Sau khi điện thoại cho chú Đức thì Trang Duệ mới yên tâm, lúc này hắn chợt thấy bụng mình sôi lên, đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã qua hai giờ chiều, rõ ràng hắn hưng phấn đến mức quên cả cơm trưa.
Trang Duệ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng nặng, hắn cũng không có tâm tư ra ngoài dùng cơm. Vì vậy mà hắn dứt khoát đến mở tủ lạnh trong nhà bếp, tìm một hộp sủi cảo đông lạnh bỏ vào trong nồi, sau đó đập nát vài củ tỏi, rót dầu vừng với dấm chua và các loại gia vị vào, đợi sủi cảo sôi lên thì bắt đầu ăn cho nóng.
- Tút, tút, tút...
Trang Duệ vừa mới ăn và thu dọn bát đũa, đang định tiếp tục đi xem xét đống thư tín của ông nội, để xem có thấy được thứ gì khác hay không thì điện thoại trong nhà vang lên.
- Này, Mộc Đầu à, tiểu tử cậu đúng là, về đến nhà hai ngày rồi mà không báo cho anh em một tiếng. Chút nữa cậu đến quán nhà tôi, tối nay chúng ta làm vài ly, sau đó anh đây đưa cậu đi tắm hơi, vào trời đông thế này thật sự là lạnh chết người...
Trang Duệ cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp đặt sát bên tai thì đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, không cần hỏi cũng biết đó chính là Lưu Xuyên, mỗi lần gọi điện thoại thì đều giống như muốn rống lên. Năm ngoái mình về nhà, hắn điện thoại đến và mẹ nghe máy, sau này bị mẹ gọi về dạy bảo nửa ngày trời.
Mẹ của Lưu Xuyên cũng chính là đồng sự của mẹ Trang Duệ, từ năm lớp ba tiểu học đến khi học xong trung học thì hai bên đều là bạn cùng lớn, hai người có tích cách khác biệt, một kẻ thường xúc động mạnh, một người lại trầm ổn, ai cũng không ngờ bọn họ có thể làm bạn tốt của nhau. Trưởng bối của hai nhà cũng không xem đối phương là người ngoài, những lần phạm sai lầm đều bị mắng, khi còn bé thì Trang Duệ không ít lần bị bố Lưu Xuyên sửa chữa nhưng khi gặp mặt vẫn gọi là cha nuôi mẹ nuôi, cũng không ít lần ở lại dùng cơm trong nhà Lưu Xuyên.
Khi Lưu Xuyên tám tuổi thì cha hắn là bộ đội chuyển nghề về công tác ở cục công an thành phố Bành Thành, Lưu Xuyên trước nay lớn lên trong không khí quân ngũ, tính cách rất giống cha, mỗi khi có gì tranh cãi thì thường dùng nắm đấm để giải quyết, không có hứng thú học tập bằng hứng thú đánh đấm.
Nhắc đến cũng kỳ quái, từ khi học tiểu học đến trung học thì Lưu Xuyên và Trang Duệ giống như hình với bóng, những khi vui chơi thì thường không bao giờ vắng mặt người nào nhưng thành tích học tập của Trang Duệ lại rất tốt, luôn trong nhóm đứng đầu lớp, chưa từng rời khỏi ba vị trí đứng đầu. Lưu Xuyên thì cũng đứng trong nhóm ba người nhưng là đội sổ từ dưới lên, ngay cả trung học cũng bị cả nhà ép mới ráng học cho xong, chỉ cần nhìn vào hai người bọn họ thì cũng thấy câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng cũng không quá đúng.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì cha của Lưu Xuyên tìm cho một công tác, tiểu tử này không làm được quá lâu, hắn không phải không chịu nể mặt lãnh đạo nhưng lại đánh nhau với đồng sự. Về sau thị trường tranh hoa cây cảnh và thú cưng ở thành phố Bành Thành dần phát triển, hơn nữa trước nay Lưu Xuyên lại thích nuôi chó mèo, vì vậy mà dứt khoát cổ động người nhà mua một cửa hàng mặt tiền, chính mình làm ông chủ quán thú cưng, bên trong có đầy đủ mèo chó chim cá rùa đen. Sau vài năm buôn bán khấm khá thì Lưu Xuyên có được không ít tiền lời, bây giờ mỗi ngày đều cầm điện thoại, chạy Toyota, dù là ai nhìn thế nào cũng không ngờ đó là một ông chủ nuôi chó.
