Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng phải rèn luyện cho bản thân mình, nếu vẫn luôn dựa vào Đồ Ngư Ngư và Kỳ Cừu, sau này cậu ta phải sinh tồn ở tận thế bằng cách nào.
Sau khi phân vân, Vương Thần nắm chặt bàn tay, liếc nhìn Triệu Lê, nói: Bọn em sẽ về nhà.
Thẩm Ngư: Được.
Giải quyết mấy zombie ở ngoài phòng bảo vệ, từ đây đường ai nấy đi.
Nhà Kỳ Cừu ở trong một con đường xưa cũ, zombie trên đường không nhiều lắm, tất cả đều bị họ giải quyết, suốt một ngày không ăn cơm, họ bước vào một cửa hàng nhỏ, giải quyết hai zombie trong đó, rồi cầm theo ít thức ăn và nước uống mới tiếp tục lên đường.
Tận thế chỉ vừa mới bắt đầu, cửa hàng trên đường vẫn chưa bị cướp hết, zombie lang thang xung quanh là điều khiến đáy lòng mọi người sợ hãi, đến cả dị năng cũng không biết đó là cái gì, vì vậy nên trên đường hoàn toàn không có ai.
Đi khoảng nửa tiếng mới đến nhà Kỳ Cừu, giải quyết một zombie đứng trước cửa, mới mở cửa đi vào, ập đến trước mặt hai người họ là một nam zombie, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Thẩm Ngư sợ tới mức lùi về phía sau một bước, Kỳ Cừu nhấc chân lên đá zombie ngã xuống mặt đất, nổ đầu.
Nam zombie kia chắc hẳn là cha Kỳ, Thẩm Ngư biết Kỳ Cừu cực kì hận cha hắn.
Trong cốt truyện, Kỳ Cừu không trực tiếp nổ đầu, mà nhốt nam zombie lại, dùng huyết thanh giúp ông ta biến lại thành con người, sau đó từng chút từng chút tra tấn ông ta.
Boss phản diện Kỳ Cừu ở trong cốt truyện là một nhân vật còn đáng sợ hơn cả zombie, hắn tàn nhẫn vô tình, tàn nhẫn bạo ngược, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho những người từng bắt nạt mình.
Thẩm Ngư không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp nổ đầu cha mình, chết đơn giản như thế, không phải là xì tai của Kỳ Cừu.
Nếu cô có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Kỳ Cừu, nhất định sẽ cảm thấy, cả thế giới đều là chó má!
Kỳ Cừu nhàn nhạt nhìn nam zombie, sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ là tại kiếp trước không ngừng tra tấn ông ta, luôn cảm thấy không có chút ý nghĩa gì.
Ánh mắt đảo qua sườn mặt người bên cạnh, đầu lưỡi chạm vào răng cấm phía sau, sâu trong đáy mắt hiện lên tia sáng âm u.
Thật là muốn nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
Xé nát chiếc mặt nạ giả dối kia, thật là thú vị a.
Hưng phấn đến nỗi, trái tim Kỳ Cừu đập nhanh hơn.
Đi vào trong phòng, quả nhiên cơ thể của bà nội Kỳ đã bị nam zombie bên ngoài nhai một nửa, chỉ còn nửa cơ thể đang bò tới bò lui trên giường.
Ngửi thấy hơi thở của người sống,nhanh chóng gào một tiếng, bò từ trên giường xuống.
Thẩm Ngư trơ mắt nhìn lão zombie bị nổ đầu, đồng thời cảm nhận được cảm xúc áp lực trên người Kỳ Cừu.
Trong sinh mệnh Kỳ Cừu, bà nội là người quan trọng nhất, bà ấy là ánh sáng duy nhất trong lòng Kỳ Cừu.
Khi cha Kỳ đánh hắn, bà nội luôn là người xông tới ngăn ông ta lại, thậm chí có lần còn bị đẩy ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh rất lâu.
Khi hắn cảm thấy cô đơn, bà nội sẽ ngồi bên cạnh hắn, kể cho hắn nghe những câu chuyện ấm áp lòng người.
Rất nhiều rất nhiều......
Thẩm Ngư chua xót thở dài, thân là một chủ nhiệm lớp, tình thương của mẹ chậm rãi dâng lên, giơ tay vỗ bả vai Kỳ Cừu.
Cô không hề thấy ánh mắt lãnh lệ của Kỳ Cừu đặt trên tay cô, mang theo sát khí đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Hắn không cần bất cứ kẻ nào đồng tình, càng không cần đến sự đồng tình của người này.
Thẩm Ngưu thu hồi cánh tay đang phee như con tê tê, mừng thầm cọ xát lòng bàn tay, đè cơn tê dại xuống đáy lòng, hy vọng lần sau sẽ được sờ mông hắn.
Hì hì hì.
Thẩm Ngư: .........
Mẹ nó chớ! Tại sao cô lại suy nghĩ cái thứ tào lao bát nháo làyy??? Thẩm Ngư ơi là Thẩm Ngư! Tại sao cô lại lưu manh như vậy?! Ngây thơ đơn thuần của cô đâu rồi, cho chó ăn rồi hảaa??!
Chắc chắn là nồi của hệ mị hoặc! Chắc chắn!
【 Hệ mị hoặc sẽ không quấy rối ý thức của ký chủ. 】 ý chính là, tại cô lưu manh + biến thái mà thuii.
Lại còn vọng tưởng sờ mông boss phản diện! Hứ!
