Hai Người Giám Hộ Của Enji

Chương 16: Phu nhân Kyoko là một người phụ nữ vô cùng ác.?.

/21


Trở về nhà Fujimaru

Enji đến chơi tết nhà ông Henry xem chừng cũng được gần một tháng, cuối cùng cũng có thể trở về Nhật Bản rồi.

“ Không trở về gia tộc sao.?. Còn rất nhiều người con chưa đi thăm mà.?.”. Lão Vampire hướng về phía cháu trai của mình nói.

“ Không cần. Những người khác con đã hỏi thư thăm hỏi rồi. Hơn nữa, năm nay gia đình mình tập trung gần hết đến đây rồi. Cơ bản là còn ai nữa đâu.”. Saka lắc đầu, cười nhẹ với lão Vampire và mọi người.

“ Ừm. Tuỳ con thôi. À, hình như Kyoko có chuyện cần nói với con đấy. Chờ một lát đi. Không cần phải vội vàng về sớm như vậy.”.

Lão Vampire vừa nói xong, lập tức phu nhân Kyoko liền xuất hiện. Trên tay còn cầm theo một tập giấy tờ lớn. Không biết là có chuyện gì nữa.

Có chuyện gì tí nữa sẽ biết, nhưng chắc chắn không phải là chuyện vui.

Bởi vì Saka vừa nghe xong, sắc mặt tệ khủng khiếp. Anh không nói gì cầm lấy tập hồ sơ, trên mặt cười lạnh lẽo rất khủng bố. Từng bước từng bước đi đến xe.

Và trước mắt mọi người, hiện ra một màn kịch hài.

Saka vừa mở cửa xe, hai giây sau, cửa xe phía bên kia cũng liền mở ra. Cô Elik xuất hiện, giống như muốn bỏ chạy nhanh chóng thoát khỏi chiếc xe đó. Ông Langdon cũng rất yên lặng lặng lẽ rời đi. Hunter á.?. con chó này sớm biến mất dạng rồi. Cuối cùng là một cái đầu nho nhỏ vừa thò ra, ngay lập tức Saka chui vào trong xe…sau đó, một cô gái hình như bị kéo lại, rồi rất nhiều âm thanh kêu gào vang lên….

Cửa xe đồng thời sập lại…tất cả chìm trong im lặng…ông Langdon và cô Elik đồng thời…toát mồ hôi.

Trong xe:

Enji ngồi im không nhúc nhích…nổi vì cả người đã bị kẹp chặt bởi cánh tay mạnh mẽ của anh. Hiện giờ cô rất bất mãn, không ngừng phỉ báng cái số mệnh của mình.

Anh ngồi bên cạnh xem như không quan tâm gì cả, một tay bận kẹp chặt cô, tay kia đưa lên đầu bóp bóp, gương mặt suy nghĩ rất trầm trọng. Tập giấy tờ phu nhân Kyoko đưa đã sớm bị anh vứt tán loạn dưới chân.

Rồi bất ngờ, anh mở miệng hỏi cô:

“ Enji. Chúng ta cưới nhau đi.”.

Sững sờ hai giây, cô liếc anh đầy nghi hoặc, nói:

“ Saka, anh không thấy tình cảnh bây giờ hoàn toàn không phù hợp sao.?.”

Phải, chính xác là không phù hợp. Bởi vì một người đang liều mạng trốn thoát. Một người lại như vừa bị chọi đá vào đầu, hiện đang tức giận như muốn giết người. Tình cảnh như thế này, kẻ điên cũng bỏ.

“ Đâu có sao. Em cũng đâu có thứ gì gọi là bình thường và phù hợp với thế giới. Không phải à.?. Nói em là con lai giữa người sao Hoả với người Trái đất tôi cũng tin. Người bình thường làm gì có ai quái dị như em.”

Saka hừ một cái, cười lạnh nhìn cô nói rất phũ phàng.

“ Saka, anh bị phu nhân chọi đá vào đầu, muốn giết thì tìm bà ta ấy. Đừng mò tới chỗ em rồi phát điên. Hoạ này em không gánh nổi đâu. Nhá!…..Mà cái gì đây.?.”.

Enji gỡ tay của anh ra, làu bàu mắng, rồi nhìn xuống tập giấy tờ dưới chân, tuỳ ý lấy lên một xấp nhỏ xem xét.

Xem xét một hồi, Enji cũng nhận ra một điều, đây là…thông tin đời tư của… rất nhiều vị tiểu thư. Vừa xem cô vừa chặc lưỡi. Ay da…tất cả đều là những cô gái xinh đẹp tài năng nhé. Không hề tầm thường đâu.

“ Bà ta muốn tôi chọn một vài cô trong số này làm vợ bé.”. Saka mở miệng trả lời, trong lời nói rõ ràng vẫn ẩn chứa sự tức giận.

“ Nhiều ngày liền bà ta biến mất không thấy đâu. Ra là làm cái trò quỷ này.”.

Enji im lặng một chút, liền mở miệng hỏi:

“ Họ chịu làm vợ bé của anh sao. Anh nói vài cô, có nghĩa là chọn nhiều người cũng được à.?. Nếu không thích sao anh không từ chối.”

“ Việc này không đơn giản như vậy. Em biết đại gia tộc Vampire không chỉ có mỗi nhà Valois, còn nhiều các đại gia đình khác nữa. Như gia đình nhà Haley; gia đình nhà Kim, phần lớn đều là người Hàn Quốc; gia đình nhà Campbell…đến mười mấy gia đình. Tuy nhà Valois mới là gia đình có quyền lực và địa vị lớn nhất, nhưng những nhà khác đều chiếm một phần quyền lực nào đó. Những cô gái này đều là tiểu như nhỏ ở những gia đình tôi vừa nói, họ muốn thông qua kết hôn để tăng thêm quyền lực trong gia đình mình. Ngay cả con cái họ, họ cũng đưa ra để tôi thoải mái lựa chọn, em thử nghĩ xem. Tôi từ chối nổi sao.?.”. Anh liếc liếc cô nói.

Cô nghe xong, bỗng nhiên thở dài buồn bã.

“ Thật là tiếc…nhiều người đẹp thế này mà…sắp bị huỷ hoại rồi. Em nghe nhiều phụ nữ nói, hôn nhân ép buộc như thế này là khổ lắm, lại còn không lấy được người mình yêu nữa. Đã không lấy được người mình yêu, lại còn phải làm vợ bé. Mà lấy ai không lấy, lấy anh là khổ rồi. Phải chi cho Charles thì hay. Để cậu ta khỏi thích em nữa. Như vậy cũng khỏi hao tổn tâm tư đi tán tỉnh em.”. Enji nhìn lại mười mấy gương mặt, rồi lầu bầu than vãn.

Mấy câu của cô, tất cả, dù không muốn, cũng lọt vào tai anh.

Cốp…

“ Au.”

“ Nói năng cái gì đó, tất cả họ đều thích tôi. Mà lấy tôi có gì khổ với không tốt hả. Từ trước đến giờ trước mặt người khác tôi luôn vĩ đại, nhưng sao qua cái miệng của em nghe lại không khác tên khốn.?. Em muốn bị đánh sao.?......Khoan đã.”. Saka đang tức giận vì mấy lời chê bai của cô, chợt nhận ra điều gì đó liền dừng quát mắng lại: “ Charles…thằng nhóc đó, không lẽ nó lại đi tỏ tình với em.”.

“ Vâng ạ.”. Enji ôm đầu, căm tức trả lời.

Trả lời xong lại nghe anh làu bàu khó chịu:

“ Cái thằng nhóc này, hôm bữa tiệc đã cảnh cáo rồi. Sao lại không nghe lời gì cả, có bao giờ nó bướng bỉnh thế này đâu. Phải giáo huấn lại một chút mới được. Mà chắc chắn là thằng nhóc đó học em…”.

“ Phi lí. Charles là vốn thế rồi. Mà cậu ấy là em của anh, phải là học anh mới đúng. Anh không tốt đẹp gì, còn đòi cậu ấy ngoan ngoãn sao.”

.Cốp….

“ Saka, anh dám đánh em.”. Enji gào lên

“ Không đánh em, em có chịu nghe lời không.?. Mà em phải biết rõ chứ.?. Bà ta nghĩ ra cái thứ quỷ này là để đối phó với em. Khi chúng ta về Nhật, thì khoảng chừng vài ngày sau họ cũng sẽ đến. Lần này phu nhân Kyoko đích thân đi nữa. Về đến nhà, em thử nghĩ ra cái gì đó để doạ mấy người đó đi. Không thì không bình yên nổi đâu.”. Saka vẫn như cũ, bình thản đáp lại mấy lời kêu gào của cô.

