Chương 84: Bắt cóc.
Edit: Như Heo.
Nhà họ Ngu đông con nhiều cháu, nội cấp bậc chú bác thôi đã có chín người, trong đó nhỏ nhất là Ngu Lãng.
Ngu Xuyên là người quản lý Tư bản Đại Ngư, là anh em cùng cha với lão Nhị, con của Ngu Thái Hưng. Lão Nhị là Ngu Đồng, phụ trách công việc làm ăn khu vực Tây Mỹ, qua lại mật thiết với một số công ty lớn ở Los Angeles.
Năm nay sức khoẻ gia chủ không được tốt, việc làm ăn hoàn toàn do bọn họ chia nhau quản lý. Việc làm ăn ở Los Angeles thật sự rất lớn, người nhà họ Ngu minh tranh ám đấu bấy lâu, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một "Trình Giảo Kim" Ngu Đường nhảy ra cướp mất miếng mồi ngon trong tay.
"Rảnh rỗi thì đến công ty làm việc, bớt làm loạn đi." Ngu Đồng lật giở từng tấm ảnh, sau đó đưa lại cho Ngu Lãng.
"Cái gì mà làm loạn, dù sao chủ nhân tương lai nhà họ Ngu thích đàn ông cũng không phải việc hay ho gì, em thì không tiện nói với cha, chỉ biết trông cậy vào mình anh thôi." Ngu Lãng lấy lại ảnh chụp nhét vào túi.
"Nó còn trẻ, thích ai là quyền của nó." Ngu Đồng vẫn bất vi sở động, xoay người dợm bước, đột nhiên dừng lại, "Còn nữa, cái gì mà chủ nhân tương lai? Những lời này không được nói lung tung."
Ngu Lãng nhún vai: "Lung tung hay không anh là tự biết rõ."
Thế hệ này bọn hắn có mấy anh em, năng lực ngang nhau, cũng không có ai đặc biệt kiệt xuất, anh em bọn họ không ai phục ai, còn gia chủ đến giờ vẫn chưa muốn về hưu. Anh em bọn họ đã phân chia sản nghiệp rạch ròi, mỗi người quản lý một địa bàn, mấy năm nay cũng coi như an tường vô sự. Nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một tân gia chủ, vậy thì khác.
Ngu Đồng yên lặng quan sát hắn một lúc, cuối cùng nhấc bước rời đi.
Từ khi Độc Cô Ám đến khu huấn luyện đến nay đã hơn nửa năm, Tống Tiêu thắc mắc, không phải thời gian huấn luyện chỉ có nửa năm thôi sao?
"Trẫm bảo hắn học xong tất cả những thứ cần thiết mới được về." Ngu Đường vừa nói chuyện với Tống Tiêu, vừa nhanh chóng xử lý văn kiện. Từ lúc tiếp nhận công việc ở Los Angeles, hắn phải xử lý trăm công nghìn việc, thường xuyên về nhà vào lúc nửa đêm, sau đó còn phải giải quyết tiếp một đống công việc.
Nửa đêm Tống Tiêu giật mình thức dậy, thấy Ngu Đường vẫn còn đang cặm cụi trước máy tính, y bèn dụi mắt ngồi dậy ghé lên người hắn.
"Ngủ đi, sắp xong rồi." Ngu Đường nâng tay vò rối mái tóc của y.
"Bạch Tình bỏ học rồi," Tống Tiêu nằm xuống, nhìn Ngu Đường cởi quần áo, nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm nay, báo cho hắn chuyện trọng yếu nhất: "Cô ta không liên lạc gì với ta, 20 đô nợ ta vẫn còn chưa trả."
Hôm trước cô ta muốn đi làm thủ tục, mượn Tống Tiêu ít tiền bắt taxi, sau đó bỏ đi luôn.
Ngu Đường chui vào ổ chăn, ôm lấy tiểu thị lang của hắn ấm ức vì bị giật tiền: "Quên đi, coi như làm từ thiện."
Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng, gần đây có chuyện gì vui sao?"
"Ừ, phát hiện vài chuyện thú vị," Ngu Đường cười nhạt, mò lấy tay Tống Tiêu trong chăn ngắm nghía: "Bác Hai không muốn ta nhúng tay vào việc kinh doanh phía Tây nên mới nghĩ cách ngáng đường, không ngờ vì vậy mà để lộ manh mối."
"Ngươi vừa mới tiếp quản công việc, vội vàng quá chỉ e không ổn." Tống Tiêu cũng hơi lo lắng, y từng thấy người đó một lần, trông ông ta âm trầm hơn hẳn nhưng người khác.
