Họa Mục

Q.1 - Chương 14 - Quyển 1 - Chương 14

/168


"Huynh lại thua sạch nữa rồi sao?"

Tạ Khánh Dư ngẩng lên nhìn người hỏi rồi lại cúi mặt, gãi gãi gáy đáp: "Không biết cái số của ta là cái số chó má gì mà xui xẻo đến độ này nữa. Ngày đặt chẵn thì toàn ra lẻ, ngày đặt lẻ thì cứ hai, tư, sáu..." Nói xong, hắn liền gieo cặp xúc xắc trong tay, phán: "Chẵn!"

Xúc xắc đổ ra ba và bốn.

Hắn chặc lưỡi: "Đen như đít nồi." Rồi nhặt xúc xắc đứng dậy, lắc lư vịn vai Quân Huyền, bảo: "Ngươi định khi nào giải quyết việc của Mạnh phu nhân?"

Quân Huyền nuốt miếng cuối cùng của bữa tối, phủi tay trả lời: "Ngày mai."

"Cẩn thận." Tạ Khánh Dư đập vai hắn hai cái, mặt mũi đỏ như gấc, giọng lèo nhèo không phát âm đúng chữ, phất vạt đạo bào, chân này vướng vào chân nọ thủng thẳng bước đi. Tiếng cặp xúc xắc hắn tung hứng lách cách vang trong con hẻm nhỏ nhanh chóng mất hút giữa đám âm thanh ồn ào của sòng bạc phía sau nơi hắn vừa đứng.

Ban ngày Tạ Khánh Dư ra vẻ đạo mạo, ngái ngủ xem bói kiếm sống qua ngày, ban đêm thì trở thành ma men say xỉn vốc túi đổ tiền vào sòng bạc. Giang hồ đồn hắn từng là công tử nhà thư hương, không biết vì sao lại lưu lạc đến hôm nay.

Quân Huyền cũng rời khỏi cái chốn hỗn tạp náo động này, dư hương kẹo quế hoa nơi ống tay áo từ trưa tới giờ vẫn còn am ảm. Hắn quen biết tên đạo sĩ kia một cách rất đường đột, khi ấy Tạ Khánh Dư cũng say mèm đi từ hẻm này ra, va phải hắn rồi tự nhiên trợn trừng mắt nhìn, trỏ vào mặt hắn phán: 'Ngươi sắp gặp xui xẻo lớn.'

Không ngờ hai ngày sau, hắn thực sự gặp một phiền phức cực kỳ nan giải, vất vả xoay sở mãi mới tạm xong. Rồi, hắn đi cảm ơn Tạ Khánh Dư chẳng nhớ hắn là ai, nói qua nói lại và bọn họ kết giao bằng hữu.

Nói theo kiểu dân gian là hai tên nghèo dễ thân với nhau.

Nói theo kiểu giang hồ là chỉ những kẻ nửa chính nửa tà mới có thể chơi với nhau.

Năm năm nay Quân Huyền vẫn luôn đơn độc hành tẩu giang hồ, chưa từng theo đuôi chính đạo, cũng chưa bao giờ về phe tà đạo.

Thị phi trong lời người ta, đạo tại tâm.

Tại sao hương hoa quế mãi vẫn chưa tan?

Quân Huyền âm thầm cảm thấy hổ thẹn vì nhớ nhung thèm vị của bàn ăn thịnh soạn Mạc cô nương tiếp đãi trưa hôm qua. Vuốt bờm ngựa ủ rũ thở dài, bên tai sao cứ vẳng nghe tiếng chuông bạc thanh thúy, người ngoài thấy hắn như tên đần tự nhiên úp mặt vào bờm ngựa mà chẳng hay biết hắn đang hạ nhiệt cơn xấu hổ.

Hắn tự tát mình một cái rồi lấy lại phong độ gãi gãi bờm ngựa, con vật quý mến dụi mũi vào lòng bàn tay hắn. Nó được mua đã ba năm rồi, vừa ngoan vừa ăn ít mà chạy rất nhanh nên hắn khá cưng, mùa đông ngủ với nó cũng ấm lắm.

