Hoàng Kim Đồng

Chương 186: Xung đột (1)

/1160


- Anh gì ơi, chỗ này không cho phép hút thuốc, nói anh đấy, anh còn nhìn ai?

Trang Duệ vừa trốn đến trong góc đại sảnh sân bay đốt một điếu thuốc, còn chưa hút được hai hơi thì bị một nhân viên tạp vụ chặn lại.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài hút.

Trang Duệ liên tục nói lời xin lỗi với bác gái trung niên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, hắn nhìn bầu trời mưa lớn mà trong lòng có chút bức bối.

Đây là lần thứ hai Trang Duệ ra sân bay đón người trong khoảng ba ngày qua, hôm nay Lão Tam và Lão Nhị từ Thiểm Tây và Bắc Kinh đến Nghiễm Châu, may mà bọn họ đi hai chuyến ba chỉ kém nhau một giờ, nếu không thì Trang Duệ lại phải đi thêm một lượt nữa.

Mùa hè ở Quảng Đông thường có mưa lớn và sấm sét, hôm nay sáng sớm đi dạo quỷ thị thấy bầu trời trong sáng đầy sao, chẳng ngờ mới bảy giờ đã có mưa giông, chuyến bay chắc chắn sẽ đến muộn. Trang Duệ ngồi trên xe chờ cũng chán, vì vậy dứt khoát chạy đến đại sảnh sân bay chờ người.

Trang Duệ nghĩ đến chuyện vào ban sáng mà thật sự có chút bức bối, cũng vì đi dạo không đúng hướng mà một ngọc thiền quý giá vuột khỏi tầm tay. Tuy hắn thật sự cảm thấy không cam lòng, sau đó cũng đến quỷ thị dạo một vòng nữa, nhưng lại không tìm được vật phẩm nào có giá trị.

- Lão Yêu, bên này...

Trang Duệ đang thất thần thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, Lão Tam đang vẫy tay với mình. Cô gái bên cạnh Lão Tam là Chương Dung, là bạn gái của Lão Tam, Trang Duệ cũng rất quen thuộc cô gái kia, mọi người cũng là cùng khóa thời đại học.

- Vợ, anh đã nói rồi mà, Lão Yêu nhất định sẽ không quản mưa gió đến đón chúng ta.

Trang Duệ vừa mới đi đến bên cạnh thì đã nghe thấy Lão Tam thì thầm với Chương Dung.

- Anh Phát, hai năm không gặp đã phát triển thế nào rồi? À, A Dung đã biến thành vợ rồi sao? Khi nào thì phát bánh kẹo cưới? À, không đúng, khi nào thì phát trứng gà đỏ cho anh em?

Trong nước thì phát trứng gà đỏ chính là sắp sinh con, Trang Duệ nói làm cho gương mặt trắng nõn của Chương Dung chợt đỏ hồng, Lão Tam thì lại cười ngây ngô, cũng không mở miệng phản bác mà chỉ hì hì nói:

- Chúng tôi định kết hôn vào ngày mùng mười tháng sáu, sau khi từ đây quay về sẽ đãi tiệc mừng.

- Tốt, anh Phát, anh rõ ràng là tập kích quá đột nhiên, thì ra lấy tiền của Lão Tứ để du lịch kết hôn sao? Để xem Lão Tứ thu thập anh như thế nào.

Nghe Lão Tứ sắp kết hôn thì Trang Duệ thật sự có chút bất ngờ, nhưng điều này cũng là hợp tình hợp lý, Lão Tam và Chương Dung đã yêu nhau hơn ba năm, tính cả thời gian tốt nghiệp đến giờ thì đã hơn hai năm, tính ra cũng đã năm năm, cũng là nên kết hôn.

- Chúng ta còn phải chờ ở đây một lúc nữa, chuyến bay của Lão Nhị phải một giờ sau mới đến, chúng ta sang bên kia nghỉ ngơi đi.

Trang Duệ nhìn chung quanh, sau đó mời Lão Tam và Chương Dung đi đến những chiếc ghế nhựa ở phía bên kia. Nhưng hắn không ngờ trong đám người vừa xuống máy bay có một kẻ đang dùng ánh mắt oán độc nhìn mình.

