Mới đi ra cửa, thì nghe thấy có người gọi cô “Gia Gia.”
Từ Gia đang nhắn tin ngây ngốc một lát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Người đàn ông vẫn mặc sơ mi quần tây, chẳng qua sơ mi trắng đổi thành màu lam nhạt.
Không đợi Từ Gia đáp lại, thì thấy hắn tiến lên hai bước, giọng điệu bằng phẳng dò hỏi cô
“Cha mời con ăn cơm, được không?”
Khi ngồi vào ghế phụ, đầu óc Từ Gia vẫn còn ngây ngốc, không rõ sao mình lại theo cha lên xe.
Rõ ràng là trong lòng cô tràn ngập kháng cự, dù sao cũng “oán hận” nhiều năm như thế, trong chốc lát không thể tha thứ.
Hiện giờ đã lên xe thì không tiện đổi ý, chỉ có thể lúng túng ngồi đó.
Từ Gia có tính cách an tĩnh, không thích ầm ĩ, tối hôm qua ngồi xổm bên đường cái khóc thút thít, xem như là chuyện khác người đầu tiên cô làm.
Nhưng mà lúc đó cô thật sự khó chịu, căn bản không khống chế được.
Cô càng có nhiều lúc, đều là thích ứng trong mọi tình cảnh.
Hai cha con đều không phải người nói nhiều, khi xe lái về trước một đoạn, trong xe yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đều có thể nghe thấy.
Thấy Từ Gia hoàn toàn không có ý định mở miệng, Từ Dịch Thu ho nhẹ một tiếng, hỏi cô
“Trở về bên này đã quen chưa?”
Đây là nơi cô lớn lên, đương nhiên là quen.
“Cũng bình thường.” Cô nói.
“Có yêu cầu gì thì cứ nói với cha.”
“Không cần.” Từ Gia dứt khoát từ chối.
Trong xe lại yên tĩnh lần nữa, Từ Gia quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, Từ Dịch Thu cũng không mở miệng nữa, chuyên chú lái xe.
Cảnh vật hai bên đường cái nhanh chóng lướt qua, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, trên cửa sổ xe thủy tinh mơ hồ hiện lên ảnh ngược hai người.
Từ Gia nhìn bóng dáng cha, ngay sau đó rời mắt.
Nhưng mà hai phút sau, cô lại không nhịn được rời mắt nhìn ảnh ngược của cha…
Khi học nhà trẻ, các bạn nhỏ đều vô cùng hâm mộ Từ Gia, bởi vì cô có người cha rất trẻ tuổi, rất đẹp trai.
Cha còn rất kiên nhẫn, sẽ chơi trò chơi với cô, lần nào cũng có thể lấy được hạng nhất.
Sau này vào tiểu học, các bạn học lớn hơn một chút, càng chú ý người đàn ông anh tuấn hơn.
Các bạn học nữ thích lấy cha Từ Gia ra bàn tán, nói hắn rất lạnh lùng, giống y như nam chính trong phim Hàn, cũng giống tiên nhân trong phim tiên hiệp.
Khi đó Từ Gia nghe mọi người bàn tán, trong lòng sẽ đắc ý, chẳng qua sau này cô bị hắn vứt bỏ.
Mẹ nói cha không có trái tim, là quái vật, bảo Từ Gia đừng nhớ hắn, vì thế Từ Gia không hề nhớ hắn, cô bắt đầu “hận” hắn.
/302
|