Cắt cỏ đổ vào máng ngựa xong, Quân Huyền bắt đầu đi giải quyết công việc mới nhận hôm kia.

Hồi đó Điệp Nhi cũng từng đòi thử cưỡi ngựa, bởi vì người ở đại mạc chỉ toàn cưỡi lạc đà, nhưng khi ấy hắn chưa đủ chiều cao nên đành thôi. Ngoéo tay hẹn ngày khác.

Nghĩ đến chuyện cũ, Quân Huyền khó kìm được nụ cười, ánh sáng ôn hòa tràn ngập nơi đáy mắt, nhưng đầu mày lại chậm rãi sát vào nhau.

Suốt những năm qua, hắn chưa từng ngừng thu thập tin tức và tìm kiếm Cửu Điệp. Nhưng càng tìm, hắn càng đưa mình đến chỗ bế tắc. Chưa bàn tới chuyện cùng tộc hay dị tộc, khó khăn đầu tiên của hắn là không gặp ai biết vị trí chính xác của Hoan Lạc cốc. Sư phụ cũng không dám chắc, người bảo quanh cốc được dàn tầng tầng trận pháp đan xen ảo cảnh, tùy tiện xông vào thì khó sống sót trở ra.

Khó khăn thứ hai là về mặt vật chất, Quân Huyền không biết mẹ mình tiên đoán như thần hay cái số vốn đã xui xẻo mà hắn quả thực không có duyên với tiền bạc. Tìm khắp giang hồ, ắt không thấy đâu một tên kiếm khách nào nghèo như hắn nữa.

Có một chuyện xảy ra gần đây khi hắn tham gia Đại hội danh kiếm, hắn đã gặp một khách mời là đường chủ của Hoan Lạc cốc, liền bày mưu tính kế tiếp cận người ta, hỏi thăm về Cửu Điệp. Nhưng vị khách ấy nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói trong cốc không có ai tên Cửu Điệp.

Hắn rất ngạc nhiên, vì không tiện nói nhiều nên chỉ xác nhận lại lần nữa rồi thôi.

Từ ấy hắn bắt đầu lâm vào bế tắc nhưng dĩ nhiên vẫn chưa bỏ cuộc. Nếu nói Cửu Điệp là yêu tinh hóa thân thì Quân Huyền có lẽ sẽ tin, dù thế, những năm tháng ngày xưa làm sao có thể là một giấc mộng hoang đường được?

Hắn mang thanh Diễm Dương bên mình không phải để chiến đấu mà là để có thể kiên cường hơn mỗi lần rút Trường Dạ ra.



Bãi đất nghĩa địa của thành rộng thênh thang, đất toàn cát và sỏi đá, nắng chang chang vì tán cây cao vừa nhỏ vừa thưa. Mộ xếp đều theo từng dãy dọc.

Quân Huyền lấy tay áo lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rảo mắt tìm nấm mồ của chồng góa phụ rồi cầm xẻng đi đến trước ụ đất được cắm bia gỗ khắc ba chữ 'Mạnh Đại Nghĩa'. Hắn nhớ cái tên này, nhớ cả mặt, gã quả thật là một trong những người quản lý bảng xếp hạng của Đại hội danh kiếm.

Lý do Quân Huyền nhớ người này là bởi vì trong một trận đấu khó phân xử ở Đại hội danh kiếm, gã đã xen vào và khiến hắn bị phán thua - trong khi đối thủ trận đó của hắn đánh 'không đẹp'. Nhưng dù sao, người chết vẫn đáng được tôn trọng, hắn khuỵu gối đặt gói giấy đựng chút ít đồ nhắm xuống chân mộ rồi nghiêng hồ lô rót ra một chén rượu gạo đục màu, sau đó thắp nhang nói: "Tại hạ là kẻ nghèo hèn, mong huynh đài thứ lỗi cho sự mạo phạm hôm nay."

