Hoàng Kim Đồng

Chương 905: Phương pháp phối chế.(1)

/1160


- Này, chúng ta.

Lời nói của vị Lưu thư ký này không chỉ khiến cho Vu Chính Quân cảm thấy khó xử, mà Lý Đại Lực cũng có chút không biết làm thế nào.

Tuy rằng Lý tổng được xưng là hắc bạch lưỡng đạo làm ăn ở Thạch thị, nhưng mà hậu trường của hắn cũng chỉ là một vị phó cục trưởng mà thôi, so với vị ở trước mặt này còn kém vài cấp.

Đầu năm nay, ngươi có thể hung hăng càn quấy, chỉ cần còn có người ở trong chính phủ, vậy thì cũng không sợ người nắm được đuôi. Nói đi nói lại tuy rằng mông của Lý tổng cũng vô cùng sạch sẽ. Chỉ cần vị Sầm thị trưởng này há miệng một cái, kết cục của hắn chính là ăn cơm tù.

- Này cái gì? Nhanh đi đi, lãnh đạo còn muốn bàn công vụ với Từ tiên sinh.

Ngay từ đầu, Lưu thư ký hoàn toàn không hề đặt mấy người này vào mắt, vươn tay lên quơ quơ, động tác kia cũng không khác gì đuổi ruổi.

Lưu thư kí là người đã đi theo bên cạnh Sầm thị trưởng từ hồi hắn vẫn còn làm chủ nhiện của hội thương nghiệp, bình thường tiếp đãi đều là những thương nhân nổi tiếng trong và ngoài nước, tầm mắt cũng cực kỳ cao.

Mà từ sau khi trở thành thư kí của thị trưởng, lại càng nước lên thì thuyền lên, ngay cả một số lãnh đạo có thực quyền, thấy hắn cũng phải tiếp đãi như anh em. Còn ở những huyện như thế này, Lưu thư kí giống như là người đứng đầu, hoàn toàn không để ai vào mắt.

Lần này tới huyện Cao cũng không có báo cho lãnh đạo địa phương, Sầm thị trưởng chính là muốn cho Mộc Đại Lang thấy hình tượng lãnh đạo của mình, cho nên tự mình đến, không nghĩ tới Từ Quốc Thanh cứng mềm đều không chịu. Lãnh đạo tức giận, Lưu thư kí tự nhiên là không thể để cho Trang Duệ quá dễ chịu được.

- Chúng ta đi lúc này sao, lập tức liền đi…

Vu Chính Quân không biết làm thế nào, coi như mình và vị Sơn Mộc Đại Lang này trở mặt không chịu hợp tác, nhưng mà vị Lưu bí thư kia một tay cũng có thể bóp chết hắn, đấu như thế nào đây?

Lưu thư kí nghe thấy lời nói của Vu Chính Quân xong thì khinh miệt khoát tay ao, ánh mắt cũng không thèm nhìn qua. Hiện tại hắn đang nghĩ tới là làm thế nào mới có thể khiến cho Từ Quốc Thanh đáp ứng điều kiện của lãnh đạo đây, giải quyết được lo lắng của lãnh đạo, đây mới là một thư kí đủ tư cách.

Lão Vu, trước tiên anh cứ đi đi, Trang Duệ thì cứ ở lại, đợi lát nữa tôi còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, ngài cũng không thể đi.

Vu Chính Quân đang xem có nên đi hay không, Từ Quốc Thanh thì không sao, nhưng mà hắn rất để tâm đến Trang Duệ.

Từ Quốc Thanh si mê phỏng chế đồ gốm sứ cổ, những người tiếp xúc thường ngày, phần lớn đều là một ít nghệ sĩ hoặc là thợ thủ công, còn những chuyên gia giám định đồ mỹ nghệ, Trang Duệ vẫn là người thứ nhất, ít nhất là lần đầu tiên Từ Quốc Thanh tiếp xúc với người như vậy.

- Từ tiên sinh, Sầm thị trưởng còn có chuyện muốn bàn với ngài, người tạp vụ cũng đừng có lưu lại.

Trong lúc nói chuyện, Lưu thư kí bất âm bất dương liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, nếu thức thời thì nên cút đi, đừng làm chậm trễ lãnh đạo bàn chuyện.

