Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Chương 21

/122


Từ xưa tới nay, làm nữ nhân của hoàng đế, chắc chắn thua kém giang sơn. Ta không phải tiểu nữ sinh ngây thơ, ta là một con người với tư tưởng mới đến từ thế kỷ 21, sức sống mạnh mẽ của 27 năm – Tô Liễm Dung. Từ cổ chí kim kẻ đế vương luôn luôn phụ bạc má hồng, xem nhiều sách như vậy, coi nhiều TV như vậy. Mãi cho tới khi chính bản thân mình trải nghiệm, cuối cùng mới hoàn toàn nhận thức. Hắn ái giang sơn, chắc chắn sẽ từ bỏ mỹ nhân. Mà ta thậm chí cũng không phải mỹ nhân, cũng không phải là nữ nhân của hắn, cho nên sẽ không đem mình huỷ hoại vì giang sơn. Chức vị Hoàng hậu? Để cái đám... ngu si nữ nhân kia tranh giành đi, tốt nhất là cứ tranh tới khi ta chết ngươi sống, cuối cùng các ngươi ai cũng không nhận được kết cục tốt. Kỳ thật ta cũng không cần trù ẻo các nàng, nữ nhân hậu cung có mấy người có thể chết già? <ý là toàn chết trẻ K> Hắn ái giang sơn thì ta thành toàn cho hắn, nhưng là đừng có vọng tưởng ta lấy thân mình làm vật hy sinh. Ta vẫn là kẻ vô cùng ích kỷ, cho dù là ai cũng đừng mong lợi dụng được ta. Ta chỉ thuộc về chính mình, muốn lợi dụng được ta trừ khi bản thân ta cam tâm tình nguyện.

Ta lại tìm giấy bút, xoát xoát viết xuống những dòng chữ này:

Thần thiếp Liễm Dung vô tài vô đức vô dung mạo, nhờ Hoàng thượng sủng ái. Từ khi vào cung cho tới nay, thần thiếp nhất... không thể hầu hạ Hoàng thương, nhị không thể cùng hậu cung tỷ muội sống chung thuận hoà, tam không con nối dòng, tứ không thể hầu hạ chu toàn Thái hậu, ngũ không tuân thủ cung quy. Bời vì có quá lắm sai sót, không thể một lúc liệt kê hết được. Thần thiếp lại càng không như Hoàng thượng suy nghĩ là thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể quản lý tốt hậu cung, càng không thể giúp đỡ Hoàng thượng xử lý việc triều chính, thần thiếp chỉ là một nữ tử bình thường. Hậu cung mỹ nhân nhiều vô số, mỗi người một cái thông minh tuyệt đỉnh, cũng có thể đảm đương chức vị quốc mẫu. Hoàng thượng một đời minh quân, quan tâm xã tắc. Ngàn vạn lần không thể bởi vì thần thiếp mà chậm trễ việc quốc gia đại sự, Hồng nhan hoạ thuỷ .... Cái tiếng xấu này ta không gánh vác nổi (tác giả: nhưng trái lại là ngươi muốn làm hoạ thuỷ, chỉ là ngươi nào có cái đức hạnh kia? Dung: ta chỉ là muốn châm chọc người nào đó chích ái giang sơn, ngươi có hiểu hay ko a? Ngay cả điều này còn ko hiểu mà dám nói bản thân có văn hoá?). Hôm nay thần thiếp để lại một phong hưu thư, từ nay đường ai nấy đi, mỗi người một ngả, ta và ngươi không còn liên quan nữa. Nếu như Hoàng thượng niệm tình cũ, thỉnh Hoàng thượng đối xử tử tế với Tần nhi và Vân Dung, thần thiếp vô cùng cảm kích. Thần thiếp Mạc Liễm Dung kính thượng. Thuận tiện lau đi những giọt nước còn sót lại trên khuôn mặt, bởi vì ta không muốn rơi lệ nữa, không đáng. Thần thiếp? Cái từ xưng hô đáng ghét này ta chỉ dung lần cuối.

Con mẹ nó, thông thường chỉ có nam nhân hưu nữ nhân, hôm nay ta liền bỏ hắn, kệ hắn sẽ thế nào. Không nghĩ tới ta xuyên qua một hồi, cũng làm một hòi chuyện kinh hãi thế tục. Ta lại chưa từng thấy hưu thư , cũng không biết viết như vậy có đúng hay không. Ta chỉ muốn ly hôn, hiện tại đã khôi phục độc thân như mong muốn, tâm.. vì sao lại mơ hồ đau? Có lẽ đó chỉ là ảo giác?

