Nửa tiếng sau, khi Từ Dịch Thu bưng một bát cháo nóng đi gõ cửa phòng của Từ Gia, cô đã nhảy từ tɾong phòng tắm ra, trở lại trên giường, mái tóc dài ướt đẫm, ngọn tóc còn tre0 bọt nước.
Từ Dịch Thu đến phòng tắm lấy máy sấy tóc, sấy khô tóc cho cô mới đưa cháo qua
“Ăn bát cháo trước, lại uống thuốc.”
“Cảm ơn cha.”
Đã khóc một lúc xong, từ cha trở nên dễ dàng gọi hơn.
Lăn lộn một ngày, Từ Gia cũng mệt mỏi, ăn cháo uống thuốc rồi nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Từ Dịch Thu thấy đôi mắt của cô vẫn sưng, nên đến phòng tắm làm lạnh khăn lông đắp cho cô.
Khi khăn lông mềm mại dán lên đôi mắt hơi sưng, Từ Gia thoải mái mà hừ một tiếng, nói với người đàn ông
“Cha, cha đừng đi, nằm một lát với con được không?”
Tối nay cô trở nên rấtdính người.
Nhớ tới cô ở cửa bệnh viện khóc đến đau lòng ấm ức như vậy, Từ Dịch Thu căn bản không thể từ chối.
“Được.” Hắn nói xong, sau đó nằm xuống bên ngoài chăn bên cạnh cô.
Trời nóng, trên người hắn mặc áo ngủ ngắn tay, cánh tay mới đặt xuống đã bị đôi tay của con gái ôm lấy, con gái ôm tay hắn thân mật dán vào.
Trên đôi mắt của cô còn có khăn lông lạnh, dưới cái mũi tinh xảo đôi môi đỏ hơi hé mở, lộ ra tươi cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, vô cùng đáng yêụ
Từ Dịch Thu rời mắt, nhìn về phía đèn tre0 trên trần nhà, đó là đèn tre0 tạo hình hoa hồng màu hồng nhạt.
Vì đèn tre0 này, hắn gần như chạy đến hết cửa hàng đèn ở Cảnh Thị, cuối cùng mới nhớ tới có thể tìm trên mạng.
“Mệt thì ngủ đi, lát nữa cha sẽ cất khăn lông.” Hắn nhẹ giọng nói với Từ Gia.
“Vâng…” Từ Gia đáp lời, tɾong giọng nói tràn ngập buồn ngủ, rấtnhanh hơi thở của cô trở nên đều đềụ
Từ Dịch Thu không nhịn được nhếch miệng.
Tuy bôn ba cả tối, nhưng hắn không có chút buồn ngủ nào, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo.
Trên cánh tay truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của con gái, hắn vẫn luôn muốn rút cánh tay ra, đợi sườn mặt của hắn hơi cúi xuống nhìn, cơ thể lập tức cứng đờ.
Không biết từ khi nào, áo ngủ trên người con gái trở nên hỗn độn, cổ áo vốn buộc chặt đã lỏng lẻo tản ra, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực, cùng với hai nhũ thịt trắng nõn no đủ.
Hai nhũ thịt ấm áp kia, lúc này dính sát vào cánh tay hắn.
Ánh mắt của Từ Dịch Thu giống như bị bỏng, ngay sau đó quay mặt đi, cho dù đôi mắt không nhìn, xúc cảm mềm mại trên cánh tay lại càng thêm rõ ràng…
/302
|