Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 118: Nhóc con nhanh ra ngoài cho lão tử! (Lời Ngôn Mặc Bạch nói với con trai)

/211


Sau khi Ngôn Mặc Bạch đi vào, không hề có một tí dáng vẻ nào là hợp tác, mặt không chút thay đổi đi đến trước bàn làm việc của Ngôn Diệu Thiên, hai tay ôm trước ngực dựa vào bàn, ý tứ không muốn lên tiếng.

Ngôn Diệu Thiên nhìn thái độ này của con trai mình, cũng không có so đo, ngược lại biểu tình trên mặt đều là nhu hòa yêu thương. Nếu đổi lại là người khác hay bất cứ một ai, khi nào thì có thể thấy được Ngôn Diệu Thiên bị người ta bỏ qua một bên không để ý mà vẫn còn có khuôn mặt này?

Ngôn Diệu Thiên là ai?

Thương nhân đứng đầu thành phố A, trên thương trường là Diêm Vương mặt lạnh, người người muốn nịnh bợ, vô số người sợ ông như thần, ông muốn người nào chết, người đó liền không thể sống tới ngày mai.

Dám nhìn ông ta bằng sắc mặt đó, cũng chỉ có con trai ông——Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Diệu Thiên cầm tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Ngôn Mặc Bạch, ôn hòa nói: “Đây là cổ phần YT Quốc Tế, con kí tên lên trên tờ giấy này đi.

Ngôn Diệu Thiên cũng không quanh co lòng vòng với con trai mình, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Ngôn Mặc Bạch không nghĩ tới lão già này vừa mở miệng thì nói đến vấn đề này, anh hơi sững sờ một chút. Trong lòng ngược lại đang rất buồn bực, vợ của mình đúng là liệu sự như thần, cô lại có thể đoán được lão già gọi anh tới là vì cổ phần YT Quốc Tế.

Thật ra thì Tư Mộ lúc đó cũng chỉ nói giỡn, cô làm sao biết được, đoán bừa mà thôi.

Trên mặt Ngôn Mặc Bạch lộ ra một nét cười khinh thường, nói: “ Toàn bộ cổ phần công ty? Quả nhiên đủ phóng khoáng! Nhưng mà con không thấy lạ gì.”

Ngôn Mặc Bạch cầm tài liệu lên lật xem vài trang, sau khi nói xong liền quăng tập tài liệu lên bàn, cũng không hề nhìn lại, ý lạnh trong mắt càng tăng.

“Con là người thừa kế duy nhất, con không thấy lạ gì, tất cả đều là của con.” Ngôn Diệu Thiên nắm chặt tay để dưới bàn, giọng nói vững vàng không nhanh không chậm, mặc dù bị chính con trai của mình đối xử lạnh lùng nhưng trên mặt ông vẫn không có một tia tức giận, nhưng dù che giấu thế nào, vẫn có thể nhìn thấy được cô đơn cùng đau lòng nơi đáy mắt ông.

Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch lại nghiêng đầu qua một bên nên không nhìn thấy.

“Ai mà thèm cái công ty rách này?” Âm thanh của Ngôn Mặc Bạch sắc bén, ánh mắt có hơi hung ác, mặc dù người trước mặt này là cha của anh, máu chảy trong người anh là của ông ta, nhưng anh vẫn không có ý thu lại vẻ tàn ác trên người.

Ngôn Diệu Thiên giống như không nghe được lời nói của con trai, đưa cây bút máy của mình tới, để cho anh kí tên lên.

“Luật sư đã công chứng qua, bây giờ phần tài liệu này đã có hiệu lực. Cha biết rõ con ở ngoài cũng làm ăn rất khá, cha đều biết…..nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình,

có vợ, cũng sắp có con, con không thể giống như trước kia không cố kị gì mà làm công việc đó....nghe ta, quay trở lại quản lí công ty.”

Từ đầu đến cuối thái độ của Ngôn Diệu Thiên đều rất ông hòa, cho dù nhìn thấy con trai mình nổi giận nhưng ông vẫn mang theo nét cười bao dung.

Chuyện ở bên ngoài của Ngôn Mặc Bạch, ông không dám nói là biết hết, nhưng cũng biết bảy phần, cái nghề đó nguy hiểm cỡ nào, buôn lậu súng ống đạn dược cũng không phả là đùa giỡ, ông không muốn con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện gì? Gia nghiệp lớn như vậy, ông cố gắng xây dựng như vậy, nếu không có con trai, ông liều mạng cho ai?

Trước kia ông không quản được, nhưng giờ có con dâu giúp, đoán chừng có thể con trai sẽ nghe lời mình một chút đi!

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng khẽ hừ, thì ra đây là tiền trảm hậu tấu!

Hừ, lời này như thế nào lại nghe quen tai? Không lẽ lão già này thông đồng cùng vợ mình?

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn lướt qua tài liêu để trên bàn, không nhìn tới bút của ông đưa, gỡ cây bút máy từ trên túi áo xuống, múa máy vài cái trên tài liệu, khí phách kí tên lên giấy.

