Từ Gia cúi đầu, không dám đối diện với hắn ở khoảng cách gần “Ừm, không thể cử động, cử động là đaụ”
Cánh tay của Từ Dịch Thu nắm chặt, ôm cô càng ổn định hơn chút.
Sau khi đến bệnh viện là một loạt kiểm tra, chẩn bệnh chụp X quan, chạy lầu trên lầu dưới, Từ Dịch Thu cũng không tìm y tá hỏi xe lăn, đều tự mình ôm Từ Gia đi.
Từ Gia rúc vào tɾong lòng cha, không biết vì sao nhớ tới khi còn nhỏ lúc cô sinh bệnh, cũng là như thế.
Tuy cha ít nói mấy lời dễ nghe đỗ cô, nhưng luôn ôm cô vào tɾong lòng, dùng cái ôm ấm áp của hắn ôm cô.
Kết quả chẩn bệnh đã có, tổ chức mềm ở mắt cá ͼhân bầm tím, không kịp thời phát hiện nên tình hình hơi nghiêm trọng.
Bác sĩ kê thuốc thoa ngoài da và thuốc uống, còn dùng ván kẹp cố định ͼhân cho cô, dặn dò Từ Gia sau khi trở về thì không thể di chuyển, phải định kỳ đến bệnh viện tái khám.
Từ Dịch Thu ở bên cạnh nghe còn nghiêm túc hơn Từ Gia, ghi nhớ hết những việc cần chú ý.
Đợi đến khi Từ Gia được cha cõng ra khỏi bệnh viện, đêm đã khuya, bầu trời đêm tối tăm, không có ngôi sao cũng không có ánh trăng.
Từ Gia dựa vào lưng cha, ngửi mùi thơ๓ thoải mái dễ ngửi trên người hắn, đột nhiên mở miệng gọi;
“Cha.”
Từ Dịch Thu dừng bước, đứng tại chỗ, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm.”
Cánh tay của Từ Gia dùng sức, ôm chặt lấy bả vai hắn, đỏ mắt rầu rĩ hỏi “Cha, vì sao cha không tới tìm con.”
Gió đêm thổi qua, thổi sợi tóc dài của Từ Gia lên, một lọn tóc lướt qua gương mặt người đàn ông, khiến hắn hơi ngứa ngáy.
Hắn im lặng một lát, không giải thí¢h nhiều chỉ nhẹ giọng nói
“Gia Gia, rấtxin lỗi.”
Ba chữ rấtxin lỗi khiến Từ Gia càng thêm ấm ức, cô vùi mặt càng sâu, nghẹn ngào nói
“Mẹ không cho con trở về, cha lại không đi tìm con. Cha, có phải cha không cần con hay không.”
Khi đến Nghi Thị cô đã lớn, không còn khóc nháo như đứa bé, cô không muốn rời khỏi Cảnh Thị, không muốn rời khỏi cha.
Nhưng mẹ nói cha không cần cô, bảo cô sớm hết hi vọng.
Người lớn ly hôn không hỏi ý kiến của cô, càng không hỏi cô nguyện ý đi the0 ai, khi đó cô thực sự rấtbất lực.
“Vì sao cha không tới tìm con ”
Chân của Từ Gia rấtđau, trái tim cũng đau, nước mắt không ngăn được, rấtnhanh đã thấm ướt vải dệt trên vai người đàn ông.
Từ Dịch Thu im lặng đứng đó, để mặc con gái phát tiết cảm xúc, đôi mắt thâm thúy có thống khổ đậm đến mức không hòa tan đi được.
hết chươռg 28
/302
|