Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 53 - Ngoại Truyện: Kiếp Trước (Cuối)

/91


“Mắc dịch bệnh?” Lý Cảnh xoay phắt người lại, lạnh giọng nói: “Thế tại sao bà lão đưa cơm tới Lan Vu cung hàng ngày cho nàng ấy lại nói, trước đó một ngày nàng ấy vẫn mạnh khỏe, ngày hôm sau đã không thấy người nữa, dưới đất, trên tường Lan Vu cung còn có bãi máu? Ngươi giải thích cho trẫm nghe thử xem chuyện gì đã xảy ra?” Càng về sau, hắn gần như quát lớn.

Phan Dửu Quân bị hắn quát, sợ tới mức cả người run bắn, nước mắt cũng quên chảy. Sau một lúc, nàng ta mới nghe được tiếng nói khô khốc của chính mình cất lên: “Vết máu đó, là bởi vì, bởi vì Tề quý phi mắc dịch bệnh, thân thể đau đớn, nên, nên đập đầu vào tường mà chết, vì vậy, trên tường, dưới đất, mới, mới có vết máu.”

“Phan Dửu Quân! Ngươi còn dám lừa trẫm!” Lý Cảnh xông thẳng tới trước mặt nàng ta, tóm lấy cổ tay ả, bóp chặt, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết, ngươi đã phạm phải tội khi quân không hả!”

Hiện giờ sát gần, Phan Dửu Quân mới trông thấy rõ, sắc mặt Lý Cảnh đen kịt, đôi mắt đục ngầu, nàng ta hoảng sợ, “Thần thiếp, không hiểu, không hiểu tại sao Hoàng thượng nói thế? Thần thiếp, thần thiếp nói đều là sự thật, không có khi quân.”

Lý Cảnh nghe thấy vậy, tức giận, quăng mạnh Phan Dửu Quân ngã nhào xuống đất, chỉ vào ả ta quát: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng có làm! Ngươi cho rằng ngươi làm ra những chuyện ác độc kia, ngươi không nói sẽ không có người nói ra ư?”

Mặt Phan Dửu Quân trắng bệch, nhưng vẫn quả quyết nói: “Thần thiếp, thật, thật sự không có lừa Hoàng thượng.”

“Không lừa trẫm?” Hắn nghiến răng, “Phan Dửu Quân, ngươi thật độc ác! Ngươi lại dám làm vậy với nàng! Ngươi có biết, từ trước đến giờ đến cả Trẫm cũng không nỡ động vào một đầu ngón tay nàng, cho dù nàng gian díu với người khác bị trẫm bắt được, trẫm cũng chỉ giết gã ta, cũng không động vào nàng ấy chút nào. Nhưng ngươi, ngươi thì giỏi lắm!”

Nói tới đây, trong mắt Lý Cảnh đong đầy nước mắt, giọng nói cũng mang theo chút ít nghẹn ngào: “Phan Dửu Quân, ngươi có biết không, tay nàng ấy, là trẫm ủ ấm trong lòng sáu năm, ngươi dám, ngươi dám…”

Ngươi dám, chặt bỏ tay nàng.

Những lời này, hắn nói không ra lời.

Hắn cảm thấy đến việc nói ra khỏi miệng cũng quá ư tàn nhẫn, vậy mà ả đàn bà này lại thực hiện trên người nàng.

Giờ khắc này, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt hắn.

Hắn không tài nào tưởng tượng được, người con gái hắn nâng niu lại bị người khác đối xử như vậy. Hắn không ngờ được, Phan Dửu Quân còn độc địa hơn cả rắn rết.

“Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân nhào tới ôm chân Lý Cảnh, gào khóc: “Hoàng thượng, người đừng nghe kẻ khác nói bậy bạ, Tề quý phi thật sự tự mình đập đầu vào tường tự sát! Thần thiếp không có hại cô ta!”

“Đập đầu vào tường tự sát?” Lý Cảnh quát lớn, “Đúng! Nàng là đập vào tường tự sát! Nhưng trước khi nàng ấy tự sát, ngươi đã làm gì với nàng ấy hả?”

Vừa nghĩ tới việc nàng phải chịu đựng những khổ đau kia khi còn sống, lòng hắn đau tựa dao cứa.

Hắn nhấc chân, đạp mạnh vào chính giữa ngực của Phan Dửu Quân, đá văng ả ta ra.

Phan Dửu Quân ôm ngực, chịu đựng đau nhức, hét lớn: “Hoàng thượng, người đừng nghe kẻ ngoài châm ngòi! Oan, oan uổng thần thiếp!” Dứt lời, nước mắt nàng ta tuôn như mưa.

“Châm ngòi?” Lý Cảnh âm trầm mặt mũi, nói, “Ai châm ngòi? Phan Dửu Quân, ngươi không ngờ được, lúc ngươi làm ra mấy việc đó với Ngọc Yên, thị nữ của Ngọc Yên – Mai Hương đang núp trên cây ngoài cung. Hành vi của ngươi, cô ấy đã chứng kiến hết.”

Phan Dửu Quân giật mình, hỏi: “Nó nhìn thấy cái gì?”

