Màn đêm thường kéo thêm những tin tức đến không ai ngờ.
Chỉ qua một đêm, hình tượng đôi cộng sự Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình trở thành hình tượng mới trong giới cảnh sát của đặc khu Tô Hàn.
Việc cả hai qua đêm cùng nhau bị một người dân trong khu phát hiện và lời đồn trở nên râm ran cả cảnh cục. Tạ Kỳ Ngôn cõng Hàn Hân Đình còn được mộ người qua đường chụp lại, chất lượng hình ảnh không rõ nhưng đây chính là mốc son của tình bạn.
Thậm chí cả Tiểu Ca cũng muốn học theo xu hướng này, anh chàng lém lỉnh hay hỏi Tiểu Cảnh có cần mình giúp đỡ không, kiếm chuyện đòi cõng cô nàng. Với một người nhạy bén thông tin, cục trưởng Lâm không thể không biết điều này xuất phát từ tin đồn nào.
"Nhóc con này bây giờ còn dạy hư đám nhỏ nữa."
Sau hôm đó, Hàn Hân Đình nóng giận đổi hết những chiếc xe có trong ga-ra của mình. Ngày trước chỉ có siêu xe, bây giờ có thêm một vài chiếc thông dụng, ai cũng có thể đi được. Cùng lắm nếu đi ra ngoài chơi có thể chọn một chiếc trông được mắt một chút, tính năng đơn giản, phù hợp với mọi người.
Không chỉ có tin tức của Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình, cảnh cục Ưu Đàm dạo gần đây như được thần thị phi chiếu mạng, tin hay, tin mới đều đồng loạt đưa đến.
"Mọi người đâu hết rồi?"
Trừ Hàn Hân Đình đang ở phòng thí nghiệm thì không biết mọi người đi đâu cả rồi.
Một cảnh viên nhanh chóng đáp lại câu hỏi của sếp Tạ.
"Ở phòng luyện súng ạ?"
"Sáng sớm mà đi luyện súng à?"
Tại phòng luyện súng, tiếng người nói râm ran, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt giữa thanh âm tiếng súng bắn ra những nốt nhạc đanh, đều. Mọi phát đều trúng tâm. Toàn bộ người trong cảnh cục im lặng theo mà không dám tin vào mắt mình.
Tính tới nay, những người thiện xạ xuất hiện trong cảnh cục không nhiều. Nổi bật nhất chỉ có lão Hổ. Nếu lấy lão Hổ làm chuẩn, người trước mặt đúng là một phạm trù khác biệt.
Lão Hổ nổi tiếng với những phát bắn chuẩn xác, tuy nhiên, anh vẫn nhiều lần bắn trượt tâm dù chỉ là xác suất rất nhỏ.
Còn với người con gái sở hữu vóc dáng cao, đôi vai ngang gầy tôn lên khí chất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén ẩn đằng sau chiếc kính bảo hộ giúp cô toát lên sự hấp dẫn, xét từ lực bắn, tốc độ và hiệu quả ngắm của người này, tất cả đều cực kỳ vượt trội.
"Đùng! Đùng!"
Tiếng súng từ ô bên cạnh vang lên, chăm ngòi cho một cuộc chiến.
Người phụ nữ thấy sự thách thức cũng lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, chỉnh lại kính bảo hộ, thay nhanh băng đạn và tiếp chiêu người ở phòng bên.
Mọi người trong phòng trọng án được một phen rộn ràng. Quả thật là cơ hội hiếm để thấy cao thủ so tài. Không ai muốn bỏ lỡ, tất cả những người trong cảnh cục nhanh chóng kéo đến, cả Hàn Hân Đình cũng không tránh khỏi tò mò.
Cuộc chiến kéo dài tích tắc trong vòng 10 phút, tổng số bia bắn được lại nhiều hơn số bia tập bắn cả nửa năm của một cảnh viên. Lần đầu tiên, mọi người được chứng kiến những cao thủ thiện xạ thay băng đạn với tốc độ nhanh như một cái chớp mắt, những viên đạn xả ra không ít nhưng ngoại trừ tâm bia thì những nơi khác đều không lưu dấu đạn.
"Lâu rồi mới gặp đối thủ, thật sảng khoái."
"Lâu rồi mới bắn nhiều như vậy."
Đúng lúc những ánh mắt hào khí giao nhau, họ mới nhận ra đối phương không chỉ là đối thủ bắn súng.
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Phương Tư Nhã!"
Không khí dần trở nên kỳ lạ khi thái độ của cả hai thể hiện như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp. Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã lúc đứng gần nhau có cảm giác như một cặp đôi ưu tú, lúc đối đầu lại giống những kẻ không đội trời chung. Mọi người ở cảnh cục xem mà chấn động tầm mắt, tình huống này đúng là kịch tính.
Rời khỏi phòng bắn, mọi người trở lại phòng họp trung tâm theo lệnh của cục trưởng Lâm. Ông muốn giới thiệu người mới.
Khi Phương Tư Nhã bước lên để giới thiệu mình như một thành viên mới của cảnh cục Ưu Đàm, Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.
"Tên này đến đây là vì chuyện gì?"
"Thì ra là cậu không hoan nghênh tôi à?"
"Hai đứa biết nhau sao?" Lâm Chính mơ hồ trước thái độ thù địch kỳ lạ của Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã.
"Cậu ta ở tù 2 tháng, trên đầu có vết sẹo, từng vào viện phải băng bó do chân bị đánh suýt gãy, trao nụ hôn đầu tiên cho một người phụ nữ, đều là do tôi làm." Phương Tư Nhã trưng ra nụ cười thích chí.
"Cậu ta bị cả đám xã hội đen truy sát phài nhảy sông, chạy xe đâm vào làn phân cách phải nằm viện 5 tháng, đều do tôi làm." Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngại đáp trả.
Màn đối đầu này là sao chứ, thật sự quá thú vị. Cả phòng bắt đầu có tiếng lao xao, Hàn Hân Đình bình thường bình chân như vại cũng không thể bỏ ngoài tai những lời nói này.
