Hôn Lên Đôi Môi Em

Chương 5

/40


Và đến nay, Triệu Doanh Chính đã trở thành người khổng lồ ngồi chễm chệ trên ngai vàng của giói kinh doanh, người ta xưng tụng ông là vua của các vua, chưa bao giờ có một con người lại có tài kinh doanh như thế.

Ông luôn nằm trong top những người giàu nhất thế giới.

Đến tận bây giờ, điểm mặt tất cả các ngành trong cả nước, không chỗ nào thiếu hai chữ Doanh Chính.

Và hiện tại ngay lúc này đây, con người siêu phàm ấy đang ngồi xem một bức hình 3x4 với nụ cười hiền từ trên môi. Ông không còn là Triệu Doanh Chính hô phong hoán vũ trên thương trường nữa. Ông bây giờ là ông nội của ba đứa cháu Triệu Thiên Minh, Triệu Thiên Kỳ và them cả Dương Mẫn nữa.

Cô bé trong bức ảnh 3x4 cười rất tương, hai má lúm đồng tiền duyên dáng, nét đẹp trong sáng ngây thơ vô cùng, trông như mới mười sáu, mười bảy tuổi. Có lẽ cái tập đoàn mang tên ông kia cũng không đem lại cho ông nụ cười như lúc này. Cô bé ấy chính là cháu dâu của ông, vợ của thằng cháu đích tôn Triệu Thiên Minh.

Bàn tay già nua khẽ vuốt ve tấm hình với vẻ trìu mến.

- Ây da, Mẫn ơi Mẫn à, hay là cháu mau mau sinh cho ông một thằng Tiểu Bảo Bối đi nhỉ?

Nói đoạn, ông thở dài. Triệu Doanh Chính biết là hiện tại Dương Mẫn chưa thể có con vì chuyện học trên trường còn đang giang dở, thế nhưng nếu đợi đến lúc cô học xong đại học, sợ ông cũng chả còn sống để nhìn mặt cháu nữa. Hơn nữa dễ gì con bé đồng ý, lại còn cái thằng cháu cứng đầu cứng cổ của ông nữa chứ!

- Haiz… - Ông thở dài. – Lão Ngũ, ông tính sao đây nhỉ?

- Vâng thưa chủ tịch!

- Ông nghĩ xem có cách nào cho ta mau mau có cháu bế không nhỉ?

- Chủ tịch! – Ông Ngũ vội xua tay. – Cô Mẫn và cậu Minh hãy còn trẻ lắm, có con lúc này…

- Vậy ông xem ta còn trẻ không??

Người quản gia gãi đầu. Không biết phải đứng về phe vợ chồng Minh Thiếu gia hay về phe Triệu chủ tịch nữa!

- Thôi được rồi, ông giúp ta điện thoại cho bố mẹ con bé, nói họ dọn đồ đạc cho con bé, trưa nay chuyển sang nhà chồng ở!

- Chủ tịch… thế có vội quá không ạ?

- Vội cái gì mà vội! Làm mau, làm mau!



Bạn Dương Mẫn đương nhiên vẫn chưa biết tí ti gì về chuyện này. Trong suy nghĩ của cô cưới chồng là một chuyện, ở với chồng lại là chuyện rất khác!

Từ bé đến lớn, Dương Mẫn vẫn quen với sự bảo bọc của cha mẹ, hai mươi mốt năm qua, chưa từng một ngày rời khỏi căn nhà quen thuộc đó.

Một Dương Mẫn ngây thơ, dễ dụ chẳng thể nào ở kí túc xá dù đã vào đại học. Ông bà nhà ấy đương nhiên rất phiền lòng nhưng biết làm sao, giáo dục mãi mà chẳng vô chút nào.

Dương Mẫn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày kia phải rời xa cha mẹ, sáng sáng không còn được ba kêu dậy, không được nhìn thấy đồ ăn sáng dọn sẵn trên bàn.

Những việc nội trợ, Dương Mẫn chưa một lần chạm tay vào, một phần vì bản tính lười biếng, phần khác vì mẹ cô rất khiếp sợ sự vụng về của con gái, thành thử ra cô chỉ biết theo cha học chăm sóc cây cảnh.