Vài năm nay khu vực Chiết Giang thịnh hành trò đá dế, Lưu Xuyên chạy đến nông thôn Sơn Đông mua rất nhiều dế, vài tháng trước đi đến Trung Hải giao hàng còn ở trong phòng trọ của Trang Duệ vài ngày. Theo như lời của Lưu Xuyên thì không phải không có tiền ở khách sạn, quan trọng là đến đây phải ở cùng phòng với anh em, nào có chuyện phải ra ngoài ở khách sạn.
Trang Duệ cúp điện thoại và để lại cho mẹ một tờ giấy, sau đó cầm mũ lên, một gói thuốc Trung Hải rồi khóa chặt cửa đi ra ngoài. Vì hôm nay tuyết lớn nên xe taxi được dịp đắt hàng, hắnn đứng ngoài cửa nửa ngày mà không bắt được chiếc xe nào, vì vậy mà hắn dứt khoát che dù đi bộ, dù sao cũng không phải rất xa, chỉ đi bộ hơn mười phút mà thôi.
Lúc này đã gần tết, tuy bên ngoài tuyết bay tán loạn nhưng người trên đường vẫn không ít, chỉ cần đi một lát thì đến khu chợ thú cưng.
Chợ thú cưng của thành phố Bành Thành liền kề với chợ đồ cổ, phân chia làm khu thú cưng, khu bán chim, hoa cỏ, đồ ỏổ, ngọc, thư pháp, sách vở, tem...Những thương gia có thực lực đều thuê hoặc mua cửa hàng, những người khác thì bày sạp ra ven đường, mỗi ngày chỉ cần nộp phí cho quản lý chợ là được.
Trước kia Trang Duệ đã từng đến chỗ này vài lần, mỗi lần đều thấy người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, đôi khi khó có chỗ nào để chen vào. Nhưng lúc này tuyết rơi lớn, không có những người bày hàng ra bên ngoài như ngày thường, chỉ có vài cửa hàng lớn còn mở cửa, đồng thời mọi người cũng trốn vào trong sưởi ấm, vì vậy mà không gian tĩnh lặng hơn ngày thường rất nhiều.
Trang Duệ đi đến quán thú cưng của Lưu Xuyên, hắn phát hiện có một bà lão đứng trước cửa quán, người này hơn năm mươi, mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, trong tay cầm theo một thứ gì đó được bọc bằng vải bông, vẻ mặt có chút lo lắng. Trang Duệ cũng không quá để ý, hắn trực tiếp đẩy cửa kính đi vào trong tiệm.
Quán thú cưng của Lưu Xuyên khoảng hai mươi mét vuông, khi hắn mua lại cửa hàng này thì với giá tám chục ngàn đồng, bây giờ nếu bán thì sợ rằng ba trăm ngàn cũng có người giành nhau mua. Điều này cũng là bình thường, vì năm năm qua đi, giá phòng bây giờ đã tăng lên mức nào rồi.
Lúc này những chiếc lồng sắt trong quán thú cưng đều trống rỗng, bây giờ là cuối năm, hơn nữa là những ngày tuyết lớn, có lẽ Lưu Xuyên cũng không có tâm tư buôn bán. Lò sưởi trong phòng bùng lửa, nhiệt độ chừng hai bảy hai tám độ, khi đi vào bên trong thì Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mũi ấm áp hẳn lên.
Lưu Xuyên đang xem xét thứ gì đó trên máy tính, hắn nghe được âm thanh mở cửa thì cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Trong quán cũng không còn hàng, nếu muốn mua thứ gì thì có thể ghi lại, sang năm sẽ có.
- Có đại tướng quân không, tôi muốn mua một con...
Trang Duệ dùng giọng đùa giỡn nói, lần trước Lưu Xuyên đến Trung Hải và ghé sát vào tai nói với hắn, ý là khi đến mua dế ở tỉnh Sơn Đông thì trễ mất vài ngày, vì vậy mà có một con đại tướng quân bị người ta mua mất, lúc đó thật sự còn uể oải hơn cả mất vợ.
- Đại tướng quân sao? Tôi còn muốn...À, thì ra là tiểu tử cậu, ngồi xuống hút thuốc đi, tôi làm xong ván này đã...
