Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 127: Tiếp theo (hết)

/211


Chương 126 (tt hết)

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vừa mới nấu xong lên

Nhấn chuông ba tiếng, cũng chưa có người ra mở cửa.

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên cũng biết phòng này là của Thái Tử Gia, không dám rời khỏi, cũng xác định bên trong nghe thấy tiếng chuông cửa này, nhưng mà chưa ra mở cửa, như vậy chỉ có một khả năng, chính là —— Thái Tử Gia đang bận rộn công việc!

Được rồi! Thái Tử Gia đang bận, anh không thể thúc giục! Đàn ông là không thể thúc giục!

Nhân viên phục vụ bưng bưng nồi hoành thánh vừa mới nấu xong đứng ở ngoài cửa đợi 10p, còn không có động tĩnh, ngoài cửa do dự một hồi lâu, mới lấy được dũng khí nhấn chuông cửa lần nữa.

Anh nhắm mắt làm động tác đè xuống, giống như Đổng Tồn Thụy phá đá, có loại khí thế hy sinh thấy chết không sợ.

Ngôn Mặc Bạch đương nhiên nghe thấy được tiếng chuông cửa, nhưng mà thấy người trên thân nhiệt tình thưởng thức như vậy, xuất thần như vậy, anh làm sao có thể thúc giục cô làm nhanh lên một chút chứ?

Anh hỉ hy vọng cô lâu thêm một chút, lại lâu một chút••••••

Tư Mộ đưa vào, ra sức di chuyển, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm giác mình đnag phiêu bạc trên biển, theo sóng nhấp nhô, thể xác và tinh thần đều chạy theo cảm giác, ở đâu còn có sức nghe động tĩnh bên ngoài?

"Ừ ••••• chồng à, em không được ••••••em  mệt rồi ••••••" Tư Mộ mệt mỏi giống như biến thành vũng nước, ngã sấp ở trên người anh, thở hổn hển.

Ngôn Mặc Bạch cười nhẹ vỗ cái mông của cô, sau đó đem thân thể của cô nằm ở trên giường, để cô nằm nghiêng, tay anh từ phía sau kéo dôi chân thon dài của cô ra, để bản thân thuận lợi đút bào, một tay để ở nơi mềm mại của cô.

Cô mang bầu, tư thế nghiêng là thích hợp nhất.

Mới vừa rồi cô làm ở trên, tiết tấu sâu cạn đều để cô khống chế, không cần lo lắng để quá sâu sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Lúc đầu cô nói đói rồi, Ngôn Mặc Bạch nghĩ di chuyển nhanh hơn, chấm dứt trận chiến này, để cô lắp đầy bụng bồi dưởng sức lựa, lại đến cho anh ăn no.

TRong tiếng rên rỉ của cô, Ngôn Mặc Bạch hung hăng mấy chục cái, cuối cùng tiếng rên rĩ đó cũng dừng lại.

Trong phòng tối đen yên tĩnh, cả phòng kiều diễm cùng mùi hương xa hoa lãng phí, hơi thở của anh và cô giao hòa lại với nhau, tạo nên một khúc nhạc đoàn tụ mập mờ.

     ••••••

Sáng ngày thứ hai, sau khi Tư Mộ tỉnh lại, trên người sạch sẽ rồi, chắc là tối hôm qua sau khi Ngôn Mặc Bạch chấm dứt đã ôm cô vào phòng tắm tắm rửa giúp cô.

Ngôn Mặc Bạch đối với những chuyện này như con sói ăn không đủ no, sâu trong lòng Tư Mộ cảm thấy không nói nên lời.

Từ sau ba tháng mang thai, mỗi lúc trời tối Ngôn Mặc Bạch đều quấn quít lấy cô muốn, buổi sáng có đôi khi cũng muốn quấn quít lấy cô, nói ra cho oai "Tập thể dục buổi sáng" .

Nhưng không phải là trước đó đã tập thể dục sao?

Mỗi buổi sáng Tư Mộ đều vịn eo kéo anh cùng đi tản bộ, lại không ra khỏi cửa được một chút, cô đều hoài nghi xương cốt toàn thân của mình có phải đã bị anh giày vò đến tan xương rồi không.

Buổi sáng sớm nay, lúc Tư Mộ thức dậy, người bên cạnh cũng đã thức giấc, đang một tay chống cằm lên nhìn cô  không chớp mắt.

Tư Mộ đưa tay sờ đến lỗ tai của anh,  nắm lại bắt đầu nghịch.

Thật sự không công bằng!

Cô bị giày vò một buổi tối, toàn thân đều đau nhức, ngủ đến bây giờ còn mềm nhũn như cháo, mà một người cày cáy cả buổi tối, sao lại có tinh thần sáng lạng như vậy?

