Ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đồng ý với mình, Trần Hạo Minh lại nói tiếp:
- Sau khi khai hoang xong, ruộng đất đã hình thành chính quyền sẽ cho người dân “mượn” máy cày, cái này cũng chính là để phụ giúp cho việc cày cấy. Nhưng do vì máy cày không thể sản xuất quá nhiều trong thời gian ngắn nên tạm thời để nhiều nhà thay nhau dùng chung một máy, điều khiển thứ này cũng khá đơn giản nên người hướng dẫn dân chúng sẽ do Cơ Quan đảm nhiệm phân phó.
- Tiếp nữa là việc về sản xuất điện, ta biết là xây một cái đập thủy điện nếu do người thường làm phải mất đến vài chục năm nên tốt nhất là do các người dùng thần thông của tiên nhân mà xây dựng, theo ước tính của ta thì việc này cũng chỉ mất khoảng một năm là hoàn thành. Nhưng điện này trong dân thường chỉ được dùng vào sản xuất, nếu dùng không hết thì nên bán cho lũ nhà giàu để kiếm tiền chứ chưa cần cho dân chúng sử dụng vì đồ dùng điện họ chưa chắc đã mua nổi.
- Cũng trong thời gian này, Cơ Quan sẽ chiêu mộ các thợ thủ công có tài để truyền thụ cho họ về máy móc, công tác này nếu nhanh thì cũng phải mất đến hai năm, trong thời gian này cũng để cho họ vừa học vừa sản xuất ra mấy thứ đơn giản hơn như động cơ hơi nước…
- Đó là về nông nghiệp và công nghiệp, còn về thương nghiệp thì ta nghĩ nên tách “quan” và “thương” ra, để tránh cho việc quan lại lợi dụng chức quyền làm cho hàng hóa bị nâng giá hoặc mất giá thất thường. Đồng thời phải chú trọng vào thu mua nguyên liệu, xuất khẩu hàng hóa sang các nước khác, những thứ này tạm thời chưa đánh thuế nhưng sau ba năm thì nguồn thuế của chúng ta chính là kiếm ra từ chỗ này đó.
Thực ra là giữa các nước với nhau không hề cấm thông thương vì thương nhân đi đây đó khắp nơi, rất có thể mang lại nguồn lợi to lớn cho quốc gia. Hơn nữa, thương nhân cũng là một phương tiện truyền bá giáo lý rất tốt, mặc dù rất có thể thương nhân truyền bá giáo lý của giáo khác trong đất nước của mình nhưng họ cũng làm như vậy nên không cần phải so đo nhiều.
- Được rồi, kế hoạch tổng thể của chúng ta trong ba năm tới tạm thời là như thế. Có rất nhiều việc sẽ xảy ra không như dự kiến. Những thứ ta nói cũng đều là lý thuyết chứ không phải là thực tế nên khi làm việc mọi người đều phải cẩn thận, có gì biến động thì phải cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Không được giấu diếm vấn đề, nếu ai vì thể diện mà để xảy ra chuyện lớn thì tốt nhất nên lui xuống để cho người khác lên làm thay đi.
Nói xong, Trần Hạo Minh đứng dậy đi ra ngoài để mọi người tiếp tục thảo luận về kế hoạch này.
Sau khi tuyên bố xong mọi thứ với mọi người, Trần Hạo Minh kích động chạy như bay về phòng mình.
Hắn đang cực kỳ vui mừng khi nghe thấy tin có quái vật ở khu đất hoang phía đông. Hắn bây giờ đang thiếu chính là thủ hạ. Nghe mấy tên kia nói thì bọn họ cũng không đối phó được, mà bọn họ đều có tu vi kim tiên, chẳng phải nói quái vật kia đã có tu vi huyền tiên sao?
Trước đây trong ký ức của lục hoàng tử không hề có thông tin gì vì hắn cũng chẳng thèm để tâm đến mấy việc không liên quan đến mình đó, nếu không Trần Hạo Minh cũng sớm chạy tới đó rồi.
Mà hắn cũng thấy hơi khó hiểu, đây không biết là quái vật gì, nếu là yêu tộc sao lại không trở về Oa Hoàng cung hoặc đầu nhập Bích Du cung mà lại ở vùng đất đó làm loạn?
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạo Minh quyết định lần này đi sẽ mang theo hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan. Vừa bồi dưỡng tình cảm, vừa không phải nhịn… Còn nha đầu Hoa Vĩnh Ái thì cứ ở nhà mà tu luyện, pháp lực của nàng còn quá non kém, hơn nữa cho nàng đi theo cũng chỉ thêm một con “tiểu kỳ đà” cản mất chuyện tốt của hắn mà thôi.