Thử hỏi một Dương Mẫn như vậy mà về ở chung với Triệu Thiên Minh thì liệu sẽ ở được mấy ngày? Họ Triệu có một quy tắc đặt tên, dựa vào đó người ta có thể phân biệt được thứ tự của từng cá nhân trong dòng họ.

Cụ tổ của dòng họ là Triệu Doãn Tiền.

Doãn – Kiên – Dương … – Mục – Doanh – Kính – Thiên.

Chữ “Kính” xếp trên chữ “Thiên” một bậc, có thể xem Triệu Thiên Minh hiện hiện nay là hậu bối, xét về thứ tự cũng thuộc hang cháu chắt nhỏ nhất trong gia tộc họ Triệu thế nhưng xem ra anh chẳng có chút tôn kính gì với các bậc trưởng bối trong dòng họ, ngoại trừ ông nội.

Chẳng cần nói đâu xa, lúc sáng nay, trong cuộc họp cổ đông, Triệu Thiên Minh đã dằn mặt ông chú mình về chuyện ông ta cùng những cổ đông khác tham ô một khoản không nhỏ trong số tiền lợi nhuận hàng năm của tập đoàn.

Triệu Kính Thù đương nhiên không thể nuốt trôi cái nhục ấy, ông ta một đời lăn lộn từng trải, trải qua không biết bao nhiêu bão táp trên, uy phong không hề nhỏ, thế mà một kẻ hậu bối như Triệu Thiên Minh dám hỗn lão với ông ta như thế.

Triệu Kính Thù ấn mạnh điếu thuốc đang hút vào gạt tàn. Dù có căm hận thằng cháu đến đâu, Triệu Kính Thù cũng không dám làm gì bởi lẽ thằng cháu bảo bối của Triệu Doanh Chính đã nắm được cái đuôi tội lỗi của ông ta.

Triệu Kính Thù nghĩ lại một lượt những việc làm của mình, ông ta hoàn toàn không phát hiện ra chút sơ hở nào, thế mà thằng lỏi ấy lại nắm được những chứng cứ đó, rốt cuộc thì nó đã làm cách nào?

Quả là đáng sợ, Triệu Doanh Chính đúng là đã sinh ra một con quái vật hệt như ông ta.

Điện thoại vẫn liên tục đổ chuông, có lẽ là những lão cổ đông khác đã nóng lòng lắm rồi.

Triệu Kính Thù tưởng có thể nuốt trôi cái tập đoàn ấy sau khi Triệu Doanh Chính đã rút lui, nào ngờ lại xuất một Triệu Thiên Minh.

Đúng là xét về thực lực Triệu Thiên Minh tuyệt nhiên không thể bằng liên minh của các cổ đông lớn thế nhưng xét về tiềm lực, chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào!



Đương nhiên những chuyện xảy ra trong buổi sáng hôm nay Dương Mẫn không hề hay biết bởi cô đang “bận” ăn hàng tại một quán nhỏ gần trường. Câu chuyện của hai nàng đương nhiên không thoát khỏi đề tài đám cưới.

- Tức chết đi mất!

Đường Mật hậm hực cắn thật mạnh vào cái bánh chuối.

Cuộc đời đúng là bất công, một con nhỏ kém toàn diện như Dương Mẫn mà lại lấy được tấm chồng ngon lành như thế, trong khi cô…

- He he, mày thì ai mà thèm.

- Cái con này! – Đương Mật trợn mắt xắn tay áo lên. Dương Mẫn ù té chạy, vừa chạy vừa quay lại lè lưỡi lêu lêu. Đường Mật đang hung hăng đuổi theo bỗng khựng lại, vẻ hung dữ muốn ăn tươi nuốt sống Dương Mẫn đột ngột biến thành vẻ dịu dàng nhu mì.

Dương Mẫn ngoái nhìn lại thấy điều kì lạ thì càng co giò phóng nhanh hơn bởi lẽ sau mỗi cơn bão, trời đều rất quang đãng.