Ta tìm một cái phong bì, ghi rất rõ ràng lên: 'giấy chứng nhận ly hôn'. Trải qua luyện tập, chữ ta đã sơm không còn giống như trước nữa , hiện tại dù nói thế nào cũng có thể coi là đẹp đẽ. Ta chỉ cầm thật nhiều bạc, y phục cũng không mang theo một cái. Ta từ của sổ nhảy ra ngoài, rồi đem cửa sổ đóng thật chặt, tốt nhất để cho bọn họ nghĩ ta biến mất trong phòng. Nếu như ta biến mất cũng sẽ không cần tìm ta, coi như ta đã chết đi. Lấy suy nghĩ của Tần nhi và Vân Dung về ta, hẳn họ sẽ phỏng đoán nếu là ta rời nhà trốn đi nhất định sẽ mang theo toàn bộ đồ đáng giá. Hôm nay một thứ cũng không động tới, bọn họ tám phần hẳn sẽ cho ta là trong lòng nghĩ quẩn mà tự kết thúc bản thân. Ta là cầm bạc, chính là Vân Dung cứ cho rằng tiền bạc ta đều đã đem gửi ở ngân hàng tư nhân, căn bản là không biết ta cất giữ ở nhà nhiều tiền như vậy. Vì diễn xuất của ta rất thật, ta đã nhịn đau để lại toàn bộ phí ăn ở nhận từ ta Dật Phong lại. Hơn nữa trước khi đi cũng hoá trang mộ chút, cố ý trang điểm cho mình có một bộ dạng thật rũ rượi vô hồn, lại còn vẩy một ít nước lên mặt (giả làm nước mắt). Vốn nghĩ di động cũng định để lại, lại thật sự không nỡ. Không quan tâm, bọn họ cho dù chú ý tới việc ta cầm theo điện thoại di động, đại khái cũng sẽ cho rằng ta không nỡ xa Liễm Diễm, cho nên muốn mang theo đồ của nàng rời bỏ khỏi thế giới này. Trừ điện thoại di động ra, ta vẫn còn lấy đi theo một khối ngọc bài. Khối ngọc bài này là thứ ta rất trân quý, căn bản là không có ai sẽ để ý. Còn như ngọc bích... Lấy trí thông minh của bọn họ cũng biết đã bị mất đi. Tóm lại, ta chính là muốn tạo cho họ cái cảm giác rằng lòng ta bi quẫn mà tự sát, chứ không phải giả vờ đi tự sát.

Thừa dịp mọi nhà còn chưa rời giường, ta vội vã chạy đi. Mua một con dao , một dải lụa trắng, nghênh ngang đi trên đường một vonhg. Bọn họ nhất định ra đường hỏi han, chỉ cần không phải là người mù, đều có thể thấy đồ ta cầm trong tay là thứ gì, bọn họ tự nhiên có thể nghe được. Ta vừa đi vừa nghĩ, ta trước mắt là phải đi đâu về đâu đây?

"A Di Đà Phật, đây có phải là Mạc thí chủ?" Một Lão ni cô thu hút sự chú ý của ta, nàng là đang nói với ta sao? Ta biết vị ni cô này sao?

"Sư thái, ngài là đang nói với ta sao?" Ta nghi hoặc, nhưng là rất tôn trọng nàng.

Lão ni kia đi tới trước mặt của ta, một tay chắp trước ngực, "Chính là nói chuyện cùng người, Mạc thí chủ, thí chủ tay cầm dao cùng lụa trắng, phải chăng là đã có chuyện gì?"

"Không có gì, ta mua đùa." Nàng chắc không phải là đã cho rằng ta có gì luẩn quẩn trong lòng chứ.

"Thí chủ nếu có gì phiền não, bần ni có thể giúp đỡ được hay không?"

"Không biết sư thái tu hành chố nào, tiểu nữ tử muốn xin ở nhờ mấy ngày." Ta đang lo không có chỗ đi, ai mà nghĩ ta sẽ tới chỗ ni cô để ở? Một kẻ tham tài, háo sắc, lại rất tham ăn như ta, tuyệt đối sẽ không đi xuất gia.

Lão ni cô nghi hoặc nói: "Mạc thí chủ, bần ni tĩnh tâm, ở chùa Bạch Lộ tu hành. Mạc thí chủ trước kia từng đến đó dâng hương, chẳng lẽ không nhớ bần ni sao?" A? Người quen a.

Ta cười nói: "Sư thái chớ trách, bởi vì tiểu nữ tử mắc phải một loại quái bệnh, nên đã quên rất nhiều thứ."

"A Di Đà Phật, hài tử đáng thương, đi thôi, đến đó tĩnh dưỡng mấy ngày, bệnh của ngươi có lẽ sẽ khá hơn."

Đi theo nàng qua N núi, đi N giờ đồng hồ, rốt cục cũng đến được chùa Bạch Lộ. Chùa Bạch Lộ nằm trên đỉnh một ngọn núi, mặc dù địa thế hẻo lánh, nhưng hương khói lúc nào cũng nghi ngút. Ta thật sự bội phục thể lực của Tĩnh Tâm , ta đi mà chỉ muốn gục xuống, nàng cư nhiên một chút mệt mỏi cũng không. Nếu muốn tới ăn nhờ ở đậu, không quyên góp chút tiền cũng thật là xấu hổ, ta là xuất 100 lượng quyên góp tiền dầu vừng.

Tĩnh tâm dẫn ta tới một cái sân hẻo lánh, nói: "Mạc thí chủ, Duyên viện là nơi trước kia ngươi đã từng ở, chúng ta sẽ gọi người tới dọn dẹp giúp ngươi, mời đi." Duyên? Dứt bỏ hồng trần, thật sự là thích hợp ta sao? CHíng là ta đã từng tới nơi này sao? Không nhớ rõ.

Ngược lại ta cảm thấy viện này rất quen thuộc, nhưng là đã thấy ở đây, ta nghĩ không ra.