Còn mấy tên thủ hạ bây giờ đều có việc phải làm, Lâm Thành Nhân thì đang đau đầu giải quyết từng việc từng việc một để lên kế hoạch cụ thể, Cơ Quan cũng đang vừa nghiên cứu máy móc, vừa chiêu mộ thêm thợ thủ công lành nghề để đào tạo. Còn tên Mộc Diệp kia thì còn phải huấn luyện mấy tên thủ hạ làm tình báo, hắn có muốn giải quyết mấy tên làm loạn thì cũng cần chứng cớ xác thực nha. Chính thế mà Trần Hạo Minh chuyến này không dẫn họ theo được.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh trong vai lục hoàng tử đến xin phép phụ thân, nói là sư phụ đem hắn đi tu luyện, đề cao tu vi. Trần Thiên Đức đoán có lẽ là cho hắn đi cùng thu phục quái vật để thêm kiến thức nên không nói gì thêm, chỉ dặn dò hắn mấy thứ linh tinh như nghe lời sư phụ,…
Mọi việc hắn đã nói với hai lão bà từ trước nên cũng đã sớm chuẩn bị, rời thành ngay buổi sáng, đến chiều thì đã đi được năm trăm dặm.
Vì lần này không được chậm trễ đại sự nên Trần Hạo Minh cũng không dám chậm rãi hưởng thụ phong cảnh mà phải nhanh đến Hạn thành. Phải nghe ngóng thêm một chút tin tức về nơi hạ lạc của con quái vật kia. Hơn nữa, Hạn thành này là nơi rất gần vùng đất hoang nên khi vùng này được khai hoang thì Hạn thành sẽ thành nơi tập trung của rất nhiều người buôn lương thực, thương nhân cũng theo đó mà đến. Tình hình trong thành này cũng không thể không để ý đến được.
Còn khoảng hơn sáu mươi dặm nữa là đến Hạn thành thì Trần Hạo Minh chợt dừng lại, hơi nhíu mày. Hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh đang bay cực nhanh về phía Hạn thành, hắn thầm nhủ, trong Đông Tiên quốc này còn có kẻ nào mạnh như vậy chứ.
Nghĩ vậy, hắn đứng ra chặn lại đường của người kia. Xuất hiện trước mặt hắn là một người trung niên râu dài, khuôn mặt của hắn bừng bừng chính khí như một đấng quân tử đích thực, tay không cầm phất trần mà lại cầm một cái bổng giống như cái mà các thầy dạy chữ nho hay cầm để gõ vào đầu mấy thư sinh lười biếng. Cả người hắn nhìn qua thì người khác đều có cảm giác thật đáng kính đáng tôn trọng nhưng Trần Hạo Minh thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mẹ nó, tên này vừa đứng lại thì đã nhìn chằm chặp vào hai nàng Tuyết Nhan, đúng phong cách ngụy quân tử của mấy thằng thư sinh khốn nạn, suốt ngày mở mồm là xã hội thật dơ bẩn mà lúc nào cũng là bọn chúng chạy vào lầu xanh trước nhất, còn nói cái gì mà quân tử không phong lưu thì không thành quân tử. Hắn nhổ vào. Nhưng nghĩ lại thì mấy thằng hủ nho này chính là nguyên nhân căn bản tạo ra đau khổ cho phụ nữ, chính vì thế mà cái công cuộc “cứu rỗi mỹ nữ” của hắn mới có chỗ dùng chứ.
Nhìn cái vị đạo này, Trần Hạo Minh nghĩ tám chín phần là người Tiên Nho quốc nên cũng chẳng có tâm mà niềm nở, cất giọng lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng đất thuộc Đông Tiên quốc?
Tên kia nghe thế mới thu hồi tâm niệm, nhìn kỹ lại Trần Hạo Minh rồi nói như chuyện đương nhiên:
- Ta là Quân Tử (Tử họ Quân, như kiểu Khổng Tử nhưng mà cũng có thể hiểu đó là người quân tử - chơi chữ), là đại đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ta nghe nói ở vùng đất này có quái vật lộng hành, gây khổ nạn cho dân chúng nên có tâm tới đây thu phục, tạo nên công đức cho bá tính.