Lưu Xuyên thấy Trang Duệ thì ném đến một gói thuốc, mà Trang Duệ cũng đưa mắt nhìn, thì ra đối phương đang chơi game, hèn gì say sưa như vậy.
- Hừ, tiểu tử cậu đúng là, trở về cũng không nói lời nào, nếu không phải mẹ tôi nhắc nhở, đến bây giờ tôi còn chưa biết gì. Nghe nói trước đó cậu bị bắn, không sao đấy chứ? Để tôi xem nào, xem nào...
Lưu Xuyên ném tay cầm chơi game ra, hắn đi về phía Trang Duệ, sau đó cướp lấy điếu thuốc trong tay Trang Duệ, cũng không có ý muốn xem xét vết thương.
- Không đến mức yếu ớt như vậy, vết thương đã tốt rồi, cũng không được thoải mái như cậu. Nếu sớm biết như vậy thì tôi cũng không học đại học, đi kinh doanh với cậu là tốt rồi, bây giờ cậu thứ gì cũng có, xem ra phát triển không tầm thường.
Trang Duệ đốt một điếu thuốc khác, hắn đẩy tay của Lưu Xuyên ra, sau đó dựa lưng lên ghế sa lông trong tiệm. Hắn cũng không quá nghiện thuốc, chỉ khi nào có tâm tư hoặc bức bối mới làm một điếu, có đôi khi bốn năm ngày cũng chưa hút hết một gói.
- Cậu nếu không học lên đại học, sợ rằng ngay cả bố tôi cũng không tha cho cậu. Đúng rồi, mẹ tôi còn nói cậu thật sự không có lương tâm, đã về mà không đến thăm, cậu nói xem những người về hưu sao lại thích lải nhải như vậy? Tôi thật sự chịu không nổi mới chạy ra đây.
Lưu Xuyên đầu tiên nói ra một loạt bức bối, sau đó ánh mắt sáng rực lên:
- Cậu tính thế nào, nếu cứ tiếp tục công tác chỗ cũ thì sợ rằng sẽ mất mạng. Nói thật, cậu đến đây công tác với tôi, vài năm qua không có cậu mà tôi cảm thấy thứ gì cũng khó, đầu óc cậu tốt hơn tôi, nếu có cậu ở đây, sợ rằng quán của tôi sẽ độc nhất vô nhị ở Bành Thành.
Trang Duệ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng nặng, hắn cũng không có tâm tư ra ngoài dùng cơm. Vì vậy mà hắn dứt khoát đến mở tủ lạnh trong nhà bếp, tìm một hộp sủi cảo đông lạnh bỏ vào trong nồi, sau đó đập nát vài củ tỏi, rót dầu vừng với dấm chua và các loại gia vị vào, đợi sủi cảo sôi lên thì bắt đầu ăn cho nóng.
- Tút, tút, tút...
Trang Duệ vừa mới ăn và thu dọn bát đũa, đang định tiếp tục đi xem xét đống thư tín của ông nội, để xem có thấy được thứ gì khác hay không thì điện thoại trong nhà vang lên.
- Này, Mộc Đầu à, tiểu tử cậu đúng là, về đến nhà hai ngày rồi mà không báo cho anh em một tiếng. Chút nữa cậu đến quán nhà tôi, tối nay chúng ta làm vài ly, sau đó anh đây đưa cậu đi tắm hơi, vào trời đông thế này thật sự là lạnh chết người...
Trang Duệ cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp đặt sát bên tai thì đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, không cần hỏi cũng biết đó chính là Lưu Xuyên, mỗi lần gọi điện thoại thì đều giống như muốn rống lên. Năm ngoái mình về nhà, hắn điện thoại đến và mẹ nghe máy, sau này bị mẹ gọi về dạy bảo nửa ngày trời.
Mẹ của Lưu Xuyên cũng chính là đồng sự của mẹ Trang Duệ, từ năm lớp ba tiểu học đến khi học xong trung học thì hai bên đều là bạn cùng lớn, hai người có tích cách khác biệt, một kẻ thường xúc động mạnh, một người lại trầm ổn, ai cũng không ngờ bọn họ có thể làm bạn tốt của nhau. Trưởng bối của hai nhà cũng không xem đối phương là người ngoài, những lần phạm sai lầm đều bị mắng, khi còn bé thì Trang Duệ không ít lần bị bố Lưu Xuyên sửa chữa nhưng khi gặp mặt vẫn gọi là cha nuôi mẹ nuôi, cũng không ít lần ở lại dùng cơm trong nhà Lưu Xuyên.