Hứa Vĩ cũng không phải chỉ đơn giản là oán hận Trang Duệ, hắn thật sự là hận Trang Duệ thấu xương. Khi còn ở Bành Thành, vì Trang Duệ mà hắn mất đi vị thiết kế đá quý mời đến từ nước Anh, hơn nữa thanh danh trong gia tộc sụp đổ nặng. Tuy nguyên nhân chủ yếu đến từ Tần Huyên Băng, nhưng Hứa Vĩ cũng tính cả phần nợ này lên đầu Trang Duệ.

Lần thứ hai lại có chuyện xảy ra trong hội chợ triển lãm đá quý ở Nam Kinh, vì gặp phải nhóm Trang Duệ mà Hứa Vĩ không những ném mất vài triệu vào đổ thạch, hơn nữa còn đắc tội với địa đầu xà Vương Nhất Côn, sau này bị tên họ Vương làm khó, gia tộc khó làm ăn ở Nam Kinh. Cũng vì vậy mà Hứa Vĩ bị gia tộc điều từ vị trí tổng giám đốc Hoa Nam sang Tây Bắc.

Lần này Hứa Vĩ được điều động tuy cấp bậc và đãi ngộ không đổi, nhưng một bên là châu thổ Trường Giang và một bên là vùng Tây Bắc vừa mới phát triển, hai bên chênh lệch giàu nghèo rất rõ ràng, có thể thấy trong đợt điều động lần này thì Hứa Vĩ đã có tín hiệu bị biên giới hóa.

Với trí tuệ của Hứa Vĩ thì tất nhiên hắn sẽ cho rằng mình bị đám Trang Duệ xúi giục đổ thạch, còn chuyện chính mình cổ động Vương Nhất Côn đi đối phó với Trang Duệ lại được hắn cho rằng đó là đương nhiên. Trên đời này luôn có người như vậy, chỉ giỏi khai thác sở trường của bản thân, lại che giấu đi những khuyết điểm.

- Đại Bưu, tôi gặp phải một kẻ không ưa, có thể cho hắn một bài học được không?

Hứa Vĩ giấu người ra phía sau đám đông, sau đó lên tiếng với một người đàn ông tướng mạo hung ác ở bên cạnh.

Người đàn ông được Hứa Vĩ gọi là Đại Bưu hơn ba mươi tuổi, trên mặt từ mắt đến môi có một vết sẹo giống như một con sâu bò trên mặt càng tăng thêm phần hung ác, hai bàn tay lớn có những vết chai dày đặc, rõ ràng là người luyện võ.

- Đánh gãy tay hay gãy chân? Ông chủ cứ phân phó.

Đại Bưu lè lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ âm tàn.

- Đừng, không cần như vậy, nếu gây sự chẳng phải làm cậu bị liên quan sao?

Hứa Vĩ bị lời nói của Đại Bưu làm cho hoảng sợ, chính hắn thật sự rất muốn đánh gãy tay chân của Trang Duệ, hắn cũng không sợ Đại Bưu bị liên quan, dù đối phương ngồi tù cũng không liên quan gì đến mình. Nhưng điều quan trọng là hắn sợ nó sẽ gây phiền cho mình.

- Ông chủ, không có gì đâu, đánh hắn bị thương, cho hắn nằm bệnh mười ngày nửa tháng cũng không là vấn đề.

Đã lâu rồi Đại Bưu chưa từng được nghe có người rên rỉ cầu xin tha thứ dưới tay mình, vì vậy mà lúc này không khỏi tỏ ra hưng phấn.

- Như vậy...Có được không?

Hứa Vĩ dùng ánh mắt nghi kỵ nhìn Đại Bưu, nếu có thể đánh Trang Duệ nội thương, như vậy hắn cầu còn không được.

Hứa Vĩ gần đây vốn đi đâu cũng chỉ một mình, nhưng lần trước ở Kim Lăng không những đổ thạch thất bại, còn bị Vương Nhất Côn tìm vài tên côn đồ để trừng phạt. Hắn coi như bị hai bên đả kích khá nặng, vì vậy sau khi đến Tây Bắc thì lập tức thông qua quan hệ để tìm vệ sĩ.

