Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 586: CON TRAI NHÀ ĐẠI CÔNG NGHIỆP

/703


Tròn Vo thì thào:

- Cẩn thận nghe đại ca. Đừng huýt sáo hay thốt ra lời nào. Bụng Phệ thính tai lắm đó.

Bụng Phệ tức là tiến sĩ Volgsam, thầy trực ban đêm nay. Vẻ ngoài của ông thầy mới 29 tuổi này đã được biệt danh đó mô tả đầy đủ. Thầy Volgsam vốn không ưa gì nhóm Tứ quái, đặc biệt là thủ lĩnh của nhóm. Cũng dễ hiểu thôi. Bụng Phệ dường như không thích trẻ con, và chỉ trở thành “người gõ đầu trẻ” để có dịp cho tụi nhóc biết rõ điều đó. Những cuộc phiêu lưu của TKKG – mà giờ đây đã không còn lạ gì với toàn trường - chỉ càng làm ông ta thêm ác cảm.

Tarzan cũng thì thầm:

- Ờ, nếu tiến sĩ Volsgam mà tóm được, tao chỉ còn nước cuốn gói khỏi đây. Nhưng hên cho tao, ông ấy đã đi vào thành phố từ lúc 9 rưỡi tối rồi. Trực ban là thầy khác kìa.

Tròn Vo ngáp dài:

- Thôi, lẹ lên, để tao còn đi ngủ. Tao mà đói ngủ là mặt sẽ có nếp nhăn cho coi.

Nghe mà tức cười. Gương mặt trăng rằm của thằng mập cả năm chục năm nữa cũng không có nổi một nếp nhăn.

Nhưng lúc này Tarzan không thể cười nổi. Hắn đang tức giận, răng nghiến trèo trẹo.

Hắn cúi mình ra khỏi cửa sổ. Bữa nay hắn sẽ đi hành hiệp một mình. Tròn Vo ở lại Tổ Đại Bàng vì bị “trọng thương” – như cách thằng mập rên rẩm về vết thương lãng xẹt của nó.

Coi, mới đạp sơ sơ một cái dằm gỗ bị làm độc phải bôi thuốc mỡ và dán băng dính, ấy thế mà suốt từ sáng mập ta cà nhắc cà nhót khắp nơi, luôn miệng kêu ca rằng tính mạng của nó không chừng đang bị đe dọa.

Tarzan nhắc nhở:

- Nè, hễ tao ném sỏi lên cửa sổ là phải thức dậy thả “dây leo” xuống. Đừng ngủ say quá nghe.

- Chuyện nhỏ. Á, chuyện lớn nằm ở gót chân trái tao đây! Ôi, Chúa ơi, đau quá. Nếu tao không can đảm, chắc đang phải quằn quại trong bệnh viện quá.

- Bớt rên đi ông thần. Nếu đau quá sức chịu đựng, mày có thể cưa quách đôi giò đó mập.

- Mày khùng sao hả?

- Chưa khùng. Nhưng sẽ khùng, nếu mày còn kêu rên hoài vì một cái dằm hạng bét như vậy.

Tarzan nói xong là trèo ra cửa sổ. Chân vừa chạm đất, hắn đã “gáy” lên như dế. Tròn Vo hiểu ý cuốn dây thật lẹ giấu dưới gầm giường.

Nào, bây giờ thì người hùng của TKKG có quyền chạy bộ tối thiểu 5 cây số để đến vũ trường “Chất Cay”, trên quảng trường Seilich, nơi đêm nào bọn choai choai hư đốn cũng kéo tới tụ tập.

Hắn ghét rượu bia như ghét một con chuột chết dưới gầm giường thì cớ sao lại mò đến “Chất Cay” hả? Rất dễ giải thích, đêm nay hắn phải lại điểm hẹn cho kỳ được để thu hồi chiếc xe đạp đua yêu dấu của mình.

Phải, chiếc xe đã biến mất.

