Hai Người Giám Hộ Của Enji

Chương 19: Sự thật là đây

/21


Trước cửa một căn phòng, một cô gái đi đi lại lại chờ đợi.

Cuối cùng, cánh cửa đó cũng mở ra, cô gái vội chạy vào.

Cô gái bước đến và thì thầm nói với một người đằng sau bức rèm đen, lát sau, người ngồi sau bức rèm đó gầm lên giận giữ bằng chất giọng cao vút.

Một người đàn ông vội bước vào, và ngay lập tức, tiếng nói kia cất lên mắng ông ta:

“ Tại sao.?. Tất cả là do ngươi. Tại sao không giết được cô ấy, chuyện này xảy ra rồi. Ta biết phải làm sao.?....”.

Người đàn ông im lặng, cúi gằm đầu xuống không nhúc nhích.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục cất lên, mang theo sự lo lắng:

“ Không được, ta không thể ngăn cản nổi. Vậy, ta phải làm sao.?...Ta đã thực sự cố gắng mà. Bọn họ tại sao lại nhẫn tâm như vậy. Cô ấy đâu làm gì .?....”.

Những tiếng nói mang theo sự khổ sở đau lòng vẫn tiếp tục truyền ra từ căn phòng.

---

Câu nói điển hình nhất của những người nhà chính gia tộc Senje thường nói về đại tiểu thư của mình, đó là: Cô ấy…điên lắm.

Và nhất là khi cô ấy tức giận, sự điên cuồng ấy không thể diễn tả nổi bằng bằng bất cứ lời nói, mức độ nào.

Tình huống hiện tại là ví dụ chứng minh tốt nhất.

Từ ngày gặp anh ở công ty, Enji chưa từng trở về nhà Fujimaru lần nào. Cô biệt tích, sống vài nơi một mình cô biết, và làm một vài việc.

Trong một ngày, tất cả những thượng tầng gia tộc Vampire cùng nhận được một lá thư, mà họ nói là lời lẽ của lá thư đó vô cùng ngông cuồng.

Trong lá thư, người gửi nói ra tên của mình, đồng thời khiêu chiến toàn bộ đại gia tộc Vampire hùng mạnh. Nói luôn ra lí do, bởi vì bị một người trong gia tộc Vampire, người nhà Valois lừa dối. Nói luôn rằng mình đang tức giận, và sẽ diệt trừ lần lượt, từ từ các Vampire. Đầu tiên sẽ là những Vampire cấp thấp và Dhampir. Sau đó, cô sẽ là đến những Vampire quý tộc, rồi đến Vampire thuần chủng. Trong thư, người gửi nhấn mạnh rằng việc mình sẽ xử Guil de Valois đầu tiên, khiến anh ta hối hận, và phải khóc vài ngày liền vì lợi dụng cô.

Gia tộc Vampire rất tức giận, nhưng cũng không nghĩ cô có thể làm gì hơn cả, vì thế cũng chỉ bàn bạc họp nhau những cuộc họp nhỏ bởi những Vampire quý tộc, không có người nào thuộc hội đồng nguyên lão quan tâm đến.

Thực ra, nếu là người khác, họ sẽ trực tiếp đi xử lí rồi. Nhưng thân phận của người gửi không được bình thường cho lắm, vì thế nên mới phải họp.

Và những cuộc họp đó khi còn đang diễn ra, hàng loạt những vụ giết người, các quan chức ở các nơi trên thế giới diễn ra.

Hai vụ đầu tiên, cũng không để ý lắm. Chưa có Vampire cao cấp quan tâm.

Nhưng……

Mười bảy vụ thì đúng là không ổn.

Nhưng đó mới chỉ là các Vampire hạ đẳng mà thôi.

Cho đến khi, một Vampire trung tầng bị giết. Thực ra không chỉ nguyên ông ta, mà còn vợ con, và gần một nghìn Dhampire bị xử lí.

Người thực hiện vụ việc này gửi đoạn tin đến cho một vài Vampire cao cấp, trong đoạn băng, họ thấy có năm bóng đen xử lí người của họ. Rồi một bóng đen trong đó bỗng nhiên lấy ra một con dao, cắt vào cổ tay của mình, rồi lấy ngay chính thứ đó viết một kí tự kì lạ trên sàn cùng với chữ Guil.

Khi Saka đọc thư cô gửi và xem đoạn băng đó, anh thực sự cười không nổi. Mà cũng không thể bày ra bộ mặt bình tĩnh như một ngày được. Bởi vì, kí tự cô viết trên sàn là ngôn ngữ đặc biệt của Đại Lão, ngày trước cô từng dạy cho anh một chút. Mấy chữ đó có nghĩa là:

“ Sáng mắt ra…Guil.”.

---

Đến lúc này, mấy Vampire cap cấp không trực tiếp nhúng tay vào thì không được. Một bức thư được gửi đến thẳng Đại Lão, và vấn đề thì ai cũng rõ rồi.

Bình thường, với tính cách quái gở phi lí của Đại Lão mà nói, ngay lập tức người này sẽ viện mọi cớ để bao che cô. Dù sao, người trong đoạn băng họ cũng không nhìn rõ mặt. Mà cô hiện tại chỉ bị tội danh gửi thư đe doạ thôi.

Vậy mà, trước con mắt ngỡ ngàng của rất nhiều người. Đại Lão dẫn cô đến hội đồng nguyên lão, chính thức bắt cô xin lỗi vụ bức thư. Còn mấy cái vụ giết người gì đó, ông chối thẳng thừng. Nhưng cuối cùng vẫn nói mập mờ rằng mình hoàn toàn cảm thông cho bên gia tộc, và sẽ tìm mọi cách để tìm được thủ phạm.

Sau đó, thủ phạm thì Đại Lão không bắt được, nhưng mấy cái vụ giết người đó liền không xảy ra nữa.

Trở lại với cuộc gặp mặt, Enji sau khi cúi đầu coi như xin lỗi thì không nói gì nữa. Đám Vampire thượng tầng bên kia nói như vậy là không được, bởi vì cô đã xúc phạm toàn bộ gia tộc Vampire - một hành động không thể chấp nhận.

Vì vậy, họ yêu cầu ông trừng phạt cô hợp lí.

Chẳng ngờ, Đại Lão mỉm cười, nói một câu khiến mọi người rất ngạc nhiên:

“ Thứ lỗi, hiện giờ tôi không phải là người giám hộ của con bé, tôi phạt nó sao được. Còn ai là người giám họ của nó, chắc mọi người cũng rõ.”.

Những Vampire ở hội đồng nguyên lão nhìn ông nghi hoặc, nếu họ không nhầm, hình như việc đó chấm dứt rồi mà. Vì thế, họ lại quay sang nhìn anh đang ngồi, cuối cùng, bất đắc dĩ, anh chỉ biết gật đầu.

Còn nói:

“ Thời gian tôi giám hộ cô ấy còn chưa có hết. Vì vậy, từ nay đến 14/9, mọi chuyện của cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm.”.

Chuyện này lại không thể xử lí như bình thường được, dù sao, vừa dính vào bên nhà Senje, lại thêm cả một nhân vật lớn trong hội đồng nguyên lão. Còn mấy người nhà Valois, từ đại trưởng lão đến ông Henry cũng có vẻ không muốn phạt cô. Ông Luois ở nơi xa xôi nào đó khi biết chuyện này còn gửi thư nêu rõ quan điểm của mình, nếu họ dám phạt cô, ông sẽ rời hội đồng.

Cuối cùng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại.

Đại Lão cũng đã hạ thấp mình đến đây xin lỗi cùng cô rồi. Mấy người bị giết cũng không được gọi là quan trọng lắm.

Vì thế, họ chấp nhận không truy cứu nữa. Nhưng vẫn mong “ ngài Guil ” quản cô cho tốt.

---

Enji ngồi trên nóc xe, ngước nhìn ánh trăng trên cao, bỗng nhiên thần người ra không biết suy nghĩ gì nữa.

Mà dựa vào xung quanh chiếc xe là bốn người khác nhau, mỗi người đều đang ăn thứ gì đó, vừa lầm bầm cãi nhau vừa ngắm hoa anh đào trước mắt.

Họ đang đứng giữa một rừng hoa anh đào, và thưởng ngoạn d ưới trăng.

Cảm thấy gió mát đang lùa vào trong mái tóc bồng bềnh của mình, Enji chợt cảm thấy dễ chịu.

