Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 225: KHÔNG CẦN ANH GÁNH VÁC THAY TÔI

/362


Lan Khê hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Cô có chút không hiểu toàn bộ mọi việc đã xảy ra như thế nào, cứ trơ mắt nhìn theo bóng dáng Kiều Khải Dương đã đi xa, suy sụp ngồi xuống ở trên bậc thang.

Cô gắt gao ôm lấy mình, đột nhiên cảm thấy mình đã nợ Kiều Khải Dương một mối ân tình rất lớn.

Thậm chí cô có dũng khí muốn đảo ngược lại thời gian, để toà án lật lại bản án đầy kích động kia! Bởi vì không chỉ riêng vấn đề một bút toán gần trăm vạn tiền bồi thường kia, mà còn có danh dự, tương lai... Những thứ này, làm sao cô có thể để cho Kiều Khải Dương gánh vác thay cô đây ? !

Cô chờ cho đến buổi trưa, cả người phơi dưới ánh mặt trời trong trẻo mà lạnh lùng kia cũng không hề ấm lên được chút nào, cuối cùng phía sau cô truyền đến tiếng bước chân.

Lan Khê nuốt xuống sự chua xót trong lòng, ngoái đầu nhìn lại. dღđ☆L☆qღđ

Ánh nắng cuối mùa thu trong veo như ngọc mà thật lạnh lẽo, thân hình Kiều Khải Dương tao nhã cao ngất, đôi môi đầy mị hoặc vẽ ra một nụ cười với cô.

***

Kiều Khải Dương đưa tay tắt cuộc gọi đến ở máy điện thoại di động lần thứ ba.

Đầu óc Lan Khê rối loạn, tròng mắt thoáng một chút hồng hồng, khàn giọng khẽ hỏi: "Là mẹ anh gọi phải không?"

Cô nghĩ, hiện tại nhất định Tống Mẫn Tuệ đã tức điên lên rồi.

Kiều Khải Dương nhíu nhíu mày không trả lời, tựa lưng vào ghế nhìn một bàn đầy đồ ăn, cười cười với vẻ đầy lưu manh: "Em ăn nhanh lên, để em phải chờ anh đến tận giữa trưa thật sự là hiếm có, nhưng từ nay về sau em sẽ không phải chờ đợi anh như vậy nữa. Hiện tại thừa dịp còn có thể làm chủ em hãy ăn khẩn trương, bằng không đợi đến lúc toàn bộ tiền bạc trong tay anh đã chuyển đi để bồi thường, anh cũng không còn khả năng lại mời em đến nơi đây ăn cơm nữa đâu."

Ánh mắt Lan Khê đỏ lên.

Cô hung hăng cắn một cái vào môi, nói rõ ràng: "Kiều Khải Dương, ngày mai anh hãy đi liên hệ với bên toà án để lật lại bản án, chuyện này tôi không muốn anh phải gánh vác thay tôi đâu!"

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng: "Em làm sao vậy? Đây chẳng phải là biện pháp giải quyết tốt nhất hay sao? Bây giờ em còn chưa hài lòng về vấn đề nào đây? Lan Khê, thời điểm giúp em anh đã không bàn bạc với em, em cho rằng sau khi mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh còn phải báo cáo với em hay sao?"

Chỉ có điều anh không cần, càng không được.

"Kiều Khải Dương tôi chưa hề muốn anh giúp tôi như thế!" diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tức giận đến đỏ bừng lên, "Anh làm như vậy tôi biết làm sao bây giờ? Tôi không muốn nợ anh!"

Kiều Khải Dương gật gật đầu, hai tay tao nhã đặt ở trên mặt bàn, mười ngón tay đan lại với nhau.

"Vậy vấn đề này anh hỏi em, ngược lại, nếu chuyện này là do anh trai em giúp giải quyết thì sao đây? Chẳng lẽ em cũng sẽ bài xích anh ta như vậy chứ?"

Lan Khê nhất thời nghẹn lời!

Trong ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy của Kiều Khải Dương nổi lên một tầng hàn khí: "Em xem, có phải em cảm thấy đó là việc đương nhiên hay không, hoặc là em sẽ cảm thấy lại càng yêu thương anh ta hơn, cảm thấy anh ta có thể bảo vệ em chu đáo hơn chăng?"