"Phương Tư Nhã! Đặc công binh chủng, thông thạo súng ống, bom mìn, từng huấn luyện ở chiến trường tại Châu Âu, tham gia trong đội pháp chứng tại Anh, rồi chuyển sang đội hình sự. Sau khi bị thương vì nhiệm vụ phải về lại sở cảnh sát Thành Đô, trở thành nữ nhân thép ngành cảnh sát khi nắm vị trí phó đội trưởng đội chống ma túy và cố vấn súng cho học viện cảnh sát."
Tạ Kỳ Ngôn đọc vanh vách lý lịch oai phong lẫm liệt của Phương Tư Nhã, thành tích hay nền tảng huấn luyện đều không hề kém cạnh Tạ Kỳ Ngôn. Những tiếng trầm trồ tiếp tục vang lên nhiều hơn, lão Hổ đã hiểu vì sao người này có kỹ năng vượt trội như vậy, tiểu Cảnh cũng hiểu vì sao khi Phương Tư Nhã đứng cạnh Tạ Kỳ Ngôn thì khí khái cũng không hề bị lấn át.
"Thì ra là cậu mê tôi nên mới nhớ rõ mọi thứ về tôi như vậy có đúng không?"
Phương Tư Nhã trói ánh nhìn của Tạ Kỳ Ngôn bằng những lời châm chọc.
"Tôi chỉ tò mò một người như cậu đến đây làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn lạnh lùng đáp lại.
"Theo đuổi cậu!"
So với Hàn Hân Đình, về độ mạnh miệng, Phương Tư Nhã không hề kém cạnh.
Thấy tình cảnh này, Cục trưởng Lâm đằng hắng một tiếng.
"Có phải hai đứa có gì không hiểu lẫn nhau sao?"
"Thứ không hiểu lớn nhất là tại sao tôi có thể làm bạn với cậu lâu như vậy mà không hề thấy chán ghét cái thái độ thiếu đứng đắn của cậu." Tạ Kỳ Ngôn đứng dậy, khoan khoái nhìn người đồng đội chí cốt của mình.
"Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại làm bạn với người quy tắc cứng nhắc như cậu mà không bóp chết cậu đi." Phương Tư Nhã cười toe toét, không chờ không đợi ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn.
Chấn động! Chấn động thật sự! Hai người không phải là kẻ thù sao? Hai người này tại sao lại làm ra một màn chào hỏi cầu kỳ như vậy chứ.
"Màu mè!"
Hàn Hân Đình chú tâm quan sát diễn biến mọi thứ từ đầu đến cuối, rồi giả vờ buông ra câu chán ghét rồi lấy điện thoại ra nghịch. Tuy nhiên, trong lòng cô bây giờ có thể bước gần một chút đến thế giới của Tạ Kỳ Ngôn, cũng thấy vui.
Theo cục trưởng Lâm, việc bổ sung Phương Tư Nhã là ý kiến của đặc khu trưởng và cấp lãnh đạo thành phố. Sau vụ án của Từ Quang Kiệt, cấp lãnh đạo đều rất hài lòng với biểu hiện và hiệu suất làm việc của phòng trọng án. Mặt khác, vụ án đó ảnh hưởng nhiều đến cách nhìn của công chúng đối với sự chuyên nghiệp và kiên định của cảnh sát đặc khu.
Nhờ đó, họ muốn đem điều này ra thuyết phục thêm tiền đầu tư chảy về thành phố, đồng thời mong muốn phát triển mạnh mẽ những trọng điểm sản xuất, nâng cao hình ảnh về đời sống của đặc khu Tô Hàn.
Nhưng để làm được, họ cần xây dựng một đội hình cảnh sát tinh nhuệ. Vừa hay Phương Tư Nhã muốn từ chức và tập trung vào việc giảng dạy hoặc đến làm việc tại một nơi cách xa thành phố.
Thiên thời địa lợi, họ làm sao bỏ qua.
Hơn nữa, việc bổ sung người là động thái lót đường mà cục trưởng Lâm và đặc khu trưởng bày ra dành cho việc đề bạt Tạ Kỳ Ngôn lên chức phó cục trưởng vào cuối năm nay. Với khả năng cùng tốc độ hiện tại, thêm sự giúp sức của Hàn Hân Đình hay Phương Tư Nhã, chiếc ghế này chắc chắn thuộc về Tạ Kỳ Ngôn.
Tuy nhiên, trước khi có những bước đi tiếp theo, cục trưởng Lâm đã đồng ý với sự sắp xếp của lãnh đạo thành phố về việc điều phối viện trợ từ cảnh cục Ưu Đàm đến thành phố Lam Châu để hỗ trợ điều tra.
"Đi Lam Châu?" Tạ Kỳ Ngôn nhận thông báo từ cục trưởng Lâm.
"Phải! Chú muốn cháu, trưởng khoa Hàn, Tư Nhã và Tiểu Cảnh đến đó."
"Tại sao lại cần nhiều người như vậy?"
"Đội điều tra bên đó, lực lượng rất mỏng, các chức vụ quan trọng đều không còn ai nắm giữ sau khi trải qua thanh trừng. Những người ở lại nghiệp vụ không cao, xưa nay chưa từng đối mặt với tình hình trị an phức tạp nên cần chúng ta hỗ trợ. Anh Châu và Lam Châu là anh em không thể từ chối trách nhiệm này."
"Trưởng khoa Hàn rất giỏi, chú luôn tự tin vào kỹ thuật của con bé."
"Tư Nhã là một cảnh sát toàn năng, đầu óc nhạy bén lại có khả năng pháp chứng, bây giờ là đội phó của chúng ta nhưng là người mới, cần chút thuyết phục đám anh em."
"Tiểu Cảnh có khả năng thu thập thông tin rất tốt, cháu cần thông tin thế nào thì con bé cũng có thể đáp ứng, nhưng chưa có nhiều cơ hội va chạm."
"Còn cháu, kỷ luật thép, làm việc đủ suy tính, đủ lạnh lùng, chú cũng tin tưởng các phương án của cháu, cũng cần cháu quản tốt những người còn lại."
Một Hàn Hân Đình, bây giờ lại có thêm một Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn đã lập tức liên tưởng đến ngay cảnh quản trẻ mà chỉ biết thở dài.
"Cháu không thể từ chối trách nhiệm này đúng không?"
