Cho dù là đang đợi, hắn cũng không thể hiện ra một chút không kiên nhẫn, dáng người đứng thẳng tắp, giống y như một cây đại thụ.
Từ Gia đi tới gần hắn há miệng thở dốc, chữ cha vẫn chưa thể nói ra miệng, cô dứt khoát cắn chặt môi im lặng chống đỡ.
Từ Dịch Thu đợi cô tới gần mới thấy rõ cách ăn mặc của cô, động tác mở cửa xe dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục mở bảo cô ngồi vào.
Từ Gia ngồi vào trong xe, khi cài đai an toàn, người đàn ông cũng ngồi vào bên kia.
Hắn không vội khởi động xe, mà vươn tay lấy áo vest tây trang ở phía sau, đưa cho cô nói
“Chạng vạng gió lạnh, phủ thêm vào đi.”
Từ Gia nhìn áo vest trong tay hắn, nhỏ giọng nói “Không cần, con không lạnh.”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp gọi tên cô
“Gia Gia.”
Trái tim của Từ Gia đập nhanh hơn, người đàn ông dùng giọng điệu bất đắc dĩ như vậy gọi tên cô, là Từ Gia thường nghe thấy được nhất khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời cô như có ảo giác xuyên trở về quá khứ.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần, cô đã nhận lấy áo vest trong tay cha, để nó đắp lên người mình.
Trên áo vest tràn ngập hơi thở của người đàn ông, chỉ trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Từ Gia nhớ rõ khi cha mẹ ly hôn, căn nhà to là cho mẹ, nhưng mà sau khi làm xong thủ tục ly hôn, nhà ở cũng bị bán đi, mẹ dẫn theo cô và khoản tiền khổng lồ đến Nghi Thị, từ đây chưa từng trở về.
Cho nên hiện giờ cha dẫn cô tới, là nhà sau này mua của hắn.
Tay Từ Gia nắm chặt áo vest của cha, an tĩnh ngồi đó, mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng là sóng gió mãnh liệt.
Xe vững vàng lái ra khỏi trường học, đi trên con đường cái rộng rãi khoảng mười phút, thì rẽ vào một tiểu khu có vườn hoa.
Từ Gia quay đầu nhìn bên ngoài xe, phát hiện là nơi mới, sau đó nghe người đàn ông bên cạnh nói
“Sau khi bọn con đến Nghi Thi, cha vẫn luôn ở bên này, cách trường học gần.”
Từ Gia nhìn tòa nhà cao đủ loại đèn dầu, suy đoán cha ở tầng mấy.
Xe một đường lái vào gara ngầm, hai người lại đi thang máy lên tới tầng 8.
Nhìn con số dần lên cao, trong lòng Từ Gia cũng thấp thỏm hơn.
Cô thậm chí còn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, căn bản không thể khống chế.
Dường như nhìn ra được cô không thích hợp, Từ Dịch Thu tiến lại gần cô thêm một bước dò hỏi cô
“Lạnh sao?”
/302
|