Chiều nay, cả băng Tứ quái vô xem triển lãm ảnh “Sa mạc Sahara hôm nay và hôm qua” ở bảo tàng Châu Âu, khi trở ra thì cái khóa dây bảo đảm ở xe Tarzan đã bị cắt đứt. Thay vào chỗ chiếc xe đạp đua là một mảnh giấy được chặn dưới cục đá. Trên giấy là dòng chữ nguệch ngoạc: “Nếu mày muốn lấy lại xế điếc thì đúng 1 giờ khuya nay, không sớm hơn 1 giây, trình diện tao tại vũ trường “Chất Cay”! Và đem theo 100 mark. Không cảnh sát, không vũ khí và không cả mạng thứ hai.”

Sao lại chỉ có 100 mark mà không phải là 1.000 mark nhỉ? – Tarzan vừa chạy vừa nghĩ – Chó chết thật. Hắn chỉ còn vừa đủ tiền để mua vé tàu về thăm mẹ nữa thôi.

Hắn lẩm bẩm:

- Tao sẽ đến sớm hơn giờ hẹn ít nhất là một tiếng đồng hồ để chiêm ngưỡng dung nhan mày, thằng ăn trộm ạ.

Phố Seilich đã hiện ra trước mặt. bên kia đường là vũ trường “Chất Cay”. Sân trước dựng khoảng 40 chiếc xe gắn máy phân khối lớn. Tarzan thấy ba, bốn thằng mặt-rô lảng vảng phun khói thuốc phì phèo.

Ê, không hiểu “Chất Cay” ở đây áp-phê thế nào mà một thằng mặc áo gi-lê bên ngoài tấm thân trần từ trong vũ trường xộc ra, lảo đảo vịn góc nhà nôn thốc nôn tháo.

Tarzan vội nép vào một góc nhà khác ló đầu vừa đủ quan sát tứ phía. Trời ạ, hắn nín thở: chiếc xe đạp của hắn đang được một bóng đen dắt tới! Cái bóng đen ấy có thể là ai đây?

Hắn nhìn đồng hồ: mới 12 giờ thiếu 5 phút. Mai phục trước một tiếng quả là đáng đồng tiền.

*

Coi, bóng đen đã hiện rõ thành hình người dưới ánh đèn. Thằng ăn trộm chẳng hề xa lạ với Tarzan mới chết dở. Nó tên là Adolf Mortius, 19 tuổi, học lớp 12 cùng trường với Tarzan chứ đâu. Nhờ quá tuổi vị thành niên thằng láu cá này đã được phép vào thành phố chơi đêm.

Cơn giận của Tarzan sôi lên. Nhưng rồi hắn lại phân vân. Có cần thiết phải hạ nó lần thứ hai hay không? Lần trước, Tarzan đã tiễn Adolf vào bệnh xá nhà trường nằm suốt một tuần lễ vì thằng này bạt tai ăn hiếp một đứa bé 12 tuổi đang học lớp 6. Hừ, thằng khốn mới đổi về học nội trú chưa được nửa năm mà đã muốn trổ mòi… đại bàng đầu gấu. Đụng ai nhỏ con hoặc nhỏ tuổi là nó xán vô bắt nạt, và có lẽ nó còn xưng hùng xưng bá dài dài nếu không nếm đòn của Tarzan.

Đó chính là lý do của một mối thâm thù, suốt từ đầu năm học đến bây giờ không suy giảm. Và kết quả là vụ ăn cắp tống tiền này đây.

Có điều Adolf Mortius Con xuất thân đâu phải hạng xoàng. Nó là quý tử độc nhất được cưng như trứng mỏng của Adolf Mortius Bố, một ông chủ tư bản kếch xù trong lãnh vực hóa chất. Và Adolf Mortius Bố lại chính là chủ hãng “Hóa Chất Thời Mới” ở thành phố quê hương Tarzan, nơi mẹ hắn giữ chân kế toán trưởng cho hãng từ một năm rưỡi nay.

Tarzan thừa hiểu ông Mortius Bố khốn khổ với cậu ấm đến chừng nào. 19 tuổi mà chưa vô đại học, cứ mài đũng quần ở cấp ba kiểu này thì Tết Marốc mới có một cái văn bằng khả dĩ nối nghiệp với đời. Chính vì thế, qua sự giới thiệu của mẹ Tarzan, ông chủ hãng mới gởi thằng con tới trường nội trú danh tiếng này để cậu ấm được rèn luyện tới nơi tới chốn.