"Trẫm mà sợ hắn ư?" Ngu Đường đặt lên tay Tống Tiêu một nụ hôn, "Bây giờ chưa phải lúc, nhược điểm lớn như vậy, phải chờ đến hồi cuối."
Tống Tiêu cau mày không lên tiếng, nhưng trong lòng lại thấy bất an.
...
"Cậu nói cái gì?" Ở khu vực phía Tây, Ngu Đồng nhăn mày, túm cổ áo thư ký.
"Hình như, Đường thiếu đã biết..." Hắn ta chỉ biết cúi đầu thuật lại mọi chuyện. Bọn hắn kinh doanh vận tải biển, lét lút vận chuyển một số hàng hoá riêng, trong nghành này có rất nhiều trường hợp như vậy, vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng thứ bọn họ vận chuyển lại là hàng cấm.
"Thằng ranh này, hao tâm tổn sức đào bới nhược điểm của ta, rốt cuộc là có ý gì?" Ngu Đồng lập tức gọi cho lã Tứ.
"Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ," Lão Tứ Ngu Xuyên đứng sau cửa kính sát đất trong phòng làm việc trên tầng cao nhất toà nhà tài chính New York, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn: "Có điều tiểu tử này không phải hạng tầm thường. Lần trước bị em ngáng đường một lần vẫn còn ghi thù, bây giờ muốn nhúng tay vào hạng mục của Tiểu Kỳ quả thật không phải chuyện dễ."
Trong vòng một năm ngắn ngủi, không tính vốn đầu tư ban đầu, ứng dụng mạng của Ngu Kỳ đã kiếm về hơn hai trăm phần trăm lợi nhuận. Không những thế tỉ lệ lợi nhuận vẫn đang tăng lên từng ngày, hiện vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt.
Đáng tiếc lúc trước hắn lại từ chối, trong hội nghị tổng kết giữa năm Ngu Đường còn cố ý nhấn mạnh trước mặt các cổ đông, đây chẳng khác nào đang đánh vào mặt hắn.
"Chuyện lần trước khiến gia chủ tỏ thái độ bất mãn, nói em lấy việc công trả thù riêng, không coi trọng việc kinh doanh gia tộc, đến lúc này mà anh còn chưa chịu hành động, không khéo vị trí thừa kế này phải nhường đi rồi." Ngu Xuyên thở dài, tuyệt đối không thể coi thường.
"Nói cho cùng cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, muốn đấu với tôi sao?" Ngu Đồng cười lạnh, "Muốn dùng nhược điểm này để áp chế tôi, trừ phi nó trở thành gia chủ."
Thật ra gia chủ đã biết chuyện này từ lâu, chẳng qua ông ấy cố ý mở một mắt nhắm một mắt, hiện tại nhược điểm này chẳng thể giúp ích được gì cho Ngu Đường, trừ phi hắn leo lên được chiếc ghế gia chủ, nhân cơ hội này lập uy chỉnh đốn lại gia tộc.
Ngu Xuyên gật đầu, ấn chuông trên bàn làm việc, không lâu sau một cô gái mặt váy trắng đi vào, người này không ai khác chính là Bạch Tình đã biến mất mấy ngày nay - người vẫn chưa trả tiền cho Tống Tiêu.
"Lại đây, nói cho tôi biết về Tống Tiêu..." Ngu Xuyên nở nụ cười hoà ái.
...
Phần hình ảnh của "Tiên mãn cung đường" đã được hoàn thiện, hiện tại đang trong quá trình dàn dựng, cả đoàn phim ai nấy đều hừng hực khí thế. Kể từ khi Tiêu Chính Khanh biết Tống Tiêu có nghiên cứu sâu về văn hoá cổ đại, mỗi lần trước khi ra quyết định đều phải thương lượng với y. Nào là bối cảnh hoàng cung ra sao, phục sức hoàng đế, đại thần trông như thế nào, ngữ khí, lễ nghi,.v..v đều được thiết kế tỉ mĩ đến từng chi tiết.
Hôm nay Ngu Đường và Tống Tiêu đáp máy bay xuống Los Angeles, bình thường hai người sẽ ở lại biệt thự hắn tặng cho Tống Tiêu, nhưng hôm nay có hội nghị quan trọng, Ngu Đường muốn Tống Tiêu đi theo trợ giúp.
"Không được, hôm nay có việc quan trọng, chú Tiêu muốn ta qua đó dùng bữa." Tống Tiêu lắc đầu, ngày nào cũng thấy Tống Tiêu kè kè bên Tiêu Chính Khanh, Ngu Đường cảm thấy rất bất mãn: "Làm thư ký cho trẫm mỗi tháng ít ra còn được mười hai ngàn tiền bổng lộc, hắn cho ngươi cái gì?"