"Xin hỏi sư thái, tiểu nữ tử đã tới nơi nà khi nào?" Thật sự là không nhớ ra, bởi vì linh hồn ta căn bản là chưa từng tới đây.

"A Di Đà Phật, ba năm trước khi thí chủ đến đây dâng hương, đúng lúc, Tề Châu gặp ôn dịch, thí chủ từng ở tại đây 3 tháng." Tề Châu ôn dịch? Ta dung sức nuốt nước bọt. Ta nghe Tề Hạo nói lần đầu tiên hắn gặp ta là cách đây ba năm, hình như là cũng có liên quan đến ôn dịch. CHính là... Ôn dịch? Chùa ni cô? Điệu vũ?

Ta tỉ mỉ đánh giá cảnh tượng trước mắt, cây cổ tùng trong viện kia khiến ta rùng mình một cái. Từng ở trong giấc mộng, ta là không phải từng nhảy múa tại chỗ này sao? Tề Hạo bởi vậy mà bị thu hút đến? Ta cùng Tề Hạo tại chốn này mà gặp nhau, quen biết? Lão Thiên à, chuyện thiên hạ thật là không lường tới.

"Xin hỏi sư thái, cách đây ba năm có phải là ta đã từng cứu một tên nam tử ở đây không."

"A Di Đà Phật, thí chủ còn nhớ sao?" Ta hoàn toàn hết nói nổi, nguyên lại thật sự là nơi này. Duyên viện? Hai chúng ta đây là nghiệt duyên a

Ta gật đầu, nói: "Xin hỏi sư thái, ta trụ ở gian phòng nào?"

"Duyên viện chỉ có một mình thí chủ ở, chỉ cần thí chủ thích." Một cái sân lớn như vậy một mình ta ở? Ta sẽ sợ hãi.

Ta im lặng gật đầu, không nói gì.

Tĩnh Tâm nhìn ta liếc mắt, thở dài nói: "Thí chủ, ngươi cùng bần ni cũng coi như là người quen cũ, bần ni từng cùng thí chủ bàn luận kinh suốt ba tháng, nếu có gì muốn nói đừng ngại nói ra."

Ta bất đắc dĩ cười khổ, "Cám ơn sư thái, hảo ý của ngươi lòng ta xin nhận." Chẳng nhẽ thật sự muốn ta hỏi hồng nhan cùng thiên hạ cái nào nặng hơn?

"Được rồi, bần ni không quấy rầy thí chủ nghỉ ngơi, nếu cần gì thì người cứ nói một tiếng."

"Cám ơn sư thái."

Đứng dưới thân cổ tùng , ta thở dài thật sâu. Tại sao ta đã tới tận đây rồi, vẫn không thoát khỏi bóng ma của hắn được? CHúng ta ở tại Duyên viện gặp gỡ, lại tạo nên cả một cái nghiệt duyên.

Thời gian ở đây trôi qua rất thanh bình, ăn uống chính là ăn chay, tuy vậy nhưng lòng ta cảm thấy rất thoải mái. Mỗi ngày cùng Tĩnh Tâm sư thái giảng dạy một chút kinh Phật, hoặc là giúp các nàng chép kinh, Bọn họ hẳn đã cho là ta đã chết rồi? Ta cười khổ, ta căn bản là không nên tới thế giới này. Sự tồn tại của ta, không chỉ tạo nên sự thống khổ cho người khác, mà cũng khiến cho chính ta cảm thấy thống khổ.

Thoắt cái đã là mùng một tháng ba, là sinh nhật ta, qua sinh nhật là ta đã qua 27 tuổi, bước sang 28 tuổi, là một lão bà gần 30. Thân thể này cũng đã 19 tuổi, sẽ sớm bước sang 20 thôi. Ai, ta cảm giác rất rõ tuổi xuân của mình không có ở đây, giống như một đoá hoa tàn, rất nhanh sẽ biến mất.

Nơi này dù sao cũng là chùa ni cô, sinh nhật cũng như vậy. Đúng ngày này Tĩnh Tâm xuống núi, ta xin nàng về cho ta một vò rượu. Ban đầu Tĩnh Tâm là không đồng ý, tới khi nàng biết là sinh nhật ta, thấy thần sắc ta ảm đạm lại, rốt cục lại đáp ứng yêu cầu của ta. Tại cửa Phật uống rượu, thật là tội lỗi..

Đêm im ắng, ta ôm vò rượu lớn mà Tĩnh Tâm mang về cho ta, chạy vào trong viện hét lên om sòm. Vốn nghĩ ca hát thật to, lại sợ làm phiền đến người khác, Ta lại chuyển qua ngâm thơ, vừa uống rượu vừa ngâm thơ thì còn gì bằng.

"Hoa gian nhất bầu rượu, độc chước vô tướng thân, nâng chén yêu Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người."

Tạm dịch: ["Một mình một bầu rượu, càng uống càng thêm say, nâng chén nhìn trăng sáng, bóng trăng hoạ thành ba".]

> hiện tượng này chỉ xuất hiện ở những thằng bợm rượu đã uống đến độ say =]]>

"Nâng chén yêu Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người, thật sự là thơ hay a." PHía sau truyền đến một tiếng cười rất to. Đây là chùa ni cô, như thế nào lại có nam nhân?

