Hoàng Kim Đồng

Chương 1157: Vì ngày mai tương sáng (3)

/1160


- Thiếp Mộc Nhi đại ca yên tâm đi. Hiện tại đang là mùa sinh chim non. Nếu có, nhất định sẽ cho một con...

Với tốc độ của Trang Duệ, một hồi lâu là có thể vượt qua ngọn Đại Tuyết Sơn này. Nếu dẫn theo những người này, chỉ sợ hai ngày phu cũng không làm được. Với tâm tình bồn chồn của hắn hiện nay, cũng không chờ nổi.

Lưu Xuyên biết Trang Duệ nói là sự thực, chỉ có điều miệng vẫn bất mãn than thở nói:

- Tôi nhớ rõ mới trước đây thân thể anh còn không bằng tôi. Thành thật nói rõ cho tôi biết, tiểu tử anh có phải ở trên Tuyết Sơn ăn các loại bảo vật như tuyết liên ngàn năm hay không hả? Vì sao hiện tại thân thể lại biến thái như vậy?"

Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong, Trang Duệ bỗng nhiên nói rất nghiêm túc:

- Lưu manh, muốn biết nguyên nhân sao?

- Đừng nói những lời vô nghĩa. Đương nhiên là muốn biết...

- Tốt, vậy đưa lỗ tai qua đây!

Bộ dạng Trang Duệ có chút thần bí, ở bên tai Lưu Xuyên nói:

- Tuyết liên ngàn năm thì không có, chỉ có điều tôi có một quyển bí tịch Quỳ Hoa bảo điển. Anh tìm Lôi Lôi thương lượng trước. Nếu cô ấy đồng ý cho anh cắt, anh tới tìm tôi để luyện. Nhất định anh sẽ còn biến thái hơn cả tôi...

- Trang Duệ, anh tự tìm cái chết hả? Dám đùa giỡn lão nương...

Giọng noi của Trang Duệ đủ lớn để mọi người trong phòng đều nghe thấy. Lôi Lôi tức giận nhảy dựng lên đuổi đánh nhau Trang Duệ. Ngay lập tức trong phòng truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Khi đi đến một chỗ góc cua trên sườn núi, Trang Duệ thở ra một làn khí màu trắng. Hắn đã đi tới đoạn giữa của Tuyết Sơn. Ở đâu đây quanh năm tuyết phủ không tan. Nhiệt độ không khí đều dưới không độ.

Phải nói rằng, hôm nay kỳ thật không phải là ngày tốt để đi lên núi. Bởi vì gió thổi khá mạnh. Cuồng phong thổi bay tuyến trên núi, tràn ngập ở phía trước đường đi, khiến người ta căn bản không thấy rõ đường đi dưới chân.

Lấy tay nâng cái ba lô chừng một thước ở sau lưng lên một chút, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao ngất chìm trong mây, sắc mặt Trang Duệ có chút mệt mỏi.

Ban đầu, Trang Duệ đã nghĩ tới chuyện mang theo một cái lều dã ngoại và một chút đồ tiếp tế. Không ngờ được Tần Huyên Băng không an tâm khi một mình hắn đi lên núi, cho nên những thứ có tác dụng hay không có tác dụng đều nhét vào trong túi xách của hắn.

Chỉ có điều Tần Huyên Băng cũng không nghĩ, núi này có thế dốc thẳng đứng. Đường đầy tuyết phủ đường trượt. Mang nhiều thứ như vậy không phải hại người sao? Có vài lần Trang Duệ trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa thì ngã xuống dưới.

So với Trang Duệ, Bạch Sư lại tiêu sái hơn nhiều. Trên chân đệm nhiều thịt, còn có móng vuốt sắc bén, khiến Bạch Sư ở đi trên Tuyết Sơn như giẫm trên đất bằng. Nếu không phải chờ Trang Duệ, hẳn là nó đã đi đến đỉnh núi.