Ngôn Mặc Bạch thấy vợ của mình nhéo càng lúc càng hăng, hận không thể muốn bóp nát lỗ tai của anh. Đưa tay bắt được tay của cô, kéo đến bên miệng hôn một cái, nói: "Vợ à, rời giường —— "

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới , chính là buổi sáng bị người đàn ông đẹp trai như vậy, dùng giọng nói yêu thương như vậy kêu rời giường.

Tư Mộ ở trong lòng anh ngọt ngào lăn qua lăn lại hai vòng, nũng nịu nói: "Không muốn rời giường, em mệt quá, còn muốn ngủ."

"Không dậy nổi để đi tản bộ sau?" Ngôn Mặc Bạch vừa nghe cô nói mệt mỏi, thật ra trong lòng cũng đau lòng. Lực chiến đấu của anh anh rõ nhất, nếu có thể chiến đấu thoải mái đến như lời cô nói thì nguyên khí tổn thương nặng nề. Ngôn Mặc Bạch yên lặng thở dài, vẫn kéo cô đứng dậy đi rèn luyện thân thể, thân thể của cô có thể tốt, anh càng có thể chơi thoải mái.

"Không muốn đi ——" Tư Mộ ở trong lòng hắn thốt lên, hơi thở nong nóng thả vào khiến anh  lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Bao nhiêu cũng muốn tiếp tục, dù là già một lần cũng được! Nhưng mà lo lắng đến thân thể cửa cô ăn không tiêu, liền cố nén lại, dịu dàng xoa tóc của cô nói, nói: "Anh bảo đầu bếp nấu cháo cho em rồi, chúng ta ăn điểm tâm, dẫn em đi dạo phố, không phải em nói muốn đi đến cửa hang trẻ sơ sinh sao?"

"Hôm nay anh rãnh đi với em sao?" Tư  Mộ nghe lời của anh, mừng rỡ ngẩng đầu lên, hỏi.

"Nhanh rời giường đi! Nếu lại ngủ nướng một phút đồng hồ, vậy không đi thì——" Ngôn Mặc nói xong bỏ đi, chậm rãi xoay người xuống giường, thân thể trống không đi vào phòng tắm.

Tư Mộ đâu có thể nướng tiếp được?

Trông thấy Ngôn Mặc Bạch xuống giường, cô lập tức ngồi dậy, xốc chăn mền chuẩn bị xuống giường, đột nhiên lại co lại về trên giường.

Ăng ẳng! Rõ ràng quên mất bây giờ bản thân không một mảnh vải che thân.

Ngôn Mặc Bạch dám ở trước mặt cô không mảnh vải che thân nghênh ngang phóng đãng, cô cũng không dám.

Trông thấy tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch để khăn tắm ở một bên, tiện tay lấy lên, đem bọc lấy mình, sau đó nhanh chóng trở mình xuống giường, chạy tới phòng tắm.

Trong phòng ngủ trải thảm, Tư Mộ quá sốt ruột, không có mang dép, dẫm lên thảm mềm mại không thấy cảm giác gì, nhưng mà vừa vào phòng tắm, cảm giác lạnh buốt rét thấu xương từ gan bàn chân truyền đến, mới biết mình quên mang dép rồi.

Người liền chạy vội tới bên cạnh  Ngôn Mặc Bạch, Tư Mộ hít lấy khí lạnh chân không dẫm trên chân Ngôn Mặc Bạch.

Thật sự là không chịu được cơn lạnh thấu xương kia, cô cũng là nhất thời nóng vội quên đi dép rồi, phụ nữ có bầu không thể để chân lạnh được. Nghĩ đến đây, Tư Mộ càng bị dọa cho hoảng sợ, hai chân đều dẫm trên chân Ngôn Mặc Bạch.

"Chồng à, chân em lạnh quá, em không mang dép ••••••" Tư Mộ dẫm trên chân Ngôn Mặc Bạch, tay ôm eo của anh đề phòng té từ trên xuóng.

Ngôn Mặc Bạch bị hành động đột nhiên xuất hiện của cô dọa cho hết hồn, chờ đến khi thấy rõ cô chân không chạy vào trong phòng tắm, anh phụng phịu hung hăng bóp lấy mông cô.

Sàn nhà phòng tắm lót đá cẩm thạch, bây giờ là trời đông giá rét, không lạnh như băng mới là lạ chứ.

Tư Mộ bị anh bóp đến nổi phải gào khóc, nhưng là mình sai trước, đuối lý cũng không dám phàn nàn.

Lúc cô chạy vào, Ngôn Mặc Bạch đang đánh răng, kết quả bị cô vây lấy như vậy, miệng Ngôn Mặc Bạch đầy bọt mép, cắn bàn chải, trừng mắt nhìn cô, sau đó ôm cô đến cửa phòng tắm, ném cô xuống mặt thảm trong phòng ngủ.