- Á… coi chừng…

Tiếc là lời cảnh cáo của Đường Mật quá muộn, Dương Mẫn đang chạy thì đâm sầm vào một người nào đó ngã lăn quay ra đất. Đau thấu trời xanh, hai tay cô ôm đầu, xuýt xoa.

- Hic…

Người bị Dương Mẫn tung trúng cũng không khá hơn bao nhiêu, anh ta ngã bật ngửa ra sau, mông nện mạnh xuống vỉa hè, nhìn nét mặt thiếu điều chưa nhảy xổ lại bóp chết cái con nhỏ kia.

- Cái đồ… Bộ đui hả???

- Xin lỗi!! Xin lỗi!!

Dương Mẫn hoàn hồn đứng dậy rối rít xin lỗi, vội vàng đỡ chàng trai đó dậy, Đường Mật cũng luống cuống chạy lại giúp Dương Mẫn, cô thầm rủa cái thói hậu đậu của con nhỏ ngốc này, đúng là hết thuốc chữa.

Chàng trai đau ê ẩm cố gắng lắm mới đứng dậy được, ôi!! Đẹp trai chết đi mất, hai mắt Đường Mật long lanh, cô căm hận Dương Mẫn quá đi mất.

- Anh… anh có sao không ạ? – Đường Mật nhỏ nhẹ hỏi.

- Ớ! – Chàng trai đang trợn mắt trợn mũi bỗng nhiên tươi cười toe toét. – Chị dâu! Trời, em đi tìm chị nãy giờ!

- Ớ!! – Dương Mẫn cũng tròn mắt vì bất ngờ. – Thiên Kỳ… anh… à quên, em đến tìm chị có việc gì thế?

Đường Mật mắt chữ O mồm chữ A trước diễn biến quá bất ngờ của câu truyện. Hóa ra anh chàng đẹp trai siêu cấp này là Triệu Thiên Kỳ, em trai của Triệu Thiên Minh! Ôi chúa ơi, thế mà một phút trước đây, cô còn có ý định sẽ gây ấn tượng với cậu em chồng của Dương Mẫn, thật lag nhục chết đi được. Mà cái con nhỏ này cũng thật có phước, chồng đã đẹp trai như thế, ngay cả thằng em chồng cũng chả khác gì ngôi sao điện ảnh. Quay qua quay lại ngắm trai đẹp đến no cả mắt, đúng là ông trời thiên vị quá đi mất!!

- Chị dâu không sao chứ? Mà sao chị chạy như ma đuổi thế?

Cái gì? “Ma đuổi” hả, không phải đang mắng khéo Đường Mật này đấy chứ?

- Ờ… chị… tập thể dục ấy mà!

- À, ra thế!

Triệu Thiên Kỳ cố nén cười, bộ anh ngốc hay sao, cô “chị dâu” này tưởng anh là thằng bé lên ba hay sao mà lại bịa ra cái lý do ngớ ngẩn thế không biết! Có ai đời vừa chạy bộ vừa quay lại lè lưỡi lêu lêu như thế không?

- Em đến để đón chị đến nhà anh hai, ông nội đã điện cho ba mẹ chị rồi, hai bác đã dọn đồ đạc của chị qua nhà anh ý hết rồi. Ông nội cũng đã điện xin phép thầy hiệu trưởng xin cho chị nghỉ ngày hôm nay rồi. – Triệu thiên Kỳ nói năng rất lễ độ nhưng ánh mắt cứ như đang đùa giỡn với cô chị dâu này.

Dương Mẫn vẫn ngây thơ không nhận ra vẻ bỡn cợt kia, cô khẽ cắn môi, đôi mắt đỏ lên tủi thân! Sao bố mẹ cô lại “hăng hái” dọn cả đồ đạc của cô sang nhà chồng như muốn tống cục nợ thế kia không biết, ngay cả cơ hội phản đối cũng không có.

