Quyển sủng? Chẳng lẽ là sủng vật nuôi nhốt sao?
Anh đường đường là tổng tài của Đế Quốc, vậy mà trở thành sủng vật của Hòa Đinh, nói ra không chừng sẽ làm cho người ta chê cười thành cái dạng gì.
Anh không cam lòng liếm liếm môi, thế nhưng tính mạng đang nằm ở trong tay người ta, chỉ có thể xem tình hình trước rồi nói saụ
Lúc Hòa Đinh trở lại phòng phẫu thuật, trong tay bưng một bát cháo, chuẩn bị đút cho Lãnh Quân Trì.
Lãnh Quân Trì nhìn bát bột nhão, khàn giọng hỏi “Mặc dù tôi xác định tạm thời cô sẽ không giết tôi, nhưng đây là cái gì?”
“Cháo.” Hòa Đinh rất thương tiếc lời nói của mình, chỉ cho anh một chữ.
“Đây là cháo?” Lãnh Quân Trì cảm thấy Hòa Đinh đang nói đùa với mình, anh hít sâu một hơi hỏi lại “Dùng làm gì?”
“Ăn.” Chẳng biết tại sao, Hòa Đinh luôn tích chữ như vàng khi trả lời câu hỏi thông thường này.
Lãnh Quân Trì tỉ mỉ đánh giá cô, giống như phát hiện manh mối, thật lâu sau mới nói “Hòa Đinh, có phải cô không biết nấu cơm?”
Bàn tay cầm thìa của Hòa Đinh hơi run lên, hàn ý lạnh như băng lần nữa lan tràn ra trong đôi mắt, cô múc một thìa cháo lớn rồi hung hăng nhét vào trong miệng Lãnh Quân Trì, cả giận nói “Anh đừng ăn nhiều, quá béo ảnh hưởng hình dáng ”
Dứt lời, cô đổ cháo trong bát vào bồn rửa tay, tất cả cháo đều bị cuốn vào cống thoát nước, sau đó vứt bát xuống, trực tiếp rời đi.
Lãnh Quân Trì thật vất vả nuốt xuống cháo trong miệng, vô cùng vô cùng mặn, từ chuyện này anh rút ra một kinh nghiệm, đó chính là ngàn vạn lần không được trêu chọc phụ nữ, đặc biệt những người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp và giỏi giang nhưng lại thiếu kiến thức thông thường giống Hòa Đinh này, nếu không sẽ chết rất thê thảm.
Ngày hôm sau, Lãnh Quân Trì bị tiếng va chạm rất lớn đánh thức.
Hòa Đinh bắt từ bên ngoài được hai người hoang, bước vào, bọn họ bị dây thừng trói chặt, cô dùng chân hung hăng đá về phía hai người, hai người kia vừa vặn đụng vào chân bàn phẫu thuật, bọn họ bị bịt miệng, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lãnh Quân Trì chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn hai người kia, lại nhìn Hòa Đinh, đang ngồi trước kính hiển vi không biết đang nghiên cứu cái gì.
“Hòa Đinh, cô bắt bọn họ tới đây làm gì?” Lãnh Quân Trì mở to đôi mắt đào hoa, hơi tò mò hỏi.
Hòa Đinh hạ kính hiển vi xuống, thay đổi môi trường nuôi cấy, lấy một cái mới tiếp tục quan sát, cũng không ngẩng đầu nói “Bọn họ là dùng để cấy da cho anh, tôi xem có bài xích không, nếu như không có, lập tức có thể tiến hành giải phẫụ”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lãnh Quân Trì mà ngay cả hai người kia sắc mặt ai nấy cũng rất khó coi. Bọn họ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Lãnh Quân Trì, giống như là đang cầu cứụ
Lãnh Quân Trì tuyệt đối cũng không phải người lương thiện gì, anh chỉ lo lắng hai người kia có bị bệnh gì không thôi, anh ghét bỏ liếc mắt nhìn hai người kia một cái, bất mãn nói “Hòa Đinh, thật ra cô có thể dùng da của tôi để tiến hành cấy da.” Nhiều ca phẫu thuật thẩm mỹ ngày nay không phải đều là như vậy sao, hơn nữa sẽ không dễ bị bài xích.
“Tôi không thích kiệt tác của tôi xuất hiện bất kỳ khuyết điểm nào, hơn nữa giải phẫu là tôi cầm dao, không có chuyện của anh, câm miệng.” Hòa Đinh lạnh lùng nói.
Lãnh Quân Trì rất đau đầu, tính tình Hòa Đinh thật sự quá cổ quái. Cô còn nói gì mà kiệt tác, chẳng lẽ anh là kiệt tác của cô?
Anh thật sự là càng nghĩ càng không hiểụ
“Không có bất kỳ hiện tượng bài xích nào, được rồi, bắt đầu phẫu thuật.” Hòa Đinh đứng thẳng lưng, ngoái đầu lại, cười lạnh nhìn ba người.
Lãnh Quân Trì còn muốn từ chối, chợt nghe Hòa Đinh thấp giọng uy hiếp nói “Còn dám nói nhảm, tôi liền đổ hết thuốc mê vào cống thoát nước ”
/1856
|