Lau vừa bỏ vào miệng một chiếc bắp nổ lớn, đột nhiên hỏi:

“ Tiểu thư, sắp tới không đi đâu nữa sao.?. Tôi vẫn còn muốn chơi tiếp nữa mà.”.

Lee đứng ngay gần anh nhất, liếc qua phía anh lên tiếng:

“ Không được, Đại Lão cấm rồi. Không nghe lời sẽ bị phạt.”.

Liwei đứng phía bên kia của xe, cắn một miếng mực nướng, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm gì cả nói:

“ Lo gì. Bị phạt thì chúng ta trốn đi đâu đó một thời gian, mấy ngày đợi Đại Lão không để ý đến nữa thì về. Dù sao có tiểu thư chống lưng mà.”.

Nghe thấy như vậy, Lynh giậm giậm chất bất mãn nói:

“ Không được lôi tiểu thư vào.”.

Cô vẫn im lặng nghe bọn họ mỗi người một câu liên tục phản đối, liên tục càu nhàu lẫn nhau, vẫn im lặng nhìn trăng trên cao. Bất chợt nói một câu khiến họ rất kinh ngạc:

“ Sắp tới, tôi phải về nhà Fujimaru đó.”.

Họ không tin chớp mắt nhìn cô, im lặng. Rồi Lau hỏi:

“ Tiểu thư, Đại Lão bắt cô đến nhà đó à.?.”.

Cô gật đầu.

Lee và Liwei thấy vậy lập tức cau mặt. Duy chỉ có Lynh chẳng quan tâm, đu người bò bò lên nóc xe ngồi bên cạnh cô, thầm thì hỏi:

“ Tiểu thư, đi đâu cũng được. Mang tôi đi được không.?.”.

Cô nhìn anh chàng trước mặt bật cười, liền nói:

“ Lần này tất cả mọi người đều sẽ đi. Tôi không để ai ở lại hết.”.

Họ liếc nhau, cũng không còn buồn bực nữa.

Lại im lặng, rồi lần này, người phá vỡ sự im lặng đó là Lee.

“ Tiểu thư, chúng ta làm những việc như vậy. Anh Jin có biết không.”.

Cô gật đầu mạnh, đáp lại:

“ Chắc chắn. Việc tôi viết bức thư đó cũng nói qua Saka có lợi dụng tôi, Jin sẽ tự tìm hiểu mọi việc. Jin sẽ biết tôi gặp rắc rối. Chắc chắn Jin sẽ báo tin đến.”.

Nghe cô nói, trong ánh mắt mỗi người lập tức hiện lên vẻ chờ mong.

“ Tiểu thư này, quan hệ của nhà Senje và tộc Vampire hình như càng ngày càng xấu đi. Khoảng thời gian khi mà cô sống ở nhà Fujimaru, thực ra, thỉnh thoảng vài người của nhà Senje vẫn bị giết một cách bí hiểm. Nhiều người trong đội ám sát Ghost được phái đi làm nhiệm vụ cũng biến mất nhiều hơn so với những năm trước. Việc này không cần tra cũng biết là ai. Mà lần này chúng ta gây ra vụ lớn thế này, mặc dù nhiều người chịu đồng ý bỏ qua, nhưng rõ ràng là có rất nhiều người thuộc hội đồng nguyên lão không đồng ý. Đại Lão có định làm gì để duy trì tiếp mối quan hệ này không.?.”.

Liwei chợt hỏi cô một vấn đề đặc biệt.

Cô suy ngẫm, cuối cùng nói:

“ Có, tôi chắc chắn. Sau khi cuộc gặp gỡ với hội đồng nguyên lão, cụ đã để tôi chờ trong một căn phòng và đi gặp đại trưởng lão Vampire. Hai bên chắc thương lượng hoà. Gia tộc Vampire, nói là quyền lực thuộc về nhiều gia đình lớn, nhưng không bằng nói thẳng luôn là quyền thuộc về nhà Valois. Đại trưởng lão muốn hoà, gia tộc Vampire đánh sao.?. Hai lão già đó, tôi chắc chắn hai lão già đó lại có ý định tính toán với nhau. Vẫn là vấn đề tìm Lilith là chính. Muốn vậy, hai lão già đó đành phải hợp tác với nhau một chút. Cả hai mà không làm gì thì không được..”.

“ Vậy cô nghĩ là họ định làm gì.?.”. Lee hỏi.

“ Không chắc được. Nhưng chẳng tốt đâu. Mà quên đi, tôi cũng không quan tâm lắm. Việc lần này chúng ta làm có hơi lớn một chút, nhưng cắm mũi dùi vẫn là về phía nhà Valois thôi, mấy cái tên chúng ta giết không phải cũng là người của nhà Valois còn gì.?. Mấy người đứng đầu nhà Valois đã đồng ý hoà giải rồi, không có nhiều người làm khó chúng ta đâu. Mà họ vẫn còn cần tôi, tính toán gì thì tính, chắc là không đến mức giết tôi, nhỉ.?.”.

Cô hỏi lại, hơi cười cười. Trong lòng không biết là mình đang hỏi mấy anh em sinh bốn, hay là hỏi chính mình nữa.

Lại chìm vào yên lặng.

Ngắm trăng một chút nữa, cô bỗng đứng dậy, nhẩy xuống đất.

“ Nào, về thôi. Ông J sớm nay mai tôi phải đến gặp cụ sớm. Về muộn, mai tôi sẽ không dậy nổi đâu.”.

Cô cười cười, đang định mở cửa xe bước vào bỗng nhiên lại khuỵa xuống. Gương mặt dần tái đi, nụ cười thay thế bằng những cái nhíu mày thật sâu, khoé mắt cô giật giật, lộ rõ vẻ đau đớn.

Bàn tay vẫn tiếp tục ôm nơi trái tim, sắc mặt cô ngày càng tệ, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra. Cả người nằm ra đất, bắt đầu quằn quại.

Mấy người kia vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức chạy vội đến. Lee nhanh chóng mở cốp xe lấy ra một hộp vuông trắng, lôi ra từ trong đó một lọ thuốc. Còn Lau thì lấy nước ngay trong xe đổ ra cốc, Liwei sắc mặt cực kì trầm trọng, anh giữ hai tay cô thật chặt, không để cô đập vào ngực mình, nói:

“ Tiểu thư, cô phải tỉnh táo, cố gắng chịu đau. Một lát nữa mới được uống thuốc.”.

Vừa nghe Liwei nói thế, Lynh đứng bên cạnh đang luống cuống tay chân không biết làm gì chợt mắng ầm lên:

“ Cho tiểu thư uống thuốc đi, cô ấy đang đau mà. Đợi gì chứ. Mau lên.”

Sau đó, vẫn không thấy mấy người anh của mình chịu làm theo, lập tức đấm Lau một cái giật lấy cốc nước trong tay Lau, rồi lại giật lấy thuốc trong tay Lee, đổ thêm vào viên nữa, rồi đẩy Liwei ra đưa thuốc đến miệng cô nói gấp:

“ Tiểu thư, kệ mặc bọn họ. Cô uống đi. Tôi không bớt viên nào của cô đâu. Uống sẽ hết đau liền. Nhanh nhanh…”.

Mấy người anh của Lynh ngây người nhìn em trai, cuối cùng lại nhìn cô đang đau sắp ngất đi, cuối cùng im lặng nhìn cô uống thuốc.

Một lát sau, Enji uể oải ngồi dậy, thở dài một hơi. Trông cô khá hơn trước rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn tái xanh như trước.

“ Tiểu thư, hết đau chưa.?.”. Lau tiến đến, đưa thêm cho cô chút nước, hỏi.

Cô gật gật, lại quay sang về phía Lynh, khẽ nói:

“ Lynh, lần sau đừng để tôi uống thuốc sớm như vậy. Mà ai cho phép anh đưa đủ lượng thuốc, tiếp tục như thế, hậu quả thế nào anh tự biết chữ.?.”.

Lynh đứng trước cô, lắc lắc đầu không cho là đúng, mạnh mẽ cãi lại:

“ Nhưng cô đau như vậy cơ mà. Uống không đủ lượng sẽ phải chịu những cơn đau nhẹ thêm chục phút nữa. Uống thuốc phải đủ lượng chứ.”.

Cô trừng mắt nhìn anh ta, mắng:

“ Thuốc tôi uống chứ anh uống à. Hơn nữa…”.

Gương mặt cô chợt dịu lại.

“…uống đủ lượng, lần sau sẽ lại tăng thêm một viên, thời gian đến khi mất cảm giác sẽ càng đến nhanh đó.”.