“ Đến nhà.?. Nhà Fujimaru á.?.”. Enji ngơ ngẩn ra hỏi. Cô còn tưởng Saka chỉ chọn lựa họ trên giấy tờ thôi chứ. Không lẽ cả đám đó cùng đến thật.

“ Phải. Chắc cũng phải ở một thời gian. Thật là, nhà Fujimaru nhiều năm qua cũng không có chuyện thu hút được sự chú ý của người khác đến như vậy. Nhưng cũng đừng quá lo, tôi cho họ ở một thời gian ngắn, tìm được lỗi gì đó của họ sẽ liền tiễn họ đi. Em cứ sống thoải mái như cũ.”. Saka gật đầu, ánh mắt nhìn lên cô trấn an. Anh biết quá rõ việc cô không có tí gì cảm tình với chuyện người gia tộc Vampire đến chơi một thời gian ngắn ngắn gì đó.

Trấn an dù thế nào cũng vô dụng, Enji đang nhìn anh với cái nhìn mang theo ý cười muốn sát sinh. Cô buông ra mấy lời khiến anh ảo não không thôi.

“ Đừng động vào em. Em cần có thời gian để bình tĩnh lại. Nếu không, em sợ mình sẽ ra tay giết ai đó lúc nào không biết đâu. Ai đó…ai đó…đừng nghĩ là anh nhé.”.

Cô vừa cười lạnh vừa nói như thế.

Sau khi trở về nhà, ngay lập tức, mọi người chẳng thể ổn định và nghỉ ngơi một ngày, tất cả đều bận rộn lo liệu những việc sắp tới.

Việc đầu tiên, đó là thuê thêm người hầu và người bảo vệ.

Cả một toà biệt thự lớn dành cho khách lâu nay chỉ được quét dọn qua, sắp tới lại phải đón rất nhiều vị tiểu thư cao quý. Vậy nên cần rất nhiều người dọn dẹp, phục vụ khi họ tới. Tuy người hầu nhà Fujimaru phải nói là đông đảo, nhưng vẫn là không thể đủ. Đã thế, trong tập hồ sơ có ghi một số thứ cần lưu ý, một vài điều trong đó là:

“ Các vị tiểu thư tất cả đều có thú nuôi. Lưu ý cần có người chăm sóc riêng.”

Vì thế còn phải thuê cả người chăm sóc thú nuôi. Khuôn viên cũ bỏ hoang cũng phải sửa sang lại để trở thành sân chơi riêng cho chúng. Enji nhìn cái lưu ý này rồi lại nhìn Saka chằm chằm đe doạ. Sau đó chẳng nói gì lôi Hunxter đi dạo.

“ Cậu chủ, hay là bảo họ đừng mang thú nuôi tới. Tiểu thư không vừa mắt lại bảo Hunxter cắn loạn, chúng tôi không cứu nổi mấy cái sinh linh nhỏ bé đó đâu.”

Cô Elik đã khuyên anh như thế khi nghĩ đến cái viễn cảnh rất đáng sợ sắp tới.

Anh im lặng.

Ngày nhà Fujimaru mở cuộc thi tuyển người hầu:

Hàng dài các cô gái chờ ở trước sân lớn của biệt thự dành cho người hầu, mà không chỉ có họ, bên kia xa xa cũng có rất nhiều người đàn ông đứng chờ đợi. Tiếng súng, tiếng đấm đá vang lên đều đều.

Đừng nghĩ rằng chỉ là tuyển người hầu và người bảo vệ lại dễ dàng, chính xác là rất khó, làm người hầu cũng còn cần tài năng kia mà. Hơn nữa, hồ sơ trong khi đăng kí còn cần ghi rõ cả thân thế, gia đình, rồi kiểm tra cả…ngoại hình nữa. Lương làm người hầu cũng rất cao, vì thế rất nhiều người đến đăng kí. Phần lớn là người của các trường đào tạo người hầu được cử đến, nên tất cả gần như đều làm việc khá tốt.

Trong khi mọi người đang chờ đợi được gọi đến, một tiếng động huyên náo truyền từ phía xa xa vang vọng lại. Rồi tiếng nói của một cô gái vang lên:

“ Dừng lại đi mà. Không sao đâu, tôi nói thật đấy.”

Và tràng cảnh kì lạ xảy ra trước mắt mọi người: Một cô gái…vác…một khẩu súng rất lớn, to hơn người nhá, hò hét, đuổi theo…một đám người. Tất cả, đều là… những chàng trai cao lớn. Và trong thâm tâm những chàng trai này, đều có chung một ý nghĩ:

“ Lừa đảo.”

Cô gái vẫn tiếp tục gọi lớn:

“ Mọi người làm sao vậy. Có chết được đâu mà phải chạy chứ.?. Dừng lại đi, không tôi bắn đấy. Bắn thiệt đó.”

Và họ lại nghĩ:

“ Dừng lại cô cũng bắn mà.”

Lại hò hét:

“ Tôi chỉ cần một người thử nghiệm thôi. Không chết được đâu.”

Họ tiếp tục nghĩ:

“ Kẻ nào điên như thế.?. Tự hiến mạng của mình, đời nào. Hơn nữa, làm gì còn ai có dũng khí thử đạn khi mà người bắn lại nói: đạn tôi mới tạo ra đó, uy lực lớn lắm..nhưng mà không chết được đâu. Nên đừng lo. Đạn uy lực lớn mà bắt người ta không lo.?. Còn nữa, khi có người hỏi uy lực lớn cỡ nào, người bắn lại hồn nhiên mà trả lời: Không biết, nên mới cần người thử nghiệm mà.”.

Họ toát mồ hôi.

Nhưng, bọn họ lúc đó, nếu miễn cưỡng còn có thể đưa thân ra mà thử. Dù sao họ cũng không phải người bình thường, không chết được. Nhưng vừa nhìn khẩu súng của cô, tất cả đều… liều mạng chạy.

Cuối cùng, cô gái đó dừng lại, thở dài một hơi…nhẹ nhàng hất tóc…ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí…giương súng về đám người kia…

Tạch..tạch…tạch..

Một tràng những tiếng nổ nhỏ vang lên, từng loạt đạn bắn tới.

Đám người kia ở xa lần lượt từng người, từng người đổ xuống.

Cảnh này doạ cho đám người đến thi tuyển sợ đến mức mặt tái xanh.

Cô gái vừa gây họa kia bắn xong liền mỉm cười thản nhiên đi tới. Đám người kia hiện tại chỉ còn lại hai người còn đứng được, họ đang rất vội vàng kiểm tra hơi thở với mạch đập của đám bạn hữu.

“ Tiểu thư, cô nghĩ họ sẽ ngủ bao lâu.?.” Một anh chàng ngước lên hỏi cô khi cô bước tới, tên tay vừa rút một cái kim nhỏ chừng hai đốt tay khỏi cơ thể một người. Anh ta âm thầm thở phào khi biết được đạn bắn là thuốc mê. Vậy mà mọi người cứ nghĩ…

“ Không biết, thế nên tôi mới cần người thử nghiệm mà. Mấy người đều có phải người thường đâu, nên tôi làm sao mà biết. Nhưng nếu là người thường thì chắc là đến thứ tư…..”. Cô đến gần , nhìn thành phẩm của mình. Chặc lưỡi:

“ Đã nói là không sao mà, ngủ một giấc rồi tỉnh. Họ làm gì phải sợ như thế.”

“ A. Vậy là ngủ ba ngày.?. Nhưng với họ, chắc chỉ tối nay là tỉnh thôi.”. Người kia nghe cô trả lời liền mừng rỡ.

Cô liếc mấy người trên mặt đất, nhàn nhạt nói tiếp:

“… Hai tuần sau.”

Hai chữ thôi: thảm rồi.

Mấy người hầu chứng kiến cảnh này, tất cả đều nhìn nhau, tự mình thắc mắc không biết họ sắp vào làm ở cái nhà quái quỉ nào.?. Họ bàn tán:

“ Đây là nhà của ngài Fujimaru mà.?. Nghe nói ngài ấy sống một mình, sao lại có tiểu thư nào đây.?.”

“ Không biết. Nhưng đẹp quá. Tôi nghĩ là tình nhân.”

“ Có tình nhân nào vác súng chạy quanh bắn người thế không.?.”

“ Không thể là tình nhân được. Tình nhân cũng đâu có quyền cư xử với người hầu như thế. Phải biết họ đều là vệ sĩ thân cận của ngài Fujimaru, trừ khi là chủ nhà, không thì không có quyền ra lệnh cho họ đâu.”