Tarzan vẫn không hết phân vân. Hạ Adolf Con hay không đây? Hạ nó thì viễn cảnh thất nghiệp của mẹ mình chắc chắn sẽ xảy ra, còn ngược lại thì mình cũng đến chui xuống đất hoặc đi bằng… đầu.

Hiện thời thằng Adolf Mortius láu cá đã dựng con ngựa sắt của Tarzan sát bờ tường. Nó moi một điếu thuốc cắm trên mép, đưa mắt nhìn quanh quảng trường Seilich.

Nếu ở địa vị Tarzan lúc này, má hắn sẽ làm gì đây?

Trong tích tắc, Tarzan sực nhớ lại lời căn dặn của má:

Con đừng bao giờ thỏa hiệp với bất công. Hãy sống xứng đáng với hương hồn của ba con. Hãy luôn vì công lý, bất chấp mọi hậu quả…

Được rồi, con nghe lời và hằng tin ở má. Nếu má bị đuổi việc do hành động của con thì lão Mortius có mắt cũng như mù. Má là một nữ kế toán trưởng giỏi nhất trần đời. Chỉ có một tên chủ hãng bất lương mới nghĩ đến chuyện không sử dụng má. Con hy vọng Mortius Bố không phải hạng người như vậy. Thằng con lão phải trả giá bởi tội lỗi của nó. Không có lý do gì một tên tội phạm chôm chỉa xe đạp để tống tiền thiên hạ lại có thể hưởng đặc ân riêng. Nắm đấm của Tarzan xiết lại một cách dứt khoát.

Nhẹ nhàng, êm ái như một con báo, hắn băng qua đường tiến lại sau lưng Adolf sát rạt mà nó vẫn không hay. Thằng ăn cắp rút từ chiếc áo khoác da màu trắng một chuỗi xích sắt to bự, vung vẩy vài giây rồi tròng vào xe, khóa lại. Xong gã thanh niên bất hảo rút trong ngực áo ra một tờ giấy gấp tư và nhét vô chỗ tay thắng xe với vẻ đắc ý.

Tarzan bước lên, sẵng giọng:

- Hay đó. Đưa coi thử nào!

Adolf quay phắt lại. Lạy Chúa, đối diện nó là đại hung thần đang mỉm cười, vẻ rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này. Coi, bộ mặt gãy của Adolf như dài thêm, vầng trán nổi bướu như sưng lên và sống mũi đã gồ sẵn lại càng cồm cộm. Chiếc khuyên vàng bên tai gã lắc lư không ngừng như sắp… rớt xuống đất. Riêng điếu thuốc mới đốt thì rớt khỏi khóe mép, tàn lửa lóe trên mặt đường nhựa. Cặp mắt xanh lè như mắt mèo của Adolf lướt khắp người Tarzan.

Tarzan cầm lấy mảnh giấy, giở ra đọc:

- Chà… “Hãy nhét tờ 100 mark dưới yên xe rồi biến vào rạp Trung Tâm đến 1 giờ 30. Khi quay lại, tao đã tháo khóa xích.”

Hắn nhét mảnh giấy vô túi quần cười gằn:

- Phải nói rằng anh đã nghĩ ra một trò quái đản thật đó, Mortius. Anh sẽ gọi nó là trò gì đây chớ?

Cặp mắt mèo của Adolf nheo lại:

- Tao giỡn chơi ấy mà.

- Tất nhiên rồi. Một trò đùa nho nhỏ. Tức cười thật.

- Nhưng… tao đã giao hẹn tới 1 giờ mày mới được đến…

- Nhưng tôi không đủ kiên nhẫn. Tôi thèm cười quá, đồ thối tha ạ.

- Bỏ cái giọng đó đi!

- Tôi phải bỏ cái giọng gì đây, đồ bẩn thỉu?

- Mày chớ vội mừng, tưởng sẽ buộc tội được tao. Mày đâu có bắt quả tang tao đụng vào cái xe của mày. Còn mảnh giấy… đâu có phải chữ của tao.