- Ta và các ngươi mới không có gì để bàn, nói không đi chính là không đi, các ngươi yêu Nhật Bản vậy bản thân các ngươi có thể tự đi, có phiền hay không? Được rồi, các ngươi có thể đi được rồi.

Từ Quốc Thanh nghe thấy lời này của Lưu thư kí, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn là người thẳng tính, nói chuyện sẽ không quanh co lòng vòng, nghe thấy Lưu thư ký muốn đuổi Trang Duệ đi, nhất thời bùng nổ, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách đối với đám người thị trưởng.

Tục ngữ nói không điên cuồng không phải ma, Từ Quốc Thanh chính là loại người như vậy, bàn chuyện đối nhân sử thế thuần túy chính là vô nghĩa, trong ba câu nói có thể lại chuyển qua chủ đề chế tạo gốm sứ.

Đừng nói là trước mặt những người này, chính là bà vợ kết hôn mười mấy năm của Từ Quốc Thanh, bị hắn hun đúc hiện tại cũng gần như trở thành chuyên gia đồ sứ chuyên nghiệp, trình độ kia tuyệt đối là không hề thua kém so với giám định sư gốm sứ cổ.

- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem.

Lưu thư kí nghe thấy lời nói của Từ Quốc Thanh, chợt đưa ngón tay lên móc móc cái lỗ tai, biểu hiện giống như không thể tin được, hắn không nghĩ tới Từ Quốc Thanh sẽ nói với mình như vậy.

Mặt mũi của Sầm thị trưởng không phải là mặt mũi của nhân dân sao?

- Ta nói rồi, các ngươi có thể đi, ta còn muốn chiêu đãi bạn bè, nơi này là xưởng của ta, không chào đón các ngươi.

Tính bướng bỉnh của Từ Quốc Thanh lại nổi lên, bất chấp Vu Chính Quân đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn, tiếp tục nói ra những lời còn khó nghe hơn lúc trước, lỗ tai của những người này có vấn đề hay sao?

Không cần phải nói rõ ràng mới có thể hiểu chứ?

Từ Quốc Thanh nào biết đâu rằng, vị này ở trên quan trường, bình thường nói chuyện được gọi là cực kỳ súc tích, những người nghe chuyện đều cực kì khó hiểu ý đồ của lãnh đạo, không phải là trình độ của lãnh đạo không đủ, mà là người bên dưới nếu không lĩnh hội đầy đủ ý tứ của lãnh đạo thì phải làm sao cho phù hợp, nếu không thì phải nghiền ngẫm kỹ ý đồ của lãnh đạo.

Đừng nói là Lưu bí thư, mà ngay cả Sầm thị trưởng cũng chưa từng thấy tên gia hỏa này thẳng thắn như Từ Quốc Thanh?

- Ta, ta nói ngươi không được, không được. Không được tiếp tục ở nơi này.

Lưu thư kí bị Từ Quốc Thanh làm cho tức đến đỏ cả mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, đưa ngón tay chỉ vào mặt Từ Quốc Thanh, nhưng mà thời gian quá ngắn, Lưu thư kí cũng không tìm được từ ngữ gì có thể áp chế Từ Quốc Thanh, nghĩ hơn nửa ngày mới nói ra một câu không hề có lực uy hiếp gì cả.

Bị Lưu thư kí chỉ vào như vậy, cơn tức của Từ Quốc Thanh cũng nổi lên, người này bình thường thì không tức giận, nhưng mà nếu như tức lên rồi thì không phải là bình thường có thể cưỡng lại.

Từ Quốc Thanh gạt bàn tay của Lưu thư kí đang chỉ vào mặt hắn, tiến lên vài bước nắm lấy cổ áo của Lưu thư kí, nói:

- Đây là nhà của ta, ngươi lấy quyền gì không cho ta ở nhà?

Đừng thấy dáng người Từ Quốc Thanh gầy yếu mà nhần, bình thường những việc khuân vác vật liệu đất đá, nghiền nát thuốc màu đều là một mình hắn làm, mẹ nó chứ chính là lực tay không nhỏ, một cái nắm tay này nhất thời khiến cho Lưu thư kí cũng không thở được.

- Lão Từ, không được, không thể được, có chuyện gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần không được động thủ, trước tiên thả người xuống đã.

/1160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status