Triệu Thiên Kỳ thấy “cô bé” chị dậu mắt mũi đỏ hoe thì cũng hơi cuống, anh vội vỗ vỗ lên đầu cô một cách vụng về như dỗ con nít. Đường Mật thấy vậy cũng khẽ đẩy tay Dương Mẫn một cái. Thôi thì mau mau về nhà chồng đi! Triệu Thiên Kỳ giống như một thái cực khác của Triệu Thiên Minh. Triệu Thiên Minh cực kì ít nói lại rất “chảnh”, Triệu Thiên Kỳ lại có vẻ dễ gần hơn, đặc biệt anh chàng nói nhiều cực kì! Điểm này gãi đúng chỗ ngứa của Dương Mẫn.

Suốt dọc đường đi, hai người cứ thao thao bất tuyệt, từ chủ đề này sang chủ đề kia, càng nói lại càng có nhiều thứ để nói nên câu chuyện của họ dường như không có điểm dừng.

Triệu Thiên Kỳ vốn chỉ giao du với đám bạn nhà giàu của anh ta, thú vui tận hưởng cũng không ít, hôm nay lại đụng ngay một con bé Dương Mẫn nhà quê chính hiệu. Cái đề tài “nhà quê” này lại kích thích trí tò mò của Triệu Thiên Kỳ, đặc biệt lại được kể ra từ một cái miệng mắm muối nên những câu chuyện càng đậm đà hấp dẫn.

Triệu Thiên Kỳ như được phiêu du đến một thế giới từ trước đến nay chưa từng biết đên, càng nghe lại càng say mê. Dương Mẫn bản chất ngây thơ, lại có thêm tật nói nhiều, nay vớ được một thính giả trung thành nên càng hăng hái kể truyện.

Những câu truyện xoay quanh chủ đề ăn vặt vô cùng nhàm chán kia bỗng chốc trở nên nóng hổi, dưới sự phóng đại của Dương Mẫn, những miếng chuối chiên bỗng trở thành thứ đặc sản tiến vua, miệng lưỡi của Dương Mẫn khiến Triệu Thiên Kỳ vừa than phục, vừa thèm khát.

Dương Mẫn càng nói càng hăng, quên tuốt thính giả kia là cậu em chồng mới gặp mặt lần thứ hai, cô vỗ vai Triệu Thiên kỳ với vẻ tâm đắc.

- Haiz! Hóa ra nhà em giàu mà chưa được ăn những thứ đó bao giờ, haiz! Bữa nào chị hứa sẽ dẫn em đi ăn chè chuối nướng.

- Quân tử nhất ngôn nhé! – Triệu Thiên Kỳ hăng hái phụ họa. – À, chuối chiên nữa nhé!

- Đương nhiên! Ngoéo tay nào! Chị sẽ bao! – Dương Mẫn cười híp mí vỗ vỗ vào túi.

Bàn tay anh áp vào bàn tay mềm mại của Dương Mẫn, hai ngón út móc vào nhau.

Dương Mẫn từ vị trí “chị dâu” cao vời vợi bỗng chốc di cư xuống vị trí “bạn bè” của Triệu Thiên Kỳ. Cô không lấy gì làm phật ý, trái lại còn rất vui. Lại còn cao hứng lại nghêu ngao hát líu lo, Triệu thiên Kỳ buồn cười quá nhưng không dám làm cô mất hứng nên cứ ráng nhịn, lâu lâu lại ho mấy cái, mặt mày đỏ bừng trông rất buồn cười.

- À! Chị dâu! Thế làm sao mà chị lại cưới anh hai thế?

Triệu Thiên Kỳ trước nay rất ngứa ngáy chuyện này nhưng không biết hỏi ai. Hỏi ông nội thì ông nội không nói, hỏi anh hai thì bị lườm. Còn bà con cô bác thì chả ai biết tí gì.

- Cái này… - Dương Mẫn gãi má. – Chị cũng chả biết nữa, chị hỏi ba mẹ mà ba mẹ không nói.

Triệu Thiên Kỳ tặc lưỡi tiếc rẻ.

Chiếc ferrari 458 rẽ vào một con đường rộng nhưng khá vắng vẻ, Dương Mẫn tò mò ngoái đầu nhìn xung quanh, toàn là biết thự cao cấp.

- Ôi cha! Chắc cả nhà em ở đây ý nhỉ? Nhà rộng quá cơ!