“ Vậy là em gái.?.”

“ Có thể.”

Dù thế nào, những người hầu mới được chọn ngày hôm đó cũng đã có thể biết đến sự lợi hại của Enji. Còn vệ sĩ.?. Không cần, những người vệ sĩ lâu năm trong nhà đã sớm nhắc nhở họ cẩn thận rồi. Mặc dù, hình như họ không tin lắm.

---

Khoảng hai tuần, đủ thời gian tu sửa nhiều thứ trong nhà Fujimaru, những vị tiểu thư cao quý gì đó cũng tới.

Bây giờ, là khoảng cuối đông. Chỉ còn gần hai tháng nữa là đến sinh nhật thứ 19 của cô, ngày cô được giải phóng. Đáng lí ra cô phải được sống tốt trong không khí chào đón mùa xuân, vậy mà cuối cùng, vẫn là đấu tranh.

Enji gấp gọn bức thư cuối cùng của mình. Mỉm cười nhìn chồng những phong thư ở trên bàn. Trong thời gian vừa qua, nếu rảnh rỗi, cô sẽ viết thư cho Đại Lão. Có đến 9 lá thư là kể về chuyện cô ở nhà ông Henry và kể về những chuyện cô đã gặp phải. Trong đó nói nhiều đến ông Louis, theo cô nói là người đàn ông kì lạ và bí ẩn. Và đôi lúc, cô bâng quơ hỏi cụ về Lilith.

Những bức thư khác, là gửi cho một số người đã lâu cô không gặp, nhờ họ tìm tin tức của một người khác.

Có một cuộc điện thoại, cô bất đắc dĩ phải gọi cho một kẻ mà cô không muốn. Người này, cô còn kiêng kị hơn cả Saka nữa.

Một bức thư, gửi cho một người ở trong tù.

Một bức thư, cô gửi đến bang M nhờ Juu đưa cho ông K. Mà trong bức thư, cô nói là mong ông giữ kín với Đại Lão chuyện cô nhờ giúp. Cô vẫn không dám trực tiếp gặp mặt người này, vì chỉ sợ sau đó sẽ bị bắt cóc nhốt trong tổ chức luôn.

Viết xong những bức thư này, cô khẽ mỉm cười. Đã khá lâu rồi cô không có cảm giác mình thao túng, tính toán mọi chuyện. Từ ngày chuyển đến nhà Fujimaru, cô sống một cuộc sống ở trong nhà thú vị. Miệng thì luôn kêu ca là không yên bình với sóng gió, nhưng thực ra, cuộc sống này quả thực là cuộc sống được trôi qua tĩnh lặng nhất từ khi cô còn nhỏ cho đến giờ.

Còn bây giờ, vui chơi với đám tiểu thư kia cũng không tệ. Hơn nữa, cô nghĩ, trong số những vị tiểu thư kia ắt phải có người nào đó không thích Saka. Vậy cô tiếp cận làm quen cũng được. Cô muốn tìm hiểu chuyện Saka ở trong gia tộc như thế nào.?. Trong ghi chép ghi rõ anh có địa vị cao, người đầu tiên khi ở tuổi 21 được vào hội đồng xét xử những việc quan trọng trong toàn gia tộc. Một vài chuyện khác, nhưng với cô chẳng nói lên điều gì.

Cái cô muốn biết, ví dụ như chuyện Charles từng nói với cô về anh. Đó mới là thú cô quan tâm.

Đáng tiếc, cô Elik và những người khác không nói với cô mấy chuyện đó bao giờ.

Hôm nay, những cô gái tài hoa trong gia tộc Vampire đến.

Một đoàn xe đủ màu sắc (đủ màu sắc nhá.) nối đuôi nhau tiến đến trước sân lớn của toà nhà chính. Những người tài xế trong bộ vest đen vội vước ra, họ mở cửa cho những con người cao quý ở trong xe.

Lần lượt, từng chiếc chân thon dài trong các đôi tất màu hiện ra, và… những bóng hồng xuất hiện.

Váy nè…phấn nè…son nè...giầy cao gót…trang sức lấp lánh…

Cao sang… Quý phái….Lộng lẫy… Giả tạo.???.

Enji đứng từ trên tầng nhìn xuống, cô vội vàng che mắt của mình lại vì chói quá.

“ Ông trời của tôi.”

Cô khẽ kêu lên, cái cảnh tượng này, thật là kinh khủng nha.

“ Người đẹp, người đẹp như thế. Đưa Saka thật là lãng phí mà. Lãng phí.”

Trong chốc lát, cô liền dâng lên cảm giác hâm mộ với anh. Nhìn bao nhiêu người đẹp thế này, cô cũng muốn. Vậy mà sao chẳng bao giờ có ai tặng cô một người đẹp cả. Mà những người đẹp, gần như, đều là ghét cô.?.

“ Ngực của cô nàng kia khá lớn. Được đó nha.”. Cô âm thầm đánh giá. Không nghĩ tới ngực của mình còn lớn hơn cô gái ấy.

Có ai nói chưa nhỉ.?.

Enji có thân hình rất rất là quyến rũ. Đàn ông bình thường nhìn thấy, chắc chắn là muốn rớt luôn hai con mắt. Và Enji nóng bỏng nhất là vào mùa hè, khi mà thời gian đó, cô gần như luôn diện váy ngắn. Thực sự là không cố ý, nhưng lại luôn doạ người ta muốn đảo lộn theo cô.

Ông trời của cô, còn ưu ái, thiên vị đến mức khiến người ta tức hộc máu. Vì không chỉ thân hình, còn tặng cô cái khuôn mặt quỷ thần kia nữa.

Vì thế nên nếu cô:

Cười…: có người ngất.

Buồn…: có người thương.

Không làm gì cả…: có người theo.

Tức giận…: Có người chết.

Lưu ý: trường hợp này xảy ra khi họ không hề biết gì về cô hết.

Còn khi biết rồi.?.

Bất kể lúc nào, người ta cũng trong tình trạng muốn chạy trốn.

Lưu ý: Trường hợp này không tính những kẻ điên điên giống cô.

Cô không chỉ điên điên, lại còn biến thái nữa. Ví dụ như bây giờ, cứ có cô gái nào xuất hiện, cô lại lầm bầm:

“ Muốn.”.

“ Cô gái đó cũng muốn.”

“ Ông trời ơi, con muốn. Sao không cho con.?.”. o_O

Có một sở thích, Enji luôn cố gắng giấu thiên hạ, đó là, đó là, cô…rất có hứng thú với… thân hình của phụ nữ. Nhất là phụ nữ đẹp. =.=

“ Không thể nào chịu được. Tại sao họ lại đẹp như thế.?. Đẹp thì cũng một hai người thôi chứ.?. Đồng loạt cùng xuất hiện thế này, làm sao kìm lòng được đây.?. Không. Không được. Bình tĩnh lại, Enji….tíc tắc…tíc tắc..tíc tắc…Hừm, cũng bình thường thôi.”

Trong một thời gian ngắn, khuôn mặt bừng bừng hưng phấn đã chuyển sang lạnh lẽo, hờ hững. Enji đứng thẳng lên nhìn những cô gái phía dưới bằng con mắt lạnh nhạt….Ánh lên lửa nóng.

Lần này, ai nói Enji sẽ bị bắt nạt nào. Người phải cẩn thận không chừng là đám người dưới kia ấy. Đấu với một cô gái bình thường thì ổn rồi. Nhưng họ đã nghĩ đến việc, cô gái họ sắp gặp không hề bình thường về mặt tâm lí chưa.?.

Loại người quái thai biến dị như Enji, les gặp cũng phải chạy dài.

Mục đích thật sự…

Từng vị tiểu thư cứ lần lượt xuống xe. Enji nhìn đám người phía dưới, nhẩm nhẩm tính: 1,2…7,8…14. Mười bốn vị tiểu thư. Con số này không hề tệ đâu. Như thế này thì thành hậu cung luôn còn gì.

Sau đó, Enji phát hiện ra không chỉ có họ, còn người hầu của họ cũng đến nữa. Nhìn đám người hầu liến tiếp xuất hiện ở cửa các xe, Enji hoa cả mắt. Mỗi một nhóm lại mặc đồng phục người hầu khác nhau, rồi, họ cũng lần lượt đi đến đứng sau vị tiểu thư của mình.

Saka đứng trước đám người đó, cố gắng kéo cơ miệng, khẽ cười với phu nhân Kyoko trước mặt. Tất nhiên là cũng phải cười với cả những chú mèo nhỏ đằng sau bà ta nữa.