Khi Lưu Xuyên tám tuổi thì cha hắn là bộ đội chuyển nghề về công tác ở cục công an thành phố Bành Thành, Lưu Xuyên trước nay lớn lên trong không khí quân ngũ, tính cách rất giống cha, mỗi khi có gì tranh cãi thì thường dùng nắm đấm để giải quyết, không có hứng thú học tập bằng hứng thú đánh đấm.
Nhắc đến cũng kỳ quái, từ khi học tiểu học đến trung học thì Lưu Xuyên và Trang Duệ giống như hình với bóng, những khi vui chơi thì thường không bao giờ vắng mặt người nào nhưng thành tích học tập của Trang Duệ lại rất tốt, luôn trong nhóm đứng đầu lớp, chưa từng rời khỏi ba vị trí đứng đầu. Lưu Xuyên thì cũng đứng trong nhóm ba người nhưng là đội sổ từ dưới lên, ngay cả trung học cũng bị cả nhà ép mới ráng học cho xong, chỉ cần nhìn vào hai người bọn họ thì cũng thấy câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng cũng không quá đúng.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì cha của Lưu Xuyên tìm cho một công tác, tiểu tử này không làm được quá lâu, hắn không phải không chịu nể mặt lãnh đạo nhưng lại đánh nhau với đồng sự. Về sau thị trường tranh hoa cây cảnh và thú cưng ở thành phố Bành Thành dần phát triển, hơn nữa trước nay Lưu Xuyên lại thích nuôi chó mèo, vì vậy mà dứt khoát cổ động người nhà mua một cửa hàng mặt tiền, chính mình làm ông chủ quán thú cưng, bên trong có đầy đủ mèo chó chim cá rùa đen. Sau vài năm buôn bán khấm khá thì Lưu Xuyên có được không ít tiền lời, bây giờ mỗi ngày đều cầm điện thoại, chạy Toyota, dù là ai nhìn thế nào cũng không ngờ đó là một ông chủ nuôi chó.
Vài năm nay khu vực Chiết Giang thịnh hành trò đá dế, Lưu Xuyên chạy đến nông thôn Sơn Đông mua rất nhiều dế, vài tháng trước đi đến Trung Hải giao hàng còn ở trong phòng trọ của Trang Duệ vài ngày. Theo như lời của Lưu Xuyên thì không phải không có tiền ở khách sạn, quan trọng là đến đây phải ở cùng phòng với anh em, nào có chuyện phải ra ngoài ở khách sạn.
Trang Duệ cúp điện thoại và để lại cho mẹ một tờ giấy, sau đó cầm mũ lên, một gói thuốc Trung Hải rồi khóa chặt cửa đi ra ngoài. Vì hôm nay tuyết lớn nên xe taxi được dịp đắt hàng, hắnn đứng ngoài cửa nửa ngày mà không bắt được chiếc xe nào, vì vậy mà hắn dứt khoát che dù đi bộ, dù sao cũng không phải rất xa, chỉ đi bộ hơn mười phút mà thôi.
Lúc này đã gần tết, tuy bên ngoài tuyết bay tán loạn nhưng người trên đường vẫn không ít, chỉ cần đi một lát thì đến khu chợ thú cưng.
Chợ thú cưng của thành phố Bành Thành liền kề với chợ đồ cổ, phân chia làm khu thú cưng, khu bán chim, hoa cỏ, đồ ỏổ, ngọc, thư pháp, sách vở, tem...Những thương gia có thực lực đều thuê hoặc mua cửa hàng, những người khác thì bày sạp ra ven đường, mỗi ngày chỉ cần nộp phí cho quản lý chợ là được.
Trước kia Trang Duệ đã từng đến chỗ này vài lần, mỗi lần đều thấy người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, đôi khi khó có chỗ nào để chen vào. Nhưng lúc này tuyết rơi lớn, không có những người bày hàng ra bên ngoài như ngày thường, chỉ có vài cửa hàng lớn còn mở cửa, đồng thời mọi người cũng trốn vào trong sưởi ấm, vì vậy mà không gian tĩnh lặng hơn ngày thường rất nhiều.