"Chú cũng đâu cho cháu có lựa chọn từ chối."
"Khi nào sẽ đi ạ?"
"Chuyến công tác này sẽ kéo dài 1 tháng. Bốn ngày sau, mấy đứa sẽ lên đường."
"Cháu biết rồi! Cháu sẽ thông báo cho bọn họ."
Sau khi rời khỏi phòng của cục trưởng Lâm, Tạ Kỳ Ngôn bắt gặp Phương Tư Nhã đang trò chuyện vui vẻ với một cảnh viên nữ, sẵn tiện còn đưa tay vén tóc cho cô gái kia. Tạ Kỳ Ngôn hầm hầm bước đến lôi cô đi.
"Cậu không thể nghiêm túc được à?"
"Tôi đang kết nối với đồng đội mới mà."
"Chỗ làm việc, không phải chốn hẹn hò."
"Được rồi! Sợ cậu quá, tôi mới đến nên muốn kết bạn thôi."
"Tôi cảnh cáo cậu, muốn đong đưa với ai, kết bạn với ai, tôi không quản nhưng không phải trong cảnh cục. Tôi tôn trọng quyền tìm kiếm đối tượng của cậu, nhưng không chơi trò tình yêu ở chỗ làm việc được chứ?"
"Cậu không ngại chuyện tôi hẹn hò với con gái à? Chẳng phải cậu từng nói thấy khó chịu khi biết tôi thích con gái hay sao?"
"Suy cho cùng chỉ cần cậu thoải mái khi yêu một người nào đó, giới tính gì đâu có quan trọng nữa."
"Chết tiệt!"
"Tạ Kỳ Ngôn, tôi có phù hợp với hình tượng cậu yêu thích không? Tôi muốn theo đuổi cậu quá rồi đấy!"
"Nằm mơ cũng đừng sớm như vậy!" Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn.
"Đừng đùa nữa, đầu giờ chiều gặp cậu ở phòng họp!"
Tình cảnh ngẩn ngơ của Phương Tư Nhã khiến Hàn Hân Đình, đứng từ xa lặng im theo dõi từ nãy đến giờ, bật cười.
"Cô theo dõi chúng tôi à?"
"Lối đi hành lang quá nhỏ mà hai người đã chắn hết đường rồi, tôi cũng không dám làm việc chuyện tán tỉnh của đội phó đây!"
"Pháp y Hàn cũng khéo quá đấy!"
"Ở phòng họp còn chưa giới thiệu mà phó đội Phương đã biết tên tôi rồi à?"
"Người nổi bật như pháp y Hàn, tôi bỏ qua chính là tự mình đi ném kỹ năng trinh sát vào sọt rác."
"Vậy cô được đào tạo là để dành cho mục đích này ư?"
"Không hẳn. Với người nổi bật thì cũng nên dùng chút phương pháp." Phương Tư Nhã bất giác tiến lên một bước, Hàn Hân Đình quá quen với cách tấn công này nên dễ dàng phá giải.
"Không phải trong cảnh cục không được chơi trò chơi tình ái sao? Phó đội Phương như này là đang tán tỉnh tôi có phải không?"
"Nhưng tôi là người thích phạm luật."
"Có hai kiểu người hay buông lời tán tỉnh tôi. Một là phô trương tiền bạc, hai là phô diễn mồm mép giống như sếp Phương vậy."
"Tôi tự hỏi cả hai loại này giống nhau ở điểm gì?"
"Cuối cùng tôi cũng tìm ra rồi. Chính là không biết tìm cửa!"
Quả nhiên người đẹp đều có sự cao ngạo khiến người khác mê mẩn. Phương Tư Nhã trông theo bước chân của Hàn Hân Đình, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Tin tức công tác nhanh chóng được thông báo, không ai trong số họ phản kháng, ngược lại còn tỏ ra thích thú. Hàn Hân Đình vui vẻ vì được tạm thời thoát khỏi Anh Châu nhàm chán, mồi mới, cuộc vui mới. Tiểu Cảnh lần đầu được đi công tác xa còn Phương Tư Nhã thì hào hứng ở gần Hàn Hân Đình và Tạ Kỳ Ngôn.
Ngay khi nhận được tin Tiểu Cảnh được cử đi công tác, Tiểu Ca và lão Hổ đều tranh thủ mua những đồ dùng cần thiết dành cho Tiểu Cảnh đến nổi chất đầy cả bàn. Phương Tư Nhã đôi khi rất hứng thú với tình cảm phát triển trong cảnh cục cũng rất chướng mắt vì sự chăm sóc quá đà của hai người khiến Tiểu Cảnh rơi vào tình huống khó xử.
"Tiểu Cảnh, em mang thêm đồ anh mua cho em đi." Tiểu Ca rộn ràng nhét túi sơ cứu vào tay Tiểu Cảnh.
"Đồ ăn rất quan trọng, em không được để bản thân bị đói đâu đấy!" Lão Hổ dứt lời đã mang cả túi lương khô đưa đến trước mặt Tiểu Cảnh.
"Này! Đi công tác không phải đi cắm trại, hai người bắt con gái người ta mang nặng thế làm gì?" Phương Tư Nhã lên tiếng khiến cả hai bối rối, so về quân hàm, Phương Tư Nhã chỉ thua mỗi Tạ Kỳ Ngôn.
"Tụi em chỉ muốn Tiểu Cảnh có tiện nghi tốt một chút." Tiểu Ca rụt rè đáp trả.
"Đi công tác với sếp Tạ, trưởng khoa Hàn và tôi, mấy cậu còn sợ chúng tôi không chăm sóc tốt em ấy à?"
"Không sao đâu ạ!" Tiểu Cảnh nhanh chóng giải vây cho Tiểu Ca và lão Hổ, vội vàng nhận hết đồ dùng họ cất công chuẩn bị cho mình, rồi quay sang bẽn lẽn nhìn Phương Tư Nhã như cố để giải thích.
"Em chiều họ quá đấy!"
Lúc này, một cảnh viên chạy đến thông báo phá vỡ bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm lên những con người phòng trọng án.
"Sếp Tạ! Có người tìm sếp!"
Một chàng trai với gương mặt thanh tuấn chậm rãi bước vào, chào hỏi tất cả mọi người bằng nụ cười ôn nhu và ấm áp.
