Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 52

/128


Nhớ tới rất nhanh có thể nhìn thấy Tố Tâm, tâm tình của cô cũng trở nên khá hơn không ít nhưng bên khóe miệng vui vẻ còn chưa kịp mở rộng thì một việc đột nhiên lướt qua đầu óc cô làm cho cô trong nháy mắt ngây dại “Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhớ tới cái móc treo lủng lẳng Sắc Vi Hoa kia rồi.”

Cố Tích Tước cả kinh, đè lại hai bả vai của cô để cố gắng làm cho cô vẫn tỉnh tảo “Hải Đường, em từ từ nói.”

Tịch Hải Đường hoàn toàn không an tĩnh được, trong đầu càng không ngừng hiện lên những ký ức ngắn. Cô cầm di động vừa nhớ lại vừa vội vàng nói “Là Tố Tâm. Tôi nhớ khi còn nhỏ tôi cùng Tố Tâm ở cô nhi viện, cô ấy có một cái móc treo lủng lẳng như vậy…Đúng là Tố Tâm. Có một lần cô ấy cũng vì cái móc treo đó mà cùng bạn học đánh nhau.”

Hạng Phi Dương vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng mừng rỡ vạn phần “Tố Tâm là ai? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”

“Là bạn thân của tôi. Cô ấy đang ở Hồng Kông, đêm nay sẽ trở về đây. Có thể tầm 1h30’ nữa cô ấy có thể sẽ về đến nhà.”

“Cô có thể dẫn tôi đi gặp chị ấy được không?”

“Đương nhiên.”

Tâm tình của Tịch Hải Đường so với Hạng Phi Dương thì vội vàng cũng không ít hơn bao nhiêu. Cô thật vui vì có thể tìm được manh mối này, cũng rất hi vọng Tố Tâm có thể tìm được người thân của mình. Những đứa trẻ ở trong cô nhi viện đều rất hi vọng có thể tìm được cha mẹ của mình, một nhà đoàn tụ. Tố Tâm cũng không ngoại lệ, mặc dù cô ấy chưa bao giờ oán hận qua nhưng cô biết rất rõ Tố Tâm thiếu tình yêu thương, nếu cô ấy thực sự là con gái của bác Hạng thì thực sự là rất tốt. Thật sự là quá tốt.

Chuyện phát triển nhanh chóng ngoài ý định, Tịch Hải Đường cùng mọi người rất nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hạng Phi Dương vô cùng hi vọng có thể trước khi cha mình tỉnh lại mà đem chị gái của hắn đã nhiều năm thất lạc trở về.

Đêm khuya yên tĩnh nhưng mỗi người đều rất hưng phấn. Buổi tối này, nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Tịch Hải Đường rót nước trà cho Hạng Phi Dương “Cậu ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi. Tố tâm rất nhanh có thể sẽ về đến nhà.”

“Vâng, cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Xoay người Tịch Hải Đường nhìn về phía phòng ngủ trông thấy Cố Tích Tước đang giúp Tiểu Thần đắp chăn. Đứng ở vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của hắn, bởi vì nhìn không thấy nét mặt của hắn nhưng từ từng động tác của hắn có thể tháy rõ: Hắn quan tâm tới Tiểu Thần. Tiếng lòng cô khẽ rung động.

Trên giường, Tiểu Thần mờ hồ ngủ cũng không được an ổn nhưng trong một buổi tối đã xảy ra nhiều chuyện như vậy thì một đứa nhỏ như thế làm sao có thể chịu đựng được đây? Vừa rồi ở trên xe có lúc ngủ lúc tỉnh, trái tim Cố Tích Tước đột nhiên có chút rút chặt, nhẹn nhàng cầm tay của Tiểu Thần giống như là trấn an, động tác ôn nhu không thể biết được.

Đèn đang sáng, hắn định tự tay đóng cửa rồi tắt đèn đi.

“Đừng đóng… “ Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đi đến gần, ngăn trở hắn “Buổi tối Tiểu Thần rất sợ tối, bình thường cửa đều mở ra hết.”

Cố Tích Tước khẽ run lên “Tiểu nha đầu ấy… vẫn luôn như thế phải không?”

“Từ sau hôm trông thấy tai nạn xe cộ thì luôn như vậy.” Trong ánh mắt Tịch Hải Đường có chút trầm trọng. Tiểu nha đầu kia sợ tối là xuất phát từ nội tâm sợ hãi cùng cô đơn.

Đưa tay cô chỉnh ánh sáng đèn bàn tối đi một chút …

Bị ám ảnh, Cố Tích Tước ngước mắt nhìn rõ khuôn mặt của Tịch Hải Đường. Ánh trăng bên ngoài tạt vào khiến nó như hư ảo. Thời gian lặng lặng trôi qua, lặng lẽ chứng kiến một tình yêu khai hoa.

Tịch Hải Đường tâm tư hỗn loạn. Đêm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, mệt mỏi không còn khí lực để cùng hắn tranh cãi bất cứ điều gì, chỉ là nhẹ nhàng nhìn hắn. Ngoài cửa sổ ánh trăng vừa vặn rơi vào trên mặt của hắn, khuôn mặt anh tuấn xem ra điên đảo chúng sinh nổi lên không phải là ôn nhu cùng mỹ cảm. Hắn đứng đối diện với cô, nhưng cô một chút cũng không nhìn thấu được con người này.