"Đó là hai chuyện khác nhau, anh ấy là anh trai tôi, chúng tôi là người nhà!"

"Người nhà?" Kiều Khải Dương cười nhạo, chăm chú nhìn cô: "Lời giải thích này của em chính bản thân em cũng tin tưởng sao? Lan Khê anh nói cho em biết, trên thế giới này phàm những gì người ta có thể làm mà nhất định không so đo, không phải là người nhà, mà là người vợ."

Huyết thống cũng có sự thân thiết xa gần khác nhau, khi có quay lưng lại với nhau, nếu đúng là người mình yêu, sẽ cảm thấy rằng cho người kia bất cứ cái gì cũng đều đáng giá.

Sợ nhất là, nếu như không thể đền ơn được... cái cô cảm thấy sợ nhất chính báo đáp không đủ, lại càng sợ hơn nữa, nếu như cô muốn cũng không được.

Tỷ như, hiện tại.

Thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng, anh cầm lấy bình rượu đỏ chỉ còn lại một nửa kia tiếp tục dốc ngược lên, uống hết.

"Kiều Khải Dương ..." Lan Khê giữ cổ tay anh lại.

Kiều Khải Dương lạnh lùng liếc mắt qua cô một cái: "Phán quyết đã được tuyên bố rồi, nguyên cáo cũng không có ý bất mãn, bị cáo còn muốn lật chuyển lại bản án cái gì chứ? Em có muốn uống với anh một chén hay không?"

Hốc mắt Lan Khê càng hồng, trong lòng đau đớn đến lợi hại.

"Kiều Khải Dương, trước hết tôi sẽ gửi trả lại anh số tiền bồi thường không thiếu một xu, còn chuyện tình cảm riêng, để sau này chúng ta sẽ nói tiếp."

Lời này như một dao đâm vào lòng Kiều Khải Dương.

Đặt ly rượu xuống, đôi mắt thâm thúy mang theo chút say ngước lên nhìn cô, bàn tay dừng lại hơi do dự một chút, rồi vươn tới chạm vào mặt cô.

"Chuyện này cứ để trôi qua như vậy đi, cứ để giải quyết như vậy, tiền bạc em trả lại hay không anh không quan tâm, chỉ có điều, cho dù sau này em không trả ân tình giữa chúng ta, anh cũng sẽ không chửi mắng em là đồ “bạch nhãn lang” (sói mắt trắng – ý nói người vô tình vô nghĩa), mọi việc đối với em đều ổn thoả là tốt rồi, được chứ?"

Trong lòng Lan Khê đau xót, cô quay mặt qua chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Lòng bàn tay ấm áp của Kiều Khải Dương thoáng rời đi, dừng một chút, anh không nhịn được nở một nụ cười lặng lẽ.

Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng yêu đơn phương thật hèn hạ, kiểu như chỉ có một mình mình oai phong vậy.

Nhận mình là người vĩ đại ư, thật buồn nôn!

"Đi thôi, để anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ trở về nhà gặp mẹ anh để nghe bà chỉ giáo... " Kiều Khải Dương cười lạnh, đứng dậy cầm chiếc áo khoác lên, "Anh phỏng chừng, bây giờ em có phần không muốn nhìn thấy anh."

Khuôn mặt Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, mơ hồ cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.

Mà trong một xó nhà ăn, một cô gái mang chiếc kính râm, mắt kính mầu rất đậm đang ẩn nấp nơi đó vừa chậm rãi tháo chiếc kính xuống, ánh mắt sắc lạnh quét về phía hướng bọn họ vừa rời đi, tiếp đó cô ta hạ cặp mắt xuống nhìn thoáng qua chiếc cameras nhỏ được giấu kín ở bên trong mắt kính, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên ... một cái.

***

Trước khi về đến nhà, Lan Khê còn nhận được mấy cú điện thoại.