"Tiểu Ngôn!" Bất luận đang ở chốn công cộng, Lưu Đại Phóng vẫn không ngần ngại bày tỏ sự vui mừng của mình khi gặp Tạ Kỳ Ngôn.
"Đại Phóng!"
Vừa nhìn thấy người quen, Tạ Kỳ Ngôn đã lập tức trưng ra nét mặt mềm mại, ánh mắt ấm áp hòa quyện cùng nụ cười tươi. Cảnh tưởng biểu cảm mà Hàn Hân Đình chưa bao giờ thấy.
Khi hai người giao mắt nhìn nhau, Tạ Kỳ Ngôn đã vội vàng chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông. Cô thực sự không quan tâm những ánh mắt của mọi người, kể cả Hàn Hân Đình, đang dán chặt lên nhất cử nhất động của mình.
Đây là lần đầu tiên, người ở cảnh cục thấy một người đàn ông đến tìm Tạ Kỳ Ngôn, cũng lần đầu tiên thấy Tạ Kỳ Ngôn thể hiện khía cạnh mềm mại trong vòng tay của một người đàn ông như thế.
Không gai góc, không cứng nhắc, không mạnh mẽ, một Tạ Kỳ Ngôn nữ tính đến ngọt ngào.
"Anh! Sao đến đây!" Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng, hệt như một đứa trẻ háo hức chờ đợi câu trả lời.
Lưu Đại Phóng đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Tạ Kỳ Ngôn một cách tự nhiên. Hình ảnh đáng lưu vào sách sử đối với những người chứng kiến.
"Đến mang em về nhà với mẹ."
Phương Tư Nhã lúc này cất tiếng gọi, cố gắng phá tan không gian kỳ quái của mọi người dành cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Anh!"
"Tiểu Tư! Sao em lại ở đây?" Có vẻ là họ quen biết nhau cả.
"Chuyện dài lắm. Lâu rồi không gặp anh." Phương Tư Nhã ôm lấy Lưu Đại Phóng như một cử chỉ biểu hiện sự thân quen.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy à?"
"Nhưng em vẫn ế đấy!"
"Thế thì những người em để ý đáng phải bị đánh mà, sao lại bỏ lỡ người như em được." Lưu Đại Phóng là một doanh nhân cũng là người rất khéo léo trong giao tiếp.
"Hôm nay anh đến bắt Kỳ Ngôn của em đi đấy à?"
"Anh nhớ Tiểu Ngôn cũng tuân lệnh mẹ em ấy đến rước em ấy về nhà."
Tạ Kỳ Ngôn mặc kệ Phương Tư Nhã, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện ở cảnh cục nên xen ngang cuộc trò chuyện.
"Anh à! Chờ em một chút, cùng nhau về nhà."
"Ừ anh đợi em." Lưu Đại Phóng đáp ứng lời Tạ Kỳ Ngôn.
Đến khi Tạ Kỳ Ngôn lấy áo khoác và túi đeo chéo rời đi, Hàn Hân Đình đi đến chỗ của Phương Tư Nhã.
"Người yêu sao?"
"Thanh mai trúc mã."
Hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn xin phép nghỉ để cùng Lưu Đại Phóng trở về Anh Châu. Cô sẽ gặp mọi người tại thành phố Lam Châu như đúng lịch trình đã thống nhất.
Hôm đó, Hàn Hân Đình thấy Lưu Đại Phóng chạy xe đạp đến cảnh cục Ưu Đàm để cùng về với Tạ Kỳ Ngôn. Người ở xa đến mà dám tự mình chạy xe, đúng là chẳng ra làm sao, chứng tỏ bản thân thông thạo đường xá, tạo sự quen thuộc hay sao?
Hàn Hân Đình cau mày, chẳng hiểu sao lại thấy bản thân lại nảy sinh cảm giác hơn thua, nhanh chóng lấy điện thoại bấm gọi thân tín.
"Thưa cô chủ có gì căn dặn ạ?" Một giọng nam trầm ổn ở đầu dây bên kia vang lên.
"Chẳng phải ông nói chúng ta có một khoản tiền nhàn rỗi không biết dùng như thế nào sao? Đầu tư vào công ty sản xuất xe đạp thể thao GoGo đi."
GoGo chính là hãng xe đạp nhỏ ở địa phương mà Tạ Kỳ Ngôn rất yêu thích. Những năm gần đây nổi lên nhờ một số mẫu xe đạp thể thao có chất liệu nhẹ, giá thành phải chăng cũng như nhận được đánh giá cao từ cộng đồng người yêu kiểu xe đạp Touring.
"Dạ?" Giọng nam sợ mình nghe nhầm.
"Tôi nói nghe không rõ sao? Muốn đầu tư vào GoGo, nhanh chóng đẩy cổ phần của tôi lên con số 30 - 35%."
"Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay."
"Gửi tôi thêm mấy mẫu xe đạp touring của họ."
"À không, gửi tất cả đi, tất cả mẫu xe touring họ có. Gửi đến nhà tôi ở đặc khu Tô Hàn."
"Tôi hiểu rồi!"
Chưa đến 1 ngày, toàn bộ mẫu xe đạp touring của GoGo đều có mặt tại ga-ra của Hàn Hân Đình khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Rất rắn rỏi, rất cứng cáp cũng rất nhu thuận, đường nét thanh mảnh. Đó là đánh giá của Hàn Hân Đình. Khi chạm đến pi-đông xe đạp, Hàn Hân Đình lướt nhẹ ngón tay đến phần tay cầm, tưởng tượng bàn tay thon dài của Tạ Kỳ Ngôn đã đặt lên rồi siết chặt.
Cảm giác thỏa mãn khiến sự khó chịu nhanh chóng biến tan, làm cô nhớ lại hôm mình uống đến say bí tỉ. Chiếc xe đạp từ cấu trúc đến chất liệu đều gợi trong cô liên tưởng đến vòng tay chắc chắn của Tạ Kỳ Ngôn ngày hôm ấy. Ấm áp, vững chãi.
Ba ngày sau, Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh xuất phát đến Lam Châu. Tạ Kỳ Ngôn từ nhà mẹ ở Anh Châu hội ngộ đồng đội.