Sau một hồi lao nhao gì đó, cô nhìn thấy anh bắt đầu dẫn đám người đó đi về phía khu biệt thư dành cho khách. Và khi anh vừa quay lưng về phía họ để bước đi trước, không hẹn, mà đồng loạt đám người dưới kia ngước mắt lên nhìn cô đang ở lan can tầng 2 trừng trừng.

Cô thờ ơ nhìn lại họ, khoé miệng khẽ nhếch lên, rồi ngón tay trỏ đưa ra…ngoắc ngoắc rất khiêu khích.

---

“ Cái bản mặt của mấy cô nàng lúc đó thiệt là hài. Càng nghĩ lại càng thấy hay. Sau này phải làm bọn họ tức hộc máu ra mới được. Cuộc đời phải thế chứ…”.

Enji ngồi tủm tỉm cười cười đủ doạ cho mấy anh chàng vệ sĩ xung quanh sợ muốn chạy thoát. Họ thắc mắc không biết cô đang nghĩ cái gì.?. Và…. có định làm hại họ không.?. Hơn nữa, cái tình huống này đúng là không nên cười.

Bởi vì…

Enji ngồi giữa một đám người đang nằm la liệt, trên mặt bọn họ là nhăn nhó đau khổ. Họ đã nằm như thế cũng được chục phút rồi, cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mà kiểu gì hễ vận động là đau tới chết.

Tất nhiên, họ là sản phẩm của cuộc tỉ thí với Enji.

“ Tiểu thư, đám vệ sĩ mới đang cần người luyện tập với họ. Cô có muốn hoạt động một chút không.?. Hình như họ cũng rất muốn gặp cô.”. Lời nói của một anh chàng vệ sĩ lâu năm trong nhà đã dẫn tới tình cảnh như thế này.

Và giờ, sau một hồi ngồi thơ thẩn cười, cảm thấy vô cùng thoải mái, cô đứng dậy, nhìn một lượt đám người xung quanh, rồi hỏi Kaoru đứng ở xa:

“ Kaoru, tôi hạ bọn họ hết bao nhiêu phút.?.”

“ Tiểu thư, là 1 phút 25 giây. Cô hạ tất cả đều bằng một đòn. Còn khủng bố hơn cả tôi nữa. Tôi đánh hạ bọn họ mất đến hơn 6 phút mà.”.

“ Ừm. Thành tích không tệ.”. Cô gật gật đầu hài lòng. Sau đó lại nhìn đám người nằm dưới đất nói:

“ Bị tôi đánh hạ nhanh như thế, mọi người không cần buồn đâu. Cứ nghĩ tôi là con gái nhà Senje là được. À. Mọi người cứ nằm như thế một lát, tôi đánh vào những yếu huyệt nên có lẽ hơi đau. Cứ nghỉ ngơi đi.”.

Nói xong trước con mắt của họ rất vui vẻ tung tăng rời đi.

Cụ cô từng nói: “Enji, cơ thể con không thể đánh nhau lâu dài.” Và vì thế, ông ấy đã dạy cô cách đánh người rất đặc biệt, chỉ cần một đòn thôi. Cần nhiều hơn sự khéo léo, nhanh nhẹn và chính xác tuyệt đối. Khó hơn nhiều so với những thứ đánh đấm thông thường, nhưng kết quả đạt được luôn rất tuyệt, trận đấu của cô lúc nào cũng kết thúc sớm hơn 5 phút.

“ Thật là tuyệt. Enji, xem ra càng ngày em càng đánh nhau giỏi đó.”

Một giọng nói rất mềm mại vang lên khiến cô khẽ giật mình.

“ Ai đấy.?”. cô hỏi đầy cảnh giác.

Soạt nhẹ một cái, từ trong lùm cây, một bóng người nhẹ nhàng bước ra. Trên mặt là nụ cười rực rỡ.

“ Thật không ngờ. Từ hồi ở nhà tình nghĩa, cuối cùng cũng gặp lại em. Mà còn trong nhà của Saka nữa. Nhìn xem kìa, em cao lên rất nhiều, càng ngày lại càng đẹp thêm nữa. Lúc đầu nhìn ảnh, chị cũng không nhận ra.”.

Enji nhìn chăm chăm cô gái trước mặt, hơi ngơ ngẩn một chút, cuối cùng, khuôn mặt cô chợt sáng lên, vui mừng, cô vội bước đến:

“ Chị Melisa, sao chị ở đây.?.”.

Rôi như nhớ ra điều gì, cô hỏi vẻ mặt không muốn tin:

“ Chị cũng ở trong danh sách thối nát đó à.?.”

Cô gái nhìn cô cười cười:

“Ừ. Nhưng chị đến là vì em. Chị nhận ra em qua ảnh, vì thế xin vào danh sách đó để đến đây. Lúc nhìn thấy em trên lan can, chị còn không tin được, em thay đổi khá nhiều đó. Mà sao em lại dính phải Saka vậy.?. Theo chị biết, nếu tính cách của em không thay đổi, em chắc chắn sẽ không ở đây với anh ấy.”

Enji nghe cô gái nói, lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Thực sự là rất cảm động mà. Cuối cùng cũng có người hiểu được một tẹo gì đó con người cô.

Trong lần đi du lịch vòng quanh thế giới lần thứ nhất, cô có tham gia một hoạt động tình nghĩa, đó là sống và chăm sóc những trẻ em nhỏ ở trong một trại mồ côi lớn của Đức. Cô gặp rất nhiều người ở đây, trong đó có Melisa. Chính xác mà nói, nhà tài trợ lớn nhất của trại mồ côi này là gia đình nhà Melisa, lần đó đến thăm, cô gái này cũng ở lại một thời gian để giúp đỡ trẻ em nghèo. Một hành động, mà Melisa vẫn thường nói: Gây tiếng vang thôi.

Sau đó, trong một lần, cô nhìn thấy Melisa ăn tối với một li máu. Cô nhận ra…

Trong kí ức của cô, Melisa luôn có nụ cười ôn hoà mang theo tia giễu cợt thế giới. Chính xác, Melisa không thích gia đình nhiều lắm, cô luôn nói gia đình mình giả tạo. Và luôn muốn thoát khỏi gia đình.

“ Enji, lần này em được đó. Em động đến tổ ong rồi. Phu nhân Kyoko không giống như đám đua xe đường phố lần đó em đánh đâu. Người phụ nữ quyền lực của nhà Valois, tiếng vang đến các nhà khác xa lắm đấy. Bà ta rất kinh khủng.”

“ Thì sao.?. Bà ta làm gì được em. Giết em á.?. Thân phận này của em, không phải muốn làm gì thì làm. Nếu bà ta muốn chiến tranh nổ ra thì cứ thoải mái thôi.”. Enji kéo chiếc ghế mây cho Melisa ngồi, đồng thời cũng ngồi xuống chiếc bên cạnh. Cứng cỏi đáp.

“ Chị không rõ. Nhưng nếu bà ta không động đến em, sẽ động đến những người xung quanh. Mà lần này, em biết nhiều tiểu thư đến đây để làm gì không.?.” Melisa trước thái độ của cô khẽ lắc đầu, tiếp tục hỏi.

“ Biết. Để Saka chọn vợ bé.”. Cô đáp vô cùng thản nhiên.

Melisa nhìn cô, nhướn mày lên, biểu thị thái độ: Em không biết gì cả. Cô nói:

“ Những vị tiểu thư đó như thế nào cũng rất cao quý. Dù họ thích Saka, cũng không dễ dàng với việc để anh ấy chọn lựa mình như một món hàng. Lần này họ đến đây, một: là tiếp cận anh ấy tốt hơn. Cái thứ hai, chính là để đám người hầu họ mang theo gây khó dễ với em. Chứ em nghĩ, mỗi tiểu thư mang theo quá nhiều người hầu như thế đến đây làm gì.?. Nhà Fujimaru đâu có thiếu người phục vụ họ.”.

Enji có nghe mà cũng mờ mịt không hiểu:

“ Không phải chứ. Như vậy thì họ quá ngu ngốc rồi. Đám người hầu đó gây khó dễ với em thế nào được. Họ vốn dĩ đã không có quyền bất kính với em. Với em, họ chỉ là con kiến dưới chân thôi.”

