Huyễn Ngâm Phong dường như cảm thấy vừa rồi hơi nặng lời với ta, ánh mắt của hắn nhất thời hiện lên lên vẻ lúng túng, hắn đến gần ta, một phát bắt được tay cầm kiếm của ta, ta chỉ cảm giác được một dòng điện chạy qua toàn thân, hơn nữa nhịp tim nhanh dị thường, gương mặt cũng có chút nóng rực.
Hắn bắt được tay của ta, đứng ở sau lưng ta: “Động tác vừa rồi phải như vầy.” Giọng nói của hắn bên tai ta nghịch qua, truyền vào tận trong đầu của ta giống như một loại ma âm gọi ta say mê. Thân thể của hắn cũng gần sát lưng ta, ta chỉ cảm giác được, nơi ta và hắn tiếp xúc rất nóng.
Ở bên dòng suối yên tĩnh này, nếu không phải là nước đang chuyển động, chim kêu to, ta thật cảm giác như thời gian đình chỉ rồi, vì Huyễn Ngâm Phong nói xong câu nói kia, lập tức bất động.
“Huyễn đại hiệp?” Ta kêu nhẹ một tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu về phía Huyễn Ngâm Phong.
Nhưng, khoảng cách giữa chúng ta chỉ có mấy xen-ti-mét mà thôi, ta có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Huyễn Ngâm Phong.
Mặt của ta thoáng chốc như lửa đốt.
Mà Huyễn Ngâm Phong vì ta đột nhiên quay đầu, con ngươi chăm chú nhìn vào mắt ta, chúng ta đều không nói lời nào, ánh mắt của hắn từ từ di động đến môi của ta, mặt cũng chầm chậm hướng sát vào...
Huyễn Ngâm Phong không phải muốn...?
Chợt một tiếng chim kêu to, Huyễn Ngâm Phong dừng lại, hắn dời mắt đi: “Bắt đầu đi...”
Giọng Huyễn Ngâm Phong vẫn như cũ lạnh như băng, không có lúng túng, cũng không có ngượng ngùng, ta biết hắn mới vừa rồi không phải là muốn hôn ta, haiz, hắn làm sao có thể hôn ta, dù sao ta hiện giờ cũng là nam tử.
Nhưng tâm tình của ta có chút mất mát, ta quay đầu lại, theo Huyễn Ngâm Phong múa kiếm...
Không biết chúng ta ở chung một chỗ luyện bao lâu, Huyễn Ngâm Phong lại vội vàng rời đi, cuối cùng ta cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, thật là nhanh, mỗi lần hắn xuất hiện đều là vội vã, mà mỗi lần rời đi cũng thế, giống như ánh trăng thần bí, nhìn như rất gần, thực tế cũng rất xa xôi...
Ta một mình quay trở về cửa hàng của Trương thúc, lúc này, ta mới nhớ tới, ta không có xin Trương thúc nghỉ. Nhưng Trương thúc lại nói cho ta biết, Huyễn Ngâm Phong đã giúp ta xin nghỉ rồi...
Ha ha, ta cuối cùng cảm thấy cùng ở chung một chỗ với Huyễn Ngâm Phong thời gian càng lâu, lại càng có thiện cảm với hắn, lần đầu tiên gặp, chỉ cảm thấy hắn lạnh như băng, thiện lương, sau đó, ta có một chút xíu cảm giác hắn thật chu đáo, mà hôm nay ta còn thấy được nụ cười của hắn cùng với... Hắn hôm nay là muốn hôn ta sao? A, ta lại tự mình đa tình, dù sao chuôi kiếm của hắn chỉ có nửa miếng ngọc bội, mà đổi thành một nửa cũng ở chỗ người khác...
Ngày kế, buổi trưa, quan huyện Huyện Bạch Tùng, ở chợ bán thức ăn bị chém đầu, tất cả gia sản toàn bộ bị Bạch Nguyệt Diệu phân cho dân chúng, sau đó Bạch Nguyệt Diệu cũng rời khỏi Huyện Bạch Tùng, hai bên đường dân chúng vui vẻ đưa tiễn Bạch Nguyệt Diệu rời đi, ta ở trong cửa hàng gạo xa xa chăm chú nhìn vào bóng dáng xa xa của Bạch Nguyệt Diệu.
Nhìn trăm dân hạnh phúc, ta biết, trăm dân kính yêu Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu quả thật cũng làm những chuyện khiến trăm dân kính yêu, lần này ta không thể không hiểu, Bạch Nguyệt Diệu trừ cuộc sống riêng không bị kiềm chế ra, những phương diện khác đều rất tốt.