Ta mở hé đôi mắt, mãnh liệt quay đầu lại, mơ mơ hồ hồ thấy một cái nam tử gióng như đi từ bên này tới. Lại tiến lên vài bước, hắn đột nhiên giống như đang gặp quỷ, lui vội về phía sau mấy bước, mặt mày sợ hãi, vấn: "Ngươi... ngươi là ai?"

"Ta chính là ta a? Sao nào, ngươi cho rằng ta là quỷ?" Ta đột nhiên nhớ ra, bản thân không có che mặt lại, ai, ta thật sự kinh khủng như vậy sao ?

Nam tử kia nói : « Ngươi là người ? » Nói thừa, ta đương nhiên là người.

« ĐƯơng nhiên là người ? Làm sao ? Mặt của ta doạ ngươi sợ sao ? Sợ thì cút xa ta ra một chút, đừng quấy rầy ta uống rượu. » Ta hận nhất có người nói ta xấu, hiện tại cư nhiên coi ta như quỷ. Không phải chỉ là có điểm xấu, mà ý là vô cùng xấu xấu xấu xấu....

Người kia cười nói : « Cô nương thật là hai hước. » Hài hước cái đại đầu quỷ nhà ngươi, rõ ràng còn tưởng bổn cô nương là quỷ.

Ta hai mắt hoa hoa lên, loạng choạng muốn đi vào, nhưng thể lực không chống đỡ nổi, vừa mới bước được hai bước liền không lê nổi nữa. Ta lại ngồi trở lại trên ghế đám tiếp tục uống rượu. Hắn ngồi đối diện ta, nói : «Vì sao cô nương lại một thân một mình ngồi đây uống rượu ? Không vui sao ? »

« Ai, ta lớn lên xấu xí không có người muốn, cho nên ngồi đây uống rượu. » Ta dùng một giọng rất hờ hững nói, có một loại cảm giác xa cách.

« Thế gian nam tử nhiều như vậy, chẳng lẽ không có nổi một người muốn cô nương ? » Kẻ muốn ta không ít, đáng tiếc là ta không thích.

« Nam nhân đều không phải thứ tốt, ở trong lòng bọn họ, nữ nhân vĩnh viễn không quan trọng bằng thiên hạ, ta tại sao lại muốn đem mình làm vật hy sinh. » Ta nói trong mơ mơ màng màng, căn bản là không nhận ra những lời này là nghiêm trọng.

Sắc mặt nam nhân kia chợt biến hoá, nói : « Nữ nhân vĩnh viễn không quan trọng bằng thiên hạ ? Xem ra cô nương là vì tình mà khổ sở ? »

« Ta không hề khổ, tại sao lại phải khổ, chúng ta đã ly hôn. Ta dự định tìm một nam nhân tốt rồi tái giá, chỉ là không biết có người... muốn ta hay không. »

Hắn vui đùa nói : « Chỉ cần cô nương không chê, có thể gả cho tại hạ. Cô nương không làm được chính thất, nhưng làm thiếp thì có thể. Nhà của ta mặc dù không giàu có, nhưng nuôi một kẻ ăn bám thì cũng không thành vấn đề. » Ta là kẻ ăn bám ? Làm thiếp ? Bổn tiểu thư chính là Đại lão bản, ta không thèm.

« Con mẹ nói, cái miệng ngươi dám nói ta như vậy, làm thiếp ? Ta không thèm. Có tiền thì hay a, Bổn tiểu thư gia tài bạc triệu, không cần ngươi phải nuôi. Ngươi không biết tự nhìn lại con người mình sao, cho rằng ta cần ngươi bố thí chắc. Ta làm thiếp cho ngươi ? Ngươi có phải là đang mơ mộng hão huyền không? Cút. » Dám xem thường ta, ta mặc dù cái gì cũng không có, nhưng nuôi sống bản thân mình thì không thành vấn đề. Cậy mình hay ho đi khinh bạc một tiểu cô nương, không để cho hắn một điểm kính trọng, làm như ta dễ khi dễ ấy.

Hắn nói : « Cô nương thật sự là không giống người thường, ngươi tên là gì ? »

« Mai Ảnh. » Ta nói hoàn toàn là do rượu.

Hắn dường như đang suy nghĩ điều gì, « Mai Ảnh. »

« Ngươi tên gì, ta đã nói tên của ta rồi, ngươi khônh nói là không công bằng. »

« Tề Hoằng. » Hắn đơn giản chỉ nói như vậy. Như thế nào lại là họ Tề, ta cùng người nhà bọn họ thật là có duyên.

Ta không nhịn được lại khoát khoát tay : « Tốt lắm tốt lắm, ta đi,... »

Ta không nhớ rõ bản thân làm cách nào mà trở về, lại càng không nhớ kỹ mọi chuyện xảy ra sau đó, tóm lại khi ta tỉnh lại thì đã ngủ trên giường. Chuyện đầu tiên nhất định là nhanh chóng kiểm tra y phục của mình, bởi vì ta nhớ rõ tối hôm qua ta cùng một cái nam nhân xa lạ nói chuyện. Y phục vẫn mặc nguyên vẹn, ta rốt cục cũng yên tâm. Cũng lai bị...