"Ta đi theo chủ yếu là để học hỏi," Tống Tiêu mỉm cười, đẩy hắn: "Hơn nữa, bộ phim này ngươi cũng có phần cơ mà."
Để sản xuất ra một bộ phim quả thật không phải chuyện dễ, cần có nguồn vốn vô cùng lớn, Ngu Đường không những lấy danh nghĩa Tư bản Đại Ngư đầu tư cho "Tiên mãn cung đường" mà còn tự mình bỏ vào không ít tiền túi.
Ngu Đường nghe vậy mới hài lòng, phất tay.
Tống Tiêu đẩy hắn ra khỏi xe, đóng cửa lại, vệ sĩ lái xe đi thẳng.
Hoàng đế bệ hạ đứng bất động nhìn theo bóng lưng Tống Tiêu xa dần, không hiểu sao trống ngực lại đập dồn dập.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Vệ sĩ phía sau thấy Ngu Đường đứng yên bất động, lập tức chạy lại thăm hỏi.
"Không có gì, vào thôi!" Ngu Đường lắc đầu, đi vào toà nhà.
"Tiểu Đường tổng, mọi người đều đang chờ anh." Anh chàng thư ký chạy đến đón tiếp vô cùng niềm nở, ấn mở thang máy cho Ngu Đường.
Ngu Đường chần chờ một chút rồi bước vào, cửa thang máy nằm đối diện cửa chính toà nhà, cánh cửa hai bên dần khép lại, ngăn cách dòng xe tấp nập ngoài kia.
"Đợi đã!" Ngu Đường đột nhiên đưa tay ra chặn cánh cửa, lách người ra khỏi thang máy: "Tôi thấy không được thoải mái, hôm nay không thể tham gia hội nghị, các người tự tiến hành đi."
"A, tiểu Đường tổng!" Anh chàng thư ký ngây ra, ở đây ngoài anh ra làm gì còn ai đủ quyền tiến hành hội nghị kia chứ, bước một chân vào rồi còn muốn chuồn sao? Anh ta lập tức đuổi theo nhưng đã muộn.
Ngu Đường đi thẳng xuống hầm để xe, khởi động con xe màu xám bạc. Hai tên vệ sĩ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mở cửa xe, hai tên đàn ông cao to đen hôi lúc này phải ngồi chen chúc trên ghế phó lái.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Tên vệ sĩ tóc xoăn ngồi trên đùi đồng nghiệp, gian nan mở lời.
Phía trước có đèn đỏ, Ngu Đường dừng xe lại, thần sắc lãnh túc(*) vô cùng: "Các người đã đọc "Tổng tài bá đạo yêu tôi" bao giờ chưa?"
(*): lạnh lùng nghiêm túc =.=
"Hả?" Tóc xoăn há hốc mồm, lấy khuỷ tay khều đồng nghiệp, mặt tên kia cũng đen tuyền một màu.
"Cái cuốn sách nhảm nhí nhưng thực tế vô cùng..." Hết đèn đỏ, Ngu Đường gạt số, chiếc xe phóng đi như tên lửa, còn phần giải thích cốt truyện sau đó đã sớm hoà vào gió.
***
Địa điểm hôm nay là ở phim trường ngoại cảnh Los Angeles, đúng vậy, phim hoạt hình cũng có phim trường.
Tống Tiêu ngồi ở ghế sau cúi đầu đọc tin tức giải trí. Thời gian gần đây nhờ tham gia vai nam thứ trong phim cổ trang mà cái tên Lý Vĩ Vĩ trở nên nóng sốt hơn bao giờ hết.
Gần đây đang hot phong trào làm phim cổ trang, bộ phim này của Lý Vĩ Vĩ không thể coi là hoàn mỹ nhưng lại thắng ở điểm mới lạ, kết hợp với dàn diễn viên trai xinh gái đẹp, thắng lợi mang về không có gì để bàn cải.
Đang cắm cúi vào màn hình di động, đột nhiên trên màn hình nhảy ra một tin nhắn, không có số người gửi, chỉ duy nhất một câu: "Thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay lập tức quay về."
"Ám Nhất?" Tống Tiêu kinh hỉ không thôi, không phải hắn thì còn ai vào đây, không ngờ tên này còn học được kỹ thuật cao siêu thế này, ẩn luôn cả số diện thoại.
Tống Tiêu hồi âm: "Ta đang ở Los Angeles." tin nhắn gửi đi, chiếc xe đột nhiên rung lắc dữ dội, vệ sĩ phía trước đánh mạnh tay lái, chiếc xe lập tức lao thẳng vào hàng rào bảo vệ.
