Người phụ nữ đi bên cạnh có dáng vóc nóng bỏng, rõ ràng là một quý bà ngoài 30 tuổi.
Hoắc Thiệu Đình vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Ôn Mạn, nhưng anh lại tỏ ra như không quen biết, thong thả tiễn khách ra cửa.
Anh giữ khoảng cách vừa phải, bắt tay tạm biệt người phụ nữ.
Giọng cô ta yêu kiều quyến rũ “Hoắc luật sư, lần này thật may nhờ có anh, nếu không tôi làm sao có thể ly hôn thuận lợi và giành được tài sản chứ Anh không biết đâu, từ khi có bồ mới, anh ta keo kiệt với tôi đến thế nào…”
Hoắc Thiệu Đình khẽ mỉm cười “Đây là việc tôi nên làm.”
Người phụ nữ liền tranh thủ cơ hội “Hoắc luật sư, tối nay cùng tôi đi uống một ly nhé?”
Ánh mắt Ôn Mạn lướt qua người phụ nữ, nghĩ rằng với nhan sắc và dáng vóc này, hiếm người đàn ông nào có thể từ chối.
Nhưng Hoắc Thiệu Đình không phải người đàn ông bình thường.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, khéo léo từ chối “Thật tiếc quá, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Người phụ nữ hiểu ý, biết vị luật sư này chẳng mảy may quan tâm đến mình.
Cô ta duyên dáng nói lời tạm biệt rồi lên xe rời đi.
Sau khi tiễn khách xong, Hoắc Thiệu Đình cố ý dừng lại tại quầy lễ tân.
Anh nhìn Ôn Mạn, nói “Đổi ý rồi à?”
Ôn Mạn ngớ người.
Ngay sau đó, mặt cô nóng bừng, vội vàng đưa túi giấy trên tay ra “Tôi đến để trả áo khoác cho luật sư Hoắc.”
Hoắc Thiệu Đình đưa tay nhận lấy.
Anh khẽ gật đầu, lịch sự nói “Làm phiền cô rồi.”
Nói xong, anh thản nhiên đi về phía thang máy, không nói thêm lời nào.
Ôn Mạn cuống lên, vội bước theo “Luật sư Hoắc, tôi muốn nhờ anh…”
Hoắc Thiệu Đình ấn nút thang máy, cửa vừa mở, Ôn Mạn dày mặt đi theo anh vào. Hoắc Thiệu Đình liếc cô một cái từ khóe mắt.
Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi trước gương, giọng thờ ơ “Tôi sẽ không nhận vụ của cô.”
Tay chân Ôn Mạn lạnh ngắt.
Rõ ràng, Hoắc Thiệu Đình đã biết chuyện gia đình cô
Cô hỏi khẽ “Cố Trường Khanh đã nói với anh?”
Hoắc Thiệu Đình nhìn cô qua gương, mỉm cười nhạt “Anh ta không có bản lĩnh đó Cô Ôn, tôi chỉ là người thích rõ ràng công tư.”
Ôn Mạn hiểu ý anh "Nếu là chuyện cá nhân, anh sẵn lòng, nhưng liên quan đến công việc thì miễn bàn."
Cô cảm thấy khó xử.
Hoắc Thiệu Đình cũng không ép cô. Dù Ôn Mạn hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của anh, nhưng chưa đủ khiến anh phá lệ. Huống hồ, ban ngày anh cũng chẳng có hứng thú.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, thang máy đã đến tầng 28.
Thư ký của Hoắc Thiệu Đình đang chờ ở cửa. Thấy Ôn Mạn, cô hơi ngạc nhiên, nhưng kinh nghiệm lâu năm giúp cô giữ được vẻ bình tĩnh, lễ phép nói “Luật sư Hoắc, ông Mã đã đến rồi.”
Hoắc Thiệu Đình đưa túi giấy cho thư ký, dặn dò “Gửi đi giặt khô.”
/1214
|