Bỏ đi, bỏ đi, nếu sau này Bạch Nguyệt Diệu không trêu chọc ta, ta sẽ quên hết những chuyện cũ, sau này hắn đi Dương quan đạo, còn ta sẽ qua cầu độc mộc.
Hắn bắt được tay của ta, đứng ở sau lưng ta: “Động tác vừa rồi phải như vầy.” Giọng nói của hắn bên tai ta nghịch qua, truyền vào tận trong đầu của ta giống như một loại ma âm gọi ta say mê. Thân thể của hắn cũng gần sát lưng ta, ta chỉ cảm giác được, nơi ta và hắn tiếp xúc rất nóng.
Ở bên dòng suối yên tĩnh này, nếu không phải là nước đang chuyển động, chim kêu to, ta thật cảm giác như thời gian đình chỉ rồi, vì Huyễn Ngâm Phong nói xong câu nói kia, lập tức bất động.
“Huyễn đại hiệp?” Ta kêu nhẹ một tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu về phía Huyễn Ngâm Phong.
Nhưng, khoảng cách giữa chúng ta chỉ có mấy xen-ti-mét mà thôi, ta có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Huyễn Ngâm Phong.
Mặt của ta thoáng chốc như lửa đốt.
Mà Huyễn Ngâm Phong vì ta đột nhiên quay đầu, con ngươi chăm chú nhìn vào mắt ta, chúng ta đều không nói lời nào, ánh mắt của hắn từ từ di động đến môi của ta, mặt cũng chầm chậm hướng sát vào...
Huyễn Ngâm Phong không phải muốn...?
Chợt một tiếng chim kêu to, Huyễn Ngâm Phong dừng lại, hắn dời mắt đi: “Bắt đầu đi...”
Giọng Huyễn Ngâm Phong vẫn như cũ lạnh như băng, không có lúng túng, cũng không có ngượng ngùng, ta biết hắn mới vừa rồi không phải là muốn hôn ta, haiz, hắn làm sao có thể hôn ta, dù sao ta hiện giờ cũng là nam tử.
Nhưng tâm tình của ta có chút mất mát, ta quay đầu lại, theo Huyễn Ngâm Phong múa kiếm...
Không biết chúng ta ở chung một chỗ luyện bao lâu, Huyễn Ngâm Phong lại vội vàng rời đi, cuối cùng ta cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, thật là nhanh, mỗi lần hắn xuất hiện đều là vội vã, mà mỗi lần rời đi cũng thế, giống như ánh trăng thần bí, nhìn như rất gần, thực tế cũng rất xa xôi...
Ta một mình quay trở về cửa hàng của Trương thúc, lúc này, ta mới nhớ tới, ta không có xin Trương thúc nghỉ. Nhưng Trương thúc lại nói cho ta biết, Huyễn Ngâm Phong đã giúp ta xin nghỉ rồi...
Ha ha, ta cuối cùng cảm thấy cùng ở chung một chỗ với Huyễn Ngâm Phong thời gian càng lâu, lại càng có thiện cảm với hắn, lần đầu tiên gặp, chỉ cảm thấy hắn lạnh như băng, thiện lương, sau đó, ta có một chút xíu cảm giác hắn thật chu đáo, mà hôm nay ta còn thấy được nụ cười của hắn cùng với... Hắn hôm nay là muốn hôn ta sao? A, ta lại tự mình đa tình, dù sao chuôi kiếm của hắn chỉ có nửa miếng ngọc bội, mà đổi thành một nửa cũng ở chỗ người khác...
Ngày kế, buổi trưa, quan huyện Huyện Bạch Tùng, ở chợ bán thức ăn bị chém đầu, tất cả gia sản toàn bộ bị Bạch Nguyệt Diệu phân cho dân chúng, sau đó Bạch Nguyệt Diệu cũng rời khỏi Huyện Bạch Tùng, hai bên đường dân chúng vui vẻ đưa tiễn Bạch Nguyệt Diệu rời đi, ta ở trong cửa hàng gạo xa xa chăm chú nhìn vào bóng dáng xa xa của Bạch Nguyệt Diệu.
Nhìn trăm dân hạnh phúc, ta biết, trăm dân kính yêu Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu quả thật cũng làm những chuyện khiến trăm dân kính yêu, lần này ta không thể không hiểu, Bạch Nguyệt Diệu trừ cuộc sống riêng không bị kiềm chế ra, những phương diện khác đều rất tốt.
Bỏ đi, bỏ đi, nếu sau này Bạch Nguyệt Diệu không trêu chọc ta, ta sẽ quên hết những chuyện cũ, sau này hắn đi Dương quan đạo, còn ta sẽ qua cầu độc mộc.
/166
|