Melisa khẽ thở dài, bắt đầu giải thích:

“ Có một chuyện mà em không biết. Đám người hầu đó, tất cả, đều được lựa chọn rất kĩ lưỡng. Phu nhân Kyoko chọn họ vì họ đều cuồng Saka. Họ đều là Dhampir, với Vampire mang dòng máu cao quý của Saka, họ luôn có cảm giác anh ấy là cả thế giới của mình. Rất nhiều người hầu nhà Valois đã vi phạm luật lệ của gia đình để tiếp cận Saka, cuối cùng bị trừng phạt rất thảm. Nhưng có ai rút kinh nghiệm gì đâu, chỉ cần nhìn thấy Saka thôi, họ đã điên cuồng lên rồi. Tối nay nếu em đột nhiên vào phòng Saka lúc anh ấy sắp ngủ, tin chị đi, ở đó chắc chắn có một cô hầu gái đang bám lấy anh ấy. Lần này các vị tiểu thư sẽ để mặc cho họ muốn tiếp cận Saka thế nào cũng được, nên chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn nhiều. Còn với việc em là người yêu của Saka, không cần nói nhiều, kể cả phải chết họ cũng phải giết được em. Hiểu chưa.?. Hả.?.”

Enji ngồi im lặng, khẽ cau mày suy nghĩ, cuối cùng nói:

“ Chậc. Xem chừng lần này không đơn giản như em nghĩ rồi. Em không hề biết đám người hầu đó có bệnh lí về tâm thần như thế. Không ổn rồi đây…. Chị Melisa, thử cá cược xem, lần này em sống toàn mạng được mấy ngày.?.”

Melisa tròn mắt nghe cái vụ cá cược của cô, giận giữ, cô đứng bật đậy quát:

“ Enji, không phải trò chơi đâu.”

Nhưng cô vẫn như thế, bình thản, và khẽ cười.

“ Không. Là trò chơi đó. Còn là trò chơi quá dễ nữa kia. Chị Melisa, em từng nói cho chị biết về một số thứ em phải trải qua đúng không.?. Sau khi chúng ta chia tay ở nhà tình nghĩa, cuộc sống của em còn kinh khủng hơn những việc em đã kể cho chị nghe nhiều. Chị nghĩ họ làm gì được em.?.”

Và chợt nghĩ gì đó, cô nói thêm:

“ Chị Melisa, chị đừng nói cho người nhà Fujimaru biết về cuộc sống trước đây của em nhé. Họ ngây thơ lắm, chưa biết gì đâu. Em chỉ còn sống ở đây khoảng hai tháng nữa, vì thế, em muốn sống vui vẻ một chút. Em đâu muốn để họ thương cảm mình, chị nghĩ có đúng không.?.”

“…..”

“ Được rồi, chúng ta vào nhà đi. Ở bên ngoài khá lạnh đấy. Chị ghét gió lạnh mà.”.

Enji đứng dậy, cô cầm tay Melisa dẫn đi. Ánh mắt Melisa nhìn cô thực sự mang đầy vẻ thương cảm.

“ Enji. Hiện giờ em sống tốt chứ.?.”

“ Hơn bao giờ hết.”

Điều Enji muốn dấu….

Ánh lửa từ chiếc lò sưởi bập bùng phát ra hắt nhẹ lên khuôn mặt mĩ lệ. Enji khẽ dùng sức bẻ đôi một thanh gỗ dài nhỏ, tuỳ tiện vứt vào trong đám lửa. Sau đó, bàn tay trắng hồng thon dài lại với ra đằng xa, một cốc sữa được đưa lên, và đôi môi hồng khẽ nhấp.

Cô gái ngồi xoay xoay cốc sữa nóng trong tay, và chợt nghĩ điều gì đó.

Rồi cô đứng dậy, khoác vào người chiếc áo mỏng bên ngoài váy ngủ, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Enji liếc nhìn cánh cửa phòng Saka, nó hé mở.

Cô đứng trước nó một lát, và khẽ đẩy cửa bước vào.

Một giọng nói của một cô gái vang lên từ trong gian phòng làm việc của anh:

“ Ngài Fujimaru, sẽ không ai biết chuyện này đâu.”.

Theo những bước chân của cô, khung cảnh trước mắt dần dần hiện ra: Một cô hầu gái, với chiếc áo sơ mi trắng đã cởi hết cúc và chiếc áo lót màu hồng phấn vứt trên mặt đất. Cô ta đưa tay quàng qua cổ anh, như một thứ keo dính đặc biệt bám lấy anh, làm những hành động rất chướng mắt.

Saka ngồi trên chiếc ghế đệm xoay lớn, bàn tay chống cắm nhìn cô ta lạnh lùng.

“ Cô muốn gì.?.”.

Cô gái nghe anh hỏi, ngước lên nhìn anh rất vui mừng:

“ Đêm nay…”.

Nhưng cô ta còn chưa nói hết, anh ngay lập tức đã cắt ngang:

“ Không…..Cô về đi.”

Mắt cô ta ánh lên vẻ buồn lo thất vọng, nhưng không hề dừng lại, mà ngay lập tức, cô ta đứng lên, mạnh mẽ dứt khoát cởi thêm một tầng quần áo trên người.

Enji chứng kiến cảnh này khẽ nhíu mày, gót chân nhẹ nhàng xoay đi.

Hai giây sau, anh quay nhìn về nơi cô đã đứng. Khẽ nói:

“ A. Bé con đi rồi sao.?.”

Rồi anh đứng dậy, ngay lập tức muốn rời đi.

“ Ngài Fujimaru. Ngài đi đâu vậy, xin hãy ở lại với em.”.

Cô gái vội vàng kêu lên, và nhanh chóng đứng trước mắt anh.

Anh liếc cô ta khinh thường, và nói:

“ Nếu cô muốn dùng thân thể mình để quyến rũ ta thì cô rất ngu ngốc. Bé con của ta rất đẹp, ta không đi ôm cô ấy, lẽ nào lại ở đây ngắm cô. Ngắm cô để bẩn mắt ta sao.?. Nếu không phải giết cô sẽ làm bẩn phòng, ta đã tiễn cô đi từ lúc cô bám lấy ta rồi. Ngày mai cút về Pháp cho ta.”

Trước con mắt sững sờ của cô ta, anh lướt qua không mảy may quan tâm.

---

Enji cảm nhận được có người vén tấm màn giường của cô lên, sau đó ngồi lên giường, tung chăn của cô lên và nằm xuống bên cạnh.

“ Saka, về phòng của anh đi.”.

“ Phiền lắm. Mà bé con, lần sau nhìn thấy như vậy, em phải bước đến ngăn cản, chứ không phải là bỏ đi như thế. Em bỏ đi đồng nghĩa với việc không quan tâm đến tôi. Như vậy là không được.”

Anh chẳng để ý đến lời nói của cô, vẫn rất tự nhiên kéo cô vào lòng, mở miệng ra không phải giải thích mà là trách móc.

Enji im lặng đang suy nghĩ, chợt cảm thấy rất kì lạ ở cổ mình và còn ở…ngực nữa. Rồi ánh mắt cô loé lên khi biết chuyện gì đang xảy ra, cô khẽ quay người, thúc thật mạnh vào bụng anh. Quát nhẹ:

“ Saka, anh nằm cẩn thận. Không là em đá ra khỏi giường đấy.”.

Anh trả lời lại mang theo ý cười:

“ Enji, đàn ông nằm bên cạnh em mà không có ý nghĩ xấu là có vấn đề đấy. Em phải tự hiểu chứ.”

Cô vẫn nhìn anh trừng trừng.

“ Được thôi. Nằm cẩn thận…..”. Anh khẽ thở dài một hơi, lại đểu giả nói tiếp: “ Mà em cũng không cần phải phản ứng mạnh mẽ như thế. Cơ thể của em tôi đã động chạm qua nhiều lần rồi. Chứ em nghĩ khi tôi ngủ bên cạnh, tôi thật sự không làm gì à.?. Ngây thơ thật.”.

Cô đơ người, rồi lầm bầm nói như không tin:

“ Không thể nào, nếu có người chạm vào, em sẽ tỉnh ngay lập tức.”

Anh hờ hững quay người, nói:

“ Tôi cho em sử dụng thuốc ngủ liều cao trước đó mà. Em tỉnh thế nào được.”

Đằng sau anh, cô khó khăn giữ bình tĩnh để không giết người.

---

Enji mang theo ánh nhìn kì lạ nhìn mọi người trong nhà Fujimaru, cô dụi dụi mắt cho tỉnh táo, những mở mắt ra vẫn là cảnh tượng như thế không thay đổi. Bực mình, cô lên tiếng hỏi:

“ Mọi người làm gì vậy, mau đứng lên đi.”

Nhưng chẳng có ai nghe lời cô cả, tất cả mọi người nhìn cô buồn rầu, vẫn tiếp tục quỳ trên sân. Cô Elik từ xa bước đến, mở miệng giải thích:

“ Tiểu thư, họ bị phu nhân Kyoko phạt, không đứng dậy được đâu.”.