Người đàn ông tên là Đại Bưu do một vị khách giới thiệu cho Hứa Vĩ, nghe nói người này luyện được một thân công phu rất tốt, chỉ là gia cảnh nghèo khó, sau này vào giang hồ và ngồi tù bảy năm, cũng là đàn anh trong tù. Sau này hắn ra tù và không có năng lực gì đặc biệt, nhưng hắn có thể đánh đấm và liều mạng, vì thế mới tập hợp một nhóm lưu manh thu phí bảo kê.

Vị khách của Hứa Vĩ chính là láng giềng của Đại Bưu, vì không chịu nổi những lời cầu tình của mẹ Đại Bưu đã hơn sáu mươi tuổi, cũng biết Đại Bưu là kẻ lòng dạ độc ác ra tay âm hiểm, là nhân tuyển tốt để làm vệ sĩ, vì vậy mà giới thiệu cho Hứa Vĩ.

Đại Bưu rất hài lòng với thân phận vệ sĩ này của mình, mỗi người được đi theo ông chủ ăn no uống say, đi đến những khách sạn cao cấp, những tiểu thư trước kia dùng lỗ mũi nhìn mình, bây giờ chỉ cần hắn có hứng thú sẽ lột trần bọn họ ra và vật xuống giường. Đại Bưu cảm thấy ba mươi mấy năm trước mình sống thật sự vô dụng, vì cuộc sống như thế này mới thật sự là tốt đẹp với hắn.

Tất nhiên Đại Bưu cũng phải thể hiện lực chiến của mình, vài ngày trước tên khốn đắc tội với ông chủ bị hắn đánh gãy răng, ông chủ cũng rất hài lòng với hắn, vung tay là cho mười ngàn, tất nhiên tiền này đến còn dễ dàng hơn so với thu phí bảo kê.

- Ông chủ, ngài cứ ngồi đây nhìn là được...

Đại Bưu vừa nói vừa khẽ lắc lư đi về phía Trang Duệ, trong lòng hắn đang thầm nghĩ xem buổi tối ông chủ sẽ thưởng cho mình thứ gì? Vì Quảng Đông này tốt hơn góc Tây Bắc kia rất nhiều, Đại Bưu đã thầm ảo tưởng sẽ tìm vài cô gái để giải tỏa ngọn lửa trong lòng.

Tìm lý do để cho đối phương một bài học chính là điều quá đơn giản với Đại Bưu, vì vậy khi hắn đi qua chỗ Trang Duệ ngồi, tay trái cầm thuốc lá, ngón trỏ búng ra, tàn thuốc lập tức rơi xuống quần Trang Duệ.

- Này, anh bạn, anh làm rơi tàn thuốc lên quần tôi...

Khi đang cùng Lão Tam nói chuyện say sưa, Trang Duệ chợt cảm thấy trên đùi hơi nóng, sau đó mới phát hiện có một tàn thuốc rơi xuống quần, mà kẻ đầu sỏ chính là tên khốn cầm điếu thuốc kia.

Trang Duệ có chút buồn bực, chính mình hút thuốc thì có người lên tiếng trách mắng, nhưng bây giờ tên mặt thẹo hút thuốc thì bác gái kia đã đi nơi nào mất rồi, hắn hô lên một tiếng cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đối phương xin lỗi một câu.

- Vậy à? Vậy thì thật sự xin lỗi, để tôi phủi đi cho.

Đại Bưu chợt tỏ ra mất vui, hắn cũng không đợi Trang Duệ đáp lời, nhanh chóng vỗ một chưởng xuống đùi phải của Trang Duệ. Một chưởng của đối phương vung ra, ngay cả Lão Tam ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng xương kêu lên răng rắc.

- Á!

Trang Duệ dưới tình huống không đề phòng chỉ cảm thấy đùi phải truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, đặc biệt là vị trí đầu gối giống như bị búa bổ vào, vì vậy không nhịn được mà hô lên một tiếng. Lúc này hắn chợt có phản ứng, đối phương rõ ràng đến vì mình, mà phản ứng của hắn cũng khá nhanh, vừa nghĩ như vậy thì chân trái đã đạp ra.