Mọi người xung quanh, kể cả Lynh cũng không nói gì mà trầm mặc.

“ Được rồi, về thôi.”.

Cô nói, bước lên xe. Mấy người kia cũng không nói gì. Đồng loạt lên theo.

Không hiểu sao, bắt đầu từ khoảng hơn ba tuần trước đây, căn bệnh của cô bỗng nhiên phát tác. Lúc đó, cô vẫn không để ý nhiều. Căn bệnh này, thường phát tác khi cô không bị thương nặng, nhưng đúng là một thời gian cũng đột nhiên phát bệnh một lần. Vì thế, cô không lo lắm. Nhưng sau đó hai hôm, đúng vào lúc cô định lên giường, lập tức căn bệnh ác quỷ đó lại đến. Cô uống thuốc, và chợt nhận ra mình phải thêm hai viên nữa mới có thể hết đau thật sự. Rồi chỉ một ngày sau, khi cô đang ngồi ăn trưa, nó lại đến. Chuyện này chưa xảy ra bao giờ. Đề cập nó với Đại Lão, ông nói bệnh của cô đang trong giai đoạn nguy cấp. Sau này sẽ thường xuyên phát tác nữa. Ông đưa cho cô một loại thuốc mới, có tác dụng hơn. Nhưng khi phát bệnh, nếu cô có thể chịu đau được một thời gian càng lâu càng tốt, rồi uống lượng thuốc ít hơn lượng cần thiết, như vậy thời gian phát tác sẽ kéo lâu hơn. Làm như thế quả thật có tác dụng, từ lần phát tác trước đến giờ, đã được hơn bốn ngày, mà thời gian cũng dần tăng lên nhiều. Chỉ là, chịu cái cảm giác đau đến muốn chết sớm đi đó, đúng là cực hình. Lần nào cũng vậy, cô cũng cảm thấy như có người đang xé nhỏ tim mình ra, thật sự khó chịu.

---

Khi đi qua một cửa hàng bán kem, chợt thấy miệng mình khô khốc, Enji bắt Lau dừng xe lại.

“ Xuống nào, tôi cần vào đó mua ít đồ.”.

Khi cô bước xuống cùng cả bốn người, lập tức gây được sự chú ý quá mức cần thiết. Nhìn thì biết. Một cô gái đẹp vô cùng, dáng người phải khiến đàn ông nhìn đã nuốt nước bọt, bên cạnh lại có bốn người giống nhau cực kì, rất đẹp trai. Mà biểu tình của mấy người đó lại rất thú vị nữa.

Lau liếc mấy cái bánh kem ở một cửa hàng gần đó, mặt cười cười hớn hở, hơi có chút dễ thương của trẻ con.

Lee mặt lạnh như lá bài tây, không biểu tình đi bên cạnh.

Liwei có vẻ bất cần đời, nhìn mấy cô gái đang liếc mình cười cười.

Mà Lynh thì trừng mắt với tất cả những gã đàn ông đang nhìn về phía cô. Không khác gì so với mấy tên lưu manh đường phố.

Họ không hề chú ý, ngay sau khi chiếc xe của họ đỗ lại, một chiếc xe đen bảy chỗ khác cũng đỗ lại không xa. Một cô gái đi xuống xe, và lẻn vào một ngõ tối.

Khi cô bước ra khỏi cửa hàng, vừa đi được vài bước, lập tức từ chỗ rẽ, một cô gái trong trang phục công sở chạy ầm ầm ra đầm vào nhóm người của cô.

Giấy tờ trong chiếc cặp nhỏ lập tức bay tung toé, cô gái kia không ngờ chọn người tốt lắm, đâm ngay vào Lynh. Vì thế, người bị đâm vẫn đứng im không hề hấn gì, mà người đâm lại bật ra sau vài bước rồi ngã phịch xuống.

Khi cô và mấy anh em còn chưa kịp xác nhận điều gì, cô gái kia lại vội đứng dậy, cúi đầu lia lịa mãnh liệt:

“ Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang vội. Xin lỗi.”.

Nói rồi, lại cúi vội xuống nhặt giấy tờ.

Nhóm người của cô thấy vậy, cũng vội xua tay, rồi giúp cô gái đó nhặt giấy tờ lên.

Cô cũng cúi xuống nhặt, khi xong, cô gái đó đến từng người trong nhóm Enji cảm ơn và lấy giấy tờ từ phía họ. Nhưng khi đến gần Enji, cô gái đó cảm ơn rối rít, và có vẻ nấn ná:

“ Cảm ơn, cảm ơn. Xin lỗi nhé. Cô không sao chứ. Tôi vội quá. Giấy tờ này phiền mọi người nhặt rồi…..”.

Và câu cuối, cô gái lẩm bẩm nói với cô thứ ngôn ngữ đặc biệt.

Sau đó, cô gái bước đi, dáng vẻ lại vội vàng như cũ.

Enji không tỏ vẻ gì, cũng Lau và mấy người bước lên xe. Lúc ấy mới nhớ lại lời cô ta nói:

“ Jin có chuyển lời: Đến Pháp đi.”.

Khoé miệng cô cong lên.

Cô chắc chắn là Jin sẽ liên lạc mà.

Thực ra, nếu cô gái đó chỉ nói như vậy, cô sẽ liền nghi ngờ. Cô ta có thể là người của Đại Lão, và của anh không biết chừng.

Nhưng sau đó, cô ta còn nói thêm một điều khiến cô rất tin tưởng:

“ Cô không tin cũng được. Nhưng Jin hỏi: Có nghe thấy bản nhạc đặc biệt nào của chiếc dương cầm không.?.”.

Chuyện bản nhạc kì lạ khi mơ về chiếc dương cầm đó, cô không hề nói cho ai. Mà người có thể có những kí ức trùng với cô, biết về điều đó, chỉ có Jin mà thôi.

Buổi dạ tiệc.

Khi người phụ nữ kia báo tin cho cô, mặc dù cô ta nói thật nhỏ, và nói bằng thứ ngôn ngữ đặc biệt ấy, nhưng bốn anh em nhà Liwei vẫn nghe thấy được và ngầm hiểu được. Họ đều có thể đoán ra cô gái kia có liên quan đến Jin khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô. Nhưng không ai hỏi. Mà cô cũng không nói gì.

Không phải cô không tin tưởng họ, nhưng trong thâm tâm của một người từng bị những người mình yêu thương nhất phản bội, quả thật, cô có chút đề phòng.

Dù sao họ cũng không quan tâm, họ chỉ cần nghe theo lệnh của cô. Vậy là tốt rồi.

Ngày hôm sau, Đại Lão cho gọi cô tới.

Chuyện rất đơn giản, quan hệ giữa hai gia tộc Vampire và Senje ngày càng tệ hơn trước, các gia tộc lớn khác trên thế giới cũng bắt đầu quan tâm. Dù sao, hai gia tộc khủng bố như vậy mà chiến tranh, thế giới cũng phải loạn mấy phần. Vì vậy, hai ngày nữa, một cuộc dạ hội nhằm tăng cái gọi là “ tình cảm hữu nghị ” được mở ra, các thành viên quan trọng của hai gia tộc đều được mời đến.

Thật trùng hợp, bữa tiệc diễn ra ở Pháp. Điều đó làm cô liên tưởng đến lời nhắn của Jin: Đến Pháp đi…

“ Để níu kéo mối quan hệ không tốt đẹp này sao.?.”.

“ Ừm. Việc này là cần thiết mà. Lần này, đến dự tiệc không chỉ là những buổi tiệc bình thường khác. Ta sẽ đến dự, còn vài trưởng lão khác. Hơn nữa, lần này….”

Đại Lão dừng một chút, rồi chậm rãi nói:

“…những người ngoài nhà chính cũng đến dự.”.

Cô nghe ông nói, có chút giật mình. Những người ngoài nhà chính.?. Là những người mang dòng máu của gia tộc nhưng lại không được mang họ của mình. Mặc dù trong mọi việc của gia tộc, Đại Lão vẫn cho họ nhúng tay vào, nhưng thực sự mà nói thì quyền lợi quá mức nhỏ. Ở bên ngoài, họ tự lấy cho mình tên họ Senji, tạo một gia đình lớn, cũng làm chủ tập đoàn lớn, làm ăn tuân thủ pháp luật lắm, không có phi pháp như nhà chính. Mà người ngoài nhìn vào, cũng chẳng thấy họ có liên quan gì đến gia tộc Senje đen tối này cả.

