Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 92: Vân Dật Bạch bỗng nhiên thay đổi

/166


Chương 092: Vân Dật Bạch bỗng nhiên thay đổi

Đau đớn từ vết thương do mũi dao bén nhọn đâm vào ngực khiến mắt cô mở to trống rỗng, máu tươi bắn tung tóe vào mắt cô, trong nháy mắt trước mặt cô là một mảnh đỏ tươi, chói mắt đến đáng sợ.

Xung quanh nơi nơi tựa hồ đều nhuốm đỏ, không khí bên trong chỗ nào cũng tràn ngập mùi máu tanh. Trên khuôn mặt không chút huyết sắc hiện một tầng mồ hôi mỏng, rất nhanh được người lau đi.

Hai tay buông bên người gắt gao nắm chặt. Trong phút chốc rốt cuộc cô cũng có thể bật thốt lên, "Đau..."

Từ từ mở mắt, trước mắt cô là ngọn đèn trang trí bằng thủy tinh, cảnh vật xung quanh đều xa lạ.

Cô, đang ở đâu?

Lòng bàn tay dùng sức muốn động thân mình, lại phát hiện lực bất tòng tâm. Nháy mắt lại ngã trở về. Ký ức trước khi ngất xỉu bỗng hiện lên trong đầu. Vẻ mặt thanh tú tái xanh, ngay lập tức trong đáy mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Miệng bọn họ đã nói cái gì? Nếu người họ nói đến không phải cô, vậy có phải là nói Vân Dật Bạch hay không?

Lời Lam Đình từng nói bỗng hiện lên trong đầu.

Cô và Vân Dật Bạch ở cùng một chỗ, rất nguy hiểm! Điều này không phải muốn nói, ngọn nguồn nguy hiểm chính là cô hay sao?

Là cô sao? Là do cô tạo ra sao?

"Tỉnh rồi à? "Giọng nói xa lạ tức khắc truyền vào trong đầu, kéo Thi Tĩnh đang suy nghĩ xuất thần trở lại. Chậm rãi nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Người này, hình như là... Văn Thiếu Giác, đúng rồi, lần trước khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, cũng nhìn thấy anh ta.

Lại là anh ta cứu mình sao?

Đáy lòng bỗng nhiên dấy lên chút thất vọng, chậm rãi nâng khóe miệng, Thi Tĩnh yếu ớt mỉm cười, "Cám ơn anh!" Giọng nói yếu ớt không đủ để truyền đến tai Văn Thiếu Giác.

"Nếu đã tỉnh, vậy hãy để Lộ Dịch Nhiên đến xem một chút!" Mất máu quá nhiều có thể bổ sung thêm máu thế nhưng lại khiến cô ấy rơi vào tình trạng thiếu dinh dưỡng cả một ngày. Mà Lộ Dịch Nhiên là do Vân Dật Bạch giữ lại coi chừng cô ấy.

Nếu không có việc gì, thì có thể đưa người rời khỏi đây được. Có người lạ ở trong nhà anh, quả thật anh thấy không quen.

Từ sau khi trong nhà tổng giám đốc bị trộm, toàn bộ Vân thị đều bao phủ trong bầu không khí với áp suất thấp, ai cũng đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận không dám nhiều lời, không dám thở mạnh.

Khi vị quản lý thứ n khom người đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, Lăng Thiếu Dương không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng. Anh chỉ sợ hiện nay mọi người trong Vân thị đều thấy căm tức hành động của Vân Dật Bạch.

Đừng hỏi anh vì sao lại ung dung như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bạn bè tốt nhiều năm, anh cũng không cho rằng mình bình tĩnh mà không tức giận khi làm người lãnh đạo trực tiếp.

Đưa tay đóng cửa phòng làm việc, hai tay Lăng Thiếu Dương ôm ngực tựa vào cánh cửa liếc nhìn bạn tốt.