"Ngay lập tức đi mang dép!"

Tư Mộ oán niệm nhìn anh một cái, uất ức a!

Nhưng miệng Ngôn Mặc Bạch cắn bàn chải đầy bọt mép, khi anh nói lời này giọng nói cũng không rõ. Vốn là lời nói cảnh cáo ngoan ngoãn, nghe vào trong lỗ tai Tư Mộ lại cảm thấy mười phần ý tứ chọc cười.

Nhưng thái độ của anh vẫn lạnh lung như vậy, cô không dám cười lên tiếng, vì vậy đứng dậy xoay người, bả vai co lại ngoan ngoãn đi mang dép.

Đến khi Tư Mộ rửa mặt xong đi ra, mặc quần áo tử tế rồi, Ngôn Mặc Bạch vẫn trừng cô, trừng cô đến phát bực rồi.

"Được rồi, chồng à, em sai rồi, em từ nay về sau cũng không dám nữa như vậy ••••• anh không cần phải trừng em, bị anh trừng muốn xuyên người rồi ••••••" Thật sự là Tư Mộ không có biện pháp, cuối cùng đầu hàng, đi qua ngồi xuống sô pha bên cạnh anh ôm lấy đùi anh, khuôn mặt một đống nước mắt nước mũi nhận sai.

Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi thấy cô ngoan ngoãn nhận lỗi, mới đưa tay xoa đầu cô, nói: "Từ nay về sau nếu em  còn dám như vậy, tự em nói, anh  trừng phạt em như thế nào? Dù gấp gáp vội vàng cũng không thể như vậy, em không thương tiếc thân thể của mình, từ nay về sau bị bệnh, anh xem em xử lý như thế nào?"

Tư Mộ thấy anh đã tha lỗi, lập tức ngoan ngoãn giơ tay đặt lên tim thề: "Nếu như từ nay về sau em còn dám như vậy không thương tiếc thân thể của mình, để tùy anh xử lý không phản kháng."

Ngôn Mặc Bạch thoả mãn gật đầu: "Để anh xử trí đúng không? Ừ, em nhớ rõ là được."

"Nhanh xuống dưới ăn điểm tâm, em đói bụng rồi ••••••" Tư Mộ thấy nguy cơ đả giải, mà bắt đầu thúc hắn, kéo anh theo chớp nhoáng.

Ngôn Mặc Bạch Khởi xoa đầu cô, khuôn mặt yêu chiều cùng bất lực, nói: "Thật sự là trư rồi! Ăn no ngủ kĩ, thức dậy lại ăn."

Tư Mộ liếc nhìn anh, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Tư thế này  giống như anh dám nói thêm một câu nữa, cô lập tức nhào tới đem miệng anh xé nát.

Tư Mộ vốn chính một người tham ăn, bây giờ mang thai rồi, càng có thể ăn, cho nên ăn được nhiều đó cũng là bình thường.

Nhưng mà, người tham ăn ghét nhất người khác nói cô là trư!

Cho dù cô thật sự rất có thể ăn, vậy cũng không thể nói cô là trư!

"Được rồi,  anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị món bánh trứng em thích." Ngôn Mặc Bạch thấy cô có vẻ tức giận, cười xoa mặt của nàng, kéo cô ra cửa.

Hai người ăn điểm tâm sáng ở nhà hàng, Tư Mộ lại ăn thỏa thuê, vừa đang ôm bụng vừa nói với Ngôn Mặc Bạch: "Chúng ta tới cửa hàng gần đây trước đi, thì mấy trăm mét, đi qua, không cần lái xe."

Nàng ăn được no bụng như vậy, vừa vặn đi một chút cho tiêu hóa thức ăn.

Thành phố A trung tâm thương mại rất nhiều, mà gần khách sạn Autumn cũng có một cái, hơn nữa là lớn nhất có dủ thức của Thành Phố A. Bởi vì ở đây là phố buôn bán, gần đây đều là nơi tiêu tiền cao câos, vì vậy một trung tâm mua sắm cũng là nơi bán sản phẩm đắt tiền nhất.

Tư Mộ kéo tay Ngôn Mặc Bạch nhàn nhã đi hết 10 phút mới tới, cửa ra vào có hai cô gái mặc đồng phục bán hang đứng, sau khí trông thấy Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch vào cửa, khuôn mặt đều mỉm cười hoàn nghênh ghé thăm.

Tư Mộ gật đầu, mà Ngôn Mặc Bạch lại không có cảm xúc gì.

Tư Mộ mới vừa đi vào, trông thấy cách đó không xa một bóng dáng, sửng sốt.

Là cô ta?

Tay nắm Ngôn Mặc Bạch xiết chặt, trực giác muốn xoay người bỏ đi.


/211

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status