Có thể là do uống nhiều rượu quá, đầu đau muốn vỡ ra. Khi say rượu, cảm giác mọi thứ cứ ong ong quay cuồng, tại hiện đại còn có đường glu – cô – zơ, hiện tại ngay cả thuốc giã rượu cũng không có,

Lúc này có một vị tiểu ni cô bưng một chén thuốc giã rượu đi vào, ta vội hỏi : « Tiểu sư phó, xin hỏi ở nơi này có phải có một người tên Tề Hoằng không ? » Lấy trực giác của ta, người này cùng Tề Hạo có điểm quan hệ. Chỉ là ngà hôm qua say rượu nên không phát hiện, trực giác phụ nữ luôn là rất chuẩn.

Tiểu ni cô nói : « Trữ Vương điện hạ vì siêu độ cho thái phi, nên ở tại đây trai giới trong một tháng, đang trụ ở Trần viện . » Đầu ta đã hôn mê, Trữ Vương, không phải là kẻ muốn tạo phản trong truyền thuyết hay sao, là Tứ ca của lão công cũ – Tề Hạo. CHân ta bị con mẹ nó trói, đi tới đâu cũng đều gặp phải người nhà bọn họ. Ban đầu ta đã đáp ứng Thái Hậu, không lấy chồng Tề gia, hiện tại người nhà bọn họ lại cứ thích trêu chọc ta. Ta cũng không phải là hồng nhan, lại càng không phải hoạ thuỷ, là coi thường bản thân bọn hắn cứ quan tâm chuyện của ta.

Ta bất đắc dĩ cười cười : « Cám ơn sư phó. »

Bên ngoài truyền đến một điệu cười đáng ghét : « Như thế nào, Mãi Ảnh cô nương không một chút kinh ngạc về thân của bổn vương sao. » Tề Hiên ở trước mặt ta cho tới bây giờ cũng chỉ xưng là 'ta', mà Tề Hạo ở trước mặt ta cũng không dám tự xưng là 'trẫm', hắn là cái thá gì mà dám xưng 'vương'. Bổn cô nương đem đệ đệ của ngươi ra đè chết ngươi.

Ta cười lạnh : « Vương gia cảm thấy ta cần phải kinh ngạc sao ? »

« Bần ni đi trước, thí chủ hãy nghỉ ngơi cho tốt. » Tiểu ni cô vừa nói vừa đi ra ngoài, Tề Hoằng đáng ghét đi tới.

Lúc này ta mới nhìn rõ, kỳ thật hắn đẹp trai đến độ ko tả nổi, so với nữ nhân còn đẹp hơn, một thân áo choàng màu tím, mang theo vài phần phong thái âm nhu. Ta dùng sức nuốt nước miếng, có phải hay không là yêu nhân ? Nghe nói Thái Lan đang cần yêu nhân xinh đẹp như hắn vậy, bán hắn qua ta sẽ thành kẻ phát tài luôn a.

Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng, ta thu hồi vẻ mặt hoa si , thản nhiên nói : « Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây, có ý đồ gì ? » Người nhà bọn họ đều có bệnh lạ, thích đêm hôm khuya khoắt chạy vào sân nhà người ta. Đầu tiên là Tề Hiên, tiếp đến là Tề Hạo, giờ thì tới lượt hắn. Ham mê như thế chỉ sợ là di truyền từ vị Hoàng đế quá cố kia, phỏng đoán lão già kia cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.

« Nếu như ta không phải khuya khoắt chạy tới đây, làm sao có thể thấy được phong thái độc đáo của cô nương ? » Coi ta như quỷ, ý của ngươi là thế sao.

Ta cười lạnh : « VƯơng gia, ngươi cũng đã thấy rồi đấy. Nếu là xem chưa đủ, hiện tại nhìn một hồi như vậy, hẳn là đã đủ rồi chứ. » Nghe nói hắn muốn làm phản, đối hắn không có cảm tình gì. Ai kêu hắn ăn no dư mỡ động đến nam nhân của ta. (t/g : hai người các ngươi đã ly hôn, đừng có động tý là kêu người ta là nam nhân của ngươi)

« Cô nương chán ghét ta ? » Nhìn ánh mắt cũng biết, hỏi thừa.

Ta không quan tâm, vừa nhìn liền biết tên này chính là kẻ chậm phát triển trí tuệ, thành phần bại hoại của xã hội, là rác rưởi của nhân loại.. Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hết lần này tới lần kia đều thất bại, nếu là để hắn biết ta cùng Tề Hạo có quan hệ, chắc gì đã để ta sống. Quả thực đúng là thứ rác rưởi, nên sớm ném đi cho chó tha.

Hắn mặt dày nói tiếp : « Bổn vương thành tâm muốn cùng cô nương kết giao bằng hữu, hy vọng cô nương sẽ không cự tuyệt ý tốt của ta. »

« Không muốn, nói xong rồi thì cút ra ngoài cho ta. » Người ta nói bằng hữu thê bất khả khi dễ , ta là vợ của sư đệ nhà ngươi, tích chút ân đức, kẻo tới âm phủ rồi cha mi cũng chẳng tha cho mi đâu.