Chỉ qua một đêm, hình tượng đôi cộng sự Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình trở thành hình tượng mới trong giới cảnh sát của đặc khu Tô Hàn.
Việc cả hai qua đêm cùng nhau bị một người dân trong khu phát hiện và lời đồn trở nên râm ran cả cảnh cục. Tạ Kỳ Ngôn cõng Hàn Hân Đình còn được mộ người qua đường chụp lại, chất lượng hình ảnh không rõ nhưng đây chính là mốc son của tình bạn.
Thậm chí cả Tiểu Ca cũng muốn học theo xu hướng này, anh chàng lém lỉnh hay hỏi Tiểu Cảnh có cần mình giúp đỡ không, kiếm chuyện đòi cõng cô nàng. Với một người nhạy bén thông tin, cục trưởng Lâm không thể không biết điều này xuất phát từ tin đồn nào.
"Nhóc con này bây giờ còn dạy hư đám nhỏ nữa."
Sau hôm đó, Hàn Hân Đình nóng giận đổi hết những chiếc xe có trong ga-ra của mình. Ngày trước chỉ có siêu xe, bây giờ có thêm một vài chiếc thông dụng, ai cũng có thể đi được. Cùng lắm nếu đi ra ngoài chơi có thể chọn một chiếc trông được mắt một chút, tính năng đơn giản, phù hợp với mọi người.
Không chỉ có tin tức của Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình, cảnh cục Ưu Đàm dạo gần đây như được thần thị phi chiếu mạng, tin hay, tin mới đều đồng loạt đưa đến.
"Mọi người đâu hết rồi?"
Trừ Hàn Hân Đình đang ở phòng thí nghiệm thì không biết mọi người đi đâu cả rồi.
Một cảnh viên nhanh chóng đáp lại câu hỏi của sếp Tạ.
"Ở phòng luyện súng ạ?"
"Sáng sớm mà đi luyện súng à?"
Tại phòng luyện súng, tiếng người nói râm ran, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt giữa thanh âm tiếng súng bắn ra những nốt nhạc đanh, đều. Mọi phát đều trúng tâm. Toàn bộ người trong cảnh cục im lặng theo mà không dám tin vào mắt mình.
Tính tới nay, những người thiện xạ xuất hiện trong cảnh cục không nhiều. Nổi bật nhất chỉ có lão Hổ. Nếu lấy lão Hổ làm chuẩn, người trước mặt đúng là một phạm trù khác biệt.
Lão Hổ nổi tiếng với những phát bắn chuẩn xác, tuy nhiên, anh vẫn nhiều lần bắn trượt tâm dù chỉ là xác suất rất nhỏ.
Còn với người con gái sở hữu vóc dáng cao, đôi vai ngang gầy tôn lên khí chất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén ẩn đằng sau chiếc kính bảo hộ giúp cô toát lên sự hấp dẫn, xét từ lực bắn, tốc độ và hiệu quả ngắm của người này, tất cả đều cực kỳ vượt trội.
"Đùng! Đùng!"
Tiếng súng từ ô bên cạnh vang lên, chăm ngòi cho một cuộc chiến.
Người phụ nữ thấy sự thách thức cũng lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, chỉnh lại kính bảo hộ, thay nhanh băng đạn và tiếp chiêu người ở phòng bên.
Mọi người trong phòng trọng án được một phen rộn ràng. Quả thật là cơ hội hiếm để thấy cao thủ so tài. Không ai muốn bỏ lỡ, tất cả những người trong cảnh cục nhanh chóng kéo đến, cả Hàn Hân Đình cũng không tránh khỏi tò mò.
Cuộc chiến kéo dài tích tắc trong vòng 10 phút, tổng số bia bắn được lại nhiều hơn số bia tập bắn cả nửa năm của một cảnh viên. Lần đầu tiên, mọi người được chứng kiến những cao thủ thiện xạ thay băng đạn với tốc độ nhanh như một cái chớp mắt, những viên đạn xả ra không ít nhưng ngoại trừ tâm bia thì những nơi khác đều không lưu dấu đạn.
"Lâu rồi mới gặp đối thủ, thật sảng khoái."
"Lâu rồi mới bắn nhiều như vậy."
Đúng lúc những ánh mắt hào khí giao nhau, họ mới nhận ra đối phương không chỉ là đối thủ bắn súng.
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Phương Tư Nhã!"
Không khí dần trở nên kỳ lạ khi thái độ của cả hai thể hiện như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp. Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã lúc đứng gần nhau có cảm giác như một cặp đôi ưu tú, lúc đối đầu lại giống những kẻ không đội trời chung. Mọi người ở cảnh cục xem mà chấn động tầm mắt, tình huống này đúng là kịch tính.
Rời khỏi phòng bắn, mọi người trở lại phòng họp trung tâm theo lệnh của cục trưởng Lâm. Ông muốn giới thiệu người mới.
Khi Phương Tư Nhã bước lên để giới thiệu mình như một thành viên mới của cảnh cục Ưu Đàm, Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.
"Tên này đến đây là vì chuyện gì?"
"Thì ra là cậu không hoan nghênh tôi à?"
"Hai đứa biết nhau sao?" Lâm Chính mơ hồ trước thái độ thù địch kỳ lạ của Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã.
"Cậu ta ở tù 2 tháng, trên đầu có vết sẹo, từng vào viện phải băng bó do chân bị đánh suýt gãy, trao nụ hôn đầu tiên cho một người phụ nữ, đều là do tôi làm." Phương Tư Nhã trưng ra nụ cười thích chí.
"Cậu ta bị cả đám xã hội đen truy sát phài nhảy sông, chạy xe đâm vào làn phân cách phải nằm viện 5 tháng, đều do tôi làm." Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngại đáp trả.
Màn đối đầu này là sao chứ, thật sự quá thú vị. Cả phòng bắt đầu có tiếng lao xao, Hàn Hân Đình bình thường bình chân như vại cũng không thể bỏ ngoài tai những lời nói này.
