Còn Cố Trường Khanh thì chuẩn bị buông vài câu không mấy dễ nghe, nhưng Giang Duệ lại cười nhẹ, phá tan sự khó xử.
Anh ta nghiêm túc nhìn Hoắc Minh Châu, nói “Ôn Mạn là bạn tôi, đương nhiên Trường Khanh ca nhận ra rồi Tiểu tẩu tử yên tâm một trăm phần trăm đi, Trường Khanh ca của cô tuyệt đối trung thành với cô ”
Nói xong, ánh mắt Giang Duệ lướt qua Cố Trường Khanh, mang theo ý cười chế nhạo.
Mặt Cố Trường Khanh lập tức tối sầm lại, kéo Hoắc Minh Châu đi chỗ khác ngồi.
Đợi họ đi rồi, Giang Duệ quay sang Ôn Mạn, cố ý nói “Thành phố B lớn thế mà cũng có thể tình cờ gặp mặt, lần sau tôi nhất định chọn chỗ nào không dính đến Cố Trường Khanh, để khỏi làm cô bực mình.”
Ôn Mạn gấp thực đơn lại, khẽ đáp “Không cần phải né tránh. Chia tay rồi chẳng lẽ tôi phải trốn anh ta cả đời? Hơn nữa, người làm sai đâu phải tôi.”
Giang Duệ hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Anh ta đột nhiên đứng dậy “Tôi đi vệ sinh chút, đồ ăn lên cô cứ ăn trước đi.”
Ôn Mạn không nghĩ ngợi gì, gật đầu đồng ý.
Giang Duệ đi rồi, cô lấy điện thoại ra, sắp xếp lịch dạy học cho vài phụ huynh.
Mười phút trôi qua mà Giang Duệ vẫn chưa quay lại. Ôn Mạn bắt đầu thấy kỳ lạ thì bỗng nghe từ hướng nhà vệ sinh vọng ra tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
Cả nhà hàng cao cấp lập tức rối loạn.
Khi Ôn Mạn chạy tới nơi, cô nhìn thấy trên tường và sàn nhà đều có vết máụ Cố Trường Khanh mặt lạnh như tiền, ánh mắt âm u nhìn Giang Duệ.
Một tiếng sau, bốn người hai nam hai nữ đều bị đưa vào đồn cảnh sát.
Cố Trường Khanh và Giang Duệ bị buộc tội đánh nhau gây rối.
Hoắc Minh Châu gọi điện, giọng khóc lóc nũng nịu “Anh trai... Cố Trường Khanh đánh nhau với người ta, giờ bọn em đang ở đồn cảnh sát. Anh mau tới đi Hức… Anh ấy còn bị thương khá nặng nữa…”
Ôn Mạn nghe xong mà đầu óc ong ong.
Gì cơ? Hoắc Thiệu Đình sắp đến đây sao?
Hoắc Minh Châu dập máy.
Cô ta chỉ để ý đến Cố Trường Khanh, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho anh ta “Khóe miệng đều rách hết rồi ... Giang Duệ, anh ra tay cũng ác quá ”
Trên mặt Giang Duệ có thêm một mảng bầm tím lớn.
Anh ta nhăn nhó, hét lên đau đớn, tỏ vẻ oan ức “Anh ta xuống tay còn nặng hơn tôi đấy Tôi chỉ nói đùa rằng anh ấy sợ vợ, thế mà đánh tôi thế này ”
Hoắc Minh Châu nghe vậy thì mặt đỏ ửng, ngọt ngào trách móc vị hôn phu “Giang Duệ là người nhà, anh đánh anh ấy thành ra thế này để Ôn tiểu thư chê cười, lại còn khiến anh ấy mất mặt trước người ta nữa. Anh bảo Giang Duệ làm sao theo đuổi người ta đây?”
Cố Trường Khanh châm một điếu thuốc, vừa hút vừa lạnh lùng nhìn Giang Duệ.
Tên nhóc này, diễn xuất không chê vào đâu được
Tại khu vực hút thuốc trong nhà hàng, Cố Trường Khanh bị Giang Duệ khıêu khích ra sao?
“Trường Khanh ca, anh và Ôn Mạn đã chia tay rồi, tôi theo đuổi cô ấy chắc anh không phản đối chứ?”
“Tôi không ra tay, cũng sẽ có người khác làm thôi ”
“Anh không thể vừa ăn trong nồi lại nhìn trong chén được.”
...
Cố Trường Khanh lạnh lùng cười nhạt.
/1214
|