« Đi vào. » Hắn nói một câu, lập tức mấy người nha hoàn nối đuôi nhau từ cửa đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một thức. Người cầm y phục, kẻ cầm trang sức, hắn cười nói : « Mai cô nương, tối hôm qua lúc chúng ta gặp nhau ngươi mặc một thân đều là đồ bẩn, cho nên sai người tặng ngươi một ít quần áo sạch sẽ cùng trang sức. » Quân rác rưởi, rõ ràng cũng biết ta chỉ có một bộ y phục (hẳn hắn đã sớm đem tủ của ta kiểm ta qua), không phải là đang đả kích ta sao ? Bổn cô nương là không muốn xuống núi, nếu không dù là 100 bộ ta cũng mua được. Trong đống trang sức này... không có cái nào có giá trị liên thành , không thèm thuồng đồ của hắn.

Ta liếc mắt nhìn hắn : « Có chuyện gì thì nói mau, ngươi cũng không giống như kẻ tự nhiên thích đi cho không. » Hắn sẽ không tự nhiên tặng không ta dù chỉ là một bộ y phục, một kẻ nam nhân chỉ đối tốt với nữ nhân, trừ ra là khi thích người đàn bà kia, còn không thì chắc chắn là đối nàng có ý đồ gì đó.

Tề Hoằng nói : «Được lắm. » Hắn phất tay ý bảo những nha hoàn kia lui ra.

« Bổn vương muốn Mai cô nương giúp ta thuyết phục một người. » Biết ngay là ngươi có ý đồ.

« Ai a ? »

« Thần Vũ vương tử. » Ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ép ta cưới cái thứ...rác rưởi kia ?

« Không biết hắn. » Ta lạnh lùng nói, giống như hoàn toàn không biết.

« Mai cô nương, bổn vương và Thần Vũ vương tử là bạn tốt. Hắn tại quốc yến từng gặp qua cô nương một lần, một lòng nhớ mãi cô nương, hy vọng cô nương có thể gả cho hắn. » Ngươi cứ nói cưới liền cưới, bệnh thần kinh, ngươi là cái gì của ta ?

« Bệnh thần kinh, cái gì mà quốc yến, ta chỉ là một cái thương nhân mà thôi, không đủ bản lãnh mà tham gia quốc yến. » Ta khinh thường nhìn hắn một cái.

« Hắn từng nói một lần với bổn vương, Mai cô nương học thức hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, cao nhã thoát tục, một thân bạch , cô nương không phải Mai Ảnh thì là ai ? Tối hôm qua say rượu có nói hết cho hắn sao ?

« Ta đúng tên là Mai Ảnh, nhưng chỉ là trùng họ trùng tên mà thôi. Ta đây là một kẻ thô tục lại xấu xí, không có học qua sách vở, căn bản là không biết chữ. Hơn nữa ta rất thích mặc hắc phục, mấy ngày nay kỳ thật là tại nhà ta đang có tang nên mới mặc bạch y.. » Ta nói loạn xị ngậu lên một hồi, cố gắng đem phán đoán của hắn phủ nhận hết, ta phỏng đoán hắn chỉ là đoán mò, lại không có chứng cớ. Cùng Thần Vũ vương tử là bạn tốt ? Ta phỏng đoán a, nhất định là nghĩ muốn đem ta làm lễ vật tặng cho hắn, do đó mượn lý do này để đạt được mục đích.

« Ngày hôm qua cô nương uống rượu say, bổn vương từng hỏi cô nương có biết vương tử của Thiên Ly quốc hay không. Cô nương nói : Chính là cái Thần Vũ rác rưởi của xã hội hả ? Ép bổn tiểu thư giá cho hắn, bổn tiểu thư cho dù giá cho trư cho cẩu cũng không lấy cái dạng chồng...không có kiến thức lại tự cao tự đại. Cô nương nhớ kỹ lại xem ? Có phải là ngươi đã nói như vậy không. » Vựng, hắn còn bắt chước cả ngữ khí của ta chứ. Có thật là ta nói vậy hay không ? Điều ta quan tâm chính là ? Ta có phải đã nói những điều không nên nói, tỷ như... ta cùng Tề Hạo có quan hệ ?

Ta bất đắc dĩ khoát khoát tay nói : « Thôi, ta đúng là Mai Ảnh, nhưng là ta sẽ không làm con cờ của ngươi. Bất quá ta rất tò mò, thiên hạ nhiều người như vậy, làm sao ngươi biết ta chính là Mai Ảnh ? »

« Cô nương đừng hiểu lầm, bổn vương đến đây để cầu nguyện cho mẫu phi , vừa vặn gặp phải cô nương. Thấy cô nương ý thơ sâu xa, cô nương còn nói mình tên là Mai Ảnh, cho nên bổn vương đoán vậy mà thôi. Ta là thật lòng nghĩ muốn tác hợp Mai cô nương cùng vương tử, cũng không phải là muốn lợi dụng cô nương. » Cái thứ...rác rưởi này, nhìn ta ngu ngốc vậy sao ?

Ta cười lạnh : « Phải ? Có phải vương gia nghĩ muốn đem ta làm lễ vật, mượn hơi Thiên Ly quốc hay không ? Ta cũng sẽ không ngu ngốc như vậy, chuyện giá cho nhà giàu như vậy ta không tha thiết. »

Hắn cười lạnh một tiếng : « Mai cô nương thật thông minh, bất quá không phải cô nương muốn là được. » Quả thật là một tên rác rưởi. Đã lộ ra bản chất rồi.