Họ thường gọi những người chẳng phải mang giòng máu Senje nhưng vẫn được gọi là Senje như cô, như bốn anh em Liwei và nhiều người khác là “ kẻ ngoại gia ”. Thì cô và những kẻ ngoại gia khác cũng thường gọi họ “ người phía bên ngoài nhà chính ”.

Cô chẳng bao giờ quan tâm đến, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói tập đoàn Senji làm ăn rất tốt, chẳng cần nhà chính Senje chu cấp vẫn sống rất xa hoa. Cũng chẳng cần tham thêm thứ gì. Nhưng, làm gì có ai chịu để thứ theo ngày trước thì vốn là của mình, nay lại thuộc về những kẻ lạ mặt chẳng biết tên.?. Vậy nên, hình như họ vẫn luôn có ý định đòi lại gia tộc của mình thì phải.

Cô nghe điều đó mà cảm thấy buồn cười.

Gia tộc đó, vốn đã chẳng là của họ nữa rồi. Những người bên trong gia tộc, có được nổi vài phần trăm mang dòng máu Senje thật sự.?. Nhất là với đội ám sát Ghost đó, còn mấy ai mang dòng máu Senje.?. Nếu có, cũng bị Đại Lão tẩy não, sống chết cũng chỉ vì Đại Lão thôi.

Thứ còn lại, may ra là một cái tên Senje. Lấy lại nó, có ý nghĩa gì sao.?.

Còn về Đại Lão, cô chắc chắn người này mang trong mình dòng máu Senje thật sự, nhưng vì sao ông ấy lại từ bỏ những người thân của mình, căm ghét tất cả, thay đổi tất cả, thì cô không biết. Mà cũng chẳng ai biết. Hơn hết nữa là…chẳng ai dám hỏi, chẳng ai dám điều tra. Cũng đúng thôi, người ta còn quý cái mạng nhỏ của mình lắm.

Đại Lão từ trước đến giờ gần như không bao giờ để cho “ những người phía bên ngoài nhà chính ” liên quan gì đến những việc lớn của gia tộc, nhất là liên quan đến gia tộc Vampire, vậy mà lần này lại có ý mời họ đến bữa tiệc quan trọng như vậy.?. Đại Lão, lại có ý định gì.?.

Cảm thấy có việc không tốt sắp đến, cô vô thức khẽ giật đuôi mắt, hỏi:

“ Cụ định mời ai phía bên ngoài đến dự tiệc.”.

Đại Lão hình như không hề có ý định dấu cô, ngay lập tức trả lời.

“ Một vài người đứng đầu của nhà Senji, còn những cô gái con của họ nữa, tất cả những cô gái nhà Senji từ 16 đến 25 tuổi đều được mời. Con biết đấy, mối quan hệ được thiết lập tốt nhất là thông qua thông gia, ta muốn gả vài cô gái đi. Tất nhiên, cô gái nào được gia tộc Vampire chọn đều sẽ được công nhận là tiểu thư nhà Senje, ta cũng cho thêm bọn họ vài quyền lợi với những việc nhỏ nhỏ liên quan đến gia tộc, bọn họ đã rất vui mừng. Cho mấy cô gái đó gả đi cũng được, dù sao gia tộc Vampire cũng khó từ chối, mà sau này, ta có lật lọng cũng chẳng cần quan tâm đến. Đỡ phải đưa mấy cô gái tài năng trong Ghost đi. Con nghĩ thế không.?.”.

Đại Lão vừa mỉm cười vừa nói. Mà cô trong lòng cũng cảm thấy hơn một phần khinh thường. Gia đình Senji, hình như bây giờ không còn huy hoàng so với cái nguồn gốc của mình nữa. Họ bây giờ, cũng chỉ như những gia đình bình thường có quyền thế lớn mà thôi. Trong mắt họ, con gái vừa được gả đi đến một gia tộc lớn như gia tộc Vampire, vừa được Đại Lão đưa thêm quyền lợi, họ liền vui mừng.?. Cô âm thầm cười, thật là, đã từ bao giờ lại trở nên tầm thường đến như vậy.?.

Bây giờ, so với những vị tiểu thư Senji đó, những cô gái trong nhà chính, trong Ghost đưa ra còn khiến gia tộc Vampire trân trọng hơn rất nhiều, mặc dù, họ còn chẳng mang trên người cái danh vô vị: tiểu thư.

“ Chủ của gia đình Senji không nói gì sao.?. Ông ta chắc cũng đoán được ý của cụ chứ.?.”.

“ À. Thằng nhóc đó chắc là đoán được. Nhưng nó muốn dựa vào gia tộc Vampire để lấy lại nhà chính, lấy lại thứ mà theo nó gọi là quyền lực vốn thuộc về mình. Nhiều năm trước, nó đã âm thầm liên lạc với một số cao tầng của tộc Vampire nhằm phá ta rồi. Nhưng ta cứ tạm thời để đó, dù sao còn chưa có mang hoạ gì lớn. Khi nào cần thiết sẽ diệt thôi.”.

Cô gật gật đầu, coi như đồng tình, cũng không để ý vấn đề đó nữa mà hỏi:

“ Vậy con phải làm gì.?. Đến đó và ăn mặc lộng lẫy à.?.”.

Đại Lão lắc đầu, lấy từ dưới chân một cái vali màu bạc rất lớn, nói:

“ Không cần, ta cần con mang thứ quà này đến. Cha nuôi của con ( cha nuôi của Enji và cha của Dino) lần này cũng đến. Ông ấy cùng vài người nữa đại diện cho những gia tộc lớn khác cũng đến dự. Đây là món quà ta dành tặng cho ông ấy , tốn rất nhiều năm vừa mới hoàn thành. Ta mang đi cũng được, nhưng nói thật, việc ta tạo ra món quà này cũng khá nhiều người biết rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm đến ta phiền toái. Cách đây một tuần ta thử đưa ra ngoài một vali giả, vậy mà trên đường bị chặn, vali giả bị cướp, người của ta thì bị giết. Thật là buồn, họ đều là những người đặc biệt. Lần này tiện đường, con mang hộ ta đến. Cho cả bốn thằng nhóc kia đi cùng để giúp con.”.

Cô nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi:

“ Tại sao không nhờ người khác, người của ta rất giỏi. Mặc dù con công nhận, trên thế giới ngoài gia tộc ta cũng còn nhiều thế lực lớn khác, còn nhiều những con người tài giỏi vượt qua cả sức tưởng tượng, nhưng muốn gửi đi một cái vali, Ghost không vô dụng đến mức không làm được.”.

Đại Lão khẽ bật cười.

“ Ai, thật là. Con cũng không cần nói ra như vậy. Đúng là Ghost gửi đi được. Nhưng ta muốn con mang đến kia mà. Ta nhắc một chút, thứ này rất đặc biệt, con sẽ bị nhiều đám người rượt đuổi đó. Thời gian qua con toàn tập kích người khác, nay để thử cảm giác bị người khác tập kích xem. Dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, đúng không.?.”.

Enji khẽ nhếch môi lên, không nói gì tiến đến cầm chiếc vali vừa nặng vừa lớn kia. Sau đó chào Đại Lão liền đi.

Vừa bước đi vừa thầm nghĩ, Đại Lão quả thật là biết cách tạo trò chơi.

---

Bữa tiệc tối diễn ra tại một lâu đài cổ lớn thuộc sở hữu của cha nuôi Enji tại Ý.

Đây là một bữa tiệc lớn, lí do của nó cũng thật vĩ đại: duy trì mối quan hệ đang lung lay sắp đổ của hai gia tộc lớn nhất trên thế giới.

Nghe thật buồn cười. Nhưng dù vậy, vẫn phải diễn ra.

Những người đứng đầu hai gia tộc tập trung ở một nơi, bắt đầu thương thượng cái gọi là lợi ích đôi bên, họ nói chuyện, mỉm cười, thật khách sáo.

Và còn lại, là những cô gái của gia đình Senji, những người trẻ tuổi của gia tộc Vampire, họ làm quen với nhau, và thật khó để nhận ra trong ánh mắt của những con dơi cao quý kia luôn ẩn ẩn những ánh nhìn khi khinh thường.

Có một người, có thể nói là tâm điểm của bữa tiệc, vẫn chưa hề thấy đến.

Khi vài điệu nhảy đã qua, cô gái ấy mới đến.

Cánh cửa lớn bỗng chốc mở ra liến thu hút nhiều ánh nhìn.

Ai có thể đến muộn như vậy.?.