"Phương Tư Nhã! Đặc công binh chủng, thông thạo súng ống, bom mìn, từng huấn luyện ở chiến trường tại Châu Âu, tham gia trong đội pháp chứng tại Anh, rồi chuyển sang đội hình sự. Sau khi bị thương vì nhiệm vụ phải về lại sở cảnh sát Thành Đô, trở thành nữ nhân thép ngành cảnh sát khi nắm vị trí phó đội trưởng đội chống ma túy và cố vấn súng cho học viện cảnh sát."
Tạ Kỳ Ngôn đọc vanh vách lý lịch oai phong lẫm liệt của Phương Tư Nhã, thành tích hay nền tảng huấn luyện đều không hề kém cạnh Tạ Kỳ Ngôn. Những tiếng trầm trồ tiếp tục vang lên nhiều hơn, lão Hổ đã hiểu vì sao người này có kỹ năng vượt trội như vậy, tiểu Cảnh cũng hiểu vì sao khi Phương Tư Nhã đứng cạnh Tạ Kỳ Ngôn thì khí khái cũng không hề bị lấn át.
"Thì ra là cậu mê tôi nên mới nhớ rõ mọi thứ về tôi như vậy có đúng không?"
Phương Tư Nhã trói ánh nhìn của Tạ Kỳ Ngôn bằng những lời châm chọc.
"Tôi chỉ tò mò một người như cậu đến đây làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn lạnh lùng đáp lại.
"Theo đuổi cậu!"
So với Hàn Hân Đình, về độ mạnh miệng, Phương Tư Nhã không hề kém cạnh.
Thấy tình cảnh này, Cục trưởng Lâm đằng hắng một tiếng.
"Có phải hai đứa có gì không hiểu lẫn nhau sao?"
"Thứ không hiểu lớn nhất là tại sao tôi có thể làm bạn với cậu lâu như vậy mà không hề thấy chán ghét cái thái độ thiếu đứng đắn của cậu." Tạ Kỳ Ngôn đứng dậy, khoan khoái nhìn người đồng đội chí cốt của mình.
"Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại làm bạn với người quy tắc cứng nhắc như cậu mà không bóp chết cậu đi." Phương Tư Nhã cười toe toét, không chờ không đợi ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn.
Chấn động! Chấn động thật sự! Hai người không phải là kẻ thù sao? Hai người này tại sao lại làm ra một màn chào hỏi cầu kỳ như vậy chứ.
"Màu mè!"
Hàn Hân Đình chú tâm quan sát diễn biến mọi thứ từ đầu đến cuối, rồi giả vờ buông ra câu chán ghét rồi lấy điện thoại ra nghịch. Tuy nhiên, trong lòng cô bây giờ có thể bước gần một chút đến thế giới của Tạ Kỳ Ngôn, cũng thấy vui.
Theo cục trưởng Lâm, việc bổ sung Phương Tư Nhã là ý kiến của đặc khu trưởng và cấp lãnh đạo thành phố. Sau vụ án của Từ Quang Kiệt, cấp lãnh đạo đều rất hài lòng với biểu hiện và hiệu suất làm việc của phòng trọng án. Mặt khác, vụ án đó ảnh hưởng nhiều đến cách nhìn của công chúng đối với sự chuyên nghiệp và kiên định của cảnh sát đặc khu.
Nhờ đó, họ muốn đem điều này ra thuyết phục thêm tiền đầu tư chảy về thành phố, đồng thời mong muốn phát triển mạnh mẽ những trọng điểm sản xuất, nâng cao hình ảnh về đời sống của đặc khu Tô Hàn.
Nhưng để làm được, họ cần xây dựng một đội hình cảnh sát tinh nhuệ. Vừa hay Phương Tư Nhã muốn từ chức và tập trung vào việc giảng dạy hoặc đến làm việc tại một nơi cách xa thành phố.
Thiên thời địa lợi, họ làm sao bỏ qua.
Hơn nữa, việc bổ sung người là động thái lót đường mà cục trưởng Lâm và đặc khu trưởng bày ra dành cho việc đề bạt Tạ Kỳ Ngôn lên chức phó cục trưởng vào cuối năm nay. Với khả năng cùng tốc độ hiện tại, thêm sự giúp sức của Hàn Hân Đình hay Phương Tư Nhã, chiếc ghế này chắc chắn thuộc về Tạ Kỳ Ngôn.
Tuy nhiên, trước khi có những bước đi tiếp theo, cục trưởng Lâm đã đồng ý với sự sắp xếp của lãnh đạo thành phố về việc điều phối viện trợ từ cảnh cục Ưu Đàm đến thành phố Lam Châu để hỗ trợ điều tra.
"Đi Lam Châu?" Tạ Kỳ Ngôn nhận thông báo từ cục trưởng Lâm.
"Phải! Chú muốn cháu, trưởng khoa Hàn, Tư Nhã và Tiểu Cảnh đến đó."
"Tại sao lại cần nhiều người như vậy?"
"Đội điều tra bên đó, lực lượng rất mỏng, các chức vụ quan trọng đều không còn ai nắm giữ sau khi trải qua thanh trừng. Những người ở lại nghiệp vụ không cao, xưa nay chưa từng đối mặt với tình hình trị an phức tạp nên cần chúng ta hỗ trợ. Anh Châu và Lam Châu là anh em không thể từ chối trách nhiệm này."
"Trưởng khoa Hàn rất giỏi, chú luôn tự tin vào kỹ thuật của con bé."
"Tư Nhã là một cảnh sát toàn năng, đầu óc nhạy bén lại có khả năng pháp chứng, bây giờ là đội phó của chúng ta nhưng là người mới, cần chút thuyết phục đám anh em."
"Tiểu Cảnh có khả năng thu thập thông tin rất tốt, cháu cần thông tin thế nào thì con bé cũng có thể đáp ứng, nhưng chưa có nhiều cơ hội va chạm."
"Còn cháu, kỷ luật thép, làm việc đủ suy tính, đủ lạnh lùng, chú cũng tin tưởng các phương án của cháu, cũng cần cháu quản tốt những người còn lại."
Một Hàn Hân Đình, bây giờ lại có thêm một Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn đã lập tức liên tưởng đến ngay cảnh quản trẻ mà chỉ biết thở dài.
"Cháu không thể từ chối trách nhiệm này đúng không?"
"Chú cũng đâu cho cháu có lựa chọn từ chối."