Tống Tiêu mất đà lao về phía trước, điện thoại cũng văng xuống gầm xe. Cũng may chiếc xe đâm vào hàng rào bảo vệ rồi dừng lại, vệ sĩ ngồi bên ghế phó lái bị thương không nhẹ.
"Ai?" Tên vệ sĩ lái xe nhảy xuống hỗ trợ tên bị thương, đột nhiên quát lớn.
Tống Tiêu lắc đầu ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên, một họng súng đen ngòm từ ngoài cửa xe thò vào chỉ thẳng vào đầu y. Tống Tiêu từ từ ngồi thẳng dậy, giơ hai tay lên, bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh, phía trước không xa có một chiếc xe đa dụng và mấy chiếc xe tải bao vây, ước chừng có khoảng bảy tám chiếc.
Người cầm súng mở cửa, manh tay lôi Tống Tiêu ra khỏi xe.
"Các vị có gì từ từ nói!" Tống Tiêu chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng quan sát đám người. Tổng cộng có cả thảy ba tên cầm súng, trong đó có một gã mặt sẹo dường như là người cầm đầu. Gã ngồi trên chiếc xe đa dụng, miệng phì phèo điếu xì gà. Tất cả bọn chúng đều bịt mặt, ngoại trừ gã.
"Định mời cậu em đi du lịch vài ngày ấy mà." Gã mặt sẹo mở miệng, khẩu âm rất lạ, nghe cũng không giống người Mĩ.
Tên vệ sĩ còn lại tranh thủ thời gian rút vũ khí, nhưng ngay lập tức bị bọn chúng phát hiện, nả một phát súng trên đùi.
Hai tên vệ sĩ, một tên nằm trên đất, một tên bị thương bị kẹt trong xe không thể cử động, cả hai đều đổ mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên bọn họ đụng phải bọn bắt cóc hung hãn như vậy. Xe xuất phát từ Los Angeles nên không hề mang theo vũ khí gì khác ngoài chiếc chuỷ thủ tuỳ thân.
"Mặt mũi cũng được đấy chứ!" Gã mặt sẹo nhảy xuống xe, bước tới nâng cằm Tống Tiêu lên so sánh với người trong ảnh.
"Thiếu gia!" Tên vệ sĩ lê cái chân bị thương vọt tới hất tay tên mặt sẹo, tung cú đấm về phía hắn.
Gã mặt sẹo lập tức phản ứng bắt lấy quả đấm vừa lao tới, thụi vài cú rồi đá một cước vào vết thương trên đùi hắn.
"Dừng lại, tôi đi với anh." Tống Tiêu ngăn gã mặt sẹo, ngoan ngoãn theo bọn chúng lên xe.
Bọn chúng lấy dây bịt mắt, rồi dùng dây thừng trói y lại, như thể sợ y mọc cánh trốn thoát. Hai tên vệ sĩ cũng bị bọn chúng lôi lên xe, loáng thoáng nghe thấy gã mặt sẹo phân công đem bọn chúng vứt xa một chút, chờ đến lúc bọn chúng mò được đến đồn cảnh sát thì cũng đã muộn.
"Vèo..." Tiếng xe ô tô gầm rú lao thẳng đến như tia chớp: "Két...."
Chiếc xe đua màu xám bạc lao đến đâm thẳng vào đầu chiếc xe đa dụng, cũng may chiếc xe đa dụng vừa mới khởi động, tống độ thấp nhưng đầu xe vẫn bị tông móp, kính chắn gió hoàn toàn vỡ nát.
"Khốn kiếp!" Gã mặt sẹo nguyền rủa một tiếng, đám người trong xe cũng đồng loạt xông ra ngoài bao vây chiếc xe đua.
Ngu Đường dùng một tư thế cực ngầu nhảy xuống, tiện tay rút luôn cây gậy bóng chày đằng sau cốp xe: "Lũ chuột nhắt, hôm nay sẽ cho chúng mày biết thế nào là thương pháp Ngu gia của trẫm!"
======
Tiểu kịch trường:
Tổng tài bình thường: "Nhìn cô ấy rời khỏi không hiểu sao lòng lại thấy bất an."
Thư ký: "Ông chủ, hội nghị sắp bắt đầu rồi!"
Tổng tài bình thường: "Quên đi! Chắc mình nghĩ nhiều rồi."
Nhân vật phản diện: "Moahaha, đắc thủ rồi bà con ơi!"
...
Ngu Đường: "Nhìn y rời đi, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an."
Thư ký: "Ông chủ, hội nghị sắp bắt đầu rồi!"
Ngu Đường: "Kệ con mẹ nó hội nghị, bà xã quan trọng hơn."
Nhân vật phản diện: "Kịch bản vốn đâu phải như vậy.... Á... Đau....!"
P/s: Các bạn góp ý hộ mình nhé =))
Edit: Như Heo.