Chờ qua một hồi yên lặng không thấy động tĩnh gì lạ thường, Quân Huyền mới cắm mũi xẻng xuống mặt đất. Hắn đã được góa phụ cho phép đào quan tài người chết lên, hắn không tin ma quỷ, nếu thực sự có trá thì hắn sẽ điều tra đến tận gốc rễ.

Một mặt gỗ dần lộ ra khỏi lớp đất pha cát, im lìm nằm dưới hố sâu ba tấc. Nét mặt lãnh đạm, Quân Huyền kê mũi xẻng vào dưới nắp áo quan, gồng vai bật nó lên.

Một làn khói xám đen có mùi hôi thối nồng nặc tức thì phun ra như ai đó gài đạn khói bên trong. Dù đã nhanh tay che mũi và quay đầu, Quân Huyền vẫn tái mặt vì ghê sợ. Hắn nhíu mày lau mũi vào ống tay áo, thầm nghĩ: hương hoa quế thơm bao nhiêu thì cái mùi này ghê tởm bấy nhiêu - đoạn giật mình - tại sao ta lại nhớ tới hoa quế?

Bất chợt, hắn nghe thấy chuỗi âm thanh lạo xạo nhỏ xíu phát ra từ sau lưng, lập tức lùi lại hai bước, sửng sốt nhìn mấy con trùng như giòi đen thui lúc nhúc bò ra từ bên trong quan tài, phần đuôi kéo theo mảnh gì màu da tím tái.

Vút! Chỉ được một thoáng bất ngờ, Quân Huyền liền trở mình, rút kiếm chém chệch mũi tên lao tới. Hắn chưa kịp xác định vị trí của đối phương thì nỏ tiễn đã bắn ra sáu mũi tên nữa, tiếng dây cung trả về vang lên liên hồi, quả quyết.

Quân Huyền liên tục di chuyển để tránh trận mưa tên, bãi đất trống này rất rộng, muốn nấp thì phải lùi đến đường mòn bên kia. Biết đối phương đang ép mình tránh khỏi quan tài người chết, hắn lùi đến nửa đoạn liền bất ngờ ném đạn khói xuống đất, lấy tốc độ nhanh nhất của mình xoay gót trở về chỗ quan tài, kìm nén cảm giác ghê sợ với mùi hôi thối mà bật nắp quan tài che chắn, chuyển thế tấn công.

Phựt! Phựt! Phựt! Cảm nhận những cơn rung động khi mũi tên cắm vào tấm gỗ, Quân Huyền biết đối phương là dân chuyên, không thể khinh địch nên lúc tiếp cận người từ dưới đất, hắn giương tấm gỗ đập vào chiếc nỏ đồng thời bật nhảy dùng má kiếm đánh vào gáy gã, động tác nhanh nhẹn như chim yến cất cánh. Nhưng Quân Huyền không để gã ngã xuống mà trở tay lôi áo gã lại đoạn gập tay kia đè lên cổ họng gã, ép người đập đầu vào thân cây phía sau.

Tàn lá rung động xào xạc.

Hắn cứ ghì chặt họng gã tới khi người kiệt sức, tím tái mặt mày mới chậm rãi nới lỏng, giật khăn che mặt của gã ra.

Một khuôn mặt non trẻ, nửa lạ nửa quen.

Gã ho sặc sụa rồi há miệng thở hổn hển khá lâu, nhìn vào đôi mắt như lưỡi kiếm của người kia, hụt hơi mỉa mai: "Không ngờ Quân đại hiệp nổi tiếng trượng nghĩa trên giang hồ khi ra tay lại độc ác như vậy... - hự!"

"Im lặng." Quân Huyền không chút khoan nhượng dập gáy gã về sau, cẳng tay cứng cáp hợp với thân cây như một gọng kìm sắt kẹp chặt kẻ kia: "Ta mới là người được phép nói ở đây."

Gã không thể thở, trừng mắt căm hận, gật đầu.