- Anh cáo lắm, Adolf à. Chắc anh đã thuê một thằng nào vài mark để nó múa ít chữ chớ gì? Được rồi, tôi sẽ không “luộc” anh cho bẩn tay đâu. Ngày mai tôi sẽ đưa vụ việc xấu xa này ra trước thầy hiệu trưởng, và anh có quyền qui hồi cố xứ đó.

Adolf cười khẩy:

- Mày cứ thử bôi nhọ tao coi. Lời khai của mày và của tao sẽ chống lại nhau. Để rồi coi người ta sẽ tin con trai của nhà đại công nghiệp Adolf Mortius hay tin mày, con của một mụ làm thuê. Mẹ mày đã quỳ xuống để xin vào làm cho nhà tao…

Bốp!

Ngay tức khắc Adolf nổ đom đóm mắt. Nó lãnh một cái tát nảy lửa đến mức đầu sắp lìa khỏi cổ. Con trai nhà đại công nghiệp hầu như không thể đứng vững nổi. Gối khuỵu xuống, gã chúi nhủi vô bức tường trước mặt.

Tarzan rít lên:

- Anh vừa xúc phạm đến má tôi. Như đã nói, đồ thối tha, tôi rất thích đùa. Nhưng chỉ một lời nữa xúc phạm má tôi anh sẽ được đón năm mới trong bệnh viện. Hãy tháo cái xích ra đi, đồ thối tha!

Adolf nghe màng tai kêu ù ù. Một bên má gã đã sưng phồng lên, đỏ sẫm lại. Gã mò mẫm tìm chìa khóa trong túi quần không dám phản ứng.

Mãi rồi gã cũng tìm thấy chìa, vội tháo khóa xích ra. Gã gườm gườm nhìn Tarzan:

- Tao sẽ… ờ… cho qua… cú tấn công vừa rồi của mày. Mày… nghĩ sao về 500 mark?

- 500 mark là 500 mark chớ còn sao nữa.

- Tao cho mày 500 mark nếu mày… ờ… đừng vì trò đùa giỡn chơi này mà làm to chuyện.

Tarzan trân trối nhìn Adolf. Gã toan mua chuộc để thoát tội!

Trời đất. Giá gã biết được Tarzan sẽ chẳng hé lấy một lời. Vì nếu tố cáo Adolf thì hắn cũng đồng thời phải thú nhận đã trốn khỏi ký túc xá vào thành phố lúc đang đêm chớ sao. Gã lãnh một cái bạt tai như vậy là bị trừng phạt đủ rồi.

Adolf lại hiểu sai sự im lặng của Tarzan, liền lên giá:

- Mày nghĩ rằng giá đó “bèo” ư? Thôi được, 1.000 mark vậy. Tao nghĩ rằng con ngựa sắt cà chớn của mày còn dưới giá đó.

Tarzan khinh bỉ:

- Cất tiền vô túi mau, Adolf. Đồng tiền bẩn thỉu của anh không mua nổi tôi đâu. Nghe đây, tôi đồng ý tha cho hành động đê tiện của anh với điều kiện anh phải đóng góp cho Hội bảo vệ thú vật của thành phố 100 mark ngay trong tuần tới. Rõ chớ?

- Trời đất. Mày cũng có chân trong cái hội chó mèo đó chắc.

- Tôi yêu những con thú. Đáng thương nhất là đám thú vô chủ. Anh sẽ góp tiền giúp đỡ chúng, nhớ đó!

Adolf nhổ toẹt một bãi nước bọt thay cho cái gật đầu. Nhìn cái mặt méo xệch của gã khó mà biết gã tỏ ý coi thường hay đơn giản gã nhổ bọt vì cái bạt tai đã làm gã bị ứa nước miếng.

Cậu ấm con chủ hãng hóa chất toàn cầu lê từng bước về phía vũ trường. Tarzan quay lưng gác chân toan lên yên xe đạp và phi một mạch về trường. Ai dè hắn vừa nhấn bàn đạp thì một chiếc xe con màu chuối chín rà lại sát rạt.

Cánh cửa ôtô bật ra. Lạy Chúa! Tarzan bàng hoàng. Hắn lúa đời rồi.

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status