Trong tức khắc, ánh mắt Enji trầm xuống tức giận:

“ Phạt.?. Bà ta điên à.?. Ai cho bà ta cái quyền đó.”.

Và một tiếng nói sắc bén đáp lại:

“ Ta tự cho mình cái quyền đó.?. Cô phản đối sao.?.”.

Enji nhìn về phía tiếng nói phát ra, rõ ràng là phu nhân Kyoko rồi. Bà ta đi đến không chỉ có một mình, mà còn dẫn theo nhiều vị tiểu thư khác. Cô đột nhiên phát hiện ra, hôm nay họ nhìn cô còn khủng khiếp hơn hôm trước nhiều.

“ Ta hỏi cô…”. Bà ta tiếp tục lên tiếng: “ Đêm qua cô Saka ngủ với cô sao.?.”

“ Đúng vậy. Quan trọng à.?.”

Enji đáp với cái vẻ bất trị, và ngay lập tức sau khi cô trả lời, những cái nhìn của họ càng thêm khủng bố. Trong giây lát, cô chợt cảm thấy cơ thể mình nhói đau. Rồi đầu mình như bị quả ta nặng gõ vào, rất rất khó chịu.

Một bàn tay chạm vào cô, và cô Elik kéo cô ra đằng sau mình. Cảm giác khó chịu kia biến mất rất kì lạ.

“ Các tiểu thư, không nên làm bị thương tiểu thư Enji. Cậu chủ sẽ không vui đâu.”

Cô Elik lạnh lùng nhìn đám người kia lên tiếng.

“ Cả người cũng vậy, thưa phu nhân.”.

Phu nhân Kyoko nhìn cô Elik khẽ cười lạnh, sau đó, rất thư thái, bà ta mang theo đám người kia bỏ đi.

Cô Elik bấy giờ quay lại nhìn cô:

“ Tiểu thư, việc họ bị phạt cô không làm gì được đâu. Phu nhân Kyoko dù sao cũng là mẹ kế của cậu chủ, quyền của bà ta khi cậu chủ vắng nhà lớn hơn quyền của cô. Cô cũng không cần lo, mấy thứ phạt nhẹ nhàng thế này, họ trải qua nhiều rồi mà. Cậu chủ còn từng phạt chúng tôi quỳ suốt một tuần liền không cho ăn uống, mà có làm sao đâu.”.

Enji nghe cô Elik nói, sắc mặt liền biến đổi. Cô nhíu nhíu mày, mím môi nói:

“ Tôi đi tìm Saka.”

Nhìn theo bóng dáng Enji bỏ đi, cô Elik liếc nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói:

“ Mọi người cứ quỳ đó nhé. Đợi đến chiều tiểu thư trở về, rồi thử tưởng tượng xem vẻ mặt thất bại của phu nhân Kyoko.”.

“ Cô Elik…” Mọi người lên tiếng: “…cô gian quá.”

“ Sao chứ, tôi giúp mọi người mà.”

---

Enji đứng bất động trước thang máy đặc biệt chỉ dành riêng cho chủ tịch tập đoàn Fujimaru, đau đầu nghĩ ngợi.

“ Phải rồi, cô Elik nói nếu muốn đi vào thang máy phải có thẻ gì ấy nhỉ.?. Anh ấy cũng từng đưa cho mình một đống thẻ đặc biệt, chắc chắn là nó có trong đó. Nhưng … vội quá quên mang đi rồi. Mà muốn đi mấy cái thang máy kia cũng không được, phải có thẻ nhân viên, rồi còn giới hạn tầng nữa chứ. Điên quá.”

Trong khi cô còn mải nghĩ ngợi, một bảo vệ đã phát hiện ra cô, anh ta bước đến gần và hỏi lịch sự:

“ Xin lỗi. Tôi có thể giúp gì được không.?.”

“ A. Tôi mang cơm cho chủ tịch và ông Langdon, nhưng quên không mang thẻ vào thang máy rồi.”. Cô vừa nói, vừa giơ hộp cơm lớn ra, thứ mà khi cô sắp đi, cô Elik liền tiện đường nhờ vả.

Nói xong, cô liền cảm thấy không ổn. Tên bảo vệ đang đần mặt ra mà ngắm cô. Rồi không chỉ anh ta, mấy bảo vệ đằng xa cũng thế. Và còn cả nhân viên, khách mời… trong đại sảnh cũng chú ý đến cô. Phát hiện ra điều này, cô chỉ có thể âm thầm thở dài. Đây là lí do vì sao khi ra đường, ngoại trừ trường hợp muốn gây xúc động mạnh đến người khác, cô vẫn luôn ăn mặc và hoá trang một chút cho giống một cậu trai trẻ tuổi.

“ Này. Anh có giúp được tôi không vậy.?. Nếu không, phiền anh gọi điện cho ông Langdon dùm tôi một chút. Tôi không mang điện thoại.”

Chờ đợi sự phản ứng chậm chạp của người bảo vệ, Enji khó chịu lên tiếng tiếp.

“ Xin lỗi, không được. Nếu cô không có thẻ vào thang máy, vậy cô không thể lên trên tầng gặp chủ tịch được. Còn ngài Langdon, hiện tại ngài ấy rất bận, không tiện nghe điện thoại. Nếu cô muốn mang cơm lên, cô đành phải trở về nhà lấy thẻ thôi. Anh ta không giúp gì được đâu.”.

Chẳng chờ anh ta trả lời, một cô nhân viên trực ở quầy liền tiến đến nói với cô bằng giọng rất lạnh lùng. Thậm chí còn có chút khó chịu. Sau đó, không khách khí, cô ta nói bảo vệ tiễn cô ra ngoài.

“ Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được. Còn cô nhân viên kia, cô cũng đừng để ý. Trước đây, rất nhiều cô gái biết chủ tịch mỗi buổi trưa đều được người nhà đưa cơm đến, vì thế họ giả là người đưa cơm, làm phiền chủ tịch không biết bao nhiêu lần. Nói thật, lí do cũng giống hệt cô. Một vài người nói nhân viên trực gọi điện cho ngài Langdon, họ làm theo thì thấy các cô gái ấy nói chuyện rất kiêu ngạo với ngài Langdon, một vài người thì xin xỏ, một vài người thì nói có chuyện rất quan trọng, đủ lí do lắm. Vì thế ngài Langdon liền ra lệnh rồi, nếu ai không có thẻ đều sẽ không được tiến vào. Trực tiếp mời đi luôn.”

Anh chàng bảo vệ tiễn cô ra cửa, vừa đi vừa mở miệng giải thích, chỉ mong cô không phật lòng. Cô gật gật đầu coi như đã biết. Sau đó, cô mỉm cười nụ cười thiên thần với người bảo vệ, điều này khiến anh ta ngất ngây nhìn cô:

“ Anh có tin tôi không.?.”

Anh ta gật đầu lia lịa, mở miệng vội vàng nói:

“ Tin, tin chứ.”.

“ Vậy cho tôi mượn điện thoại, tôi cần gọi cho ông Langdon.”.

Không cần nói nhiều lời, anh ta móc luôn điện thoại đưa cho cô.

Ông Langdon đang ngồi xử lí công việc, chiếc điện thoại riêng chợt reo. Ông cầm lên, kì lạ nhìn dãy số lạ, nhưng cũng không chần chừ nghe máy.

“Ông Langdon, cho người xuống đây đón tôi lên đi. Tôi đến nhưng không có thẻ vào thang máy bị người ta chặn lại rồi.”.

Giọng của một cô gái thanh thuý vang lên trong điện thoại khiến ông giật mình. Cái giọng này là… “ Tiểu thư, là tiểu thư Enji. Tiểu thư vốn không thích đến nơi cậu chủ làm việc. Chẳng lẽ ở nhà có chuyện gì.?.”.

“ Tiểu thư, chờ chút, tôi bảo người xuống đón. Cô chờ một lát….Khoan đã, cô mặc quần áo như thế nào.?.”.

“ Tôi mặc áo khoác lông dài màu xanh biển.”

“ Được.”.

Enji mỉm cười gấp điện thoại lại, đưa cho người bảo vệ. Anh ta luống cuống nhận lấy, sau đó nói:

“ Cô vào trong ngồi không.?. Bên ngoài rất lạnh. Mà cô là…phục vụ ở nhà chủ tịch sao.?. Mấy người đưa cơm ở nhà chủ tịch tôi đều đã biết, nhưng chưa bao giờ thấy cô. Cô là người mới à.?.”