Nhà họ Ngu đông con nhiều cháu, nội cấp bậc chú bác thôi đã có chín người, trong đó nhỏ nhất là Ngu Lãng.
Ngu Xuyên là người quản lý Tư bản Đại Ngư, là anh em cùng cha với lão Nhị, con của Ngu Thái Hưng. Lão Nhị là Ngu Đồng, phụ trách công việc làm ăn khu vực Tây Mỹ, qua lại mật thiết với một số công ty lớn ở Los Angeles.
Năm nay sức khoẻ gia chủ không được tốt, việc làm ăn hoàn toàn do bọn họ chia nhau quản lý. Việc làm ăn ở Los Angeles thật sự rất lớn, người nhà họ Ngu minh tranh ám đấu bấy lâu, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một "Trình Giảo Kim" Ngu Đường nhảy ra cướp mất miếng mồi ngon trong tay.
"Rảnh rỗi thì đến công ty làm việc, bớt làm loạn đi." Ngu Đồng lật giở từng tấm ảnh, sau đó đưa lại cho Ngu Lãng.
"Cái gì mà làm loạn, dù sao chủ nhân tương lai nhà họ Ngu thích đàn ông cũng không phải việc hay ho gì, em thì không tiện nói với cha, chỉ biết trông cậy vào mình anh thôi." Ngu Lãng lấy lại ảnh chụp nhét vào túi.
"Nó còn trẻ, thích ai là quyền của nó." Ngu Đồng vẫn bất vi sở động, xoay người dợm bước, đột nhiên dừng lại, "Còn nữa, cái gì mà chủ nhân tương lai? Những lời này không được nói lung tung."
Ngu Lãng nhún vai: "Lung tung hay không anh là tự biết rõ."
Thế hệ này bọn hắn có mấy anh em, năng lực ngang nhau, cũng không có ai đặc biệt kiệt xuất, anh em bọn họ không ai phục ai, còn gia chủ đến giờ vẫn chưa muốn về hưu. Anh em bọn họ đã phân chia sản nghiệp rạch ròi, mỗi người quản lý một địa bàn, mấy năm nay cũng coi như an tường vô sự. Nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một tân gia chủ, vậy thì khác.
Ngu Đồng yên lặng quan sát hắn một lúc, cuối cùng nhấc bước rời đi.
Từ khi Độc Cô Ám đến khu huấn luyện đến nay đã hơn nửa năm, Tống Tiêu thắc mắc, không phải thời gian huấn luyện chỉ có nửa năm thôi sao?
"Trẫm bảo hắn học xong tất cả những thứ cần thiết mới được về." Ngu Đường vừa nói chuyện với Tống Tiêu, vừa nhanh chóng xử lý văn kiện. Từ lúc tiếp nhận công việc ở Los Angeles, hắn phải xử lý trăm công nghìn việc, thường xuyên về nhà vào lúc nửa đêm, sau đó còn phải giải quyết tiếp một đống công việc.
Nửa đêm Tống Tiêu giật mình thức dậy, thấy Ngu Đường vẫn còn đang cặm cụi trước máy tính, y bèn dụi mắt ngồi dậy ghé lên người hắn.
"Ngủ đi, sắp xong rồi." Ngu Đường nâng tay vò rối mái tóc của y.
"Bạch Tình bỏ học rồi," Tống Tiêu nằm xuống, nhìn Ngu Đường cởi quần áo, nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm nay, báo cho hắn chuyện trọng yếu nhất: "Cô ta không liên lạc gì với ta, 20 đô nợ ta vẫn còn chưa trả."
Hôm trước cô ta muốn đi làm thủ tục, mượn Tống Tiêu ít tiền bắt taxi, sau đó bỏ đi luôn.
Ngu Đường chui vào ổ chăn, ôm lấy tiểu thị lang của hắn ấm ức vì bị giật tiền: "Quên đi, coi như làm từ thiện."
Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng, gần đây có chuyện gì vui sao?"
"Ừ, phát hiện vài chuyện thú vị," Ngu Đường cười nhạt, mò lấy tay Tống Tiêu trong chăn ngắm nghía: "Bác Hai không muốn ta nhúng tay vào việc kinh doanh phía Tây nên mới nghĩ cách ngáng đường, không ngờ vì vậy mà để lộ manh mối."
"Ngươi vừa mới tiếp quản công việc, vội vàng quá chỉ e không ổn." Tống Tiêu cũng hơi lo lắng, y từng thấy người đó một lần, trông ông ta âm trầm hơn hẳn nhưng người khác.
"Trẫm mà sợ hắn ư?" Ngu Đường đặt lên tay Tống Tiêu một nụ hôn, "Bây giờ chưa phải lúc, nhược điểm lớn như vậy, phải chờ đến hồi cuối."