"Khi nào sẽ đi ạ?"
"Chuyến công tác này sẽ kéo dài 1 tháng. Bốn ngày sau, mấy đứa sẽ lên đường."
"Cháu biết rồi! Cháu sẽ thông báo cho bọn họ."
Sau khi rời khỏi phòng của cục trưởng Lâm, Tạ Kỳ Ngôn bắt gặp Phương Tư Nhã đang trò chuyện vui vẻ với một cảnh viên nữ, sẵn tiện còn đưa tay vén tóc cho cô gái kia. Tạ Kỳ Ngôn hầm hầm bước đến lôi cô đi.
"Cậu không thể nghiêm túc được à?"
"Tôi đang kết nối với đồng đội mới mà."
"Chỗ làm việc, không phải chốn hẹn hò."
"Được rồi! Sợ cậu quá, tôi mới đến nên muốn kết bạn thôi."
"Tôi cảnh cáo cậu, muốn đong đưa với ai, kết bạn với ai, tôi không quản nhưng không phải trong cảnh cục. Tôi tôn trọng quyền tìm kiếm đối tượng của cậu, nhưng không chơi trò tình yêu ở chỗ làm việc được chứ?"
"Cậu không ngại chuyện tôi hẹn hò với con gái à? Chẳng phải cậu từng nói thấy khó chịu khi biết tôi thích con gái hay sao?"
"Suy cho cùng chỉ cần cậu thoải mái khi yêu một người nào đó, giới tính gì đâu có quan trọng nữa."
"Chết tiệt!"
"Tạ Kỳ Ngôn, tôi có phù hợp với hình tượng cậu yêu thích không? Tôi muốn theo đuổi cậu quá rồi đấy!"
"Nằm mơ cũng đừng sớm như vậy!" Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn.
"Đừng đùa nữa, đầu giờ chiều gặp cậu ở phòng họp!"
Tình cảnh ngẩn ngơ của Phương Tư Nhã khiến Hàn Hân Đình, đứng từ xa lặng im theo dõi từ nãy đến giờ, bật cười.
"Cô theo dõi chúng tôi à?"
"Lối đi hành lang quá nhỏ mà hai người đã chắn hết đường rồi, tôi cũng không dám làm việc chuyện tán tỉnh của đội phó đây!"
"Pháp y Hàn cũng khéo quá đấy!"
"Ở phòng họp còn chưa giới thiệu mà phó đội Phương đã biết tên tôi rồi à?"
"Người nổi bật như pháp y Hàn, tôi bỏ qua chính là tự mình đi ném kỹ năng trinh sát vào sọt rác."
"Vậy cô được đào tạo là để dành cho mục đích này ư?"
"Không hẳn. Với người nổi bật thì cũng nên dùng chút phương pháp." Phương Tư Nhã bất giác tiến lên một bước, Hàn Hân Đình quá quen với cách tấn công này nên dễ dàng phá giải.
"Không phải trong cảnh cục không được chơi trò chơi tình ái sao? Phó đội Phương như này là đang tán tỉnh tôi có phải không?"
"Nhưng tôi là người thích phạm luật."
"Có hai kiểu người hay buông lời tán tỉnh tôi. Một là phô trương tiền bạc, hai là phô diễn mồm mép giống như sếp Phương vậy."
"Tôi tự hỏi cả hai loại này giống nhau ở điểm gì?"
"Cuối cùng tôi cũng tìm ra rồi. Chính là không biết tìm cửa!"
Quả nhiên người đẹp đều có sự cao ngạo khiến người khác mê mẩn. Phương Tư Nhã trông theo bước chân của Hàn Hân Đình, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Tin tức công tác nhanh chóng được thông báo, không ai trong số họ phản kháng, ngược lại còn tỏ ra thích thú. Hàn Hân Đình vui vẻ vì được tạm thời thoát khỏi Anh Châu nhàm chán, mồi mới, cuộc vui mới. Tiểu Cảnh lần đầu được đi công tác xa còn Phương Tư Nhã thì hào hứng ở gần Hàn Hân Đình và Tạ Kỳ Ngôn.
Ngay khi nhận được tin Tiểu Cảnh được cử đi công tác, Tiểu Ca và lão Hổ đều tranh thủ mua những đồ dùng cần thiết dành cho Tiểu Cảnh đến nổi chất đầy cả bàn. Phương Tư Nhã đôi khi rất hứng thú với tình cảm phát triển trong cảnh cục cũng rất chướng mắt vì sự chăm sóc quá đà của hai người khiến Tiểu Cảnh rơi vào tình huống khó xử.
"Tiểu Cảnh, em mang thêm đồ anh mua cho em đi." Tiểu Ca rộn ràng nhét túi sơ cứu vào tay Tiểu Cảnh.
"Đồ ăn rất quan trọng, em không được để bản thân bị đói đâu đấy!" Lão Hổ dứt lời đã mang cả túi lương khô đưa đến trước mặt Tiểu Cảnh.
"Này! Đi công tác không phải đi cắm trại, hai người bắt con gái người ta mang nặng thế làm gì?" Phương Tư Nhã lên tiếng khiến cả hai bối rối, so về quân hàm, Phương Tư Nhã chỉ thua mỗi Tạ Kỳ Ngôn.
"Tụi em chỉ muốn Tiểu Cảnh có tiện nghi tốt một chút." Tiểu Ca rụt rè đáp trả.
"Đi công tác với sếp Tạ, trưởng khoa Hàn và tôi, mấy cậu còn sợ chúng tôi không chăm sóc tốt em ấy à?"
"Không sao đâu ạ!" Tiểu Cảnh nhanh chóng giải vây cho Tiểu Ca và lão Hổ, vội vàng nhận hết đồ dùng họ cất công chuẩn bị cho mình, rồi quay sang bẽn lẽn nhìn Phương Tư Nhã như cố để giải thích.
"Em chiều họ quá đấy!"
Lúc này, một cảnh viên chạy đến thông báo phá vỡ bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm lên những con người phòng trọng án.
"Sếp Tạ! Có người tìm sếp!"
Một chàng trai với gương mặt thanh tuấn chậm rãi bước vào, chào hỏi tất cả mọi người bằng nụ cười ôn nhu và ấm áp.