Xuất hiện ở cửa, là một nhóm người mặc đồ đen và xám. Có năm người, bốn chàng trai và một cô gái. Họ mặc thứ trang phục giống nhau: chiếc quần dầy và có nhiều túi, giầy kiểu quân đội màu rằn ri, đế sắt nặng. Áo của họ đều là áo đen bó tiện cho việc vận động, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xám đậm tay lửng, trông thô, dầy hơi hướng quân đội. Tất cả đều đeo găng tay bọc kim loại ở phần nửa những đốt ngón tay và mu bàn tay, khi đấm người khác chắc chắn sẽ rất đau. Ngoài ra, cả năm người cũng đều đội mũ đen, một cái huy hiệu nhỏ hình lục giác bên phải có chữ M viết cách điệu.

Năm người đó xuất hiện, lập tức càng thu hút thêm sự chú ý.

Phải biết đây là bữa tiệc lớn, ai chả ăn mặc đẹp, làm gì liền xuất hiện năm người với vẻ ngoài đã không bình thường lại khủng bố như vậy.?.

Enji tựa như chẳng chú ý đến những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, lập tức không nói lời nào đưa mắt liếc toàn bộ đại sảnh lớn, khi cô xác nhận phía kia có những nhân vật quan trọng, cô lập tức dẫn đầu bốn người đi đến. Mũ đội trên đầu vẫn không hề tháo xuống.

Mấy nhân vật cao tầng đang nói chuyện, cảm thấy xung quanh hình như ồn ào hơn, bắt đầu chú ý đến cô.

Enji ngay lập tức đã nhận ra Đại Lão trong đám đông, nhanh chóng tiến đến.

Bước đến trước mặt ông, cô cùng bốn người đồng thời cúi đầu chào. Cô mở lời nói, giọng rất dễ nghe:

“ Cụ, tụi con mang nó đến rồi.”.

Đại Lão dường như rất hài lòng với sự xuất hiện khác người của cô, không khỏi gật đầu một cái, mỉm cười để người bên cạnh nhận lấy vali, lại hỏi:

“ Trên đường đi tốt chứ, mà con bỏ mũ xuống đi.”.

Cô nghe vậy, cũng chưa kịp trả lời mà bỏ mũ xuống.

Một gương mặt đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở. Cô mặc dù đã 19 tuổi, nhưng thực ra, tổng thể trông lại nhiều hơn phần đáng yêu, trong khi đó, đôi mắt lại rất hút hồn, đôi môi mọng đỏ rất quyến rũ, thân hình rất nóng bỏng, và nhất là khi cô xuất hiện trong bộ đồ này, nó mang đến một cảm giác rất hoang dã, tất cả kết hợp mang đến phần tương phản, lại khiến cô khác biệt và vô thức khiến người khác say mê.

Bây giờ, cô hướng đến ông trả lời, thật rõ ràng.

“ Nhờ cụ làm lộ tin tức, nên tụi con tốt lắm ạ.”.

“ Hử, vậy sao.?.”.

Đại Lão nói, nhìn thấy cổ của cô có vết thương lớn vừa mới khép miệng, mà bốn anh em đằng sau mỗi người đều có vết thương nhỏ nhỏ, có thể nhìn thấy qua nơi áo và quần bị rách, nhíu mày ông hỏi:

“ Sao lại bị thương thế kia.?.”.

Cô đáp lại, vẫn là âm thanh dễ nghe và rõ ràng :

“ Không có gì, Lau đang nhắm chiếc xe đằng sau tụi con bắn, nhưng mà hắn liền nhìn thấy sao băng, vì thế hắn có cầu nguyện chút ít. Hắn quên mất tên kia còn đang cầm boom ném về phía tụi con, vậy nên tụi con nổ..”.

Chuyện như vậy, giọng cô nhẹ nhàng thuật lại, nghe như chẳng có gì.

Rồi Đại Lão lại chú ý đến Lau, anh chàng này hình như bị thương nhiều nhất, mà mặt cũng có chút sưng, đang có vẻ buồn bực quay nhìn đi nơi khác.

Bên cạnh, tiếng cô vang lên như giải thích:

“ Cụ đừng để ý, hắn vẫn dỗi về việc tụi con đánh hắn ấy mà. Lát nữa ăn no liền hết giận thôi. Cụ còn chuyện gì nữa không.?. Tụi con đang đói.”.

Đại Lão lắc lắc đầu, vậy là năm người vừa định bước đi. Bỗng nhiên…

“ Xin lỗi, nhưng các vị mang theo vũ khí.?.”.

Một giọng nói bất chợt xen vào, ngăn cản bước chân của cô. Cô quay đầu lại, đó là một nhóm vệ sĩ bảo vệ của bữa tiệc. Trên tay họ cầm một cái khay, có lẽ là để đựng vũ khĩ của nhóm cô. Cô và mấy người Lau cũng không làm khó họ, lập tức nộp vũ khí ra.

Nhưng mà….

Cái quan trọng là cái khay đó không đủ, họ phải lấy thêm hai cái khay nữa.

Rồi đến lượt cô nộp vũ khí.

Trước mặt nhiều người, Enji lôi ra một khẩu súng ngắn hai nòng hơi dài khảm đá quý trông cực kì đẹp mắt, họ tưởng vậy là xong. Nhưng rồi, cô bắt đầu lấy ra thêm ba khẩu súng lục khác, vài băng đạn, mấy chiếc phi tiêu, bốn con dao nhỏ, một chiếc ống kim loại cùng vài mũi kim, chục quả bom nhỏ nhỏ, hai chiếc đao dài hơn một chút, một con dao quắm, một cái máy tính bảng , một hộp đựng những con côn trùng mà liếc nhìn qua cũng biết là camera, một đống lọ thuỷ tinh đựng các loại nước đủ màu….

Cứ như vậy, Enji kiên nhẫn lấy ra từ trên người mình mọi thứ, đồ của cô đã vượt qua phạm trù hai chiếc khay, nhưng tay cô vẫn tiếp tục đưa vào túi quần, hay chính là mở vạt áo trong ra, lấy từng các loại vũ khĩ dắt ở đó mang ra….Mọi người liền toát mồ hôi.

Cuối cùng, cô dừng lại, liếc nhìn đám vệ sĩ đang toát mồ hôi, khuôn mặt cô lạnh băng, chậm rãi cúi xuống, móc từ giày một khẩu súng bé tẹo chừng 5cm đặt kịch lên mấy thứ kia. Bấy giờ mới nói:

“ Hết rồi đó, chẳng còn gì đâu. Mặc dù đế giày sắt có dấu dao, nhưng cái đó tôi không thể tháo ra được. Mong các anh bảo quản đồ của tôi cho tốt. Lát nữa khi về tôi sẽ lấy lại. À, găng tay của tôi có dấu vuốt, anh có muốn thu không.?.”.

Cô nói, lại giơ tay lên.

Người vệ sĩ đứng trước mặt cô, kinh hãi lắc đầu.

“ Tốt, vậy chúng ta đi ăn nào.”.

Cô khoát tay, cũng bốn người kia đi ngay lập tức.

Cô xuất hiện đã khác thường, lời nói cũng khác thường, mà cái hành động gia nộp vũ khí cũng khác thường.

Mọi người lập tức nhìn cô bằng con mắt kì quái. Cô đi đến đâu, phần lớn đều tự có ý thức không động đến cô. Cũng chẳng ai có ý định đến chào hỏi hay làm quen cả.

Enji không quan tâm gì, tìm đến một cái bàn, chờ khi mấy người kia mang thức ăn đến, bốn người lập tức ăn, họ ăn chẳng thô lỗ, thậm chí còn có phần tao nhã, nhưng thực sự là ăn rất nhanh, vẫn là chẳng giữ hình tượng, nhìn qua là biết đang đói.

Cô đưa miếng thịt bò vào trong miệng, nhanh chóng nhai, vẫn luôn cảm thấy trong những ánh mắt nhìn cô từ khi bước vào căn phòng này, có một ánh mắt đặc biệt. Ánh mắt đó nóng rực, chăm chú theo dõi cô đến giờ vẫn không hề rời.

Khi cô ăn xong, lập tức bước vào phòng vệ sinh rửa tay và rửa mặt. Đồng thời, cô quả thật là trốn ánh mắt ấy, cũng muốn đưa nước lên mặt khiến mình bớt nóng đi.

