Hoắc Luật Sư Nuông Chiều Bảo Bối

Chương 30

/1306


Ôn Mạn nhắm mắt lại, yếu ớt phát ra một tiếng "ừm".

Âm thanh ngắn ngủi, đứt quãng, khiến lòng người nghe không khỏi xót xa.

Giọng Hoắc Thiệu Đình khàn khàn  "Chỉ một lát nữa thôi là đến bệnh viện rồi."

Giữa cơn đau đớn, Ôn Mạn mơ hồ nghĩ  Không ngờ một người như Hoắc Thiệu Đình cũng có lúc dịu dàng thế này.

Đến bệnh viện, nhờ mối quan hệ của Hoắc Thiệu Đình, cô được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để chụp phim.

Bác sĩ Lâm nhận phim chụp, giơ lên xem kỹ rồi mỉm cười  "Cũng may, chỉ là chấn động não nhẹ thôi. Ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi nhé."

Hoắc Thiệu Đình gật đầu cảm ơn.

Bác sĩ Lâm nhìn Ôn Mạn một lúc, lại cười tủm tỉm hỏi  "Bạn gái hả?"

Hoắc Thiệu Đình giữ phong thái điềm đạm  "Chỉ là một khách hàng. Tình cờ gặp thôi."

"Hóa ra là khách hàng " Bác sĩ Lâm vẫn cười híp mắt  "Thiệu Đình, cậu đưa cô khách hàng này đi làm thủ tục nhập viện đi. Lát nữa tôi sẽ bảo y tá qua truyền nước."

Hoắc Thiệu Đình không giải thích thêm.

Anh bế Ôn Mạn đến phòng bệnh, lo liệu thủ tục nhập viện và thanh toán chi phí.

Ôn Mạn cảm kích vô cùng, muốn chuyển tiền trả anh, nhưng cơ thể cô quá mệt, chỉ có thể nằm trên giường, vật lộn với cảm giác quay cuồng. Cuối cùng, trong cơn mê man, cô thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, kim truyền đã được rút ra.

Ôn Mạn cảm thấy đỡ hơn nhiềụ Cô khẽ nghiêng đầu, qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy trời đã ngả về chiềụ Một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh.

Là Hoắc Thiệu Đình.

Ôn Mạn tựa vào gối, lặng lẽ ngắm anh.

Thân hình anh rất đẹp, cao 1m86, đúng chuẩn người đàn ông lý tưởng cho phụ nữ Á Đông tựa vào. Trước đây, khi tiếp xúc vài lần với anh, cô không thể không thừa nhận rằng ngay cả khi không giàu có, Hoắc luật sư cũng chẳng thiếu người theo đuổi.

Hoắc Thiệu Đình nói xong điện thoại, quay người lại, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Ôn Mạn. Cô rất yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tựa vào gối, toát lên vẻ đẹp mong manh đầy cuốn hút.

Hoắc Thiệu Đình khẽ dao động, nhưng khuôn mặt anh vẫn giữ nét lạnh nhạt  "Nhìn đủ chưa?"

Ôn Mạn nóng mặt, ngượng ngùng đáp nhỏ  "Tôi… muốn uống nước."Cô nghĩ rằng Hoắc Thiệu Đình sẽ gọi y tá, nhưng không ngờ anh lại tự tay rót một cốc nước ấm, đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

Ôn Mạn buộc phải tựa vào ngực anh. Cô khẽ giãy giụa  "Hoắc luật sư, tôi tự làm được "

Hoắc Thiệu Đình liếc nhìn cô.

Đôi mắt sâu thẳm của anh không lộ rõ cảm xúc, nhưng đầy nghiêm nghị.

Ôn Mạn không dám cãi, đành tựa vào vai anh, chầm chậm uống từng ngụm nước từ chiếc cốc trong tay anh. Không hiểu có phải cô tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm thấy vòng tay anh hình như siết chặt hơn một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở.

Bác sĩ Lâm vừa bước vào đã bắt gặp cảnh tượng thân mật trong phòng bệnh, ông mỉm cười thân thiện  "Cô khách hàng thấy đỡ hơn chưa?"

Ôn Mạn đỏ bừng cả mặt, cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nhưng Hoắc Thiệu Đình lại bình thản vô cùng. Anh kiên nhẫn giúp cô uống hết ly nước rồi mới quay sang nói chuyện với bậc trưởng bối  "Cô giáo Ôn bị liên lụy bởi chuyện của Minh Châu, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của cháụ"

Bác sĩ Lâm cười hiền hậu  "Thì ra là vậy  Thân phận thay đổi nhanh thật "

Ông kiểm tra lại cho Ôn Mạn, xác nhận tình trạng đã ổn định rồi mới mỉm cười nói  "Có Thiệu Đình đích thân chăm sóc, chắc sẽ mau khỏe hơn thôi."


/1306

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status