“Lúc Mai Hương đến, ngươi đã đổ độc câm Ngọc Yên, móc mắt nàng, còn, còn chặt bỏ tay nàng ấy…” Nói tới đây, hắn lại nghẹn ngào một hồi, “Ngươi còn nói với nàng, Huyên nhi cũng đã chết, khiến cho nàng bi thương cùng cực, chặt đứt ý niệm sống của nàng ấy, để nàng đập đầu vào tường mà chết!”

“Hoàng thượng, tất cả, đều là Mai Hương vu oan ta.” Phan Dửu Quân tái nhợt, yếu ớt thanh minh.

Dẫu rằng nàng ta biết chỉ là phí hoài, nhưng nàng ta vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối.

Quả nhiên, vẻ mặt Lý Cảnh âm lãnh nhìn ả: “Phan Dửu Quân, có vu oan hay không, trong lòng ngươi tự rõ. Chẳng qua, ta muốn nói với ngươi, những đau đớn ngươi bắt nàng ấy phải chịu, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội!”

“Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân hét lớn: “Xin người xét phụ thân thần thiếp trung thành tận tâm với Hoàng thượng, tận tâm tận lực vì Đại Hiên…”

“Đừng nhắc tới người phụ thân bán nước thông đồng với địch của ngươi nữa!” Lý Cảnh quát to.

Nghe thấy vậy, người Phan Dửu Quân run rẩy, bấy giờ mới ngậm miệng.

“Trẫm vẫn luôn nghi ngờ, tại sao lần này Tề Trí Viễn lại thua thảm hại như vậy. Kỳ thật, trên đường về triều Trẫm đã phái người điều tra rõ, chính phụ thân Phan Báo của ngươi bày trò bên trong, không chỉ giữ lại lính tinh nhuệ, hơn nữa còn trì hoãn việc cung cấp lương thực, thông đồng với nước giặc, báo tình hình quân lính của Tề Trí Viễn cho giặc, cho nên mới dẫn tới việc Tề Trí Viễn thua trận mà chết!”

“Mặc dù biết Phan Báo làm điều ác độc, ban đầu Trẫm không có ý định liên lụy đến ngươi. Mấy năm nay, trong lòng Trẫm có hơi áy náy với ngươi. Không ngờ rằng, Trẫm nghĩ sai rồi! Trẫm nên sớm đoán ra, cha nào con nấy!” Nói tới đây, Lý Cảnh từ từ đứng thẳng dậy, hời hợt nhìn Phan Dửu Quân, “Nếu hai cha con ngươi đều độc ác đến thế, vậy đừng trách Trẫm tâm ngoan thủ lạt! Ngươi và Phan Báo tới địa phủ làm cha con tốt đi!”

“Đừng mà! Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân đau đớn thét lên.

Nhìn sự tuyệt tình trong mắt Lý Cảnh, nàng ta biết đã hết hy vọng, chán nản ngã ngồi dưới đất, mặt tái mét.

“Phan Dửu Quân, Trẫm đã nói, những việc ngươi làm với Ngọc Yên, Trẫm sẽ trả lại ngươi gấp bội! Trẫm nói được nhất định sẽ làm được!” Nói xong, Lý Cảnh hét lớn ra ngoài điện: “Người tới!”

Một đội vũ vệ quân lên tiếng trả lời rồi vào.

Lý Cảnh chỉ vào Phan Dửu Quân nói: “Dẫn ả độc phụ này đi! Làm câm, cắt lưỡi, khoét mắt, đục tai, chém tay, chặt chân! Để chảy máu mà chết!”

“Dạ!” Hai vũ vệ quân được lệnh, tính tiến tới kéo Phan Dửu Quân.

“Buông ta ra!” Phan Dửu Quân giãy giụa, không muốn bị kéo đi.

Nhưng vũ vệ quân nào để cho ả ta phản kháng, chốc lát đã khiến ả không thể cựa quậy, kéo ả ra bên ngoài.

“Lý Cảnh!” Phan Dửu Quân bất chợt gọi thẳng tên của Hoàng đế, hét vang: “Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể báo thù cho Tề Ngọc Yên ư? Ngươi có biết rằng, thời điểm ả ta chết, hận nhất chính là ngươi không. Ngươi vĩnh viễn sống trong sự thù hận của ả ta.”

Nghe Phan Dửu Quân nói, Lý Cảnh giật mình, sau đó ra lệnh: “Đưa ả ta về đây!”

“Dạ!” Vũ vệ quân lại kéo Phan Dửu Quân trở về.

“Phan Dửu Quân, những lời ngươi vừa nói là có ý gì?” Lý Cảnh hỏi, “Tại sao Ngọc Yên phải hận trẫm?”

“Mai Hương tới muộn, trước đó ta có nói vài lời với Tề Ngọc Yên, chắc chắn nó không nói cho ngươi biết rồi?” Phan Dửu Quân kéo khóe miệng lên thành một nụ cười.

“Ngươi nói gì với Ngọc Yên?” Lúc Lý Cảnh hỏi ra câu này, trong lòng mang một cơn bất


/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status