Có Bran­da, có Kỷ Hằng, còn có cả Tiểu Kha, họ đều gọi tới để an ủi, bọn họ không biết chân tướng sự việc là như thế nào nên chỉ khuyên giải an ủi cô không nên quá quan tâm. Dù sao chuyện này là do Kiều Khải Dương gánh vác, so với việc cô phải chịu trách nhiệm hậu quả sẽ nhẹ hơn nhiều.

Nhưng chính Lan Khê lại làm sao có thể an ủi bản thân như vậy được đây?

Cô nằm ở trên ghế sofa, đầu càng ngày càng đau nhức.

Cuối cùng một cú điện thoại của William gọi tới.

"Mộ tiên sinh mới vừa lên máy bay nên không thể nhận điện thoại, chờ khi máy bay hạ cánh tôi sẽ đem chuyện này nói lại rõ ràng với ngài, Mộ tiểu thư, cô có khỏe không?" William thân thiết hỏi thăm.

Lan Khê cầm điện thoại thoáng nghẹn ngào, giọng khàn khàn trả lời: "Tôi... không tốt lắm, anh nói với anh ấy hãy mau trở về."

Nói xong câu này, đột nhiên cô cảm thấy mình cực kỳ tùy hứng.

William cũng kinh ngạc, lúng túng nói: "Tôi sẽ thông báo với Tổng giám đốc Mộ."

"Mộ tiểu thư, biến cố hôm nay có thế nào cô cũng không cần nghĩ tới, trước mắt tạm thời cứ như vậy đã, cô hãy chuyển cho tôi số tài khoản của Kiều Khải Dương, trước mắt tôi sẽ chuyển số tiền phải bồi thường cho hắn, việc này chắc hẳn cũng là hi vọng của Mộ tiểu thư chứ?"

Mắt của Lan Khê thoáng nóng lên, đau đớn, cô từ từ bám lấy ghế sofa ngồi xuống: "... Không cần, tôi đã nói rồi, tôi muốn chính bản thân mình sẽ trả lại cho anh ta."

William cười khổ: "Mộ tiểu thư..."

Lan Khê có cảm giác đầu ngày càng phát đau, cắn môi nhẹ nhàng nói: "Tôi đang chờ bên tài vụ, lát nữa khi tra được sẽ báo cho anh."

Cúp điện thoại cô bắt đầu mê man.

Đầu óc cô cứ hỗn loạn như vậy, thân thể mệt mỏi vì buồn ngủ , khiến cho dù chỉ ngủ một lúc, bất giác cô cũng chìm vào trong giấc mộng. Trong giấc mộng cô có chút lo sợ bất an, cảm giác không có ai ở bên cạnh mình thật không an toàn, hiện tại cô cực kỳ khát khao sự ấm áp của một người.

Hai người khi yêu nhau phải tới mức nào mới có thể đến ngay cả vật chất, tiền tài cũng đều hoàn toàn không hề so đo?

Đây chính là lời nói của Kiều Khải Dương, đó là tình cảm của người yêu sao?

Bất giác cô ngủ đến tối, bên ngoài nhà nhà đã lên đèn.

Lan Khê vừa ra ngoài để mua một ít đồ ăn rồi về nhà làm salad rau cải, không ngờ di động lại vang lên. Cô đi tới xem qua, trên mặt điện thoại lóe ra dãy số của Nhan Mục Nhiễm làm cho cô nhất thời cứng đờ.

Lần trước rời khỏi Los Angeles khá vội vàng, bọn họ đã mau chóng quên mất nhân vật Nhan Mục Nhiễm này rồi.

"Xin chào." Lan Khê lúng ta lúng túng chào một tiếng.

"Buổi tối cô có rảnh không?" Giọng của Nhan Mục Nhiễm sâu xa, như có vị ướt mặn của gió biển thổi ở bên tai.

Lan Khê nhìn xem đồng hồ, đã hơn tám giờ: "Tôi rảnh, chỉ có điều hiện tại cô tìm tôi có việc gì không? Chẳng phải là cô đang ở tại Los Angeles sao?"

"Tôi đang ở trong ngọn hải đăng của thành phố này, muốn tìm cô để tâm sự chút thôi."

"Tôi với cô chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả."