Cô đứng trong phòng vệ sinh rất lâu mới bước ra ngoài, bốn anh em kia còn chưa ăn xong, mà ánh mắt nóng rực cũng biến mất, cô cũng không mong muốn tìm kiếm nó, vì vậy đi lấy một cốc nước quả bước ra ngoài một hành lang.

Khi cô đến, nơi đó cũng có người, cô nhận ra đó là những vị tiểu thư nhà Senji, họ vừa nhìn thấy cô, lập tức rời đi nhanh chóng, nơi đó liền vắng vẻ.

Khi cô đang đưa tay sờ lên vết thương ở cổ, một bóng người từ sau tiến đến bên cạnh, cô khẽ giật mình, nhưng cũng vẫn rất bình tĩnh nhích ra chỗ khác, tiếp tục xem vết thương. Người bên cạnh cô chợt nhẹ nhàng lên tiếng nói:

“ Có vẻ em vẫn giận.?.”.

“ Tất nhiên, tôi chưa dạy cho hai người một bài học, thì đừng mong.”.

“ Thật là cứng cỏi nhỉ.?. Sau khi biết tôi lợi dụng, em có khóc không vậy.?.”.

Anh bất chợt lại hỏi vấn đề này, nhưng cô chẳng lộ vẻ lo lắng gì, đáp rất thật:

“ Có, tôi khóc một trận lớn. Nhưng anh đừng lo, Lee ôm tôi suốt, vì thế tôi ổn.”.

Khoé mắt anh khẽ giật giật.

“ Em khóc vì cái gì.?. Tôi hay là Đại Lão.”.

“ Cả hai người, chẳng ai hơn đâu.”.

“ Vậy là tôi có thể đứng cùng Đại Lão trong lòng em sao.?. Thật ngạc nhiên, tôi không nghĩ mình lại chiếm vị trí lớn như vậy.?.”.

Cô khẽ hừ một tiếng. Không hề nói gì.

Im lặng một lúc sau, đột nhiên, cô thấp giọng hỏi:

“ Nếu anh biết tôi rất yêu anh, anh có lợi dụng tôi không.?.”.

Anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đáp:

“ Không thể trả lời được. Lợi dụng cũng đã lợi dụng rồi. Tôi nói “không” em sẽ tin sao.?.”…..Anh nói rất đúng.

Cô lại hỏi, vấn đề mà cô đã từng hỏi Đại Lão.

“ Giữa tôi và việc tìm Lilith.?. Cái nào quan trọng hơn.?.”.

Anh khẽ cười một tiếng, đáp:

“ Tất nhiên là em rồi, nhưng tôi vẫn muốn tìm Lilith..”.

“ Vậy giữa tôi và mẹ anh, ai quan trọng hơn.?.”.

Anh lại đáp:

“ Tất nhiên là em. Mẹ tôi đã mất, còn có thể tranh với em sao.?.”.

Cô buồn bực, tại sao anh trả lời cái gì cũng nước đôi vậy.

“ Vậy sao lại lừa dối tình cảm của tôi.?. Lại còn lợi dụng nó.?.”.

Đến lúc này, anh mới im lặng. Không còn vẻ thong dong trả lời cô nữa. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói:

“ Tôi lừa dối em, chứ không có lừa dối tình cảm của em. Tôi lợi dụng em, cũng không phải lợi dụng tình cảm của em.”.

Cô không cãi lại, mà hừ một tiếng.

Anh không chờ cô nói gì thêm, bất chợt bước ra sau cô vòng tay ôm lấy. Cô cũng không có phản đối. Anh để cằm tựa lên vai của cô, thầm nói:

“ Tôi nhớ em rất nhiều. Em biến mất vài tuần, khi trở lại là để xin lỗi đám người kia, lại còn để tôi phải đảm bảo quản em cho tốt. Tôi quản nổi em sao.?. Em gây chuyện tốt lắm, còn để lại băng ghi hình kia nữa. Em cắt tay mình không thấy đau à.?. Việc gì phải lấy máu viết cái dòng chữ đó.?. Lấy sơn viết là được rồi. Nói ra thật kì lạ, khi nhìn thấy em lạnh lùng thế này, tôi chợt nghĩ có lẽ mình không cần tìm Lilith cũng được. Khi nào thì em mới hết giận.?. Tại sao không phải là dạy cho Đại Lão một bài học trước mà lại thiên vị cho tôi trước.?. Rõ ràng là em bất công.”.

Cô không nói gì, lại cảm thấy bực bội. Anh đang trách cô.?.

Vì vậy, lập tức lách người tránh khỏi anh, liếc anh một cái rét lạnh, dứt khoát bước đi. Anh nhìn theo cô, cũng không cản lại.

Cô đang hướng thẳng bốn người Lee mà đến, bỗng nhiên, một người phục vụ bước gần tới cô, đưa ra chiếc khay với những chiếc li đựng các loại nước uống và rượu, anh ta khẽ hỏi:

“ Tiểu thư, cô muốn uống một li nước lạnh không.?.”.

Cô vừa định từ chối, bỗng nhiên nhìn anh ta giật mình. Nước lạnh.?. Mời một cô gái trong bữa tiệc, phục vụ lại nói mời nước lạnh sao.?.

Không hề nhận ra được sự thân quen nào từ người trước mặt, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu. Anh ta có thể là người của Jin.

Người phục vụ đó cười, lấy li nước trắng ở trên khay đưa đến tay cô.

Cô nhận lấy, cảm thấy lòng bàn tay mình thêm một mẩu giấy nhỏ. Anh ta đưa cô thật khéo léo.

Cô khẽ gật đầu với anh ta, sau đó, người phục vụ lập tức rời đi nhanh chóng.

Trong lòng không khỏi kích động, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh tiếp tục đến nơi mấy người Liwei. Xem ra, phải nhanh nhanh trở về mới được.

Lần tới.?.

Khi Enji muốn tiến đến chỗ bốn anh em, từ xa, cô nhận ra xung quanh họ có một đám các cô gái bao vây. Chỉ cần liếc một chút, cô liền nhận ra họ không phải là Vampire. Mà các cô gái có mặt trong bữa tiệc này, không phải Vampire chỉ có thể là mấy vị tiểu thư gia đình Senji thôi.

Thầm cảm thấy lạ, cô biết bốn anh em họ đẹp trai, nhưng họ đến với bộ dạng không bình thường như vậy, lại không phải quý tộc gì, mấy cô nàng đó tuyệt đối không phải hâm mộ họ mà đến.

Sau đó, cô thấy Lynh bực mình nói gì đó, một cô gái trông cũng khá đẹp, khuôn mặt rất đoan trang, hơi nghiêm nghị, ánh mắt sắc và sâu, cô ta đang đứng im lặng, bỗng nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt Lynh một cái. Rồi mở miệng nói gì đó, nói xong lập tức dẫn bọn họ đi.

Enji đứng chết trân luôn ở chỗ, nhìn đằng xa vẫn thấy Lynh ôm má bực bội, mà mấy người kia cũng đang rất uất ức. Họ dù thế nào cũng không thể đánh lại được, mà dù thế nào, với thân phận của họ, cái tát cũng không thể tránh.

Giật giật khoé mắt tràn đầy tức giận, cô lập tức ầm ầm đi đến.

Lynh vừa thấy cô, trưng ngay ra bộ mặt bị bắt nạt rất đáng thương. Cô ngó xem kĩ, má sưng đỏ, hằn rõ một bàn tay, còn bị xước vài đường nữa, rõ là vết móng tay cào.

Cô phẫn nộ….

Cô ta dám tát Lynh..

Bốn anh em đó, đánh ai cũng không được, lại càng không được đánh Lynh…

“ Làm sao vậy.?.”. Cô hướng đến mấy người kia, hỏi.

“ Bọn họ muốn tìm cô, nhưng chúng tôi nói không biết.”. Lee đáp.

“ Họ không tin, vẫn còn hỏi tiếp. Còn lấy giọng muốn ra lệnh cho chúng tôi nữa.”. Lau tiếp lời.

“ Lynh chẳng quan tâm gì nên nó vẫn tiếp tục ăn, một cô gái trong đó lấy đĩa thức ăn của nó đặt ra chỗ khác, nói là nó vô lễ, không phép tắc. Nó bực mình nên nói lại. Ý chính là bảo nó không phải người hầu của bọn họ, không cần quan tâm. Nói thêm nữa là họ đừng có tìm cô, làm mất thời gian của cô. Và…bọn họ không xứng được nói chuyện với cô. Vậy là cô gái tóc đen đứng đó tát nó luôn.”. Liwei vẻ mặt không biểu tình, nhưng trong ánh mắt nhìn qua là thấy tức giận nói hết câu chuyện.