Tống Tiêu cau mày không lên tiếng, nhưng trong lòng lại thấy bất an.
...
"Cậu nói cái gì?" Ở khu vực phía Tây, Ngu Đồng nhăn mày, túm cổ áo thư ký.
"Hình như, Đường thiếu đã biết..." Hắn ta chỉ biết cúi đầu thuật lại mọi chuyện. Bọn hắn kinh doanh vận tải biển, lét lút vận chuyển một số hàng hoá riêng, trong nghành này có rất nhiều trường hợp như vậy, vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng thứ bọn họ vận chuyển lại là hàng cấm.
"Thằng ranh này, hao tâm tổn sức đào bới nhược điểm của ta, rốt cuộc là có ý gì?" Ngu Đồng lập tức gọi cho lã Tứ.
"Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ," Lão Tứ Ngu Xuyên đứng sau cửa kính sát đất trong phòng làm việc trên tầng cao nhất toà nhà tài chính New York, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn: "Có điều tiểu tử này không phải hạng tầm thường. Lần trước bị em ngáng đường một lần vẫn còn ghi thù, bây giờ muốn nhúng tay vào hạng mục của Tiểu Kỳ quả thật không phải chuyện dễ."
Trong vòng một năm ngắn ngủi, không tính vốn đầu tư ban đầu, ứng dụng mạng của Ngu Kỳ đã kiếm về hơn hai trăm phần trăm lợi nhuận. Không những thế tỉ lệ lợi nhuận vẫn đang tăng lên từng ngày, hiện vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt.
Đáng tiếc lúc trước hắn lại từ chối, trong hội nghị tổng kết giữa năm Ngu Đường còn cố ý nhấn mạnh trước mặt các cổ đông, đây chẳng khác nào đang đánh vào mặt hắn.
"Chuyện lần trước khiến gia chủ tỏ thái độ bất mãn, nói em lấy việc công trả thù riêng, không coi trọng việc kinh doanh gia tộc, đến lúc này mà anh còn chưa chịu hành động, không khéo vị trí thừa kế này phải nhường đi rồi." Ngu Xuyên thở dài, tuyệt đối không thể coi thường.
"Nói cho cùng cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, muốn đấu với tôi sao?" Ngu Đồng cười lạnh, "Muốn dùng nhược điểm này để áp chế tôi, trừ phi nó trở thành gia chủ."
Thật ra gia chủ đã biết chuyện này từ lâu, chẳng qua ông ấy cố ý mở một mắt nhắm một mắt, hiện tại nhược điểm này chẳng thể giúp ích được gì cho Ngu Đường, trừ phi hắn leo lên được chiếc ghế gia chủ, nhân cơ hội này lập uy chỉnh đốn lại gia tộc.
Ngu Xuyên gật đầu, ấn chuông trên bàn làm việc, không lâu sau một cô gái mặt váy trắng đi vào, người này không ai khác chính là Bạch Tình đã biến mất mấy ngày nay - người vẫn chưa trả tiền cho Tống Tiêu.
"Lại đây, nói cho tôi biết về Tống Tiêu..." Ngu Xuyên nở nụ cười hoà ái.
...
Phần hình ảnh của "Tiên mãn cung đường" đã được hoàn thiện, hiện tại đang trong quá trình dàn dựng, cả đoàn phim ai nấy đều hừng hực khí thế. Kể từ khi Tiêu Chính Khanh biết Tống Tiêu có nghiên cứu sâu về văn hoá cổ đại, mỗi lần trước khi ra quyết định đều phải thương lượng với y. Nào là bối cảnh hoàng cung ra sao, phục sức hoàng đế, đại thần trông như thế nào, ngữ khí, lễ nghi,.v..v đều được thiết kế tỉ mĩ đến từng chi tiết.
Hôm nay Ngu Đường và Tống Tiêu đáp máy bay xuống Los Angeles, bình thường hai người sẽ ở lại biệt thự hắn tặng cho Tống Tiêu, nhưng hôm nay có hội nghị quan trọng, Ngu Đường muốn Tống Tiêu đi theo trợ giúp.
"Không được, hôm nay có việc quan trọng, chú Tiêu muốn ta qua đó dùng bữa." Tống Tiêu lắc đầu, ngày nào cũng thấy Tống Tiêu kè kè bên Tiêu Chính Khanh, Ngu Đường cảm thấy rất bất mãn: "Làm thư ký cho trẫm mỗi tháng ít ra còn được mười hai ngàn tiền bổng lộc, hắn cho ngươi cái gì?"