Đôi chân dài đặt trên bản hợp đồng đáng giá trăm vạn, hai tay Vân Dật Bạch ôm ngực tựa vào chiếc ghế rộng thùng thình đôi mắt cũng không mở ra khi có người tiến vào.

Nghe được giọng nói, anh miễn cưỡng mở miệng, "Có việc gì sao?"

"Mấy ngày nay cậu làm sao vậy?" Lăng Thiếu Dương lên tiếng hỏi. Đem Vân thị chìm trong không khí ngột ngạt, nhưng lại để những người không liên quan vào. Không phải điều này nói lên rằng, cậu ta đang cố ý sao?

"Mình? Không có việc gì! Thế này không tốt sao?!" Vân Dật Bạch mở mắt, cũng không thu lại đôi chân dài của mình, "Không phải cậu nói mình vẫn luôn nghiêm cẩn sao? Hiện tại ung dung thoải mái, không phải rất tốt sao?"

"Mình không phải người lạ, cậu không cần phải giấu diếm, cậu thể hiện tinh thần sa sút ra bên ngoài, rốt cuộc là muốn làm gì?" Lăng Thiếu Dương nhíu mày. Vốn dĩ anh có một ngày nghỉ, bạn tốt gặp chuyện không may, anh chỉ có thể ra mặt.

Tia sáng trong đáy mắt bị đôi mắt khép hờ che khuất, Vân Dật Bạch vẻ mặt nặng nề, "Thiếu Dương, không phải cậu muốn nghỉ ngơi sao? Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể nghỉ phép rồi! Chuyện của công ty cậu không cần phải xen vào!"

"Cậu muốn làm gì?" Lăng Thiếu Dương nhíu mày. Lần trước khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, là khi Dật Thanh mất. Bây giờ...

"Ra ngoài!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói khéo.

"Vân..."

"Ra ngoài!" Anh thản nhiên lặp lại hai từ này.

Đôi mắt Lăng Thiếu Dương híp lại. Thật lâu nhìn người bạn tốt. Cuối cùng chậm rãi xoay người rời đi.

Cậu ta không nói, chính anh sẽ đi dò hỏi!

Tiếng đóng cửa vang lên, Vân Dật Bạch hạ đôi chân dài trên bàn làm việc xuống mở một hợp đồng ra phê duyệt.

Anh muốn làm gì? Rất đơn giản. Hiện tại anh muốn để lộ điểm yếu của mình ra ngoài, chờ có người tự động mắc câu.

... ...

Hiện tại Thẩm Lạc Du rất buồn chán. Đã vài ngày rồi chị Tĩnh không tới, không điện thoại, cũng không tin tức. Vốn cô không thường xem thời sự thế nhưng chỉ vô tình ngước qua cô lại thấy được một tin, đột nhiên người cô quan tâm lại xảy ra chuyện, tinh thần Thẩm Lạc Du có phần rối rắm.

Chị Tĩnh hỏi cô đối với Vân thị vì sao lại sợ hãi, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản. Cô biết tổng giám đốc của Vân thị, hơn nữa cô lại không muốn để anh biết đến sự tồn tại của mình. Cho nên cô không muốn xuất hiện trước mặt anh, cũng không muốn để anh phát hiện ra bí mật của cô.

Hiện giờ, nhìn thấy anh gặp chuyện không may, cô có nên hay không, có thể len lén đến xem anh một chút hay không?

Có thể đi? Có thể sao?!

Vân thị ở ngay trước mặt, Thẩm Lạc Du lại chùn bước. Đến khi một chiếc xe hơi quen thuộc màu đen đi sát qua bên người, Thẩm Lạc Du lại vội vàng lẩn trốn.

Xe vững vàng dừng lại, cho đến khi có người từ trên xe bước xuống.

Thẩm Lạc Du lúc này mới cho phép bản thân ngó ra nhìn, nhìn đến mức cô không biết đã vụng trộm nhìn bao nhiêu lần mới thấy được khuôn mặt bình yên vô sự, lúc này cô mới lặng lẽ thở ra.