Trần Hạo Minh nghe thế thì chửi ầm lên trong lòng. Trước đây có thằng nào lo cho bá tính không, bây giờ thấy hắn đã lập ra Đông Tiên quốc, chắc chắn đến thu phục quái vật nên muốn ra tay trước, mang quái vật này về rồi thu làm môn hạ hoặc là cho làm thú cưỡi đều được. Mẹ kiếp, thật bẩn thỉu. May là hắn sớm nghe tin nên chạy đến kịp, nếu không thì đã bị mấy tên chó má này nẫng tay trên rồi.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn? Xin lỗi, đây là Đông Tiên quốc chứ không phải là Tiên Nho quốc. Còn chưa đến người như ngươi quản chuyện ở đây.
- Hỗn xược, sư phụ của ta là để ngươi gọi như vậy sao? Chỉ riêng việc này đã đủ để ta đánh ngươi hình thần câu diệt rồi. Ta tới đây hoàn toàn là vì an nguy của bách tính, liên quan gì đến việc quốc gia này khác chứ.
- Câm mồm! Quái vật này đã ở đây bao lâu sao không thấy lũ chúng bay tới thu phục? Bây giờ thấy Trần tôn giả sắp ra tay thì lại muốn nẫng tay trên phải không? Loại ngụy quân tử như ngươi ta thấy nhiều rồi, không cần phải nói nhảm, có giỏi thì đánh bại ta rồi đi tiếp.
- Được, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Trần tôn giả không biết tại sao lại có một tên thủ hạ không biết sống chết như ngươi chứ?
Trần Hạo Minh cũng chẳng thèm chấp, lấy từ trong người ra một thanh cương kiếm bình thường để chiến đấu với Quân Tử. Hắn cũng chưa thể lộ ra thân phận bây giờ được, hơn nữa lại không được giết Quân Tử, nếu chỉ vì đại đồ đệ của Nguyên Thủy đi vào địa phận của mình mà giết chết hắn thì sẽ kết đại nhân quả với Nguyên Thủy, sau này hắn sẽ có cớ danh chính ngôn thuận mà gây sự lúc mình vắng mặt. Điều đó không phải là thứ mà Trần Hạo Minh muốn xảy ra.
Chính vì vậy mà cách tốt nhất tạm thời chỉ là đánh bại Quân Tử rồi đuổi hắn đi mà thôi.
- Sau khi khai hoang xong, ruộng đất đã hình thành chính quyền sẽ cho người dân “mượn” máy cày, cái này cũng chính là để phụ giúp cho việc cày cấy. Nhưng do vì máy cày không thể sản xuất quá nhiều trong thời gian ngắn nên tạm thời để nhiều nhà thay nhau dùng chung một máy, điều khiển thứ này cũng khá đơn giản nên người hướng dẫn dân chúng sẽ do Cơ Quan đảm nhiệm phân phó.
- Tiếp nữa là việc về sản xuất điện, ta biết là xây một cái đập thủy điện nếu do người thường làm phải mất đến vài chục năm nên tốt nhất là do các người dùng thần thông của tiên nhân mà xây dựng, theo ước tính của ta thì việc này cũng chỉ mất khoảng một năm là hoàn thành. Nhưng điện này trong dân thường chỉ được dùng vào sản xuất, nếu dùng không hết thì nên bán cho lũ nhà giàu để kiếm tiền chứ chưa cần cho dân chúng sử dụng vì đồ dùng điện họ chưa chắc đã mua nổi.
- Cũng trong thời gian này, Cơ Quan sẽ chiêu mộ các thợ thủ công có tài để truyền thụ cho họ về máy móc, công tác này nếu nhanh thì cũng phải mất đến hai năm, trong thời gian này cũng để cho họ vừa học vừa sản xuất ra mấy thứ đơn giản hơn như động cơ hơi nước…
- Đó là về nông nghiệp và công nghiệp, còn về thương nghiệp thì ta nghĩ nên tách “quan” và “thương” ra, để tránh cho việc quan lại lợi dụng chức quyền làm cho hàng hóa bị nâng giá hoặc mất giá thất thường. Đồng thời phải chú trọng vào thu mua nguyên liệu, xuất khẩu hàng hóa sang các nước khác, những thứ này tạm thời chưa đánh thuế nhưng sau ba năm thì nguồn thuế của chúng ta chính là kiếm ra từ chỗ này đó.