"Ta đi theo chủ yếu là để học hỏi," Tống Tiêu mỉm cười, đẩy hắn: "Hơn nữa, bộ phim này ngươi cũng có phần cơ mà."
Để sản xuất ra một bộ phim quả thật không phải chuyện dễ, cần có nguồn vốn vô cùng lớn, Ngu Đường không những lấy danh nghĩa Tư bản Đại Ngư đầu tư cho "Tiên mãn cung đường" mà còn tự mình bỏ vào không ít tiền túi.
Ngu Đường nghe vậy mới hài lòng, phất tay.
Tống Tiêu đẩy hắn ra khỏi xe, đóng cửa lại, vệ sĩ lái xe đi thẳng.
Hoàng đế bệ hạ đứng bất động nhìn theo bóng lưng Tống Tiêu xa dần, không hiểu sao trống ngực lại đập dồn dập.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Vệ sĩ phía sau thấy Ngu Đường đứng yên bất động, lập tức chạy lại thăm hỏi.
"Không có gì, vào thôi!" Ngu Đường lắc đầu, đi vào toà nhà.
"Tiểu Đường tổng, mọi người đều đang chờ anh." Anh chàng thư ký chạy đến đón tiếp vô cùng niềm nở, ấn mở thang máy cho Ngu Đường.
Ngu Đường chần chờ một chút rồi bước vào, cửa thang máy nằm đối diện cửa chính toà nhà, cánh cửa hai bên dần khép lại, ngăn cách dòng xe tấp nập ngoài kia.
"Đợi đã!" Ngu Đường đột nhiên đưa tay ra chặn cánh cửa, lách người ra khỏi thang máy: "Tôi thấy không được thoải mái, hôm nay không thể tham gia hội nghị, các người tự tiến hành đi."
"A, tiểu Đường tổng!" Anh chàng thư ký ngây ra, ở đây ngoài anh ra làm gì còn ai đủ quyền tiến hành hội nghị kia chứ, bước một chân vào rồi còn muốn chuồn sao? Anh ta lập tức đuổi theo nhưng đã muộn.
Ngu Đường đi thẳng xuống hầm để xe, khởi động con xe màu xám bạc. Hai tên vệ sĩ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mở cửa xe, hai tên đàn ông cao to đen hôi lúc này phải ngồi chen chúc trên ghế phó lái.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Tên vệ sĩ tóc xoăn ngồi trên đùi đồng nghiệp, gian nan mở lời.
Phía trước có đèn đỏ, Ngu Đường dừng xe lại, thần sắc lãnh túc(*) vô cùng: "Các người đã đọc "Tổng tài bá đạo yêu tôi" bao giờ chưa?"
(*): lạnh lùng nghiêm túc =.=
"Hả?" Tóc xoăn há hốc mồm, lấy khuỷ tay khều đồng nghiệp, mặt tên kia cũng đen tuyền một màu.
"Cái cuốn sách nhảm nhí nhưng thực tế vô cùng..." Hết đèn đỏ, Ngu Đường gạt số, chiếc xe phóng đi như tên lửa, còn phần giải thích cốt truyện sau đó đã sớm hoà vào gió.
***
Địa điểm hôm nay là ở phim trường ngoại cảnh Los Angeles, đúng vậy, phim hoạt hình cũng có phim trường.
Tống Tiêu ngồi ở ghế sau cúi đầu đọc tin tức giải trí. Thời gian gần đây nhờ tham gia vai nam thứ trong phim cổ trang mà cái tên Lý Vĩ Vĩ trở nên nóng sốt hơn bao giờ hết.
Gần đây đang hot phong trào làm phim cổ trang, bộ phim này của Lý Vĩ Vĩ không thể coi là hoàn mỹ nhưng lại thắng ở điểm mới lạ, kết hợp với dàn diễn viên trai xinh gái đẹp, thắng lợi mang về không có gì để bàn cải.
Đang cắm cúi vào màn hình di động, đột nhiên trên màn hình nhảy ra một tin nhắn, không có số người gửi, chỉ duy nhất một câu: "Thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay lập tức quay về."
"Ám Nhất?" Tống Tiêu kinh hỉ không thôi, không phải hắn thì còn ai vào đây, không ngờ tên này còn học được kỹ thuật cao siêu thế này, ẩn luôn cả số diện thoại.
Tống Tiêu hồi âm: "Ta đang ở Los Angeles." tin nhắn gửi đi, chiếc xe đột nhiên rung lắc dữ dội, vệ sĩ phía trước đánh mạnh tay lái, chiếc xe lập tức lao thẳng vào hàng rào bảo vệ.
Tống Tiêu mất đà lao về phía trước, điện thoại cũng văng xuống gầm xe. Cũng may chiếc xe đâm vào hàng rào bảo vệ rồi dừng lại, vệ sĩ ngồi bên ghế phó lái bị thương không nhẹ.
