Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 167

/362


Đả tự: webtruyen.com

Tiếng gió gào thét ở bên tai.

Trong ký ức của Lan Khê, cô chưa bao giờ phải chạy theo Mộ Yến Thần như thế này.

Lúc anh vừa đóng cửa kính lại, cũng là lúc Lan Khê đuổi theo đến nơi, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

"Tổng giám đốc Mộ!"

Tiếng hét trong trẻo vang lên từ đằng xa truyền đến tai anh.

Bóng dáng cao to của Mộ Yến Thần từ từ dừng lại, mắt run rẩy, ngẩn người khi nghe cô gọi.

Tổng giám đốc Mộ.

Cô gọi anh là tổng giám đốc Mộ.

Môi mỏng lạnh lùng mím lại,không ai có thể nhìn ra được tâm tình của anh lúc này, đợi đến lúc cô chạy đến gần, tầm mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nghe giọng nói trong trẻo của cô: "Tổng giám đốc Mộ, anh có thể nói cho tôi biết anh không hài lòng chỗ nào trong bảng kế hoạch không?"

Gần đến như vậy.

Môi mỏng của Mộ Yến Thần vẫn mím chặt như cũ, sắc mặt lạnh lùng đầy khắc nghiệt, trong ánh mắt không ngừng chuyển động, mênh mang nhìn cô, sau đó quay người lại, chậm rãi bước lại gần cô, từ trên cao nhìn xuống làm cô cảm thấy áp lực.

Lan Khê cảm thấy miệng mình bị khô, cắn cắn đôi môi đỏ mộng của mình, rũ mắt xuống.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên đối diện với mình, gương mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt, ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nói thật nhỏ: "Em gọi lại lần nữa xem"

Tổng giám đốc Mộ.

Em có gan thì gọi lại lần nữa cho tôi nghe xem.

Cho đến tận lúc này Lan Khê vẫn chưa biết, Mộ Yến Thần ở trong lòng cô, lại làm cho người ta khiếp sợ và có cảm giác bị áp bức đến như vậy.

Mặc dù trước kia cũng có, nhưng không giống như lúc này, cô không dám nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của anh, anh chỉ mới chạm nhẹ vào người cô, cô đã có thể cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay anh, rất nóng, như muốn đốt cháy cô vậy.

Lấy hết can đảm, Lan Khê ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng khàn khàn nói: "Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng để về báo cáo lại. . . . . ."

"Em cảm thấy em đuổi theo tôi sẽ có thể đem hợp đồng về báo cáo với công ty sao?" một giọng nói lạnh lùng từ tính cắt ngang lời cô, ngón tay của anh bóp chặt cô hơn, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, Mộ Yến Thần dịu dàng hỏi, "Em là gì của tôi?"

—— Em nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà em tin mình có trọng lượng ở trong lòng tôi?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt! !

Cô nắm thật chặt văn kiện, các ngón tay kịch liệt run rẩy, rất muốn né ra, ngước mắt lên, cố kiềm chế tâm tình của mình mở miệng nói: "Tôi không là gì cả, tôi chỉ là nhân viên của công ty, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao cho tôi. Mộ tiên sinh, phương án không tốt có thể đổi, tại sao lại không cho chúng tôi thêm một cơ hội?"

Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím chặt, đưa mắt nhìn cô.

Sau một hồi lâu anh mới nỡ nụ cười lạnh, ngón tay mềm mại từ trên vằm của cô trượt xuống dưới một cách uyển chuyển, nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cô, như muốn nắm lấy hơi thở của cô.

"Em hồi phục lại nhanh thật . . . . ." Hơi thở mong manh, lạnh lùng của anh thì thầm bên tai cô.

Thật vui vẻ

Cũng giống như nhiều năm trước, chỉ có một mình anh hoài niệm, một mình anh đau khổ.

Em không phải là gì của anh. Mộ Lan Khê, em được lắm.

Nói xong, anh lạnh lùng thả lỏng cổ cô ra, cười giễu cợt, trên người Mộ Yến Thần đầy sự lạnh lùng và hờ hững

Lan Khê quýnh lên: "Mộ tiên sinh!"

"Đuổi theo tôi" Anh lạnh giọng ra lệnh, không có nhiệt độ, giọng nói khàn khàn đáng sợ, "Chẳng lẽ em muốn đứng ở đây nói chuyện?"

Lan Khê trố mắt nhìn, hồi lâu sau mới phản ứng lại.

Cô đứng tại chỗ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự chua xót, chạy theo anh.

. . . . . .

Trước cửa, trợ lý William đã lái xe đến cửa chờ anh.

Mắt thấy phía sau có người đuổi theo,mí mắt của William giựt giựt, thức thời đi sang phía bên cạnh, mở cửa cho Lan Khê.

Cô gái nhỏ này, nhìn rất quen.

Lúc LanKhê chạy tới nơi, cô có chút do dự, liếc mắt nhìn vào bên trong,một chiếc xe thương vụ to lớn bên trong giống như lmột chiếc hộp xa hoa sang trọng, cái gì cũng có, bên trong còn có một người đàn ông anh tuấn lười biếng và mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, tự nhiên cô không dám bước vào.

"Tiểu thư?" William cười gọi cô.

Tay Lan Khê nhẹ nhàng bấu vào cửa xe, không giải thích được hỏi một câu: "Anh lái xe ở phía trước sao?"

William ngẩn ra, cười nói: "Dĩ nhiên!"

Lan Khê nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt.

Có người thứ ba ở đây, cảm giác bị áp bức sẽ không nặng nề như vậy nữa. Côlên xe, William ở phía sau vẫn đang nhìn cô, quên nói với cô một câu —— ghế lái và chỗ ngồi ở phía sau không thông nhau, có một vách ngăn che lại, hiệu quả cách âm tương đối tốt.

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status