Và Lynh, vẫn chẳng kém mấy người anh của mình, bắt đầu ầm ầm nói:

“ Tiểu thư, đi đánh mấy cô gái đó đi. Cô gái đó tát tôi xong còn mắng cô nữa. Cô ta nói cô không phải là tiểu thư của nhà Senje thật, rồi chỉ là con cờ được Đại Lão lợi dụng thôi. Cô ta còn xuyên tạc việc cô đấu Duelo thua phải đến nhà Fujimaru là Đại Lão tặng cô cho hắn ta, bây giờ hắn ta chán rồi, nên cô lại trở về. Phải đánh cô ta, đánh bố cô ta, đánh luôn cả ông nội cô ta nữa, dám mắng cô.”.

Chẳng để ý xem xung quanh mình là đâu, Lynh bực mình nói lớn, càng nói càng hăng, lại vừa dậm chân vừa nói.

“ Không đánh, đánh là nhẹ, phải giết mới được. Giết rồi cũng không chôn, phải vứt xác đi lung tung. Không, không, giết vẫn là nhẹ, phải đánh cho nát bét, thành một đống thịt nhão rồi mới….”.

Mấy câu cuối cùng chưa nói ra, Lau ngồi bên cạnh đã dang tay đập cho một cái vào đầu, lên tiếng mắng:

“ Thằng nhóc này, ở đây là đâu, đừng có lớn tiếng vậy. Tính khí vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì cả. Muốn tiểu thư mất mặt sao.”.

Lời vừa nói xong, cô lập tức trừng Lau một cái. Lại còn đánh Lynh nữa.

Sau đó, cô nhìn sang Lynh tội nghiệp, vỗ nhẹ má hắn mấy cái, mỉm cười:

“ Lynh, đừng buồn bực. Cô ta mắng tôi gì cũng được, nhưng dám đánh cậu. Tôi liền giở trò lại. Đến lúc đó cô ta khóc không nổi đâu. Bây giờ các cậu ra lấy vũ khí trước, rồi lấy xe luôn đi. Chúng ta về.”.

Bốn anh em Liwei nghe vậy, chẳng nói gì lập tức thi hành luôn. Nhìn họ đi rồi, cô liếc đám tiểu thư đứng ở kia đang nhìn cô chằm chằm. Cô không nói nhiều, bước nhẹ đến chỗ họ.

Cô gái vừa tát Lau chờ đợi cô tới gần, cũng không có vẻ hoảng sợ gì. Cô đứng trước cô ta, khẽ hỏi:

“ Tại sao đánh Lynh.?.”.

Cô ta đáp nhẹ nhàng:

“ Cậu ta vô lễ với chúng tôi.”.

Cô không nói gì, cũng không có vẻ đồng tình hay phản đối. Chỉ là…

Chỉ là…

Bước lên đấm thẳng cho cô ta một cái.

Đấm rất mạnh.

Đã rất lâu rồi, cô không đánh phụ nữ. Nhưng mỗi khi đánh, sẽ luôn đánh rất mạnh, và luôn dùng nắm đấm. Cô nói: Tôi tôn trọng họ nên mới làm như vậy.

Cô gái kia cảm thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày, lảo đảo rồi ngã vật xuống sàn. Cả người run run, nước mắt cũng trào ra theo vết máu trên miệng.

Mọi người đứng xung quanh lập tức lặng ngắt, rồi xôn xao ầm mĩ lên.

Cô không để tâm, lên giọng nói:

“ Lynh không phải là người hầu của cô, vì thế cậu ta nói như vậy không phải là vô lễ. Cậu ta là người của tôi, có đánh cũng là tôi đánh, không đến phiên của cô. Tức giận cứ việc tìm đến tôi, tôi cho cô mắng thoải mái, nhưng đánh cậu ta là không được. Bây giờ tôi ở đây, cô có muốn nói gì không.?.”.

Cô gái kia đã được những người bên cạnh vội vàng nâng lên, đang nhìn cô chằm chằm. Nói.?. Nói gì.?. Có thể nói được sao.?. Miệng cô ta nhếch lên để cười còn không nổi nữa là.

“ Sao vậy.?. Không có gì để nói phải không.?. Tôi nghe Lau nói cô tìm tôi có chuyện mà. Sao bây giờ không nói.?. Ra là cô đến gây sự.?. Không có việc gì cũng tìm đến Lynh đánh, đáng phạt thêm.”.

Nói xong, lại giơ nắm tay lên.

Tất cả mọi người xung quanh nhìn cô hết sức kinh ngạc. Còn những cô gái trước mặt lại lo sợ vô cùng.

“ Enji, dừng lại.”.

Giọng nói trầm vang lên át hết tất cả những tiếng xôn xao.

“ Không được đánh nữa. Cô gái đó không chịu nổi thêm được nữa đâu.”.

Từ khi nào, anh bỗng nhiên đứng ở đằng sau, ngăn cô lại. Sau khi nói với cô, anh lại quay sang nhìn cô gái đáng thương đằng kia, mở miệng nói một câu khiến mọi người kinh ngạc:

“ Cô gái, cô cần xin lỗi.”.

Im lặng.

Đây là cái lẽ gì.?. Bị đánh còn xin lỗi.

Thế nhưng, không một ai lên tiếng nói điều gì. Những Vampire khi nghe anh nói như vậy, cũng không có vẻ phản đối. Mà bên kia, các cô gái nhà Senji lại không có ai bảo vệ cả.

Qua lâu sau, cô gái kia mở miệng, mấp máy môi, máu trào ra nhiều hơn, mà nước mắt cũng nhiều hơn. Tiếng mấp máy môi nghe ra được hai chữ: xin lỗi…rất nhỏ.

Cô nghe xong, hừ một tiếng rồi quay đi. Anh cũng bước ở ngay sau.

“ Em quý cậu ta lắm sao.?.”.

Cô lại gật đầu, thản nhiên thừa nhận đáp:

“ Tất nhiên, rất yêu quý. Không ai được phép bắt nạt cậu ta.”.

Anh giận giận, hỏi tiếp:

“ Vì sao.?.”.

Cô khẽ hừ một tiếng, vừa bước đi vừa nói:

“ Ít nhất cậu ta cũng sống vì tôi.”.

Anh đứng lại, cảm thấy mình không thể cười nổi.

Phụ nữ bình thường, nếu bị người yêu lừa dối, lợi dụng, chắc chắn sẽ luôn miệng kêu hận. Rồi sẽ tránh mặt, hoặc trả thù. Nếu còn tình cảm, chỉ cần người yêu của cô gái đó bày tỏ, cô ta hoặc sẽ tin tưởng tha thứ, hoặc sẽ không bao giờ chấp nhận lần nữa, nhưng…với kiểu người như Enji, anh thực sự không tìm ra giải pháp. Trước mặt anh thì xa lánh vô cùng, mở miệng ra cũng lạnh nhạt, nhưng hỏi cô còn yêu anh không cô liền gật đầu không chút do dự. Anh muốn thân mật, cô cũng chẳng phản đối. Nhưng vừa thân mật xong, ngay lập tức lại có thế tát cho anh một gáo nước lạnh. Đã thế, cô còn là kiểu người gì chứ, anh không ở bên, mấy người cô quen ai cũng có thể ôm được, hôn cô được. Mà hiện giờ, anh cũng không thể lấy thân phận gì đó ra để ép cô. Cô đâu phải loại con gái nhu nhược, rõ là cứng từ trái tim ra ngoài. Con gái mà quá mạnh mẽ, mềm cứng cô đều không chịu. Hiện giờ, anh đã lợi dụng rồi, vậy thì liền lợi dụng nốt. Kiểu gì mà cô chẳng giận, dạy anh bài học gì đó xong thì sẽ hết giận thôi.

Nhưng, cô còn chưa làm gì, anh đã cảm thấy khổ sở rồi, cô còn dạy anh bài học gì nữa, đến lúc đó, anh chịu được không.?.

---

Enji lên xe với bốn người kia, lúc đó mới mở tờ giấy người phục vụ kia đưa. Lúc vừa mở nó ra, cô khá kinh ngạc. Bởi vì, nó là …tờ giấy trắng.

Bốn anh em Lau cũng ngó vào, nhưng soi bao nhiêu loại đèn vào đều không hiện chữ. Đến lúc Lynh muốn soi laze vào, Lau bực mình liền đánh cậu ta một cái.