Thực ra là giữa các nước với nhau không hề cấm thông thương vì thương nhân đi đây đó khắp nơi, rất có thể mang lại nguồn lợi to lớn cho quốc gia. Hơn nữa, thương nhân cũng là một phương tiện truyền bá giáo lý rất tốt, mặc dù rất có thể thương nhân truyền bá giáo lý của giáo khác trong đất nước của mình nhưng họ cũng làm như vậy nên không cần phải so đo nhiều.
- Được rồi, kế hoạch tổng thể của chúng ta trong ba năm tới tạm thời là như thế. Có rất nhiều việc sẽ xảy ra không như dự kiến. Những thứ ta nói cũng đều là lý thuyết chứ không phải là thực tế nên khi làm việc mọi người đều phải cẩn thận, có gì biến động thì phải cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Không được giấu diếm vấn đề, nếu ai vì thể diện mà để xảy ra chuyện lớn thì tốt nhất nên lui xuống để cho người khác lên làm thay đi.
Nói xong, Trần Hạo Minh đứng dậy đi ra ngoài để mọi người tiếp tục thảo luận về kế hoạch này.
Sau khi tuyên bố xong mọi thứ với mọi người, Trần Hạo Minh kích động chạy như bay về phòng mình.
Hắn đang cực kỳ vui mừng khi nghe thấy tin có quái vật ở khu đất hoang phía đông. Hắn bây giờ đang thiếu chính là thủ hạ. Nghe mấy tên kia nói thì bọn họ cũng không đối phó được, mà bọn họ đều có tu vi kim tiên, chẳng phải nói quái vật kia đã có tu vi huyền tiên sao?
Trước đây trong ký ức của lục hoàng tử không hề có thông tin gì vì hắn cũng chẳng thèm để tâm đến mấy việc không liên quan đến mình đó, nếu không Trần Hạo Minh cũng sớm chạy tới đó rồi.
Mà hắn cũng thấy hơi khó hiểu, đây không biết là quái vật gì, nếu là yêu tộc sao lại không trở về Oa Hoàng cung hoặc đầu nhập Bích Du cung mà lại ở vùng đất đó làm loạn?
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạo Minh quyết định lần này đi sẽ mang theo hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan. Vừa bồi dưỡng tình cảm, vừa không phải nhịn… Còn nha đầu Hoa Vĩnh Ái thì cứ ở nhà mà tu luyện, pháp lực của nàng còn quá non kém, hơn nữa cho nàng đi theo cũng chỉ thêm một con “tiểu kỳ đà” cản mất chuyện tốt của hắn mà thôi.
Còn mấy tên thủ hạ bây giờ đều có việc phải làm, Lâm Thành Nhân thì đang đau đầu giải quyết từng việc từng việc một để lên kế hoạch cụ thể, Cơ Quan cũng đang vừa nghiên cứu máy móc, vừa chiêu mộ thêm thợ thủ công lành nghề để đào tạo. Còn tên Mộc Diệp kia thì còn phải huấn luyện mấy tên thủ hạ làm tình báo, hắn có muốn giải quyết mấy tên làm loạn thì cũng cần chứng cớ xác thực nha. Chính thế mà Trần Hạo Minh chuyến này không dẫn họ theo được.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh trong vai lục hoàng tử đến xin phép phụ thân, nói là sư phụ đem hắn đi tu luyện, đề cao tu vi. Trần Thiên Đức đoán có lẽ là cho hắn đi cùng thu phục quái vật để thêm kiến thức nên không nói gì thêm, chỉ dặn dò hắn mấy thứ linh tinh như nghe lời sư phụ,…
Mọi việc hắn đã nói với hai lão bà từ trước nên cũng đã sớm chuẩn bị, rời thành ngay buổi sáng, đến chiều thì đã đi được năm trăm dặm.
Vì lần này không được chậm trễ đại sự nên Trần Hạo Minh cũng không dám chậm rãi hưởng thụ phong cảnh mà phải nhanh đến Hạn thành. Phải nghe ngóng thêm một chút tin tức về nơi hạ lạc của con quái vật kia. Hơn nữa, Hạn thành này là nơi rất gần vùng đất hoang nên khi vùng này được khai hoang thì Hạn thành sẽ thành nơi tập trung của rất nhiều người buôn lương thực, thương nhân cũng theo đó mà đến. Tình hình trong thành này cũng không thể không để ý đến được.
Còn khoảng hơn sáu mươi dặm nữa là đến Hạn thành thì Trần Hạo Minh chợt dừng lại, hơi nhíu mày. Hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh đang bay cực nhanh về phía Hạn thành, hắn thầm nhủ, trong Đông Tiên quốc này còn có kẻ nào mạnh như vậy chứ.