"Câu hỏi đầu tiên, ngươi có biết người chết trong quan tài kia không?"

Gã gật đầu.

"Ngươi đã giết người đó sao?"

Gã lắc đầu.

Quân Huyền gia tăng lực tay: "Gián tiếp?"

Gã vội gật gật đầu. Nhưng Quân Huyền không hề giảm áp lực trên yết hầu gã, giọng trầm xuống: "Ngươi có thật là đệ tử của Bồng Vân các không?"

Thấy đồng tử của gã hơi dãn, Quân Huyền lập tức cắm mạnh mũi Trường Dạ vào thân cây sát khóe mắt gã: "Thành thật."

Gã nghiến răng thở dốc, gục mặt lắc đầu.

Quân Huyền nới lỏng tay, chờ gã hồi phục chút sức lực mới tra hỏi tiếp: "Bây giờ ngươi được phép nói, ngươi từ đâu đến và những con trùng kia là gì?"

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp..." Gã nhích người xốc mình ngồi thẳng lên, vừa lẩm bẩm chửi thề vừa nghiến răng ken két, ngước đôi mắt vằn tơ máu trừng người kia: "Ngươi muốn biết ta từ đâu đến? Được..." Gã chợt nhoài tới quát: "Ít ra ta cũng không xuất thân ti tiện như ngươi!"



Hốt nhiên Quân Huyền cảm thấy cổ mình nhói lên, một cơn tê liệt ngắn chạy khắp tứ chi khiến hắn nhất thời bất động nhưng đã đủ để đối phương vùng vẫy thoát khỏi kìm kẹp. Gã đá vào bụng đẩy hắn ngã khỏi cành cây to, đồng thời mở hộp ám khí giấu ở bao cổ tay phóng đạn bi vào chốt nỏ tiễn khiến tên tự động trượt lên, giương mũi nhọn hứng lấy lưng Quân Huyền.

Phập! Máu nóng lập tức trào ra, ngấu nghiến cắn nuốt màu áo trắng. Quân Huyền dù đã kịp xoay mình trên không để bảo vệ những yếu điểm nhưng chấn thương của cú ngã và trọng lực vô tình đâm các mũi tên xuyên qua thân thể khiến hắn không thể dậy nổi.

Quân Huyền đang gắng cử động thì kẻ kia đã nhảy xuống, vắt chân qua ngồi đè lên bụng hắn, hung hãn siết cổ áo vực hắn dậy rồi lại dộng xuống khiến thân cung chà mạnh những vết thương.

Đau quá. Hai mắt nổ đom đóm, hắn thở không ra hơi, toàn bộ sức lực dồn vào việc chịu đựng cơn đau và giữ tỉnh táo, đôi tai lùng bùng nghe chữ được chữ không, váng vất có tiếng ong vo ve.

"Những kẻ chính không ra chính, tà không ra tà như ngươi sao không chết hết đi? Kẻ như ngươi sao xứng với danh xưng 'đại hiệp' trên giang hồ chứ? Ngươi cứ ra vẻ mình thanh cao, bao dung lắm! Nhưng thực chất chỉ là một tên bẩn thỉu, một đứa con hoang làm ô danh chúng ta! Ta ước gì ngươi chết rũ ở sa mạc còn hơn xuất hiện trước mắt chúng ta như thế!"

Nghe tới đây Quân Huyền mới nhớ ra người này là ai, thu hồi sát khí, cố chớp mắt mấy cái để nhìn rõ hơn. Nhưng chợt một đám bụi đen bị đổ vào mắt hắn, thổi bùng lên ngọn lửa thiêu đốt giác mạc, đau càng thêm đau. Kẻ kia lại còn bóp chặt lấy cổ hắn. Quân Huyền vừa không thở nổi vừa thấy hai mắt như bị hàng ngàn cây kim mang đầu lửa đâm vào, mười ngón tay cào mặt đất đến lật móng.