Hừ, ai sẽ ngại có nhiều tiền hơn?

YT Quốc Tế có nhiều tiền như vậy, toàn bộ cổ phần, đừng nói con trai mình, ngay cả cháu chắt sau này cũng không cần lo nghĩ gì.

Quản lý công ty? Anh không có hứng thú.

“Cổ phần con lấy, nhưng không có thời gian quản lý công ty.” Ngôn Mặc Bạch kí tên xong liền quăng tài liệu tới, hừ giọng nói.

Ý tứ kia cực kỳ rõ ràng, chỉ lấy tiền bạc không làm việc, nếu đưa tiền bạc cho anh, anh sẽ không tự nhiên tiếp nhận, tiếp nhận, liền tính toán phủi tay làm ông chủ. Nếu như quan tâm, vậy ông tiếp tục quản lý công ty, giúp anh kiếm tiền!

Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy hình dạng dầu muối không vào của con trai, có loại cảm giác vô lực nào đó.

Khi nào thì anh mới tha thứ cho ông? Mới có thái độ tốt, giống như con trai, nói chuyện hòa nhã với mình?

Nhưng mà nếu anh chịu tiếp nhận công ty, vậy thì chuyện đó để sau rồi tính! Bản thân ông vẫn còn có thể quản lí được một khoảng thời gian nữa. Cho dù là dùng hết khoáng thời gian cuối của tính mạng, còn lại một tia sức lực cuối cùng, ông cũng để co con cháu mình có tương lai không lo không nghĩ.

Ngôn Mặc Bạch không thấy ông nói gì, xoay người rời đi.

Mới vừa xuống lầu, thấy Tư Mộ đang ngòi trên ghế sô fa trong phòng khách xem sách dành cho phụ nữ mang thai lấy từ Phó gia về, anh vô cùng khó chịu đi tới, lấy quyển sách trên tay của cô, tiện tay ném lên trên ghế sô fa: “Về nhà thôi, trời cũng tối rồi.”

Tư Mội bị động tác bất ngờ này của anh làm cho giật mình, sau đó lập tức phản ứng, trừng mắt liếc anh một cái, thấy sắc mặt của anh có vẻ không được tốt, không tiện nói gì thêm, rầu rĩ tức giận, bĩu môi đứng dậy đi tới phía cửa.

Lúc này chính mình bỏ mặc người khác, bây giờ lại bị vợ mình không để ý, bất bình trong lòng dâng lên. Bước nhanh đuổi theo, dang tay ôm hông cô kéo vào người, giọng nói có hơi hung dữ, “Em còn muốn tạo phản? Dám bỏ mặc anh.”

Tư Mộ đẩy tay của anh ra: “Anh cách xa em ra một chút, Anh tức giận nặng như vậy, em sợ con trai cũng sẽ bị dính tính tình của anh, sau này trưởng thành không được tốt.”

Ngôn Mặc Bạch bị cô đẩy ra, lại đi lên om, một cánh tay nắm được cằm cô, cười: “Hắc, vậy anh nên gần em nhiều hơn chút nữa rồi. Con trai không giống anh thì giống ai? Giống người đàn ông khác, vậy chuyện liền lớn!”

Tư Mộ bị anh bóp cằm có hơi tức giận, nghiêng đầu há miệng cắn tay anh.

“A--------” Ngôn Mặc Bạch khoa trương la to, nhưng mà cũng không có rút tay ra, cánh tay đnag ôm eo cô cũng siết chặt hơn, đem cô áp sát vào trước người mình. Miệng ghé vào bên tai cô khẽ cắn một hơi, nói ra lời mập mờ: “Vợ, nếu như em cắn mất tay của anh, vậy mấy tháng còn lại này, em cho anh mượn tay của em?”

Lúc đầu Tư Mộ chưa kịp phán ứng, nghi hoặc nhìn anh, không hiểu lời nói của anh có ý gì, cũng không hiểu tại sao nói mấy tháng còn lại anh muốn dùng tay để làm gì. Cho đến khi bên tai truyền tới một câu nói, Tư Mộ mới hiểu được, lập tức kéo tay của anh ra, hứ hai cái, mặt đã đỏ rồi.

“Cút! Không phải anh còn có một cái tay đó sao?” Sau khi đỏ mặt liền mắng, lại tự trách mình không có tiền đồ, cư nhiên mới bị anh đùa giỡn một chút như vậy mà đã đỏ mặt rồi. Cảm giác đẳng cấp lưu manh của mình ngày càng giảm, thường xuyên bị hai ba câu nói của anh làm cho mặt đỏ bừng. Nhớ ngày đó là mình muốn giở trò lưu manh hạ gục anh!

Ngôn Mặc Bạch cười, cúi đầu hôn cô: “Anh muốn giữ lại một tay để còn cởi quần áo em nữa!”

Tư Mộ nghiến răng nhéo anh một cái: “Không phải nói là về nhà sao? Còn giỡn nữa!” Sau đó cách xa anh, giống như muốn trốn chạy nhanh ra ngoài cửa chính


/211

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status