Triệu Thiên Kỳ bật cười, xoa xoa đầu chị dâu.

- Không! Em có nhà riêng, ông nội cũng có nhà riêng, anh hai ở đây một mình!

- Hả?? – Dương Mẫn trông như cái bong bóng xì hơi.

- Sao thế? – Triệu Thiên Kỳ cười hỏi.

- Nhà to thế mà ít người thì buồn lắm.

… Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Chiếc Bentley đen bong đang chễm trệ trong sân.

- Anh hai về rồi đấy!

Dương Mẫn không nói gì, ấn tượng về cô đối với “chồng” hết sức mờ nhạt, chỉ nhớ cái buổi sáng sau đêm tân hôn đáng nhớ kia mà thôi!

- Chị vào đi, anh hai về rồi đấy! – Triệu Thiên Kỳ có vẻ luyến tiếc khi phải chia tay chị dâu.

Nói đoạn anh lè lưỡi và làm động tác cắt cổ.

- Ực… Không phải chứ!! – Dương Mẫn nuốt nước miếng nhìn cậu em chồng.

Triệu Thiên Kỳ làm bộ mặt nghiêm trọng gật gù như một ông già nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh quái.

Dương Mẫn thiếu điều chưa chảy dựng lên. Triệu Thiên Kỳ vẫy tay bái bai cô rồi phóng xe đi thẳng, anh cũng rất ớn ông anh này, hai người là anh em ruột nhưng cả đời chưa nói với nhau được một câu tử tế.

Anh nhìn vào kính chiếu hậu, giá như đây không phải là gia trang của ông anh yêu quý có lẽ anh sẽ ở lại với Dương Mẫn lâu hơn một chút,…

Đôi môi Triệu Thiên kỳ bất giác nhếch lên thành một nụ cười.

Dương Mẫn thật thú vị, vài phút trước đây họ còn là những là những người xa lạ, bây giờ xem như đã là bạn của nhau rồi! Dương Mẫn mấy lần định đưa tay bấm chuông nhưng lại nhớ đến vẻ mặt của Triệu Thiên Kỳ nên không dám.

Không lẽ Triệu Thien Minh đúng là kẻ giống như miêu tả của Thiên Kỳ hay sao?

Dương Mẫn đang muốn tìm một hòn sỏi đá cho sướng chân thì một bong người lững thững bước ra.

- Này. – Người đó lạnh lùng lên tiếng. – Cô không có tay bấm chuông hả? Báo hại tội đợi cô nãy giờ, cô có biết là tôi không có nhiều thời gian không?

- Dạ…

Dương Mẫn ấp úng, làm gì mà dữ vậy? Dù sao cô cũng là vợ anh ta mà…

Triệu Thiên Minh lạnh lùng mở cửa rồi quay lưng bước vào nhà, vừa đi vừa xem tài liệu, chẳng thèm đoái hoài đến cô vợ lẽo đẽo phía sau.

Căn nhà của Triệu Thiên Minh được kiến trúc sư danh tiếng nhất châu Á Asakura Ojiniki thiết kế, ngôi nhà mang gam màu đen chủ đạo, lạnh lùng và cá tính ý như chủ nhân của nó. Tường được ốp đá hoa cương sáng bong như gương, khuôn viên hai bên lối đi trồng một hàng cây phong lữ. Ngoài ra còn rất nhiều thứ cây khác.

- Oa… hóa ra anh cũng thích trồng cây cảnh nhỉ…

Triệu Thiên Minh vẫn đi, chả thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần. Dương Mẫn chả thấy phật ý tí nào.

- Ai da, nhưng mà anh chưa biết cách chăm sóc này. Anh xem, khóm mẫu đơn ai lại đem ra ngoài nắng mà trồng thế kia… lại còn khóm hoa hồng kia nữa chứ, nhiều nụ chết quá, không cắt bớt thì làm sao cho hoa đẹp được…

- Này! – Triệu thiên Minh trừng mắt nhìn cô. – Cô không nói cũng không ai nói cô câm đâu!

- …

Anh lại tiếp tục chúi mũi vào tập tài liệu, Dương Mẫn đành ngậm tăm theo sau, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh, cái đồ đáng ghét.