Trang Duệ đi đến quán thú cưng của Lưu Xuyên, hắn phát hiện có một bà lão đứng trước cửa quán, người này hơn năm mươi, mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, trong tay cầm theo một thứ gì đó được bọc bằng vải bông, vẻ mặt có chút lo lắng. Trang Duệ cũng không quá để ý, hắn trực tiếp đẩy cửa kính đi vào trong tiệm.
Quán thú cưng của Lưu Xuyên khoảng hai mươi mét vuông, khi hắn mua lại cửa hàng này thì với giá tám chục ngàn đồng, bây giờ nếu bán thì sợ rằng ba trăm ngàn cũng có người giành nhau mua. Điều này cũng là bình thường, vì năm năm qua đi, giá phòng bây giờ đã tăng lên mức nào rồi.
Lúc này những chiếc lồng sắt trong quán thú cưng đều trống rỗng, bây giờ là cuối năm, hơn nữa là những ngày tuyết lớn, có lẽ Lưu Xuyên cũng không có tâm tư buôn bán. Lò sưởi trong phòng bùng lửa, nhiệt độ chừng hai bảy hai tám độ, khi đi vào bên trong thì Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mũi ấm áp hẳn lên.
Lưu Xuyên đang xem xét thứ gì đó trên máy tính, hắn nghe được âm thanh mở cửa thì cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Trong quán cũng không còn hàng, nếu muốn mua thứ gì thì có thể ghi lại, sang năm sẽ có.
- Có đại tướng quân không, tôi muốn mua một con...
Trang Duệ dùng giọng đùa giỡn nói, lần trước Lưu Xuyên đến Trung Hải và ghé sát vào tai nói với hắn, ý là khi đến mua dế ở tỉnh Sơn Đông thì trễ mất vài ngày, vì vậy mà có một con đại tướng quân bị người ta mua mất, lúc đó thật sự còn uể oải hơn cả mất vợ.
- Đại tướng quân sao? Tôi còn muốn...À, thì ra là tiểu tử cậu, ngồi xuống hút thuốc đi, tôi làm xong ván này đã...
Lưu Xuyên thấy Trang Duệ thì ném đến một gói thuốc, mà Trang Duệ cũng đưa mắt nhìn, thì ra đối phương đang chơi game, hèn gì say sưa như vậy.
- Hừ, tiểu tử cậu đúng là, trở về cũng không nói lời nào, nếu không phải mẹ tôi nhắc nhở, đến bây giờ tôi còn chưa biết gì. Nghe nói trước đó cậu bị bắn, không sao đấy chứ? Để tôi xem nào, xem nào...
Lưu Xuyên ném tay cầm chơi game ra, hắn đi về phía Trang Duệ, sau đó cướp lấy điếu thuốc trong tay Trang Duệ, cũng không có ý muốn xem xét vết thương.
- Không đến mức yếu ớt như vậy, vết thương đã tốt rồi, cũng không được thoải mái như cậu. Nếu sớm biết như vậy thì tôi cũng không học đại học, đi kinh doanh với cậu là tốt rồi, bây giờ cậu thứ gì cũng có, xem ra phát triển không tầm thường.
Trang Duệ đốt một điếu thuốc khác, hắn đẩy tay của Lưu Xuyên ra, sau đó dựa lưng lên ghế sa lông trong tiệm. Hắn cũng không quá nghiện thuốc, chỉ khi nào có tâm tư hoặc bức bối mới làm một điếu, có đôi khi bốn năm ngày cũng chưa hút hết một gói.
- Cậu nếu không học lên đại học, sợ rằng ngay cả bố tôi cũng không tha cho cậu. Đúng rồi, mẹ tôi còn nói cậu thật sự không có lương tâm, đã về mà không đến thăm, cậu nói xem những người về hưu sao lại thích lải nhải như vậy? Tôi thật sự chịu không nổi mới chạy ra đây.
Lưu Xuyên đầu tiên nói ra một loạt bức bối, sau đó ánh mắt sáng rực lên:
- Cậu tính thế nào, nếu cứ tiếp tục công tác chỗ cũ thì sợ rằng sẽ mất mạng. Nói thật, cậu đến đây công tác với tôi, vài năm qua không có cậu mà tôi cảm thấy thứ gì cũng khó, đầu óc cậu tốt hơn tôi, nếu có cậu ở đây, sợ rằng quán của tôi sẽ độc nhất vô nhị ở Bành Thành.
/1160
|