Chỉ có điều bởi vì năm nay vừa sinh con nhỏ, Tuyết Ngao ở lại Bắc Kinh, không đi cùng. Điều này Bạch Sư trở về chốn cũ lại không cao hứng cho lắm.

- Bạch Sư, nghỉ ngơi ở đây đi...

Trang Duệ đi một hơi đã gần ba, bốn giờ. Tuy rằng thể chất hơn người, nhưng nhiệt lượng tiêu hao vẫn cần bù lại. Hắn tìm một chỗ hơi bằng phẳng một chút, Trang Duệ lấy từ trong ba lô ra chút thực phẩm.

Sau khi nhét vào miệng mình một miếng chocolate xong, Trang Duệ lột một cái chân giờ hun khói to bằng cánh tay trẻ con ném cho Bạch Sư ăn. Hắn cũng không sợ đồ chơi đông lạnh này. Với tuổi của Bạch Sư phỏng đoán ngay cả thép cũng có thể cắn đứt mất. Điều đó tất nhiên không phải là nói chơi.

Sau khi đem thức ăn còn lại bỏ vào túi plastic đóng gói cất lại trong ba lô xong, Trang Duệ đứng dậy, tiếp tục đi lên phía trên. Tuy rằng lần này mang theo hơi nhiều đồ, nhưng so với người thường, tốc độ của Trang Duệ vẫn nhanh hơn rất nhiều.

- Hả? Vết máu?

Khi hắn tới cách ngọn núi chừng bốn trăm thước, Trang Duệ phát hiện có một vết máu đọng trên triền núi phía trước.

- Xem ra đây là nơi đám người của người đàn ông mặt sẹo kia gặp được Kim Điêu...

Trang Duệ quan sát địa hình xung quanh một chút, không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Nếu không phải phía trên sườn núi vững chắc này chính là một bức tường nham thạch lồi ra, đúng lúc chắn tầm mắt phía dưới, chỉ sợ Kim Điêu còn không dễ dàng chạy được tới đây.

Lại đi lên cao thêm khoảng hai trăm mét nữa, Tuyết Sơn đã hiện ra một dong sông băng. Những trụ băng sắc nhọn đột ngột từ mặt đất mọc lên. Ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu những ánh sáng hoa mỹ. Một tiếng ho khan nho nhỏ, cũng có thể tạo ra hồi âm.

- Hắc, không ngờ được phía trước còn có người. Chắc không phải là đồng đảng của đám người săn trộm chứ?

Sau khi đặt cbàn tay lên một vách đá, Trang Duệ không ngờ nghe được tiếng người. Hắn không ngờ được ở đây có thể nói là khu vực cấm của loài người, còn có người đang sinh hoạt. Hắn không khỏi cẩn thận thêm một chút, phóng linh khí trong mắt ra.

- Hóa ra là đội trông giữ núi...

Sau khi phóng ra linh khí, Trang Duệ "Nhìn" được, ở cách hắn bốn khoảng hơn mười thước cao, một đội bốn người đi lên núi. Bọn họ đang gian nan leo lên trên. Trừ phương tiện chuẩn bị để leo núi ra, bọn họ không mang theo bất kỳ vũ khí gì khác.

Lúc này độ dốc của Tuyết Sơn, đã là sáu mươi độ trở lên. Tại mặt trên, con người căn bản là không thể đứng thẳng mà đi lại. Bốn người kia dùng giầy của đội viên đi núi. Bọn họ thật là đang "Đi núi." Toàn bộ thân thể gần như đều phủ phục trên mặt băng.

Mà Trang Duệ tuy rằng lưng mang một chiếc to lớn, nhưng trên đùi hắn lại có "Lực". Gần như mỗi một bước chân giẫm xuống, đều có thể cắm thật sâu giầy đinh đến mặt đất trong lớp băng vững chắc. Mhìn qua bước chân ngập sâu, đi rất vất vả. Kỳ thật tốc độ lại rất nhanh.

