Hôn Nhân Ấm Áp: Tư Thiếu, Chiều Chuộng Vô Độ

Chương 6: Cái bớt hoa mận.

/1620


Chương 6: Cái bớt hoa mận.
Sau đó, Thịnh Phong Hoa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thân thể này quá yếu ớt, hơn nữa còn bị ngã như thế, cô càng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thịnh Phong Hoa đã ngủ nên căn bản không biết sau khi cô nhắm mắt lại, nơi ngực cô toả ra một luồng sáng màu trắng, tia sáng đó bao bọc cả người cô lại.
Tia sáng từ yếu ớt thành mạnh mẽ, lại từ mạnh mẽ thành yếu ớt, cuối cùng dần dần trở nên trong suốt, biến mất trong cơ thể của cô.
Thịnh Phong Hoa hoàn toàn không biết gì về những thứ xảy ra trên người mình, trong giấc mơ, cô chỉ thấy cơ thể mình chìm đắm trong sự ấm áp, rất thoải mái, khiến cô không muốn thức dậy nữa.
Thịnh Phong Hoa cứ ngủ như thế, cho đến khi bên ngoài vang lên giọng nói, cô mới mở mắt ra.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, cửa phòng bệnh cũng đồng thời mở ra, một y tá nữ đi vào.
Đến khi thấy Thịnh Phong Hoa đã tỉnh, ánh mắt cô ấy hiện rõ sự vui mừng, nói: “Cô tỉnh rồi à, tốt quá rồi”.
Thịnh Phong Hoa mỉm cười nhìn bác sĩ, không nói gì.
Nhưng cô y tá bị Thịnh Phong Hoa nhìn như thế thì hơi ngượng ngùng, nói thật nhanh: “Tôi quên tự giới thiệu, tôi là Tôn Lâm, là y tá của bệnh viện này”.
“Y tá Lâm, cảm ơn cô, có thể làm phiền cô rót cho tôi một ly nước không?”. Thịnh Phong Hoa mỉm cười nhìn Tôn Lâm, ngủ một ngày một đêm, cô hơi khát.
Nơi này ngoài cô ra thì cũng chỉ có Tôn Lâm, đành làm phiền cô ấy.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là việc của tôi”. Tôn Lâm xua tay, xoay người rót một ly nước cho Thịnh Phong Hoa, nhìn cô uống xong mới hỏi: “Cô ngủ một ngày một đêm rồi, bây giờ cảm thấy thế này, khá hơn chút nào không?”.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô”. Thịnh Phong Hoa đưa ly cho Tôn Lâm, một lần nữa nói cảm ơn.
Cô khách sáo như thế khiến Tôn Lâm lại ngượng ngùng, đỏ mặt.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Tôn Lâm, Thịnh Phong Hoa cười tươi hơn, trong lòng cảm thán, đúng là một cô gái thanh thuần.
Tôn Lâm bị Thịnh Phong Hoa nhìn thì càng ngại ngùng, xoay người cầm lấy đồ trên xe đẩy, chuẩn bị thay thuốc cho Thịnh Phong Hoa.
“Ừm, tôi tới thay thuốc cho cô”. Tôn Lâm không biết Thịnh Phong Hoa tên gì, vẻ mặt hơi lúng túng.
Thịnh Phong Hoa nhìn thấu sự mất tự nhiên của Tôn Lâm, thế là cười nói: “Tôi là Thịnh Phong Hoa, cô có thể gọi là Phong Hoa”.
Quả nhiên, sau khi nghe Thịnh Phong Hoa nói xong, Tôn Lâm lập tức thở phào một hơi, nói: “Được, sau này tôi sẽ gọi cô là Phong Hoa, bây giờ tôi phải thay thuốc cho cô, có thể hơi đau, cô chịu khó một chút”.
Nói xong, Tôn Lâm nhanh nhẹn mở lớp vải trên tay Thịnh Phong Hoa ra, thay thuốc.
Thịnh Phong Hoa nhìn Tôn Lâm thay thuốc, hài lòng gật đầu, nhìn ra được Tôn Lâm là một y tá tốt, động tác nhẹ nhàng, tay chân nhanh nhẹn, sau này nếu có cơ hội thì có thể cho cô ấy làm trợ lý của mình.
Nghĩ vậy, Thịnh Phong Hoa hơi thất thần, bình tĩnh nhìn Tôn Lâm, cho đến khi cô ấy thay thuốc xong mới hoàn hồn lại.
Chẳng qua, khi cô hoàn hồn thì lại phát hiện ra Tôn Lâm đang nhìn mình với ánh mắt quái lạ.
“Y tá Tôn, cô làm sao vậy?”. Thịnh Phong Hoa xua tay trước mặt Tôn Lâm, khó hiểu hỏi.
“Hoa, hoa mận”. Tôn Lâm ngơ ngác trả lời một câu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người Thịnh Phong Hoa.
Thịnh Phong Hoa càng khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của Tôn Lâm, lúc này mới phát hiện ra, nút áo của mình không biết bị tuột ra từ khi nào, ngực lộ ra.
Mà trên lồng ngực lại nở rộ một hoa mận màu đỏ xinh đẹp ướt át.

/1620

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status