"Tiểu Ngôn!" Bất luận đang ở chốn công cộng, Lưu Đại Phóng vẫn không ngần ngại bày tỏ sự vui mừng của mình khi gặp Tạ Kỳ Ngôn.
"Đại Phóng!"
Vừa nhìn thấy người quen, Tạ Kỳ Ngôn đã lập tức trưng ra nét mặt mềm mại, ánh mắt ấm áp hòa quyện cùng nụ cười tươi. Cảnh tưởng biểu cảm mà Hàn Hân Đình chưa bao giờ thấy.
Khi hai người giao mắt nhìn nhau, Tạ Kỳ Ngôn đã vội vàng chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông. Cô thực sự không quan tâm những ánh mắt của mọi người, kể cả Hàn Hân Đình, đang dán chặt lên nhất cử nhất động của mình.
Đây là lần đầu tiên, người ở cảnh cục thấy một người đàn ông đến tìm Tạ Kỳ Ngôn, cũng lần đầu tiên thấy Tạ Kỳ Ngôn thể hiện khía cạnh mềm mại trong vòng tay của một người đàn ông như thế.
Không gai góc, không cứng nhắc, không mạnh mẽ, một Tạ Kỳ Ngôn nữ tính đến ngọt ngào.
"Anh! Sao đến đây!" Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng, hệt như một đứa trẻ háo hức chờ đợi câu trả lời.
Lưu Đại Phóng đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Tạ Kỳ Ngôn một cách tự nhiên. Hình ảnh đáng lưu vào sách sử đối với những người chứng kiến.
"Đến mang em về nhà với mẹ."
Phương Tư Nhã lúc này cất tiếng gọi, cố gắng phá tan không gian kỳ quái của mọi người dành cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Anh!"
"Tiểu Tư! Sao em lại ở đây?" Có vẻ là họ quen biết nhau cả.
"Chuyện dài lắm. Lâu rồi không gặp anh." Phương Tư Nhã ôm lấy Lưu Đại Phóng như một cử chỉ biểu hiện sự thân quen.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy à?"
"Nhưng em vẫn ế đấy!"
"Thế thì những người em để ý đáng phải bị đánh mà, sao lại bỏ lỡ người như em được." Lưu Đại Phóng là một doanh nhân cũng là người rất khéo léo trong giao tiếp.
"Hôm nay anh đến bắt Kỳ Ngôn của em đi đấy à?"
"Anh nhớ Tiểu Ngôn cũng tuân lệnh mẹ em ấy đến rước em ấy về nhà."
Tạ Kỳ Ngôn mặc kệ Phương Tư Nhã, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện ở cảnh cục nên xen ngang cuộc trò chuyện.
"Anh à! Chờ em một chút, cùng nhau về nhà."
"Ừ anh đợi em." Lưu Đại Phóng đáp ứng lời Tạ Kỳ Ngôn.
Đến khi Tạ Kỳ Ngôn lấy áo khoác và túi đeo chéo rời đi, Hàn Hân Đình đi đến chỗ của Phương Tư Nhã.
"Người yêu sao?"
"Thanh mai trúc mã."
Hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn xin phép nghỉ để cùng Lưu Đại Phóng trở về Anh Châu. Cô sẽ gặp mọi người tại thành phố Lam Châu như đúng lịch trình đã thống nhất.
Hôm đó, Hàn Hân Đình thấy Lưu Đại Phóng chạy xe đạp đến cảnh cục Ưu Đàm để cùng về với Tạ Kỳ Ngôn. Người ở xa đến mà dám tự mình chạy xe, đúng là chẳng ra làm sao, chứng tỏ bản thân thông thạo đường xá, tạo sự quen thuộc hay sao?
Hàn Hân Đình cau mày, chẳng hiểu sao lại thấy bản thân lại nảy sinh cảm giác hơn thua, nhanh chóng lấy điện thoại bấm gọi thân tín.
"Thưa cô chủ có gì căn dặn ạ?" Một giọng nam trầm ổn ở đầu dây bên kia vang lên.
"Chẳng phải ông nói chúng ta có một khoản tiền nhàn rỗi không biết dùng như thế nào sao? Đầu tư vào công ty sản xuất xe đạp thể thao GoGo đi."
GoGo chính là hãng xe đạp nhỏ ở địa phương mà Tạ Kỳ Ngôn rất yêu thích. Những năm gần đây nổi lên nhờ một số mẫu xe đạp thể thao có chất liệu nhẹ, giá thành phải chăng cũng như nhận được đánh giá cao từ cộng đồng người yêu kiểu xe đạp Touring.
"Dạ?" Giọng nam sợ mình nghe nhầm.
"Tôi nói nghe không rõ sao? Muốn đầu tư vào GoGo, nhanh chóng đẩy cổ phần của tôi lên con số 30 - 35%."
"Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay."
"Gửi tôi thêm mấy mẫu xe đạp touring của họ."
"À không, gửi tất cả đi, tất cả mẫu xe touring họ có. Gửi đến nhà tôi ở đặc khu Tô Hàn."
"Tôi hiểu rồi!"
Chưa đến 1 ngày, toàn bộ mẫu xe đạp touring của GoGo đều có mặt tại ga-ra của Hàn Hân Đình khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Rất rắn rỏi, rất cứng cáp cũng rất nhu thuận, đường nét thanh mảnh. Đó là đánh giá của Hàn Hân Đình. Khi chạm đến pi-đông xe đạp, Hàn Hân Đình lướt nhẹ ngón tay đến phần tay cầm, tưởng tượng bàn tay thon dài của Tạ Kỳ Ngôn đã đặt lên rồi siết chặt.
Cảm giác thỏa mãn khiến sự khó chịu nhanh chóng biến tan, làm cô nhớ lại hôm mình uống đến say bí tỉ. Chiếc xe đạp từ cấu trúc đến chất liệu đều gợi trong cô liên tưởng đến vòng tay chắc chắn của Tạ Kỳ Ngôn ngày hôm ấy. Ấm áp, vững chãi.
Ba ngày sau, Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh xuất phát đến Lam Châu. Tạ Kỳ Ngôn từ nhà mẹ ở Anh Châu hội ngộ đồng đội.
/72
|