Beta: Ư Ư
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng phải rèn luyện cho bản thân mình, nếu vẫn luôn dựa vào Đồ Ngư Ngư và Kỳ Cừu, sau này cậu ta phải sinh tồn ở tận thế bằng cách nào.
Sau khi phân vân, Vương Thần nắm chặt bàn tay, liếc nhìn Triệu Lê, nói: Bọn em sẽ về nhà.
Thẩm Ngư: Được.
Giải quyết mấy zombie ở ngoài phòng bảo vệ, từ đây đường ai nấy đi.
Nhà Kỳ Cừu ở trong một con đường xưa cũ, zombie trên đường không nhiều lắm, tất cả đều bị họ giải quyết, suốt một ngày không ăn cơm, họ bước vào một cửa hàng nhỏ, giải quyết hai zombie trong đó, rồi cầm theo ít thức ăn và nước uống mới tiếp tục lên đường.
Tận thế chỉ vừa mới bắt đầu, cửa hàng trên đường vẫn chưa bị cướp hết, zombie lang thang xung quanh là điều khiến đáy lòng mọi người sợ hãi, đến cả dị năng cũng không biết đó là cái gì, vì vậy nên trên đường hoàn toàn không có ai.
Đi khoảng nửa tiếng mới đến nhà Kỳ Cừu, giải quyết một zombie đứng trước cửa, mới mở cửa đi vào, ập đến trước mặt hai người họ là một nam zombie, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Thẩm Ngư sợ tới mức lùi về phía sau một bước, Kỳ Cừu nhấc chân lên đá zombie ngã xuống mặt đất, nổ đầu.
Nam zombie kia chắc hẳn là cha Kỳ, Thẩm Ngư biết Kỳ Cừu cực kì hận cha hắn.
Trong cốt truyện, Kỳ Cừu không trực tiếp nổ đầu, mà nhốt nam zombie lại, dùng huyết thanh giúp ông ta biến lại thành con người, sau đó từng chút từng chút tra tấn ông ta.
Boss phản diện Kỳ Cừu ở trong cốt truyện là một nhân vật còn đáng sợ hơn cả zombie, hắn tàn nhẫn vô tình, tàn nhẫn bạo ngược, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho những người từng bắt nạt mình.
Thẩm Ngư không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp nổ đầu cha mình, chết đơn giản như thế, không phải là xì tai của Kỳ Cừu.
Nếu cô có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Kỳ Cừu, nhất định sẽ cảm thấy, cả thế giới đều là chó má!
Kỳ Cừu nhàn nhạt nhìn nam zombie, sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ là tại kiếp trước không ngừng tra tấn ông ta, luôn cảm thấy không có chút ý nghĩa gì.
Ánh mắt đảo qua sườn mặt người bên cạnh, đầu lưỡi chạm vào răng cấm phía sau, sâu trong đáy mắt hiện lên tia sáng âm u.
Thật là muốn nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
Xé nát chiếc mặt nạ giả dối kia, thật là thú vị a.
Hưng phấn đến nỗi, trái tim Kỳ Cừu đập nhanh hơn.
Đi vào trong phòng, quả nhiên cơ thể của bà nội Kỳ đã bị nam zombie bên ngoài nhai một nửa, chỉ còn nửa cơ thể đang bò tới bò lui trên giường.
Ngửi thấy hơi thở của người sống,nhanh chóng gào một tiếng, bò từ trên giường xuống.
Thẩm Ngư trơ mắt nhìn lão zombie bị nổ đầu, đồng thời cảm nhận được cảm xúc áp lực trên người Kỳ Cừu.
Trong sinh mệnh Kỳ Cừu, bà nội là người quan trọng nhất, bà ấy là ánh sáng duy nhất trong lòng Kỳ Cừu.
Khi cha Kỳ đánh hắn, bà nội luôn là người xông tới ngăn ông ta lại, thậm chí có lần còn bị đẩy ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh rất lâu.
Khi hắn cảm thấy cô đơn, bà nội sẽ ngồi bên cạnh hắn, kể cho hắn nghe những câu chuyện ấm áp lòng người.
Rất nhiều rất nhiều......
Thẩm Ngư chua xót thở dài, thân là một chủ nhiệm lớp, tình thương của mẹ chậm rãi dâng lên, giơ tay vỗ bả vai Kỳ Cừu.
Cô không hề thấy ánh mắt lãnh lệ của Kỳ Cừu đặt trên tay cô, mang theo sát khí đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Hắn không cần bất cứ kẻ nào đồng tình, càng không cần đến sự đồng tình của người này.
Thẩm Ngưu thu hồi cánh tay đang phee như con tê tê, mừng thầm cọ xát lòng bàn tay, đè cơn tê dại xuống đáy lòng, hy vọng lần sau sẽ được sờ mông hắn.
Hì hì hì.
Thẩm Ngư: .........
Mẹ nó chớ! Tại sao cô lại suy nghĩ cái thứ tào lao bát nháo làyy??? Thẩm Ngư ơi là Thẩm Ngư! Tại sao cô lại lưu manh như vậy?! Ngây thơ đơn thuần của cô đâu rồi, cho chó ăn rồi hảaa??!
Chắc chắn là nồi của hệ mị hoặc! Chắc chắn!
【 Hệ mị hoặc sẽ không quấy rối ý thức của ký chủ. 】 ý chính là, tại cô lưu manh + biến thái mà thuii.
Lại còn vọng tưởng sờ mông boss phản diện! Hứ!
/309
|