Nhan Mục Nhiễm cười lạnh: "Không có sao? Lan Khê, chúng ta người sáng không nói lời tối, cô cùng Yến Thần ỷ vào trời cao ở xa như vậy, nên đã tùy hứng ở cùng một chỗ mà loạn luân với nhau... Đối với chuyện này tôi biết rất rõ nhưng vẫn dễ dàng tha thứ không tố giác các người. Người ngoài cũng chỉ coi các người là quan hệ anh em thân mật, hai người thực sự cảm thấy rằng mình vô tội sao? Tôi thích Yến Thần chuyện này chỉ có cô biết, cô không muốn để tôi làm ra những chuyện gì đó quá kích động chứ, cô đừng có kiểu có gan làm, lại không có can đảm chịu trách nhiệm."

Sắc mặt Lan Khê trắng bệch, tay giữ chặt lưng ghế sô pha.

"Cô chờ tôi, khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến."

Cúp điện thoại di động, cô lấy từ trong tủ lạnh ra chiếc hộp nhựa rồi để các thứ đã mua về rồi cất đi, xem ra tình hình này thì rốt cuộc cũng không ăn nổi thứ gì được rồi.

***

Từ một khoảng cách rất xa, gió biển thổi vào làm rối loạn mái tóc của Nhan Mục Nhiễm, chỉ còn khí chất cao quý tao nhã của cô ta là vẫn còn như cũ.

Lan Khê mặc một chiếc áo lót lông hơi mỏng, bên ngoài mặc chiếc áo choàng màu xanh lục tôn lên vóc người của cô, mái tóc dài buông trên vai, khi đi cô đã cầm theo chiếc mũ, thời điểm mang theo cô cảm thấy so với không mang sẽ an tâm hơn rất nhiều.

A... Sao đột nhiên cô có một loại cảm giác như đi ăn trộm ấy nhỉ?

Nhan Mục Nhiễm nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi đến ngồi phía đối diện, ánh mắt chuyển động lướt trên người cô đánh giá một lúc, thoáng gợi lên ý cười: "Cô có uống chút gì không, tùy tiện gọi đi."

Phục vụ tới, Lan Khê gọi một ly nước chanh nóng, nghĩ chỉ muốn làm ấm tay mà thôi.

"... Từ lúc nào cô bắt đầu, biết tôi

và Mộ Yến Thần ở cùng một chỗ?” Lan Khê không có gì lo lắng, ngước mắt nhẹ giọng hỏi một câu.

Nhan Mục Nhiễm nâng mắt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đối diện mình… Đúng vậy, mặc dù có chút khí chất quyến rũ xinh đẹp, cho dù nội tâm có chút gì đó nhưng vẫn không thể thay đổi được. Vài năm nay cô xử sự khiêm tốn, trái với tính tình lãnh đạm, nhưng sự phức tạp lại không thể thay thế được sự đơn thuần.

Nhan Mục Nhiễm ngoắc ngoắc khóe miệng: “Bốn năm trước.”

Mí mắt Lan Khê giật giật, hàng lông mi dài rủ xuống: “Cũng là thời điểm cô giả vờ làm bạn gái của anh ấy… Là vì cô cũng thích anh ấy, cho nên vẫn luôn giấu diếm, không công khai chuyện này với mọi người?”

Khó trách mỗi một lần gặp mặt giữa hai người đều có một loại thù địch không tên, trong lòng cực kỳ hiểu rõ mà không nói ra.

Nhan Mục Nhiễm cười lạnh: “Chẳng lẽ cô lại cho rằng tôi là vì cô sao?”

Lan Khê hít sâu một hơi, ngước mắt nói: “Vậy hôm nay cô gọi tôi tới rốt cuộc là muốn nói với tôi điều gì?”

“Lan Khê, cô có biết cô với anh trai ở cùng một chỗ là một sự sai lầm khoog?” Lời nói của cô ta, ngược lại giống như là trưởng bối.

“Biết chứ.” Trên mặt Lan Khê thoáng một trận xấu hổ nóng bỏng.

“Vậy vì sao cô lại vẫn muốn ở cùng với anh ấy?”