Lão Tam là người học Hồng Quyền từ nhỏ, chú trọng thực chiến, giữa sư huynh đệ thường xuyên vì luyện võ mà bị thương. Lúc này đùi phải của Trang Duệ vang lên âm thanh của xương cốt, hắn thầm nghĩ huynh đệ của mình đã bị trật khớp.

Lão Tam dù là người thật thà phúc hậu nhưng khi thấy huynh đệ của mình bị người ta đánh trật khớp thì cũng đỏ mắt, khi Trang Duệ đạp chân trái ra thì Lão Tam cũng đã vọt khỏi ghế, tung một đấm vào ngực đối phương.

Một chưởng của Đại Bưu vỗ xuống đùi phải của Trang Duệ và phát ra âm thanh trật khớp xương, hắn biết mình đã đắc thủ, vì vậy mà khẽ lui về phía sau tránh được một đạp của Trang Duệ. Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm nhận đượ cuồng phong, hắn thấy một đấm dính thật chặt vào ngực mình.

Như một đoàn tàu phóng nhanh bị va chạm, cơ thể Đại Bưu bay ra ba thước, vì mặt sàn quá bóng mà hắn còn trượt đi hơn mười mét, miệng tràn đầy máu tươi.

Xung đột này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, phát sinh nhanh, chấm dứt càng nhanh hơn. Đại Bưu cũng xem như là kẻ hung hãn, vừa rồi bị Lão Tam cho một đấm hộc máu, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng lên, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa đại sảnh và biến mất trong đám người.

- Lão Yêu, cậu có sao không? Có nghiêm trọng không?

Lão Tam vì cố kỵ thương thế của Trang Duệ nên không dám đuổi theo, âm thanh vừa rồi rõ ràng là tiếng trật khớp.

- Tam ca, tôi không sao...

Trang Duệ vừa nói vừa quét mắt nhìn đám người, việc này nhất định là do người biết mình làm ra, nếu không thì chẳng ai vô duyên vô cớ nặng tay như vậy.

- Con bà nó, thằng khốn.

Đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Trang Duệ, sau đó biến mất ngoài đại sảnh.

- Hứa Vĩ, ôi...

Trang Duệ chợt hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn tức giận đứng thẳng người lên định đuổi theo tên khốn kia, nhưng hắn lại quên đùi phải bị người ta đánh cho một chưởng, đau nhức ngồi lại trên mặt ghế.

- Hứa Vĩ là ai? Lão Yêu đừng kích động, bọn họ nếu còn dám đến đây, tôi sẽ cho biết tay.

Lão Tam cũng đã hiểu, hình như Trang Duệ gặp phải kẻ thù.

- Không có gì, Tam ca, chân tôi tê rần, có lẽ ngồi một chút nữa sẽ khá hơn.

Trang Duệ vừa nói vừa dùng linh khí trong mắt nhìn vào đầu gối, một luồng khí tức mát lạnh thẩm thấu vào bên trong, cảm giác đau đớn dần biến mất, không bao lâu sau hắn đã không còn cảm giác đau đớn, thử đứng lên đi vài bước, thật sự là hoàn toàn tốt.

- Lão Yêu, thật sự không có gì sao? Cũng đừng nên gắng gượng.

Lão Tam vẫn thật sự không yên, một chưởng vừa rồi chứng tỏ đối phương là người luyện võ, sao lại không có việc gì?

- Thật sự không có chuyện gì, Tam ca, anh xem...

Trang Duệ đi lại vài bước, không có vấn đề, lúc này Lão Tam mới yên lòng trở lại.

- Trang Duệ, vừa rồi người nọ là ai? Vì sao lại đối phó với cậu?

Chương Dung vừa rồi cũng thật sự sợ hãi, tuy Đại Bưu tấn công Trang Duệ chỉ trong nháy mắt nhưng nàng ở bên cạnh vẫn thấy rất rõ ràng, ngay cả lúc Đại Bưu ói máu cũng không tránh khỏi ánh mắt của nàng.


/1160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status