"Ai?" Tên vệ sĩ lái xe nhảy xuống hỗ trợ tên bị thương, đột nhiên quát lớn.
Tống Tiêu lắc đầu ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên, một họng súng đen ngòm từ ngoài cửa xe thò vào chỉ thẳng vào đầu y. Tống Tiêu từ từ ngồi thẳng dậy, giơ hai tay lên, bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh, phía trước không xa có một chiếc xe đa dụng và mấy chiếc xe tải bao vây, ước chừng có khoảng bảy tám chiếc.
Người cầm súng mở cửa, manh tay lôi Tống Tiêu ra khỏi xe.
"Các vị có gì từ từ nói!" Tống Tiêu chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng quan sát đám người. Tổng cộng có cả thảy ba tên cầm súng, trong đó có một gã mặt sẹo dường như là người cầm đầu. Gã ngồi trên chiếc xe đa dụng, miệng phì phèo điếu xì gà. Tất cả bọn chúng đều bịt mặt, ngoại trừ gã.
"Định mời cậu em đi du lịch vài ngày ấy mà." Gã mặt sẹo mở miệng, khẩu âm rất lạ, nghe cũng không giống người Mĩ.
Tên vệ sĩ còn lại tranh thủ thời gian rút vũ khí, nhưng ngay lập tức bị bọn chúng phát hiện, nả một phát súng trên đùi.
Hai tên vệ sĩ, một tên nằm trên đất, một tên bị thương bị kẹt trong xe không thể cử động, cả hai đều đổ mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên bọn họ đụng phải bọn bắt cóc hung hãn như vậy. Xe xuất phát từ Los Angeles nên không hề mang theo vũ khí gì khác ngoài chiếc chuỷ thủ tuỳ thân.
"Mặt mũi cũng được đấy chứ!" Gã mặt sẹo nhảy xuống xe, bước tới nâng cằm Tống Tiêu lên so sánh với người trong ảnh.
"Thiếu gia!" Tên vệ sĩ lê cái chân bị thương vọt tới hất tay tên mặt sẹo, tung cú đấm về phía hắn.
Gã mặt sẹo lập tức phản ứng bắt lấy quả đấm vừa lao tới, thụi vài cú rồi đá một cước vào vết thương trên đùi hắn.
"Dừng lại, tôi đi với anh." Tống Tiêu ngăn gã mặt sẹo, ngoan ngoãn theo bọn chúng lên xe.
Bọn chúng lấy dây bịt mắt, rồi dùng dây thừng trói y lại, như thể sợ y mọc cánh trốn thoát. Hai tên vệ sĩ cũng bị bọn chúng lôi lên xe, loáng thoáng nghe thấy gã mặt sẹo phân công đem bọn chúng vứt xa một chút, chờ đến lúc bọn chúng mò được đến đồn cảnh sát thì cũng đã muộn.
"Vèo..." Tiếng xe ô tô gầm rú lao thẳng đến như tia chớp: "Két...."
Chiếc xe đua màu xám bạc lao đến đâm thẳng vào đầu chiếc xe đa dụng, cũng may chiếc xe đa dụng vừa mới khởi động, tống độ thấp nhưng đầu xe vẫn bị tông móp, kính chắn gió hoàn toàn vỡ nát.
"Khốn kiếp!" Gã mặt sẹo nguyền rủa một tiếng, đám người trong xe cũng đồng loạt xông ra ngoài bao vây chiếc xe đua.
Ngu Đường dùng một tư thế cực ngầu nhảy xuống, tiện tay rút luôn cây gậy bóng chày đằng sau cốp xe: "Lũ chuột nhắt, hôm nay sẽ cho chúng mày biết thế nào là thương pháp Ngu gia của trẫm!"
======
Tiểu kịch trường:
Tổng tài bình thường: "Nhìn cô ấy rời khỏi không hiểu sao lòng lại thấy bất an."
Thư ký: "Ông chủ, hội nghị sắp bắt đầu rồi!"
Tổng tài bình thường: "Quên đi! Chắc mình nghĩ nhiều rồi."
Nhân vật phản diện: "Moahaha, đắc thủ rồi bà con ơi!"
...
Ngu Đường: "Nhìn y rời đi, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an."
Thư ký: "Ông chủ, hội nghị sắp bắt đầu rồi!"
Ngu Đường: "Kệ con mẹ nó hội nghị, bà xã quan trọng hơn."
Nhân vật phản diện: "Kịch bản vốn đâu phải như vậy.... Á... Đau....!"
P/s: Các bạn góp ý hộ mình nhé =))
/96
|