Gió biển thổi vào thật sự rất lạnh, thật lạnh đến thấu xương, hai tay cô bưng ly nước chanh, bên ngoài lạnh lẽo bên trong ấm áp, giống như giờ phút này tâm tình của Lan Khê thật xoắn xuýt, cô nói giọng khàn khàn: “Tôi không có cách nào… Có một số việc tôi biết là sai nhưng mà tôi không khống chế nổi… Anh ấy cũng biết hia chúng tôi làm như vậy là sai… Thời điểm bốn năm trước là chúng tôi quá xúc động, bất kể hậu quả ra sao, nhưng mà bây giờ chúng tôi cũng không giải thích được… Nếu ngày nào đó chúng tôi thật sự gặp được người thích hợp thì sẽ chia tay, trừ phi anh ấy nói trước rằng anh ấy không thích tôi, nếu không chúng tôi hẳn sẽ không chia tay.”

Trong tiếng nói của cô có chút bi ai.

“Cô cho rằng anh ấy cũng sẽ nghĩ như vậy sao?” Nhan Mục Nhiễm hỏi lại:

Lan Khê nghi hoặc: “Không đúng sao?”

Nhan Mục Nhiễm trong lòng bất chấp, nở nụ cười lạnh lẽo… đồ ngu ngốc!

Cuối cùng hiện tại cô cũng hiểu được Mộ Yến Thần muốn làm cái gì, bất quá anh cũng chỉ là thuận theo, lấy cớ này để ở cùng với cô mà thôi, nhìn bộ dáng của anh, hoàn toàn không có ý nghĩa muốn chia tay với cô!

“Cô có biết câu nói “vướng mắc càng sâu tách ra càng đau hay không?” Trong mắt Nhan Mục Nhiễm ánh lên một tia đồng tình, ôn nhu nói: “Lan Khê, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi anh ấy đi, nếu không, chờ đến một ngày nào đó khi cô kịp nhận ra rằng hóa ra anh ấy cũng chỉ là muốn chơi đùa với cô mà thôi, lúc đó cô sẽ bị nhục nhac một hồi, lại phải bỏ đi thì còn đau khổ nhiều hơn nữa.”

Sắc mặt Lan Khê trắng nhợt: “Cô có ý tứ gì?”

Nhan Mục Nhiễm cười yếu ớt, chỉ nhâm nhi cà phê, lặng lẽ không nói gì.

Lan Khê gật gật đầu: “Cô không nói, vậy tôi sẽ đi… Tôi biết cô không quen nhìn chúng tôi ở chung một chỗ, chỉ có điều, Nhan Mục Nhiễm hãy nghe tôi nói này, nếu như có năng lực cô hãy tranh thủ làm cho anh ấy yêu cô, không cần thiết phải theo tôi đến nơi này để xuống tay, cô sẽ không đạt được mục đích đâu.”

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm thoáng chốc bị đâm vào đau xót!!

Mắt thấy Lan Khê sắp sửa rời khỏi, đột nhiên cô ta lạnh giọng nói: “ Có phải anh trai cô đã hoàn trả khoản tiền bồi thường theo phán quyết của tòa án thay cô hay không?”

Bước chân của Lan Khê thoáng chốc dừng lại.

Nhan Mục Nhiễm cười khẽ một tiếng quan sát cô: “Lan Khê, hiện giờ ngoài trừ Mộ Yến Thần ra, cô còn muốn ôm điều gì nữa đây?”

Đặt ly cà phê xuống cô ta chậm rãi nói: “Cô có biết vì sao tôi đi theo anh ấy ròng rã bốn năm cũng chưa thể nào làm anh ấy động tâm được hay không? Bởi vì tôi không khống chế nổi tình cảm của mình, tôi quá chủ động, chưa hề có một chút gây chiến nào… Nhưng mà cô thì lại khác, Lan Khê, trong cuộc sống của Yến Thần, cô chính là sự thách thức lớn nhất. đàn ông đều như thế hết, đều bị kích thích bởi chút tươi mới… Lúc thứ cảm giác kích thích này biến mất, cô lại bị anh ấy nắm giữ hoàn toàn trong lòng bàn tay, lúc đó anh ấy cũng sẽ không còn hứng thú đâu.”


/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status