Suy nghĩ một lát, cô lập tức nhớ đến một chuyện.

“ Lau, chạy đến sân bay ngay. Chúng ta mua vé, lập tức trở về.”.

Lau nghe cô ra lệnh, biết được cô đã nghĩ ra biện pháp gì đó, không nói gì, liền lái xe đi thẳng đến sân bay.

Cô nhìn tờ giấy trắng, trong lòng thầm nghĩ đến thứ dung dịch Jin từng pha chế cũng cô.

“Enji, nhìn này..”.

Jin vừa nói, vừa chấm thứ dung dịch màu đỏ đậm đó vào giấy. Anh nhúng nó vào nước, vết chấm đó liền biến mất. Rồi trước con mắt của cô, anh sấy khô tờ giấy. Khi tờ giấy khô rồi, anh lại nhúng nó vào dung dịch màu xanh nước biển khác, chỉ vài phút sau, vết chấm đỏ hiện ra rất rõ.

Cô còn nhớ, khi đó Jin cười với cô, rồi thầm thì:

“ Bí mật nhé, biết chưa. Thứ này với kiểu mật mã thư của chúng ta, sau này liên lạc gì sẽ không ai có thể biết được.”.

Đó là khoảng thời gian trước khi Jin biến mất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó Jin đã bắt đầu chuẩn bị gì rồi. Và nghĩ ra thứ này, tương lại còn có thể liên lạc với cô.

Nhưng sự việc diễn ra ngoài ý muốn.

Khi năm người đến sân bay, cô lại chợt nhìn thấy cái tên Vampire cầm súng từng đến cảnh cáo cô lần đó, vì vậy, cô bỏ qua việc về nhà, mà đi theo hắn ta. Theo đuổi hắn ta suốt ba ngày, lúc tìm được, lúc không, cuối cùng khi mất dấu hẳn ở trong một khu lễ hội đông đúc, cô bực tức đá lõm cả thùng thư bên đường.

Sau đó, không thể làm gì hơn, cô đành phải trở về.

Bữa tiệc đó, cô rõ ràng đã đã trở về trước. Vậy mà hơn bốn ngày sau mới lại trở về nhà Senje. Đại Lão có vẻ thắc mắc, nhưng cũng không nói gì.

Cô còn nghĩ chắc Đại Lão cũng sẽ nhắc nhở chuyện cô đánh cô gái kia. Nhưng cuối cùng cũng không có. Nghĩ cũng đúng, cụ đang rất cần cô mà. Cô làm sai một chút, sao có thể mắng cô được.

Sau đó, theo lời ông ra lệnh, cô về nhà Fujimaru.

---

Cổng sắt lớn nhà Fujimaru được mở sẵn, mọi người đều đứng ở ngoài cửa chờ.

Lí do.?.

Vì canh cổng bên ngoài vừa báo, xe của cô vừa tiến vào lãnh địa nhà Fujimaru.

Không phải ai cũng chào đón cô trở về, nhưng toàn bộ những người hầu và vệ sĩ chính đều ra ngoài đứng đợi cùng một vài những người khác nữa, khuôn mặt rất hồi hộp, lại thêm phần lo lắng.

Một chiếc xe bảy chỗ đen lớn lao thẳng đến gần bậc thềm mới dừng lại. Rồi từ trên xe, cô bước xuống. Cô vẫn ăn mặc theo kiểu như ở hôm bữa tiệc, nhưng giầy hôm nay chỉ là giầy bình thường, tay cũng chỉ quấn một lớp vải. Và thêm một chiếc balo nặng trịch nữa.

Mọi người đứng chờ cô đã lâu, nhưng khi vừa nhìn thấy cô, lại không biết nói gì cả. Tất cả đều có vẻ ngượng ngùng, ngoại trừ câu:

“ Mừng cô đã về..”.

Thì cũng không nói thêm được câu gì nữa.

Cô liếc tất cả, mỉm cười nhẹ thản nhiên mở miệng:

“ Mọi người, tôi chỉ giận Saka. Không giận mọi người. Vì thế, đừng khách sáo..”.

Cô vừa dứt lời, đám nữ hầu lập tức như được giải vây oà đến. Nói đến loạn cả chữ. Mấy người vệ sĩ cũng nhìn cô cười cười, đang định tiến đến đỡ balo cho cô, lại chợt thấy…

Một..hai..ba..bốn…người giống nhau cũng bước xuống.

Họ đứng ngay sau cô, gật đầu nhẹ coi như lời chào tất cả, cũng không nói thêm gì.

“ A, mọi người. Đây là Liwei, Lee và Lau mọi người biết rồi, còn đây là Lynh. Họ đến cùng tôi. Cô Elik, nhà chúng ta còn chiếc giường tầng nào không.?.”.

Cô Elik không hiểu cô hỏi như vậy là gì, nhưng suy nghĩ chút liền gật đầu.

“ Vậy tốt quá, nhờ cô chỉ cho họ, tôi cần hai chiếc giường tầng để họ ngủ. Lynh và Lau, đi theo cô Elik đến lấy giường rồi chuyển vào phòng tôi.”.

Câu cuối, cô ra lệnh cho hai người phía sau.

“ Chuyển vào phòng cô.?.”. Cô Elik mờ mịt hỏi.

“ Ừm, họ sẽ ngủ trong phòng tôi.”. Cô gật đầu, thản nhiên đáp.

Nhưng cô Elik và mọi người lại kinh hoảng nhìn.

“ Tiểu thư, nhà chúng ta còn nhiều phòng trống lắm.”.

“ Không. Họ sẽ ngủ ở phòng của tôi. Thời gian vừa qua vẫn vậy, chúng tôi hầu như đều ở chung một phòng.”.

Cô lắc đầu, nói dứt khoát.

Cô Elik còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng phải để cô Marie chỉ đường cho hai người kia lấy giường.

Cô gật gật đầu hài lòng, nói mấy câu để họ giải tán, sau đó cùng Lee và Liwei đến ngay phòng thí nghiệm. Lấy từ trong túi áo một chùm chìa khoá, cô tra một chiếc vào ổ khoá, và bước vào cùng hai người kia.

Rất nhanh chóng, cô bắt đầu pha chế cái thứ dung dịch đặc biệt để hiện chữ kia. Mặc dù đã lâu rồi không có làm, nhưng cô vẫn nhớ, làm mọi việc cùng rất nhanh.

Nhỏ thêm vài giọt thuốc màu xanh nhàn nhạt vào một chiếc ca nước hồng, ca nước kia chậm rãi chuyển màu từ hồng sang màu xanh nước biển. Cô nhìn theo, khẽ mỉm cười. Rút tờ giấy ở trong túi ra, cô nhúng vào ca nước.

Một vài phút chậm rãi qua đi.

Trên mặt tờ giấy, dần xuất hiện những dòng chữ đỏ đậm sắc nét, rất nhỏ, và dù ở trong nước cũng không bị nhoè chút nào.

Jin sử dụng mật mã của hai người để viết bức thư này. Không cần phải như mấy lần trước giải mật mã ra giấy, cô lướt nhìn một lượt, tự giải mật mã ngay trong đầu của mình…

“ Enji, anh đã cảnh báo em rồi mà. Không được tin Đại Lão. Có nhớ không.?. Và còn nữa, Guil de Valois, em không nghe lời sao.?. Hiện tại, anh không tiện để ra ngoài. Tin tức em liên lạc với anh để tìm Lilith, ông Louis đã biết rồi. Hiện tại, ông ta chưa nghi ngờ anh. Nhưng đã bắt đầu chú ý nhiều người khác. Dù ông ta không chắc chắn là anh có ở bên cạnh và trà trộn vào nhà ông ta hay không, nhưng tin tức anh biết Lilith ở đâu vẫn khiến ông ta lo lắng rất nhiều. Anh không biết liệu bức thư này có đến được với em hay không. Nhưng nếu em nhận được, vậy thì bây giờ phải nhanh chóng làm theo lời của anh. Nghe đây: Việc của Lilith mười bốn năm trước không hề ảnh hưởng gì đến gia tộc Vampire, có lẽ đây là việc nội bộ trong gia đình Valois mà thôi. Và nếu anh không nhầm, Lilith chỉ có liên quan đến các cao tầng của nhà Valois. Đại trưởng lão Vampire đã đòi gặp ông Luois vài lần để tìm hiểu về việc này. Dường như con dơi già đó cũng rất muốn tìm đến Lilith. Đại trưởng lão có biết việc Lilith bi

/21

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status