Enji mỉm cười không đáp.

Một lát sau, thư kí của ông Langdon xuống đón cô lên.

Thang máy chầm chậm đi lên, Enji sốt ruột gõ gõ ngón tay lên thanh vịn, bất chợt, cô liếc nhìn sang cô thư kí, phát hiện ra cô nàng cũng đang nhìn cô. Cô gái bị bắt gặp liền bối rối quay đi.

Khi cánh cửa thang máy từ từ mở ra, ông Langdon đứng ngay trước cửa chờ cô. Mỉm cười với ông, cô nói:

“ Ông Langdon, cơm nè. Saka ở đâu.?.”.

“ Ngài ấy đang trong phòng làm việc. Và vẫn chưa biết cô tới đâu.”. Ông Langdon nhận hộp cơm, đưa tay chỉ về phía căn phòng cuối dãy hành lang.

Enji gật đầu và bước về phía đó, cô nghe thấy tiếng cô thư kí kia nói với một số cô bạn đồng nghiệp đang ở trên hành lang:

“ Cực kì đẹp luôn. Lại còn cao nữa.”.

Rất nhiều thư kí chợt xuất hiện và vụng trộm liếc cô. Mỉm cười với tất cả những ánh mắt đang nhìn mình, cô bình thản bước tới phòng của anh.

Bàn tay khẽ đẩy một bên của cánh cửa gỗ lớn, cả căn phòng sang trọng hiện ra trước mắt cô. Enji nhìn toàn bộ căn phòng lớn, âm thầm đánh giá nó.

“ Cứ để tài liệu trên bàn, lát tôi xem.?.” Saka ngồi ngay trước cửa sổ sát đất, từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố trên cao. Đầu vẫn cúi xem tài liệu, anh nói không quan tâm là ai đến.

Enji sải bước đến trước bàn làm việc của anh, bàn tay che mất tờ giấy anh đang xem.

“ Saka, bán nhà của anh cho em đi. Nhà mà em đang ở ấy. Và bán luôn cả người hầu trong nhà cho em nữa.”.

Đầu anh từ từ ngước lên, khi nhìn thấy cô thì cực kì kinh ngạc. Sau đó, anh cười cười hỏi:

“ Bé con, ai tranh giành quyền lực ở nhà với em sao.?.”.

Cô nhún vai, và bắt đầu kể….

“ Vì vậy, em muốn mình là chủ nhà. Anh bán cái nhà đó cho em đi.”.

“ Không được.”. Anh lắc đầu. Rồi lại nói: “ Nhưng nếu vấn đề em muốn có quyền làm chủ nhà thì rất dễ dàng thôi. Khi về tôi sẽ nói với những người đó một tiếng. Sau này quyền của em không dưới tôi. Ok.?.”

“ Không thích, em muốn tất cả là của em. Bán đi, giá bao nhiêu em cũng mua.”. Cô bướng bỉnh lắc đầu, vẫn tiếp tục muốn thương lượng.

Anh nhìn cô, ánh mắt xuất hiện những điều không tốt đẹp, sau đó nói:

“ Anh chắc em không trả nổi cái giá đó đâu.”.

“ Hử.?. Gì chứ, đừng coi thường em. Nhà đó em thừa sức mua.”. Cô có vẻ không vui vì bị coi thường, trừng mắt nói với anh.

“ Được….”. Gương mặt anh ngay lập tức rất nghiêm túc, nhưng khi nói ra lại nói những lời rất đáng ăn đòn:

“ Rất đơn giản thôi. Lãnh địa nhà Fujimaru rất lớn, tôi sẽ tính là năm đêm. Người hầu và vệ sĩ tôi tính là một đêm. Hunxter và Sky tính luôn cho em là một đêm. Trả đủ bảy đêm, mọi thứ sẽ là của em.”.

Cô sững người nghe anh nói.

Lát sau, tiếng anh vang lên khiến cho mọi thư kí và ông Langdon giật mình:

“ Enji, bỏ quả địa cầu xuống( trên bàn làm việc của anh có một quả địa cầu bằng ngọc),….. được rồi, tôi sẽ cho em đánh, nhưng ra chỗ khác, đánh ở đây sẽ làm rối tài liệu của tôi.”.

Tất cả thư kí nhìn nhau khó hiểu, tất cả trong ánh mắt của họ là mờ mịt và không thể tin được. Còn ông Langdon, không cần nói nhiều, ông đã vội chạy vào can thiệp rồi. Sau đó, tiếng của một cô gái vang lên cáo tội của chủ tịch:

“ Ông Langdon, Saka mất nết lắm. Anh ấy đòi tôi trả bảy đêm để đồng ý bán căn nhà. Rất là quá đáng.”.

Đây là chuyện gì.?.

Chuyện này rung động cỡ nào.?.

Và ngay sau đó, chuyện của cô lan ra khắp công ty trong thời gian cực cực cực ngắn. Gần như tất cả mọi người trong công ty, đều muốn biết mặt cô. Mà cũng không cần phải ngóng chờ, ảnh của cô được chụp qua camera tại sảnh, đã được một người coi camera photo và phát khắp công ty cho những ai có nhu cầu.

Enji ở lại công ty cho đến chiều tối, chờ anh cùng về. Tất nhiên, kế hoạch mua bán nhà của cô hoàn toàn thất bại. Cuối cùng, cô vẫn phải nghe theo lời anh.

Enji bước ra ngoài cửa công ty, thản nhiên đi qua rất nhiều ánh mắt và những lời bàn tán về cô. Đứng ở trên bậc thềm, cô chờ đợi anh xuống. Không hề phát hiện ra gần đó, một đám đông đang vây quanh một chàng trai, chàng trai này rất đẹp, đang rất vô tư gặm hamberger, mặc cho rất nhiều cô gái chầm chậm đi qua ngó anh muốn sái cổ. Và khi ánh mắt anh chàng này chạm đến Enji, anh ta vứt luôn chiếc hamberger gặm dở xuống, lao về phía cô và hét vang:

“ Vợ yêu…Em đây rồi.”.

Khi tiếng nói anh ta đập vào tai cô còn chưa kịp tiêu hoá, cả người cô đã bị ôm đến chặt cứng. Sau đó trước mặt rất nhiều người, anh chàng này vô tư hôn cô một cái rất nhanh. Rồi lại bỏ cô ra, bắt đầu liến thoắng:

“ Vợ yêu, em cao lên rồi. Phải cao thêm 4cm nữa ấy. Wa…ngực em cũng lớn hơn này. Phải đến 90 rồi. Em càng ngày lại càng đẹp nữa. Trông yêu quá…”.

Và rồi lại ôm..ôm..ôm…

“ Em vào đó làm gì vậy.?. Người của anh theo em báo cho anh biết em vào đó từ sáng kia mà, sao giờ mới ra.?. Anh chờ em ở đây từ đầu giờ chiều, đã ăn hết 7 cái hamberger, hai cái pizza và 4 lon cô-ca đấy. Ngồi chờ em buồn chết.”.

Lại….ôm…

Cảnh tượng này khiến nhân viên công ty Fujimaru cực kì là kinh ngạc, họ càng bàn tán nhiều hơn.

Và rất tiếc, cảnh tượng này…anh cũng chứng kiến đủ.

Khi anh chàng kia vẫn còn đang ôm ấp Enji, một bàn tay rất mạnh mẽ kéo cô ra khỏi anh ta, và không hề khách khí đấm cho anh ta một cái thật mạnh.

Nhìn thấy người kia lảo đảo ngã cái phịch xuống đất, anh quay sang hỏi cô:

“ Tên biến thái nào đây.?. Sao anh ta lại gọi em là vợ yêu.?.”. Khuôn mặt anh cực kì là không hề vui chút nào.

“ Thật là, nóng tính quá đấy. Tôi chỉ chạm vào Enji chút thôi mà.”. Khi cô chưa trả lời, anh chàng kia đã đứng dậy, xoa xoa má phải bị sưng to, miệng cười cười nói:

“ Xin chào. Tôi là chồng của Enji.”.

Enji trừng mắt nhìn anh ta, ngay lập tức phủ nhận:

“ Không phải đâu. Anh ấy là một người bạn của em. Anh ấy và em từng làm phù dâu và phù rể cho một đám cưới, vì thế anh ấy gọi em là vợ yêu.”.

Rồi giải thích xong với anh, cô lại quay sang hỏi Dinno:

“ Sao anh về nhanh quá vậy.?. Hai hôm trước em gọi điện, anh nói đang ở Bắc cực ngắm băng trôi cơ mà.”.