“Hải Đường, thực xin lỗi… Đối với những việc anh đã làm với em, anh thực sự xin lỗi.” Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo điệu bộ nhè nhẹ.

Cô mở to mắt, một giây sau lại vô ý thức cúi đầu, né tránh ánh mắt quá chuyên chú của hắn.

“Hải Đường..” Hắn giữ chặt tay của cô, cố gắng giữ lại.

Cửa chống trộm mở, đột nhiên truyền đến tiếng vang. Tố Tâm đã trở lại.

Tịch Hải Đường nhân cơ hội này lướt qua Cố Tích Tước “Tôi đi mở cửa.”

Thẩm Tố Tâm nhìn cái móc treo lủng lẳng trên cổ Hạng Phi Dương khiến cô lâm vào hoảng hốt. Trong trí nhớ giống như là có một cái móc treo như vậy nhưng hình như cũng không có vậy.

“Tôi… tôi không thể nghĩ được gì….”

Tịch Hải Đường cầm tay cô khích lệ “Tố tâm , đừng có gấp, từ từ suy nghĩ.”

“Trong đầu tớ có một chút ký ức… là những hình ảnh lẻ tẻ …Có mấy người bạn đánh nhau , còn có cậu… Hải Đường, là như vậy phải không? Cậu có nhớ không?”

“Đúng. Tớ cũng nhớ rõ những thứ này. Tố Tâm, chúng ta mới vừa nhớ lại được một chút. Cái móc treo kia rút cuộc là thấy ở nơi nào? Cậu lúc đó không hề đeo nó sao?”

“Tớ không biết…. tớ không nhớ rõ nữa…” Tố Tâm nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng nhưng càng nghĩ càng loạn. Những ký ức đã từng bị niêm phong cất vào kho trong vô số những ký ức của hai mươi mấy năm qua, đột nhiên thoáng một cái muốn tìm ra thật là khó. Hơn nữa giống như còn có một loại cảm giác, phần trí nhớ kia cũng không chân thật là bao, cũng giống như không thuộc về bản thân cô vậy.

Tịch Hải Đường cũng cố nhớ lại, cô cùng Tố Tâm từ lúc còn nhỏ đã rất thân thiết. Ở trong cô nhi viện các cô là chị em tốt của nhau, có thứ gì đều chia xẻ, trong trí nhớ của Tố Tâm có cô và cô cũng giống như vậy.

Mắt Hạng Phi Dương bắt đầu lộ ra tia vội vàng “Cha của tôi đã từng nói qua, chị gái của tôi thất lạc với ông ấy vào thời điểm có động đất. Hắn bị vùi vào trong phế tích, mất đi hai chân, hôn mê ròng rã 3 năm. Ba năm sau tỉnh lại phát hiện cái gì cũng thay đổi, phòng trước kia đã được sửa sang lại, đường phố cũng sửa lại toàn bộ. Ông ấy tìm ở rất nhiều nơi những vẫn không tìm thấy được chị của tôi.”

Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ, càng thêm xác định “Đúng vậy. Tôi với Tố Tâm đều là những người bị thất lạc cha mẹ của mình mà đến cô nhi viện sống sau trận động đất.”

Nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng đến gần chân tướng nhưng vẫn kém điểm cần đên một chút xác thực hữu lực gì đó, tựa như đang cùng bị hãm trong sương mù chứng kiến phía trước có chút ánh sáng, liền hướng phía đó mà đi, đi được càng ngày càng gần thì tầm mắt lại càng mê man.

Tố Tâm suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra cái mấu chốt nhất “Hải Đường, chúng ta ngày mai trở về cô nhi viện xem thế nào? Có lẽ ở đó chúng ta có thể nhớ ra nhiều thứ hơn.”

“Được, người ta nói tức cảnh sinh tình. Trở về cô nhi viện nhất định sẽ hữu dụng hơn.”

“Ừ.”

Thời gian đã tối, Hạng Phi Dương mặc dù tâm tình khẩn cấp nhưng hắn cũng biết loại chuyện như vậy không gấp được “Chị, thời gian này đã quá muộn. Chị lại mới xuống máy bay khẳng định là mệt chết đi, tốt nhất là chị nghỉ ngơi đi. Chúng ta buổi sáng mai liên lạc lại cùng nhau đi cô nhi viện, như thế nào?”

“A…được. Nhưng là.. cậu kêu tôi là chị có phải không là nhanh quá? Còn chưa xác định là đúng hay không mà.” Thẩm Tố Tâm rất thấp thỏm.

Hạng Phi Dương cười cười “Không phải cũng không sao. Dù sao chị cùng chị Hải Đường đều lớn tuổi hơn em, em kêu một tiếng chị cũng không sai mà.”

“Cậu thật khéo ăn nói.” Thẩm Tố Tâm cùng Tịch Hải Đường nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.

Tất cả liền đợi ngày mai rồi nói tiếp.


/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status