- Hắc, bạn hữu, các bạn có mấy người vậy? Có muốn chúng tôi thả dây thừng xuống hay không?

Tới độ cao này, không khí cực kỳ loãng. Gần như mỗi một thước tiến về phía trước đều phải tốn rất nhiều thể lực. Nếu như có một sợi dây thừng gia cố để kéo đi, đối với người leo phía sau mà nói, lại thoải mái hơn rất nhiều.

Khi Trang Duệ đuổi tới gần đội leo núi này, cách phía sau khoảng 2 thước, rốt cuộc mấy người phía trước đã phát hiện ra sự tồn tại của Trang Duệ, động tác leo về phía trước đã chậm lại.

Trong nước, những người đi núi rất ít, còn xuất phát từ hình thức ban đầu. Bốn người này đều đến từ cùng một câu lạc bộ leo núi. Có thể leo tới độ cao hơn ba nghìn thước so với mặt biển này đều là đi đồng hành. Đây không giống với chuyện một người đi hưởng thụ.

- Tôi chỉ đi một mình...

Trang Duệ đáp lại một tiếng. Chỉ có điều gió trên núi gió thổi đi xuống. Hắn vừa mới mở miệng ra, đã bị tuyết bay vào đầy miệng. Phỏng đoán hắn có hô lên đối phương cũng không thể nghe thấy.

- Hả... chỉ một mình anh sao?

Sau khi Trang Duệ đi đến chỗ bọn họ, một thành viên đội leo núi khoảng ba mươi tuổi, không khỏi trừng mắt, nhìn thẳng vào Trang Duệ như nhìn thấy quái vật.

Có người thậm chí vươn đầu nhìn về phía sau Trang Duệ, muốn xem thử có phải phía dưới còn có người nào đi lên hay không. Tất nhiên, ngoại trừ Bạch Sư với thân thể khổng lồ, hắn lại không thể thấy một người nào khác. Điều này khiến mấy người kinh hãi khó hiểu.

Phải biết rằng, tại nơi này, vận động đi núi rất ít. Tính nguy hiểm lại rất cao. Bởi vì vậy, bọn họ đều là bốn năm người tạo thành một đội leo núi, hợp tác với nhau, mới có thể đi đến đỉnh núi.

Chỉ có điều, ngoài ra còn có một loại phương pháp chơi. Đó chính là tiêu tiền mướn người, ngay cả kéo mang nâng, cứng rắn đưa mình lên đỉnh núi cao, để cảm thụ cái cảm giác gió trên núi cao do con người làm ra.

Người như vậy trên danh nghĩa là đi tới đỉnh Châu Phong mấy lần. Hừ, nhưng chỉ một trò đùa như thế, theo tất cả bạn hữu đi lên núi một lần phải mất trên triệu đôla.

Nhưng người đơn phương độc mã giống như Trang Duệ xông lên Tuyết Sơn, thật sự là đội leo núi này chưa từng nhìn thấy. Làm vậy không phải giống như một ông cụ thắt cổ vì ngại mạng dài sao.

Đương nhiên, nước ngoài có vài cao thủ có sức vận động cực hạn. Từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng. Nhưng... đây không phải đang ở trong nước sao? Mấy người bọn họ còn chưa từng nghe nói trong nước xuất hiện người nào trâu bò tới như vậy.

- À, tôi từng đi qua núi này. Cũng không phải quá khó khăn, cho nên lần này tôi chỉ đi một mình... Không, đúng hơn là có Bạch Sư đi cùng tôi lên đây. Đây là người đồng hành của tôi. Nó chắc chắn không cắn người...

Trang Duệ cũng biết mình xuất hiện thế này có khá đột ngột. Sau khi thấy vẻ mặt mấy người này giống như gặp quỷ, hắn cười giới thiệu vớibọn họ về Bạch Sư.

/1160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status