Anh ta cười cười, không kể Saka nhìn cô mê đắm:

“ Vợ yêu gọi điện cần gặp anh mà, kể cả em có ở Nam cực anh cũng đến liền. Nhật Bản thì tính là gì.”.

Enji nghe anh ta trả lời, lập tức không nói được gì thở dài. Cô đã rất cố gắng để không gọi điện cho anh ta. Nhưng cuối cùng vẫn phải gọi. Giờ thì hoạ rơi đầu rồi.

Anh chàng nói với Enji, lại phát hiện ra ánh nhìn của Saka với mình cực kì khủng bố, anh ta mở miệng nói:

“ Đùa thôi. Anh là Fujimaru Saka phải không.?. Tôi là bạn của Enji, Dinno Cavallon. Hân hạnh được gặp mặt.”.

Saka không để ý đến anh ta, anh quay sang hỏi cô:

“ Em biết tên biến thái này ở đâu vậy.?. Không phải là ở trại tâm thần chứ.?.”.

Dinno nghe anh hỏi cô hơi sững người, nhưng không hề tức giận, anh ta cười nói:

“ Không phải. Tôi quen Enji hồi cô ấy ở nhà chứa. Mối quan hệ của chúng tôi cực kì sâu sắc đấy nhé. Phải không.?.”.

Anh ta quay sang hỏi cô, lập tức nhận ra có điểm không phải. Vì cô đang có vẻ hơi bối rối. Khi Saka sững sờ quay sang nhìn cô, cô lại lập tức tránh mặt đi.

Anh ta nghiêng đầu nhìn mặt cô, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi:

“ Em không nói gì cho anh ta biết sao.?.”.

Dino thấy cô không trả lời gì cả, lại quay sang hỏi anh:

“Enji chưa bao giờ nhắc đến việc cô ấy từng phải phục vụ trong nhà chứa ở Mĩ một thời gian sao.?. Vậy những chuyện sau đó, anh cũng không biết.?.”

Saka liếc anh ta lắc đầu dứt khoát.

“ Chưa bao giờ, mà những chuyện sau đó là chuyện gì.?. Tôi cũng không biết.”. Nói xong, anh lại quay sang nhìn cô.

Bất chợt, Dino nói một câu khiến anh rất khó chịu:

“ Vậy sao nói là người yêu Enji được.”

Anh chàng vừa nói xong, Enji đã quay phắt sang trừng anh ta đe doạ, rất khủng bố, cô ra lệnh:

“ Dino, gọi điện ngay cho quản gia của anh đi.”

“ Gọi điện.?. Được….tít..tít…tít…đây..em nghe đi.”

“ Ông Lambo, tôi là Enji đây. Phải, lâu rồi không gặp ông. Tôi gọi điện cho ông là muốn nhờ ông một việc….đừng lo, việc này dễ thôi. Bây giờ ông cho người đi đóng quan tài đi. Ngày mai đến Nhật Bản nhặt xác Dino về. Thế nhé.”.

Enji nói xong, khẽ gập điện thoại lại, hành động này của cô chẳng có ý gì, nhưng lại khiến Dino mặt biến sắc. Anh ta nghĩ muốn chạy, nhưng lại biết là chạy không nổi, vì thế, anh ta vội vàng nói:

“ Lần này anh đến là để giúp em mà. Giúp xong rồi giết có được không.?.”

Câu nói này của anh ta khiến cô khựng lại.



Dino ngó Saka đang đứng ở cửa xe chờ cô, rồi lại liếc cô, rất nghiêm túc hỏi:

“ Vợ yêu, em thích anh chàng đó không.?.”.

Enji nhìn anh khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng gật một cái. Vừa gật xong ngẩng đầu lên lại thấy Dino như đang sắp khóc, mắt nhìn cô vô cùng đau khổ. Anh ta kêu gào rên rỉ:

“ Không…không…em là vợ yêu của anh và Jin cơ mà. Sao lại phản bội…?.”.

Enji thở dài, ngó anh ta chán nản, đưa tay gõ vào đầu anh ta một cái, hỏi về chuyện khác:

“ Chuyện em nhờ anh đã làm được gì chưa đó.?.”.

Anh ta lắc đầu rất thản nhiên:

“ Chưa. Anh nghe em gọi liền tới đây liền. Mà sao bỗng nhiên em lại muốn tìm Jin vậy.?. Em biết rõ cậu ta mà, muốn trốn thì không ai mò ra nổi đâu. Tên khốn đó bỏ đi cũng gần 3 năm rồi, đến Đại Lão muốn tìm cũng không nổi nữa là.”.

“ Em biết, thế nên việc này mới cần nhờ anh. Anh phải tìm được Jin nhé, em cần hỏi Jin một vài việc...A.!..”. Cô đang nói, bỗng nhiên nhận ra một điều gì đó không đúng trong lời nói của Dino. “ Sao lại là 3 năm, là Jin bỏ đi được hơn 5 năm rồi mà. Không lẽ…sau lần Jin bỏ đi, hai người từng gặp lại nhau.?.” Cô nheo mắt, đe doạ nhìn Dino.

Anh chàng này vội vàng quay mặt đi chỗ khác, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, cuối cùng, vẫn là không chịu được từng cái ánh mắt lạnh như dao chém đến mình, anh ta đành quay lại nhìn cô, gãi đầu xem chừng tội lỗi nói:

“ Khoảng ba năm về trước đúng là anh gặp Jin một lần…không phải lén gặp hắn đâu mà, em đừng nhìn anh như thế…lúc anh đang ngủ thì hắn mò tới bên giường gọi anh dậy. Mở miệng ra hỏi được một câu, biết câu gì không.?.”.

Enji lắc đầu

“ Hắn hỏi: Vợ yêu của chúng ta sống tốt chứ.?....Tên khốn đó..”. Dino đột nhiên la lên. “ Không hỏi thăm về anh cái gì cả….rồi anh gật đầu, hắn ta mỉm cười, hôn tạm biệt anh..( Enji tròn mắt hỏi: Hôn á.?.).. Ừ, hôn mới ghê chứ. Hôn môi đó Enji. Lúc hắn hôn xong thấy anh đơ mặt thì nói rất phũ phàng: Cái này dành cho vợ yêu, không phải của cậu.Chuyển lại cho vợ yêu hộ tôi. Sau đó, hắn ta biến mất ở cửa sổ cho đến tận bây giờ. Từ đó, cứ nghĩ lại đêm hôm ấy anh lại thấy buồn nôn chết đi được. Đời anh đến giờ, chưa từng nghĩ đến chuyện chạm môi với đàn ông. Lại còn với tên bạn thân nhất đời mình nữa. Khủng khiếp lắm vợ yêu ơi…”. Kể đến đây, Dino lại trưng ra bộ mặt sầu thảm đáng thương, tư thế lại muốn lao đến ôm cô, nhờ cô an ủi…

“ Dino, anh đứng đắn chút đi. Saka nhìn thấy sẽ phiền đó.”. Cô nhìn rõ tình thế nguy hiểm, lập tức cao giọng quát Dino.

“ Được thôi.”. Dino phất phất tay, cơ mặt khẽ biến đổi, ngay lập tức đã là bộ dáng nhiêm túc đứng đắn. Lại liếc nhìn về phía Saka, anh nói:

“ Xem chừng anh ta rất chú ý đến em nhỉ. Vì anh ta đang thể hiện rõ là muốn băm anh ra này. Mà…em cũng có vẻ thích anh ta nữa. Chứ vợ yêu của anh có bao giờ để ý đến đàn ông đâu. Lời khuyên nè, Enji. Thích anh ta thật thì nên kể cho anh ta biết về quá khứ của em. Nếu anh ta yêu em thật sự, thì sẽ luôn muốn biết nhiều về em hơn. Hơn nữa, chuyện này, em dấu làm gì. Cũng nhiều người biết mà.”.

“ Không như anh nghĩ đâu Dino.”. Cô thở dài trả lời. “ Người nhà Fujimaru điên lắm, nhiều người trong số họ nghĩ trái tim em bị hỏng. Tức là có một nơi nào đó bị hổng ấy, cần phải cái gì đó yêu thương, cái gì đó ân cần lấp đầy. Nếu em nói ra cái quá khứ của mình, họ sẽ tiếp tục nhìn em bằng ánh mắt nào nữa. Trước đây em cũng không dấu, nhưng mà có người mới biết một chút, mà cứ nhìn thấy em là lộ ra niềm thương cảm, rất đáng ghét mà. Họ không giống như anh, như Jin, như Đại Lão và một số người khác coi chuyện đó r

/21

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status