Ta miệt thị lườm hắn : « Ngươi đường đường là vương gia, chẳng lẽ thật muốn làm khó một cái tiểu nữ tử như ta sao ? Nếu để cho người ngoài biết vương gia bức hôn, chỉ sợ sẽ tổn hại uy nghiêm của Hoàng thượng. » Tiểu tử thúi, mất mặt đệ đệ của ngươi.

« Hoàng thượng ? Tiểu tử Tề Hạo kia thì là cái thá gì chứ ? Ngôi vị Hoàng đế là của ta. Chỉ cần Mai cô ngương giúp ta thuyết phục Thiên Ly quốc giúp đỡ bổn vương đoạt lại ngôi vị hoàng đế, bổn vương sẽ không bạc đãi cô nương. » Lòng muông dạ thú a, Dật Phong công tử nói một chút cũng không có sai. Trước mặt một người xa lạ như ta, cũng không che giấu dã tâm của mình chút nào, thế lực của hắn sợ rằng có thế soán vị bất cứ lúc nào. Ta nên làm gì bây giờ ? Phải làm sao bây giờ ? Hắn thật sự muốn ép buộc ta nào có biện pháp. Chẳng lẽ thật sự phải nghe lời, gả cho cái thứ... rác rưởi kia ?

« Ngươi nằm mơ đi, cho dù có giết chết ta ta cũng sẽ không bán đứng hắn. » Ta biết rõ rằng, thứ hắn yêu là giang sơn. Ta nói ta muốn thành toàn hắn, tuyệt đối không thể liên luỵ hắn.

« Hắn ? Hắn là ai vậy ? » Tề Hoắng kỳ quái hỏi.

« Ta nói Hoàng thương, thân là con dân Tề Quốc, cho dù ngươi có giết tat a cũng sẽ không làm quân bán nước. Ngươi có biết, có một câu nói là 'thà làm quỷ chết trận, chứ không sống làm nô' không ? Mai Ảnh ta xuất thân tướng môn, một thân bản lãnh, thuở nhỏ đã thành thục binh thư, hành quân bày trận không gì không làm được. Thân là nữ tử không thể đền đáp quốc gia ta đành cam chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không làm quân bán nước. » Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn cái... kẻ bại hoại này. Thực sự sợ hắn giết ta, ta tự ca tụng chính mình, khiến hắn cảm giác rằng ta còn chút giá trị, không nỡ giết. Ta còn muốn tìm biện pháp, tranh thủ thời cơ chạy trốn.

« Phụ thân ngươi là ai ? » Hắn cũng hạ giọng. Nhưng là ta biết nói ai đây ? Nói ai mới được đây ? Danh tướng của Tề Quốc một người ta cũng không biết, nếu mà nói ra chắc chắn sẽ bị vạch trần. Nói bừa một người đi, được, nói Nhạc Phi, ta chính là rất bội phục hắn.

Ta cười lạnh : «Nghe cho rõ đây, phụ thân của ta chính là chiến thần – Nhạc Phi. »

« Nhạc Phi ? CHưa tưng nghe qua. »

« Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, ta vốn dĩ không phải người Tề Quốc, ta đến từ một đất nước rất xa xôi, quốc gia kia gọi là Trung Quốc, là một cái quốc gia khổng lồ. Chiến thần Nhạc Phi vô cùng nổi tiếng. » Cho dù mi đi tới địa phủ cũng chả biết Trung Quốc ở đâu.

« Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng ngươi ? Nếu ngươi ái quốc như vậy, tại sao lại đến Tề Quốc làm ca kỹ ? » Hỗn đãn, sao dùng tâm kế như vậy.

« Bởi vì mẫu thân của ta là ngừoi Tề Quốc, nàng là bị lừa bán đến quốc gia của chúng ta làm ca kỹ. Nàng nói nàng thích ca hát, nữ nhân đẹp tốt nhất nên để cho người ta thưởng thức, không nên nhốt trong khuê phòng cô độc. Sau khi phụ thân của ta chết trận trên sa trường, mẫu thân cũng đi theo. Ta một thân một mình tới Tề Quốc làm ca kỹ. » Ta nói một hồi, lại than thở khóc lóc.

« Phụ thân ngươi không phải chiến thần sao ? Sao có thể chết trận sa trường. »

Ta oán hận nói : « Hoàng đế ngu dốt, gian thần mưu hại. Phụ thân ta thống lĩnh đại quân khổ chiến, Hoàng đế cũng không cung cấp lương thực. Bọn gia thần thậm chí thông đồng với địch, để quân địch chặt đứt đường lui của phụ thân. Phụ thân bị quân địch bao vây, cuối cùng tự vẫn mà chết. Lúc phụ thân chết, tay nắm chặt ngân thương, thuỷ chung không để rơi xuống đất. » Ta lấy lại bình tĩnh, cuối cùng hạ xuống một câu : « Đương kim Hoàng thượng là người anh minh nhân từ, chỉ cần hắn có thể cho nhân dân một cuộc sống yên ổn, ta tuyệt đối sẽ không làm hại hắn. Kỳ thật, làm Hoàng đế cũng không thể tự do tự tại được, ta cũng không thể đánh giá hắn » Ta không rõ.. những kẻ này sẽ nghĩ như thế nào.

