước ngoài tị nạn trong nhà này. Ít ra nó cũng khá gần trung tâm thành phố.

Theo như thứ tự thùng thư và tên các chủ hộ thì AntoniaVasilopoulos sống ở tầng ba.

Tầng ba có ba căn hộ. Một cửa không có biển đề tên. Một đề: Baldriane Watsch. Cửa tiếp theo: AntoniaVasilopoulos – giúp việc khách sạn.

Tarzan định bấm chuông thì nhận thấy cửa chỉ khép hờ.

- Cửa mở! – hắn nói, tay vẫn bấm chuông, rồi cúi xuống xem xét ổ khóa. C những vết xước.

Hắn bèn kết luận:

- Cửa đã bị phá khóa.

Trong căn hộ im ắng.

Tarzan đẩy cửa, ngó vào. Không một sinh vật sống. Không chim cảnh, không cá vàng.

- Thưa bà Vasilopoulos! Bà có nhà không?

Không tiếng đáp.

Hắn bước vào. ÔngChung vào theo. Gaby, Karl và Tròn Vo đứng lại ngoài cửa. Trong các phòng khá lộn xộn, rõ ràng vừa bị lục tung lên.

- Chúng ta đến quá muộn, - Tarzan nói. – nếu con hổ ngọc bích từng ở đây, thì bây giờ cũng biến mất.

ÔngChung gật:

- Bọn cướp của Răng Chuột Cống san bằng mọi trở ngại trên đường của chúng.

- Nhưng hai người Hy Lạp kia đâu ạ? Bị hại rồi chăng? Hay họ gặp may vì không có nhà khi chúng đến phá khóa cửa? Bây giờ con hổ ngọc bích nằm trong tay ai?

Gaby chợt ý tứ húng hắng ho.

ÔngChung và Tarzan vội ra khỏi căn hộ

Một người đàn bà từ căn hộ bên cạnh lạch xạch mở cửa, rồi bước ra.

- Xin chào bà Watsch, - Tarzan nhanh nhảu. – Có đúng bà là bà Watsch không ạ?

- Phải, tôi đây. Các vị tìm tôi chăng?

Bà chừng 40 tuôi, chắc thích ăn bánh ngọt nên người phốp pháp. Trên gương mặt tròn trịa là cặp mắt màu xanh da trời.

- Chúng tôi muốn gặp bà Vasilopoulos ạ, - Tarzan giải thích với nét mặt rạng rỡ. – nhưng hình như bà ta không có nhà.

BàWatsch khóa cửa căn hộ, rồi bỏ chìa khóa vào một trong hai cái giỏ của mình.

- Thế à. Tôi ngạc nhiên đấy. Vì ban nãy tôi vừa trông thấy có hai người Hoa…, hai ông. Bà nhìn ông Chung – từ căn hộ của cô ta đi ra.

- Hai người Hoa ạ? – Tarzan hỏi. – À, vâng. ÔngLý cứ hy vọng gặp được họ ở đây. Bà có tình cờ nhận thấy họ xách theo gì không ạ? Ý tôi hỏi, họ có khiêng những tấm thảm cuộn lại không?

- Họ là người của một cửa hàng nội thất à? Sao tôi thấy họ không có vẻ gì như vậy. Không, làm gì có thảm nào. Nhưng một người xách một cái vali nhỏ, loại vali thường dùng khi đi máy bay ấy, màu xanh lam, có dán những mảnh giấy vàng.

- Thú vị thật! – Tarzan nói. – Mặt khác, thật chán là chúng tôi không gặp được người hàng xóm của b

- Từ sáng cô ta có khách. Vị hôn phu của cô ta đến. ÔngKlaudonia. Tôi biết khá rõ cả hai. Những người đáng yêu lắm. Hơn nữa họ đều xuất thân từ hòn đảo mà tôi thích đến nghỉ nhất. Ôi chao, cứ nghĩ đến Padoklion là tôi muốn bay ngay tới đó! Nhưng năm nay tôi không đủ tiền du lịch sang Hy Lạp.

- Lại càng thú vị hơn! – Tarzan reo lên. – Họ là người padoklion ư? Chúng tôi cũng đánh giá cao hòn đảo ấy. Ngày kia chúng tôi bay đến đó nghỉ. Đến thành phố DiktisSfakion.

- NếuAntonia nghe thấy điều này, cô ta sẽ òa lên khóc mất thôi. Đó là thành phố quê hương của Antonia. Và vị hôn phu của cô ta có bà con ở đấy. Tôi có cần nhắn giúp gì cho Antonia không? Hay các vị sẽ quay lại?

- Chúng tôi sẽ quay lại, - Tarzan cam đoan.- nhưng biết đâu chúng tôi chẳng may mắn tình cờ gặp hai người ấy trên phố. Để nhận được họ, chúng tôi cố nhiên cần biết bà Vasilopoulos và ông Klaudonia trông ra sao. Bà làm ơn mô tả hình dạng họ cho chúng tôi được chăng?