Anh không có việc gì, anh vẫn tốt! Như vậy đã đủ rồi.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh và cô giao nhau. Gần vài giây đồng hồ sau chợt hờ hững rời đi chỗ khác.

Trong phút chốc, Thẩm Lạc Du nhanh chóng co thân mình lại, cảm thấy người có hơi lạnh.

Ánh mắt của anh, hờ hững giống như không hề quen cô! Cô đối với anh, không có chút ấn tượng nào sao?

"Có vấn đề gì à?" Lăng Thiếu Dương quay đầu nhìn theo hướng bạn tốt.

Không có ai, nhìn gì vậy?

"Không! Chỉ là một người không quen thôi!" Vân Dật Bạch lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Một người không quen thôi! Những lời này cứ vậy lọt vào trong tai Thẩm Lạc Du. Vẫn nghĩ rằng, cho dù cô không xuất hiện. Anh vẫn có thể nhớ rõ cô như cũ. Giờ đây, cô phát hiện, là do cô đã suy nghĩ nhiều.

Cô, đối với anh không có chút ấn tượng nào.

Kỳ thật, khi đứa trẻ mới ba tuổi cô và đứa bé đã từng gặp Vân Dật Bạch một lần ở siêu thị. Khi đó đứa nhỏ đụng phải anh, ngay khi cô ôm lấy đứa nhỏ xin lỗi, từ đầu đến cuối anh lại không hề dừng ánh mắt lại trên người cô.

Cô nhớ rất rõ, lúc ấy đứa con trong lòng đã từng hỏi cô, "Mẹ, đó là bố sao?"

Cô kinh ngạc sao con trai lại biết được, "Nếu biết đó là bố, vì sao con lại không gọi?"

Con trai lại nói, "Con họ Thẩm, là con trai của mẹ, đây chẳng qua chỉ là một chú lạ!" Lúc đó cô mới biết con mình đã trưởng thành.

Một đôi tay nhỏ bé sờ lên đôi má Thẩm Lạc Du, tầm mắt cô nhìn chủ nhân của đôi tay trong lòng. Đứa bé năm tuổi đó chớp mắt nhìn cô rất đáng yêu. Cánh môi non mềm nhu thuận gọi, "Mẹ!"

Trong lòng lạnh như băng nháy mắt tràn ngập giọng nói non nớt của đứa nhỏ, Thẩm Lạc Du dịu dàng nở nụ cười, "Con trai!"

"Mẹ vừa khóc à? Là vì bố sao?" Đứa trẻ năm tuổi vẻ mặt trầm ổn nói.

"Không đâu!" Thẩm Lạc Du phủ nhận.

"Mẹ gạt con, con nhìn thấy bố!" Từ nhỏ cậu đã biết bố mình là ai, tuy rằng không có bố chăm sóc, nhưng cậu tuyệt đối không hiếu kỳ. Bởi vì bố cậu là một người đàn ông mà mọi người đều biết. Mẹ nói không thể làm phiền bố. Nhưng cậu không thích người đàn ông như vậy. Đem phiền phức vứt lại cho người phụ nữ.

Thẩm Lạc Du thở gấp vì kinh ngạc, "Con nhìn thấy bố?"

"Vâng, bố và dì Tĩnh ở cùng một chỗ!" Đứa trẻ bỗng nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?" Thẩm Lạc Du nhíu mày, không hiểu lời nói trong miệng con trai, "Bố và dì Tĩnh ở cùng một chỗ?"

"Đúng vậy, con nhìn thấy trên tivi, bố và dì Tĩnh cùng ở một chỗ!"

Sét đánh giữa trời quang.

Thẩm Lạc Du ngơ ngác nhìn, có chút không dám tin mở miệng, "Mẹ không tin!" Chị Tĩnh là một người dịu dàng như vậy, chị ấy sẽ không lừa cô.

