"Tôi không sợ bị trả thù, chẳng qua là ở núi Cách Ly có bốn thế lực lớn, bất kỳ một thế lực nào bị sụp đổ cũng đều ảnh hưởng tới sự cân bằng." Hòa Đinh cũng không muốn mạo hiểm.
"Nói gì vậy?" Lãnh Quân Trì đối với quy tắc của núi Cách ly càng ngày càng hiếu kỳ.
Hòa Đinh hít một hơi thật sâu "Chúng tôi thường ngày dùng nước, điện, vật tư, quần áo thậm trí cả những đồ dùng hàng ngày, đều là tự cung tự cấp. Bên ngoài căn bản sẽ không quản chúng tôi. Bọn họ sẽ chỉ đem đủ các thể loại người ném vào. Tôi không để anh ta chết, là bởi vì nếu anh ta chết rồi thì sẽ có người đến cướp đoạt địa bàn của anh ta, vậy sẽ là một trận chiến tranh đoạt kéo dài, đến lúc đó tất cả các đồ vật không hơn, mà sẽ càng thêm phiền phức."
Lãnh Quân Trì im lặng không lên tiếng, nhưng quả thực là những người nơi này đều có chút không bình thường, có thể là những người nơi này vì để sinh tồn mà rất tuân thủ quy tắc.
"Mỗi người đều muốn rời khỏi đây, nếu anh đã là mục tiêu công kích, không muốn bị giết chết, thì biện pháp tốt nhất là tìm ra nguyên nhân vì sao lúc anh đi qua điện cao thế có thể không có chuyện gì." Hòa Đinh sâu sắc nhìn lấy Lãnh Quân Trì, anh là hy vọng duy nhất.
Đây là hy vọng duy nhất mà năm năm qua cô luôn tìm kiếm.
Mất đi lần này, cô không biết sẽ còn phải chờ thêm bao lâu nữa.
Tiếp qua 10 năm, khi cơ thể của chính mình cũng chầm chậm biến đổi, cô không muốn trở thành người quái dị.
Hơn nữa, cô cũng không muốn nói cho bất cứ người nào, thuốc kiềm chế bệnh bức xạ đã chẳng còn dư lại bao nhiêụ
Mấy năm qua, người nơi này vì lấy vật đổi vật, lấy việc hái thuốc xem như hàng hóa trao đổi, trắng trợn khai thác, bây giờ đã chẳng còn dư bao nhiêụ
Cho nên trước khi bạo loạn mới chưa bắt đầu, cô nhất định phải nhanh chóng thoát ra.
Hơn nữa nghĩ tới kẻ thù của mình đang vui vẻ bên ngoài, cô lại giống như con mối đang đục khoét trái tim, đêm khuya luôn rơi vào ác mộng, mỗi lần như vậy cô đều kinh hãi tỉnh dậy.
Cô quả thật không thể chờ đợi thêm nữa.
nan nan
Hắc Thước bị thương nhẹ nhất, anh ta đúng dậy run rẩy đi đến bên cạnh Kiều Vũ Sinh, anh ta nhìn lấy kết cục của Kiều Vũ Sinh so với bản thân mình thê thảm gấp trăm lần, không khỏi cười nhạo nói "haha, mất đi một bàn tay, để xem anh giả làm lão đại thế nào."
"Tôi muốn giết chết thằng đàn ông và con đàn bà kia " hai tròng mắt của Kiều Vũ Sinh đỏ lên, con ngươi trợn trừng lên giống như là con ngươi của con trăn.
"Giết thế nào anh cũng thành tàn phế rồi." Hắc Thước vẫn cười nhạo, anh ta ngồi bên cạnh Kiều Vũ Sinh, chế nhạo "Tôi thấy lần tiếp the0 nói không chừng lại là mất đi một cái chân."
"Hắc Thước, lúc giết người có thể không cần tự mình ra tay." Kiều Vũ Sinh cả người dều trở nên vô cùng đen tối, anh ta cúi đầu cười, không biết lại đang mưu tính cái gì.
Hắc Thước không biết nguy hiểm đang từng chút từng chút tới gần, phút chốc, một cái tay bóp lấy cổ anh ta.
Kiều Vũ Sinh quỳ trước mặt, tay trái bóp lấy cổ anh ta, hung hăng dùng sức.
Hắc Thước muốn giãy dụa, thế nhưng sau đầu lại bị thương, liền lập tức mất đi hơi thở.
Kiều Vũ Sinh buông Hắc Thước ra, đem thi thể anh ta ném sang một bên, yếu ớt nói "Hắc Thước, cái này gọi là mượn dao giết người, đây là chiêu cuối cùng tôi dạy cho anh trước khi anh chết."
1. Vu oan hãm hại
"Bao vây bọn họ lại " Kiều Vũ Sinh ra lệnh một tiếng, vô số bóng người từ tɾong bụi rậm hiện ra, bọn họ dần dần tiến đến bao vây Lãnh Quân Trì và Hòa Đinh.
Anh ta cũng không tin, hai người họ lại còn có thể đánh thắng được nhiều người như vậy
/1856
|