- Ồ, té ra các vị không hề biết họ?

- Tiếc là chúng tôi chưa có được vinh hạnh ấy.

BàWatsch cố tả cho chính xác. Theo bà, Antonia là một người đẹp 23 tuổi, tóc sẫm buông dài, mắt to. Vị hôn phu của cô ta hơn cô ta chừng 15 tuổi, đẹp trai, tóc quăn đen, khi cười phô hàm răng

Sau đó, bà Watsch chia tay những vị khách của Antonia trước cửa nhà.

ÔngChung đâm ra lo lắng:

- Ai đang giữ con hổ ngọc bích đây? Liệu nó có còn ở trong tay NickKlaudonia không? Hay hai tên họ Vũ và Triệu đã tìm thấy trong căn hộ và lấy đi mất. Tôi sẽ lập tức báo tin cho tất cả những người đồng hương của tôi ở thành phố này. Phần đông họ biết tôi và đứng về phía tôi. Họ sẽ để ý giúp tôi xem còn thấy Vũ và Triệu luẩn quẩn ở đây không. Nếu chúng vẫn chưa rời thành phố này, có nghĩa là con hổ quý vẫn nằm trong tay Klaudonia.

- Chúng tôi cũng sẽ căng mắt ra quan sát, - Tarzan nói.

ÔngChung tạm biệt tứ quái.

- Các bạn có để ý cái họ Klaudonia không? – Gaby hỏi khi ông Chung đã đi. – Đó không phải là một cái họ phổ biến ở Hy Lạp…

- Thầy dạy lặn! – Karl kêu lên. – Thầy dạy lặn ở làng nghỉ “Biếng nhác và vui vẻ” tên là DemetriosKlaudonia! Trong tờ rơi giới thiệu du lịch ghi thế. Biết đâu đó là người bà con của Nick?

- Cứ như là tụi mình đang sa vào một ổ cướp! – Tròn Vo chán ngán.

- Trước hết bọn cướp còn đang ở đây, - Tarzan nói. – Bốn tên tất cả. Nếu các bạn là hai tên người Hoa kia, các ạn sẽ làm gì hả? Đằng kia có một bến taxi – Vũ và Triệu là hai người lạ ở thành phố này. Chắc chắn chúng chẳng quan tâm đến danh lam thắng cảnh rồi. Nếu lấy được con hổ ngọc bích, chúng sẽ lập tức thuê xe ra sân bay hoặc ra ga. Đúng chứ? Còn nếu chúng chưa ăn cắp được vật thiêng của dòng họ Lý, chúng sẽ trọ ở khách sạn. Chúng ta thử hỏi những người lái xe taxi xem sao.

Có ba xe taxi đang đỗ ở bến đợi khách.

Thời tiết đẹp, nên ít khách.

Hai người tài xế gà gật sau tay lái. Người thứ ba – mà nếu có khách thì đến lượt anh ta trước – đang đọc báo.

- Xin lỗi ông! Tarzan ghé cửa sổ xe hỏi – Ông có biết trong nửa giờ vừa qua có hai người Hoa nào ra đây không ạ?

- Có đấy. Đồng nghiệp Wichmann đã chở họ đi – cách đây khoảng 20 phút.

- Một trong hai người xách chiếc vali màu xanh lam dán những mảnh giấy vàng phải không ông?

- Đúng rồi.

- Ông có tình cờ nghe được rằng họ muốn ra ga hay chăng?

- Không, không ra ga. Ít nhất tôi chưa nghe ở đường Lehmgruben có nhà ga bao giờ.

- Vậy là hai người đó muốn đến đường Lehmgruben?

- Một trong hai người nói thế khi họ lên xe. Đâu như đường Lehmgruben, số nhà 4. Không, số nhà 14!

- Hếtức cám ơn ông. Khi nào cần taxi, chúng tôi sẽ tìm đến chỗ ông ạ.

*

Karin vội vã rời nhà bưu điện, lên kịp chuyến tàu điện liền đó chạy thẳng tới quảng trường Giáo sư Ức Gà, nơi bắt đầu con đường Lehmgruben.

Xuống tàu, nó rảo bước vào đường Lehmgruben.

Khu vực này yên ắng đến phát sợ. Đúng là đang bị bỏ hoang. Những ô cửa sổ trống hoác như những hốc mắt không tròng giương lên nhìn Karin, khiến nó rùng mình.

Nó dừng lại trước số nhà 14, một tòa nhà hai tầng đã mất hết cửa.

TimKarin đập thình thịch. Nhưng 300.000 mark vẫy gọi nó tiến lên.

Sau tòa nhà là khu vườn bỏ hoang. Bụi gai kia rồi. xung quanh cỏ mọc lút đầu gối. Giấu một chiếc vali nhỏ ở đó quá dễ. Nhưng Karin biết chắc nó là người mò tới đây đầu tiên. Nó lùi sâu vào sau vườn, ngồi thụp xuống đất, nấp sau những bụi cây tầm ma. Lúc này nó chỉ còn nhìn thấy mái ngôi nhà mà thôi.