Nghĩ vậy, hắn đứng ra chặn lại đường của người kia. Xuất hiện trước mặt hắn là một người trung niên râu dài, khuôn mặt của hắn bừng bừng chính khí như một đấng quân tử đích thực, tay không cầm phất trần mà lại cầm một cái bổng giống như cái mà các thầy dạy chữ nho hay cầm để gõ vào đầu mấy thư sinh lười biếng. Cả người hắn nhìn qua thì người khác đều có cảm giác thật đáng kính đáng tôn trọng nhưng Trần Hạo Minh thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mẹ nó, tên này vừa đứng lại thì đã nhìn chằm chặp vào hai nàng Tuyết Nhan, đúng phong cách ngụy quân tử của mấy thằng thư sinh khốn nạn, suốt ngày mở mồm là xã hội thật dơ bẩn mà lúc nào cũng là bọn chúng chạy vào lầu xanh trước nhất, còn nói cái gì mà quân tử không phong lưu thì không thành quân tử. Hắn nhổ vào. Nhưng nghĩ lại thì mấy thằng hủ nho này chính là nguyên nhân căn bản tạo ra đau khổ cho phụ nữ, chính vì thế mà cái công cuộc “cứu rỗi mỹ nữ” của hắn mới có chỗ dùng chứ.
Nhìn cái vị đạo này, Trần Hạo Minh nghĩ tám chín phần là người Tiên Nho quốc nên cũng chẳng có tâm mà niềm nở, cất giọng lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng đất thuộc Đông Tiên quốc?
Tên kia nghe thế mới thu hồi tâm niệm, nhìn kỹ lại Trần Hạo Minh rồi nói như chuyện đương nhiên:
- Ta là Quân Tử (Tử họ Quân, như kiểu Khổng Tử nhưng mà cũng có thể hiểu đó là người quân tử - chơi chữ), là đại đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ta nghe nói ở vùng đất này có quái vật lộng hành, gây khổ nạn cho dân chúng nên có tâm tới đây thu phục, tạo nên công đức cho bá tính.
Trần Hạo Minh nghe thế thì chửi ầm lên trong lòng. Trước đây có thằng nào lo cho bá tính không, bây giờ thấy hắn đã lập ra Đông Tiên quốc, chắc chắn đến thu phục quái vật nên muốn ra tay trước, mang quái vật này về rồi thu làm môn hạ hoặc là cho làm thú cưỡi đều được. Mẹ kiếp, thật bẩn thỉu. May là hắn sớm nghe tin nên chạy đến kịp, nếu không thì đã bị mấy tên chó má này nẫng tay trên rồi.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn? Xin lỗi, đây là Đông Tiên quốc chứ không phải là Tiên Nho quốc. Còn chưa đến người như ngươi quản chuyện ở đây.
- Hỗn xược, sư phụ của ta là để ngươi gọi như vậy sao? Chỉ riêng việc này đã đủ để ta đánh ngươi hình thần câu diệt rồi. Ta tới đây hoàn toàn là vì an nguy của bách tính, liên quan gì đến việc quốc gia này khác chứ.
- Câm mồm! Quái vật này đã ở đây bao lâu sao không thấy lũ chúng bay tới thu phục? Bây giờ thấy Trần tôn giả sắp ra tay thì lại muốn nẫng tay trên phải không? Loại ngụy quân tử như ngươi ta thấy nhiều rồi, không cần phải nói nhảm, có giỏi thì đánh bại ta rồi đi tiếp.
- Được, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Trần tôn giả không biết tại sao lại có một tên thủ hạ không biết sống chết như ngươi chứ?
Trần Hạo Minh cũng chẳng thèm chấp, lấy từ trong người ra một thanh cương kiếm bình thường để chiến đấu với Quân Tử. Hắn cũng chưa thể lộ ra thân phận bây giờ được, hơn nữa lại không được giết Quân Tử, nếu chỉ vì đại đồ đệ của Nguyên Thủy đi vào địa phận của mình mà giết chết hắn thì sẽ kết đại nhân quả với Nguyên Thủy, sau này hắn sẽ có cớ danh chính ngôn thuận mà gây sự lúc mình vắng mặt. Điều đó không phải là thứ mà Trần Hạo Minh muốn xảy ra.
Chính vì vậy mà cách tốt nhất tạm thời chỉ là đánh bại Quân Tử rồi đuổi hắn đi mà thôi.
/129
|