Nhưng khi nhắc đến Vân thị chị ấy lại có vẻ mặt che che đậy đậy, chẳng lẽ...

Không, cô vẫn không tin.

"Sự thật diễn ra trước mắt, vì sao mẹ không chịu chấp nhận sự thật?" Những lời này không giống như được nói ra từ miệng của đứa trẻ năm tuổi, "Dì Tĩnh và bố ở cùng một chỗ, mẹ có thể tự mình trở về nhìn xem!" Đứa con lôi kéo người mẹ về nhà.

Đờ đẫn để con trai kéo đi, Thẩm Lạc Du phục hồi khỏi ý thức không rõ ràng.

Chị Tĩnh và Vân Dật Bạch ở cùng một chỗ? Bọn họ là một đôi? Khi chị Tĩnh đến tìm mình có phải là còn có ý đồ gì khác hay không? Không, chị ấy không giống loại người đấy. Hơn nữa chị Tĩnh cũng không biết đứa trẻ là con trai của Vân Dật Bạch. Nếu chị ấy biết được...

Không đúng, cô từng nghe ngóng được. Vị hôn thê của anh không phải là chị Tĩnh, mà là thiên kim đại tiểu thư của khu thương mại Phong Dương.

Chị Tĩnh...

Cũng là một người phụ nữ bị anh hấp dẫn sao?

Chị Tĩnh và cô có phải giống nhau hay không?

Không được.

Cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Ôm chặt lấy con trai, Thẩm Lạc Du mặc kệ con trai phản kháng đi đến Vân thị.

"Tôi muốn gặp Vân Dật Bạch!" Cô  nói với lễ tân.

Lễ tân nhìn Thẩm Lạc Du giống như một cô nhóc mang theo một đứa bé, nhíu mày, "Tiểu thư họ gì?"

"Thẩm, Thẩm Lạc Du!"

"Có hẹn trước không?"

"Không có! Tôi muốn gặp anh ta!" Thẩm Lạc Du lớn tiếng nói, "Tôi muốn gặp Vân Dật Bạch!"

"Thật xin lỗi, cô không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc! Tiểu thư mời cô sang bên kia đợi!"

"Tôi không muốn đợi, tôi muốn gặp Vân Dật Bạch!"

Lăng Thiếu Dương đi ra từ trong thang máy nhìn thấy được một màn này, một cô gái mười mấy tuổi ôm một đứa nhỏ bốn năm tuổi tranh chấp gì đó với lễ tân.

Anh nhíu mày đi tới, họ không thấy bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên sao?

"Có chuyện gì ở đây vậy?" Anh lên tiếng đúng lúc ngắt lời hai người, sau đó nhìn về phía Thẩm Lạc Du.

Chính từ cái nhìn này, anh kinh hô ra tiếng, "Nhược Nhi!" Khuôn mặt kia, lông mày kia, không có cái gì là không giống như Nhược Nhi của anh.

Giọng nói xa lạ khiến Thẩm Lạc Du nhíu mày, cánh tay đau xót khi bị người ta nắm chặt, cô nhíu mày nhìn lại. Đối diện với một ánh mắt xa lạ.

"Vị tiên sinh này, buông tay tôi ra!" Anh ta là ai vậy? Vì sao lại có hơi quen vậy?

Không, đây không phải Nhược Nhi. Không phải Nhược Nhi! Rất giống, rất giống. Nhưng so với Nhược Nhi cô ấy lại nhỏ hơn, không hoạt bát như Nhược Nhi, lại không thông minh như Nhược Nhi. Bản thân cô ấy và Nhược Nhi đối lập như vậy.

Chậm rãi hoàn hồn, anh chịu đựng cơn đau trong ngực, bình tĩnh mở miệng, "Cô tìm tổng giám đốc của chúng tôi có việc gì sao?"

"Phải!"

Thật sâu liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người, "Theo tôi lên đây!"


/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status