Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 59 - Tần Nghị Hằng Do Dự

/230


Tần Nghị Hằng lần này thật sự tức giận, liên tiếp hơn mười ngày đều ngủ ở phòng khách, chạm cũng không chạm đến Tô Mộc Tình, cho dù cô ta có làm nũng như thế nào đi nữa. Tô Mộc Tình ngồi trên giường, gắt gao cắn móng tay, mọi chuyện đều do con chị kia, nếu không có ả đàn bà đó, Nghị Hằng nhất định sẽ không giận cô ta.

Mà bà Tần lại càng ác độc hơn, còn khoảng mười ngày nữa là hôn lễ, chuyện quà tặng cùng tiền biếu nhà gái tận hai mươi vạn, bây giờ đánh chết cũng không lo, bỏ mặt cô ta cùng Tần Nghị Hằng giải quyết tốt hãy đến tìm bà.

Nhưng với loại tình huống này, nếu cô ta mở miệng nói chuyện tiền nong với Tần Nghị Hằng, chỉ sợ buổi hôn lễ này bị phá hủy mất.

Khi cô ta về nhà, Khúc Quế Âm liền hỏi: “Hai mươi vạn tiền hồi môn đâu?”

Tô Mộc Tình phiền lòng nói: “Mẹ hỏi cái gì không hỏi, lại hỏi chuyện này, không thấy con chưa đủ phiền sao? Suốt ngày chỉ biết hỏi tiền tiền tiền, lần trước con đưa cho mẹ năm vạn đâu?”

Khúc Quề Âm không nghỉ đến con gái mình lại phát cáu, lặng người một chút mới nói: “Mày phát cáu cái gì? Đừng quên tao là mẹ mày, hai mươi vạn kia mày đã đáp ứng là đưa cho tao, còn phần năm vạn kia…” Khúc Quế Âm có chút nói lắp, bà ta nghe bạn bè nói thị trường chứng khoán gần đây rất nóng bỏng, ném vào bao nhiêu sẽ gom về bấy nhiêu, bà ta liền ném tất cả vào không nghĩ tới… định bụng sẽ lấy hai mươi vạn gỡ lại vốn.

Nhưng chuyện này bà nhất định không thể nói, Khúc Quế Âm vộii phô trương thanh thế oán giận: “Mày kết hôn mà thằng con rể quý hóa kia cũng chưa từng đến nhà chào cha mẹ vợ bao giờ, mày có biết hàng xóm đã truyền tai nhau thành cái gì rồi chưa? Năm năm trước lúc chị mày kết hôn, nó ngày nào cũng ra ra vào vào, ai cũng khen lấy khen để. Bây giờ thì ngược lại, cả một cái bóng cũng không thấy.

Nghe Khúc Quế Âm bực tức, Tô Mộc Tình thấy thật nhức đầu, bực bổi xoay người mở cửa rời khỏi.

Khúc Quế Âm vỗ đùi, quay sang chồng mình kêu gào: “Ông xem xem, ông xem xem, đây là đứa con gái tốt do tôi sinh ra đó nha, một đứa hai đứa, đứa nào cũng dám làm tôi giận đến đỏ mặt tía tai, tôi thật sự là nuôi ong tay áo mà…”

Ông Tô đang đọc báo, nghe thấy vợ mình lại bắt đầu oán hận, phiền chán nghiêng người đi.

Trở lại Tần gia, Tô Mộc Tình càng ngày càng tức giận, quả thực hận đến nghiến răng nhưng vẫn không thể không ráng nhẫn nhục chịu đựng.

Buổi tối Tần Nghị Hằng về nhà, ngửi thấy mùi thức ăn truyền ra từ phòng bếp, cơ hồ trong nháy mắt nghĩ đến Tô Mộc Vũ đã trở lại. Hắn thậm chí có chút kích động chạy vào phòng bếp, bên trong quả thật có người.

Nhưng không phải Tô Mộc Vũ, mà là Tô Mộc Tình.

Tô Mộc Tình nhìn thấy Tần Nghị Hằng, vội vàng nhu thuận cười nói: “Anh rể, em biết anh không thích mùi vị dì Trương nấu cho nên em liền về nhà mẹ học một vài món, anh nhìn xem có thích hay không?” Nói xong, cô ta xới một miếng thịt kho tàu trong nồi, giơ lên trước mặt Tần Nghị Hằng.

Tô Mộc Vũ nấu cũng là từng học từ Khúc Quế Âm, bất đồng chính là mười một mười hai tuổi cô ấy đã nấu ăn cho cả nhà, đương nhiên so với Tô Mộc Tình khác biệt rất nhiều.

Tần Nghị Hằng nhìn thấy nồi thịt có chút giống nhưng mùi hơi khan khác, lại lặng đi một chút, cuối cùng gật gật đầu.

Tô Mộc Tình kích động thiếu chút nữa đã nhảy nhót, anh rể gật đầu như thế có lẽ là đã tha thứ cho cô ta rồi.

Bữa tối, ba món mặn một món canh, đều là Tô Mộc Tình làm. Trừ bỏ thịt kho tàu và cá kho trên dĩa có vẻ giống với nhà hàng nhưng vị không phải mặn muốn chết thì là ngọt ngây.

Bà Tần nuốt không trôi, đem đũa quăng ra, nói: “Cái này gọi là canh sao? Mặn muốn chết, còn cái món gọi là đậu hũ này lại bở như bột phấn, dành cho người ăn à? Còn không bằng dì Trương nấu. Không biết nấu thì đừng nấu, khó ăn muốn chết. Nhớ năm đó, chị cô nấu canh cá, quả thật so với cô là một trời một đất”

Tô Mộc Tình hỏa như bốc lên đầu, tức giận đến hung hăng bóp chặt lòng bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn gắng đè xuống, nói: “Mẹ an tâm, sau này con sẽ cố gắng học”. Trong lòng lại mắng nhiếc bà lão, cô ta chỉ cần cố nhịn mười ngày, chỉ cần cô ta vào được cánh cửa Tần gia này, xem lúc đó mặt của bà để ở đâu.