"Tại sao ngươi lại xuất hiện trước mặt chúng ta chứ? Ngươi có biết khi mẹ ta phát hiện việc cha đưa cho ngươi tâm pháp gia truyền đã khóc nhiều đến như thế nào không? Ngươi có biết từ ba năm qua họ đã không còn chung giường với nhau nữa không? Ta khó khăn vất vả bao nhiêu mới có thể hàn gắn bọn họ thì ngươi lại xen vào! Tại sao ngươi không chết quách ở sa mạc đi! Tại sao ngươi còn trở về!

"Ta cực kỳ ghét ánh mắt của ngươi! Ai cho phép ngươi nhìn ta như người thân chứ? Nếu cha mẹ ta không thể hàn gắn được nữa, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Ham muốn sự sống cướp quyền chi phối thân thể, hắn rút tay khỏi mũi tên đâm xuyên, thực sự ra đòn hạ sát kẻ thù.

Nhưng khi bàn tay đã bóp trúng cổ đối phương và suýt đánh gãy thì lại một lần nữa hắn bị ong chích mà tê liệt gục xuống.

Sức nặng trên bụng đã biến mất. Rất nhiều hơi thở khác nhau như bóng ma đột nhiên xuất hiện.

Quân Huyền không nhìn thấy gì nữa mà xung quanh cũng tự dưng yên ắng, những cơn đau đớn như lửa đốt chầm chậm ăn mòn vào linh hồn hắn.

Hắn cảm giác cái chết đang đến rất gần, mũi bỗng ngửi thấy hương hoa quế ngọt ngào và nụ cười cong tít mắt của Mạc cô nương.

Đáng lẽ hắn nên day dứt với Điệp Nhi khi nhớ thương người con gái khác... Nhưng không, lòng hắn chỉ tràn ngập sự nuối tiếc não nề.

Bóng đêm dần chôn vùi hắn.

Quân Tiêu Mặc trúng một roi cuồn cuộn công lực vào ngực, lảo đảo ngã dúi xuống đất, ói ra máu loãng, đoán chừng đã bị nội thương không nhẹ. Nó sửng sốt ôm lồng ngực đau đớn, trừng mắt nhìn người vừa tới.

Y đưa đến một hương thơm ngọt lịm quái lạ bao trùm không khí. Rất nhiều trang sức chuông được đeo trên người, mỗi cử động đều phát ra tiếng đinh đang, khuôn mặt trát phấn trắng bệch khiến nó không phân biệt được y là nam hay nữ.

Y cúi đầu nhìn kẻ nó cực hận, dịu dàng áp má bàn tay vào mũi hắn, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt rồi tự nhiên bật cười. Nó vẫn chưa hiểu gì thì chạm mắt với y. Đó là thứ cảm giác như ý thức và linh hồn đồng thời bị hút ra khỏi thể xác, tay nó chợt với lấy con dao găm giắt hông, tay nó không nghe lệnh nó mà cứ thế đưa dao lên cổ, chầm chậm cứa vào.

Nó cực kỳ kinh hoàng, mồ hôi lạnh túa đẫm lưng áo nhưng tay vẫn cứ cứa.

Người áo tím cũng cứ mỉm cười thưởng thức.

Một chiếc móc sắt bất thình lình bị ném qua sống mũi y và nó tức thì được ai đó hấp tấp xốc vác lên vai bỏ chạy.

Nó thấy từ đóa hồng mai nơi khóe mắt y chậm rãi chảy xuống một dòng chất lỏng đỏ như máu, nhiễu lên mi mắt nhắm chặt của Quân Huyền...

Lời tác giả:

Thực ra mỗi lần viết những đoạn ngược tâm hay ngược thân, vì luôn có một mức độ hóa thân vào nhân vật nên tôi cũng thấy đau xót trong lòng nên thường không viết được "tới bến". Tôi đọc lại mà cứ có cảm giác nhạt nhẽo.

Độ "ngược" theo nhiều nghĩa (và có lẽ lẫn độ drama) của Hệ liệt Tương tư nhập cốt sẽ tăng theo từng bộ đó nha.

/168

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status