« Ai, Nhạc tướng quân thật sự là hảo hán, bổn vương cảm thấy vô cùng bội phục. » Điển tích ta kể vô cùng đặc sắc, không khiến hắn nói cũng biết. Người như hắn ta hiểu rất rõ, chỉ cần ta đối hắn hữu dụng, hắn dù thế nào cũng sẽ không giết ta.

« Hảo hắn thì sao chứ ? Nếu là gặp phải hôn quân, cũng vẫn không thể có kết cục tốt. »

« Xin hỏi Nhạc cô nương, hành quân đánh giặc cái gì là quan trọng nhất ? » Nhạc cái đầu ngươi, ta không phải họ Nhạc, ta là họ Tô. A, hình như ta vừa nói Nhạc Phi là cha ta. <đầu óc chị sắp ko = óc heo rồi J)>

« Có rất nhiều quan điểm khác nhau, riêng ta cho rằng, phải có thiên thời, địa lợi, nhân hoa. » Kiểm tra ta sao, thiết, chắc chắn hắn không biết câu đơn giản như thế ta hồi tiểu học đã học qua,

Trong mắt hắn hiện lên một tràng tán thưởng : « Thật sâu sắc. » Nói thừa.

Ta cố ý thở dài một hơi : « Phụ thân của là khi còn là chiến thần từng có một quyển binh thư, gọi là <>, mấy câu ban nẫy là do ta từ đó mà đọc được. » Ai chẳng biết mấy câu mới rồi đều là lấy từ binh pháp Tôn Tử, ta liền khi dễ hắn không hiểu lịch sử Trung Quốc.

« <> ? » Nhìn ánh mắt kia của hắn cũng biết hắn nghĩ muốn lấy làm của riêng, con cá đã cắn câu.

« Đúng vậy, <> là tâm huyết cả đời của phụ thân. Trong đó còn có ba mươi sáu kế, ngươi chắn chắn không biết cái gì gọi là ba mươi sáu kế, ta kể cho ngươi một chút về chuyện xưa. » Sau đó liền lấy bản gốc mà nói ra chút ít cho hắn.

Hắn gật đầu tỏ vẻ cam chịu. Vì vậy ta sẽ đem khổ nhục kế nhắm vào người Nhạc Phi, nói thật hay Nhạc Phi là người tài giỏi như thế nào, sau lại thổi phồng mọi việc lên. Cuối cùng ta vẫn còn nói : « Phụ thân để lại 36 kế, đáng tiếc ta đi tới Tề Quốc liền làm hỏng binh thư, nhớ được không nhiều lắm. »

« <> hiện tại đang ở đâu ? »

Ta làm ra vẻ rất không để ý địa đạo : « Ở chỗ Dật Phong công tử. » Nói xong, ta lập tức ngạc che miệng, vẻ mặt ảo não.

« Nhạc cô nương, chúng ta làm giao dịch, chỉ cần ngươi đem <> giao ra đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi thấy thế nào ? » Tiểu nhân âm hiểm, ngươi chịu rút lui.

Ta dùng sức lắc đầu : « Điều đó là không thể được, <> là di vật duy nhất của phụ thân. »

Hắn cười nói : « Nhạc cô nương, vậy ngươi đem <> giao ra đây, rồi ở lại bên cạnh ta làm quân sư. » Quân sư ? Ta sao, ta không chỉ huy để đại quân của ngươi bị tiêu diệt mới là chuyện lạ.

Ta quật cường liếc hắn một cái : « Giết ta đi, ta sẽ không giao <> ra đâu, lại càng không có chuyện ta sẽ làm quân sư của ngươi. »

Hắn cười âm hiểm một tiếng : « Nhạc cô nương, ngươi đã nói di thư đang ở chỗ của Dật Phong công tử, nói vậy ngươi và hắn là bạn tốt ? Nếu như ta nói cho hắn cô nương đang ở trong tay ta, thỉnh hắn đem di thư ra trao đổi, ngươi thử nói xem hắn có nguyện ý hay không ? »

« Mơ tưởng. » Ta trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.

« Thật sao ? » Hắn tại trên người ta nhìn qua nhìn lại, rút lấy lung linh bảo ngọc trâm ta thường dùng, « Ta cầm cái này đi gặp Dật Phong công tử, nếu như hắn không đem <> giao ra đây, ta sẽ giết ngươi. »

« Cho dù ta có chết, cũng sẽ không để <> rơi vào tay ngươi. »

« Ta thật muốn xem hắn rốt cuộc là muốn di thư hay muốn ngươi ? » Đám tiểu rác rưởi, vẫn còn chơi tâm kế trước mặt Bổn tiểu thư.

« Ngươi. » Ta phẫn nộ theo dõi hắn.

« Người đâu. » Lập tức cái cái gia hoả nghiêm trang bước vào, « Chủ nhân. »

« Các ngươi bản vệ Nhạc cô nương, cho dù nàng đến đâu cũng phải đi theo nàng, nếu nàng có xảy ra chuyện gì, mang đầu tới gặp ta. » Đầu bị chém đi rồi làm sao mà tự mang tới được, thật sự là nói thừa.

« Tuân lệnh. »


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status