Hôn Nhân Ấm Áp: Tư Thiếu, Chiều Chuộng Vô Độ

Chương 22: Đang lo lắng cho anh?

/1620


Chương 22: Đang lo lắng cho anh?
“Hửm?”. Tư Chiến Bắc không ngờ Thịnh Phong Hoa sẽ xin lỗi mình, anh hơi bất ngờ, cũng hơi ngây người.
Thịnh Phong Hoa cho rằng Tư Chiến Bắc vẫn đang tức giận, thế nên nhanh chóng giải thích: “Em xin lỗi, em, em, không phải em thấy anh phiền đâu, mà là, mà là ở đây sợ anh nghỉ ngơi không tốt”.
Nói xong một hơi, Thịnh Phong Hoa cúi đầu xuống chạm tới ngực, vẻ mặt ngoài ảo não ra thì vẫn là ảo não, cô đang thầm mắng mình là đồ óc heo, sao có thể nói ra một câu làm tổn thương người ta như thế chứ.
Giờ thì hay rồi, Tư Chiến Bắc tức giận rồi, haiz…
Thịnh Phong Hoa đang tự trách, căn bản không phát hiện ra Tư Chiến Bắc đang đứng trước mặt mình.
“Em đang lo lắng cho anh?”.
Cho đến kia giọng nói trầm thấp kia vang lên bên tai, giọng nói lại hơi mừng rỡ, Thịnh Phong Hoa mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, lập tức đối mắt với ánh mắt xen lẫn nét cười của Tư Chiến Bắc, cô không khỏi ngẩn ra.
Nghe Tư Chiến Bắc nói vậy, Thịnh Phong Hoa lắc đầu theo phản xạ, nhưng lắc được một lúc thì mới nhận ra, xù lông lên nói: “Anh là chồng em, em lo lắng thì có vấn đề gì sao?”.
Sau khi nói xong, cô sợ Thịnh Phong Hoa sẽ cười nhạo cô, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tư Chiến Bắc, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua không dám nhìn anh.
“Không, không có vấn đề gì cả”. Không ngờ Tư Chiến Bắc khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Thịnh Phong Hoa cũng lập tức trở nên dịu dàng.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự suy nghĩ thông suốt rồi sao? Thế mà lại biết quan tâm anh, sao anh lại cảm thấy hơi không chân thật nhỉ?
Nhưng mà anh vẫn có lòng tin với thính giác của mình, anh chắc chắn mình không nghe lầm, cô vợ nhỏ của anh thật sự nói lo lắng cho anh.
Điều này khiến anh mừng rỡ vô cùng, rồi lại có cảm giác như đang mơ. Ngày hôm nay cô vợ nhỏ cho anh hơi nhiều bất ngờ. Đầu tiên là không sợ anh nữa, dám nói chuyện lớn tiếng, bây giờ lại còn có thể lo lắng cho anh, đây thật sự là cô vợ nhỏ mà anh mới cưới về sao?
“Anh cười cái gì?”. Nghe thấy tiếng cười của Tư Chiến Bắc, Thịnh Phong Hoa khó chịu, ngẩng đầu lên trừng anh với vẻ mặt tức giận.
Cô đang suy nghĩ, chắc chắn là Tư Chiến Bắc đang cười nhạo cô. Cũng đúng, một cô gái quê mùa như cô, nào có xứng với đứa con của trời như anh.
Trước đây hai người kết hôn với nhau chắc cũng vì Tư Chiến Bắc có nỗi khổ tâm nào đó. Cô nhớ, hôm đó Lý Xuân Mai nói câu gì mà “nếu không phải xảy ra chuyện đó”, xảy ra chuyện gì thì Thịnh Phong Hoa không biết, nhưng chắc chắn có liên quan đến chuyện Tư Chiến Bắc cưới cô.
“Không cười gì hết, anh đang vui”. Tư Chiến Bắc nhìn ra sắc mặt của Thịnh Phong Hoa bất thường, sợ cô hiểu lầm nên giải thích.
“Vui?”. Bây giờ đến lượt Thịnh Phong Hoa không hiểu, Tư Chiến Bắc đang vui cái gì?
Lẽ nào là vì câu nói cô lo lắng cho anh!? Nếu quả thật là thế thì có khi nào…
Nghĩ được một nửa, Thịnh Phong Hoa không nghĩ tiếp nữa, cô sợ mình không vui, sợ mình hiểu nhầm ý của Tư Chiến Bắc.
Tuy rằng cô đã không còn là cô gái đến từ nông thôn đó từ sớm rồi, nhưng cô cũng đang mang cơ thể của đối phương, cho nên cho dù lòng cô thay đổi rồi, cho dù dựa vào năng lực của cô, để kề vai sát cánh của Tư Chiến Bắc cũng không phải việc gì khó, nhưng trong mắt người ngoài, cô vẫn là cô gái nông thôn đó.
“Đúng vậy, vui”. Tư Chiến Bắc vừa nói vừa ngồi trên giường Thịnh Phong Hoa lần nữa, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, nói: “Em biết lo lắng cho anh, anh rất vui”.
“…”.
Thịnh Phong Hoa hết chỗ nói rồi, cô không cảm thấy chuyện này có gì để vui, nhưng không biết rằng ở trong mắt Tư Chiến Bắc, sự lo lắng của cô nghĩ là đã thừa nhận thân phận người chồng của anh, sao có thể không vui được?

/1620

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status