Vài phút trôi qua.

Karin không dám thở nữa.

Rồi nó nghe tiếng ôtô đến gần. Đỗ xịch trước ngôi nhà.

Tiếng người lao xao.

Chiếc xe chuyển bánh. Im lặng.

Karin rướn cổ nhìn. Nó thấy hai tên người Hoa qua kẽ lá.

Cả hai đều cao to, vạm vỡ, mặt mũi thô thiển, tóc đen như hắc ín quét trên sọ. Chúng mặc complê mùa hè màu sáng, cùng thắt một thứ cà vạt màu xanh sọc vàng. Tên xách vali có hai vết sẹo nơi trán và má.

MặtSẹo gật đầu. Rồi tên thứ hai đi vào vườn.

Timkarin như ngừng đập.

Nó nằm bẹp xuống đất không một tiếng động, vừa ép người xuống cỏ, vừa cầu nguyện.

Cỏ sột soạt. Tên người Hoa bước lại gần.

Mình sẽ giả chết – Karin tự nhủ.

Tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh.

Một giọng khàn khàn nói tiếng TrungQuốc.

Nói về mình chăng? Karin hoang mang.

Tiếng bước chân lại rời xa. Rồi hai tên bàn bạc gì đó cạnh nhà.

Hắn không thấy mình! Karin cố giỏng tai nghe ngó

Có tiếng cành gãy ở phía bụi gai.

Rồi lại những tiếng bước chân. Tiếng rì rầm. Lần này xa dần. Tắt hẳn.

Chúng đã bỏ đi.

Karin cắm đầu chạy ngay về phía bụi gai. Không được để phí một giây.

Sắp đến bụi gai, nó vấp phải một cái túi nilông dày màu xanh lơ – loại mọi nhà vẫn dùng để đựng rác. Cái túi rỗng không, bị mất đến 2/3 chiều dài, nhưng vẫn to bằng cái vỏ gối.

Karin len vào bụi gai, thấy ngay chiếc vali xanh. Tay nó run bắn. Nhưng nó vẫn đủ sức kéo chiếc vali đặt xuống cỏ. Vali không khóa.

Karin tròn mắt nhìn những tệp toàn tiền 500 mark. Chưa bao giờ nó thấy bấy nhiêu tiền! Chắc chắn đủ 300.000 mark. Khi định đóng vali lại, nó chợt đổi ý.

Nó lấy cái túi nilông xanh, bỏ hết tiền sang đấy. Sau đó đóng vali, đặt lại chỗ cũ.

Nó tháo chun buộc tóc, buộc túm miệng túi lại.

Karin chạy ra, ghé mắt nhòm dọc phố. Hai tên người Hoa đã đi đến quảng trường, lúc này đi xuống ga tàu điện ngầm ở đó.

Karin ôm cái bọc bước ra phố.

Bộ ba kia đâu? Liệu chúng có nấp quanh đây?

Nó thận trọng đi được 50 mét thì trông thấy một chiếc xe Opel màu sáng lăn bánh trên quảng trường Ức Gà. Tuy không nhận ra được những ai ngồi trên xe, bản năng mách nó ắt là bộ ba nọ. Con bé lủi ngay vào ngôi nhà bỏ hoang bên tay phải mình.

ChiếcOpel dừng bánh trước cửa nhà số 14.

Chà, tha hồ tìm, Karin nghĩ. Tiền này là của ta!

Nick quay ra. Bộ mặt méo xệch vì tức tối của gã đủ nói nên tất cả. Gã giơ chiếc vali không mở toang trước bụng.

- Trống rỗng! – Giọng gã uất nghẹn. – Rỗng tuếch! Không có gì cả. Chúng lừa mình. Biến thôi! Có lẽ chúng rình rập đâu đây.

- Gã quăng chiếc vali xuống đất, nhảy lên xe. ChiếcOpel vội vã phóng đi.

- Hihihihihi… ! – Karin cười rung cả người, cười chảy nước mắt. Đoạn vênh mặt ôm cái bọc đi về phía quảng trường.

Nó chẳng đi đâu mà vội. Bọn lưu manh ngu ngốc không còn là mối đe dọa nữa. Nó thấy một thùng bia đựng đầy những tờ tạp chí biếm họa cũ bỏ trước một ngôi nhà hoang. Xem nào, nhỡ có cuốn nào hay thì sao?

Karin ngồi xổm xuống bên cạnh, bới đống tạp chí. Nó thích loại tạp chí này nên vẫn sưu tầm. Nó đã chọn được năm cuốn còn t

Khi nó tìm được cuốn thứ sáu thì nghe thấy tiếng xe đạp phanh két sau lưng. Nó hoảng hốt quay phắt lại.

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status