Dù rất ghét cái thói chảnh của Triệu Thiên Minh nhưng Dương Mẫn không thể không thừa nhận anh quá đẹp trai, cô không thể kìm nén mà liếc trộm anh mấy cái.

Triệu Thiên Minh dẫn Dương Mẫn lên lầu chỉ cho cô phòng của mình. Căn phòng phải nói là vượt quá sự tưởng của cô, dương Mẫn hí hửng nhìn Triệu Thiên Minh cười toe toét. Anh cười nhạt đầy vẻ miệt thị, đúng là cái đồ quê mùa.

- Mà anh cũng ngủ ở đây à? – Dương Mẫn nhìn anh long lanh.

- Hả? – Anh cau mày nhìn cô. – Cô… đúng là cái đồ trơ trẽn!

- Gì? Cái gì trơ trẽn? – Dương Mẫn bặm môi nhìn anh, tự nhiên lại nói cô như thế là sao?

- Hừ, cô nghĩ cô xinh đẹp lắm hay sao chứ? Có quỳ xuống dâng tới tận miệng tôi cũng không cần. – Triệu Thiên Minh kinh kỉnh đáp.

Dương Mẫn há hốc miệng không nói nổi lời nào.

- Cái… cái gì??? Anh… hơ hơ… anh điên thật rồi! – Mãi cô mới lắp bắp được. – Anh tưởng tôi thèm anh lắm ấy à??

Ánh mắt Triệu Thiên Minh như mũi dao găm chặt vào người Dương Mẫn.

- Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng bước vào nhà họ Triệu thì đã vội tự mãn, Triệu Thiên Minh tôi không phải là thằng ngốc đâu! Cô liệu hồn, đừng có tơ tưởng đến…

- Anh im đi! – Dương Mẫn hai mắt đỏ hoe, đôi môi cô run run, dù có xem thường cô đến thế nào thì Triệu Thiên Minh cũng không được phép xúc phạm cô như thế!

- Hừ. – Anh cười nhạt. – Tôi nói sai sao? Tôi không hiểu cô làm cái quái gì mà khiến ông nội tôi bắt tôi cưới cô, Dương mẫn, cô liệu hồn đấy, cô nên ngoan ngoãn ở đây!

Cô nghẹn giọng, chỉ biết trừng mắt nhìn anh, Triệu Thiên Minh lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Hóa ra trong mắt anh ta cô là loại người hẹn hạ như thế. Dương Mẫn này có chết cũng không cần một xu nhà họ Triệu!



Có nằm mơ Dương Mẫn cũng không nghĩ sẽ bị đối xử như thế. Anh ta giàu có, giỏi giang nên có quyền khinh cô như vậy hay sao?

Dương Mẫn đưa tay gạt nước mắt.

Cô sẽ xem như chưa từng nghe thấy thứ gì!

Bình tĩnh nào Mẫn… Đừng chấp kẻ điên ấy…



Sau khi đưa chị dâu đến nhà anh hai, Triệu Thiên Kỳ không lái xe đến công ty mà lại ghé vào một quán cà-phê.

- Kỳ, sao lâu thế! Một người vẫy tay gọi anh. Thiên Kỳ mỉm cười.

- Hôm nay Ami về đấy!

- Biết rồi! – Anh mỉm cười đáp.

- Không vui à? Ami bảo nhớ cậu lắm đấy! – Anh chàng đó lại tiếp tục. – Bọn này cũng muốn được gặp Ami, không có cô ấy hai năm nay bốn thằng tụi mình cứ thiếu thiếu cái gì ấy.

Thiên Kỳ mỉm cười vỗ vai bạn. Cậu đã biết điều đó lâu rồi, Ami đã thông báo cho cậu đầu tiên, yêu cầu cậu phải ra tận sân bay đón, làm sao cậu quên được?

- Còn một tiếng nữa máy bay hạ cánh, chuẩn bị xong chưa nào? – Một chàng trai khác lên tiếng.

Thiên Kỳ gật đầu. Cậu lúc nào cũng sẵn sàng.

/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status