Mà một bên, Tần Nghị Hằng vẫn trầm mặc ăn món thịt kho, một câu vẫn không nói.

Tô Mộc Tình trong khoảng thời gian này, ở mặt ngoài là hiền lành nhu thuận, hận trong lòng lại tích càng sâu, hận không thể ném mọi thứ lên người Tô Mộc Vũ.

Cô ta vô cùng buồn chán nằm ở trên giường xem tivi, đột nhiên đầu óc vừa nghĩ tới điều gì liền bấm điện thoại: “Mẹ, hai mươi vạn đã gửi đến tài khoản của mẹ, mẹ mau lập một cái tài khoản khác cho con, đừng nói cho bất kỳ ai biết”

Khúc Quế Âm nghe thấy có tiền rơi xuống, toàn bộ tức giận trước đó liền vứt qua sau đầu, cười nói: “Được được được”

Tô Mộc Tình nhìn nhìn móng tay của mình, nhàn nhã nói:” Còn nữa, mẹ giúp con thúc giục chị, bảo đảm chắc chắn ngày đó chị ta phải có mặt”

Hoàn toàn không có gì khó khăn, Khúc Quế Âm nhận lời, Tô Mộc Tình cúp điện thoại, cầm lấy chai sơn móng tay từng móng từng móng sơn lấy, khóe miệng cong lên đầy đắc ý.

Chị, chị cho đứa em gái này ăn quá nhiều cái khổ, tôi không trả lại cho chị không phải rất thiệt thòi cho tình cảm chị em bao nhiêu năm qua sao?

_______

Lúc Tô Mộc Vũ nhận được điện thoại của Khúc Quế Âm, đầu liền đau.

Mẹ cô, cô hiểu rõ nhất, điện thoại đến đây khẳng định không có chuyện tốt. Cô thậm chí muốn lập tức cúp điện thoại, nhưng là với tính khí của Khúc Quế Âm, nếu cô dám cúp điện thoại, ngày mai bà ta nhất định sẽ không để yên.

Chỉ là lần này giọng của Khúc Quế Âm không tính là đáng giận cho lắm, chỉ là có chút cảnh cáo: “Mộc Vũ, cuối tuần này em mày kết hôn, mày là chị gái nhất định phải đến dự đó. Còn nữa, phải chừa thể diện gia đình cho bọn tao nữa. Mày cùng chồng của Mộc Tình đã là quá khứ rồi, quên hết đi cho tao. Mày bây giờ ra cái dạng gì tao cũng lười phải nói với mày. Em gái mày hiện tại có một gia đình tốt, đến lúc mày bị cái tên gì đó bỏ rơi, nói không chừng còn phải dựa vào sự giúp đỡ của em gái mày, mày cũng đừng trách người làm mẹ này không có nhắc nhở trước”

Tô Mộc Vũ không nói gì, chỉ cười lạnh.

Trầm mặc như vậy lại khiến Khúc Quế Âm không khỏi hoang mang rối loạn, một mình tự tỏ ra lớn lối nói: “Đến lúc đó, đừng có mà chọc vào tao, nếu không mày cứ chờ đó cho tao”

Cúp điện thoại, Tô Mộc Vũ không hề cảm thấy đau đớn trong lòng, ngược lại chỉ thấy buồn cười, người làm mẹ đó đã vứt bỏ tính mạng của con gái mình mà còn bày đặt mở miệng bảo làm vậy chỉ vì tốt cho con.

Thật “xứng” với thiên chức của người làm mẹ.

Phong Kính đi tới nâng mặt cô lên, nói: “Nha đầu, sao vậy?” Tô Mộc Vũ mỗi lần khổ sở đều sẽ thể hiện như vậy trên gương mặt, tuy nhìn là cười nhưng kỳ thật lại vô cùng khó chịu trong lòng.

Tô Mộc Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên bả vai hắn, dùng sức nắm lấy góc áo hắn, giống như nếu như vậy thì cô sẽ có thể thấy dễ chịu hơn chút ít.

Khiến hắn bồi bên cạnh cô, chỉ sợ là… rất ngắn ngủi.

Cô yên lặng khẩn cầu trong lòng, nếu không có hắn bên cạnh thì buổi hôn lễ kia, cô nhất định sẽ không chống đỡ nổi, cô cũng không thể tưởng tượng được.

Tin tức tổng tài Tần thị kết hôn cùng cô em vợ lan nhanh qua báo chí, trong lúc nhất thời trở thành đề tài bán tán ra vào trong giới thượng lưu. Toàn bộ thành phố S đều xôn xao , tin tức ly hôn mấy tháng trước vừa chìm xuống lại tiếp tục bạo phát qua tin kết hôn của Tần gia, làm sao không khiến ngươi ta kích động được?

Trừ bỏ chuyện về Tần gia còn có tiêu điểm là: Vợ cũ, đồng thời cũng là chị gái của phu nhân tương lai của tổng tài Tần thị, có thể đến tham dự đám cưới này hay không?

Trong sự xôn xao mãnh liệt này, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn của Tần Nghị Hằng và Tô Mộc Tình.

Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, bên cạnh, một bàn tay to lớn ấm áp chậm rãi áp bên hai tay lạnh ngắt của cô.


/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status